Chương 190: Khoan đã, còn cha ta chưa thử mà
Ant
10/01/2014
Lâm Quân vừa nghĩ tới đây thì trong lòng đã cuống lên .
_ Bỏ mẹ, 9 giờ rồi .
Lâm Quân kéo tay áo lên nhìn đồng hồ đã kéo sang 9 giờ thì vội vàng hét một tiếng . Sau đó vận hết tốc lực vào chân chạy bắn đi . Thường thì hắn toàn mang đồ ăn sáng cho Kim Linh lúc 7 giờ sáng, lúc nàng mới ngủ dậy . Ngày hôm nay không biết Kim Linh có đợi hắn không, cũng đã qua hai tiếng đồng hồ rồi còn gì .
Cái kiểu tán gái như nào mà ngày đầu tiên sau tỏ tình đã bỏ đói nàng ta, không biết nàng ta có giận hắn không .
_ Hy vọng còn kịp .
Lâm Quân lẩm bẩm rồi chạy thục mạng về phía ký túc xá nữ, trong lúc chạy hắn có va hoặc đạp vào một số người đang say giấc nồng trên mặt đất nên tiếng chửi vang lên liên tiếp . Nhưng Lâm Quân không care làm gì, cái quan trọng là Kim Linh cái đã .
Chạy bán sống bán chết thì qua 5 phút Lâm Quân cũng đã tới được ký túc xá nữ, nhưng mà ……hắn không thấy Kim Linh đứng ở cổng chờ hắn như mọi khi . Chỉ có một cô bảo vệ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài tại phòng bảo vệ .
_ Cô, cho con hỏi Kim Linh ra chưa ạ ?
Lâm Quân cuống cuồng chạy vào, nắm áo cô bảo vệ hỏi .
_ Ặc, từ từ . Làm gì mà cuống thế Quân . Lúc nãy ta thấy Kim Linh rời đi từ lâu rồi .
Cô bảo vệ gỡ tay Lâm Quân ra, từ từ nói . Cô này lúc trước Lâm Quân cũng mua chuộc mất một thời gian để làm gián điệp cho hắn nên mới tử tế thế . Nếu không là thằng khác thì chắc cô ta đánh cho tan xác rồi .
_ Vâng, thế lúc Kim Linh đi là mấy giờ ? Vẻ mặt cô ấy có gì khác không hả cô ?
Lâm Quân cảm giác mình quá khích nên thả tay ra, vội vàng hỏi .
_ Haiz, ta thấy nó đi hình như là lúc 8 giờ, vẻ mặt có vẻ hơi khó chịu . Khi đi còn lấy tay ôm bụng nữa .
Cô bảo vệ nhíu mày nhớ lại rồi nói . Sau đó thấy Lâm Quân hiện giờ bộ dạng giống như cháy nhà nên khuyên can hai câu :
_ Nhưng mà, Quân, con đừng cuống như thế chứ . Nó không đợi con đi học thôi mà, đàn ông con trai gì mà kì thế, phải bình tĩnh chứ .
_ Ặc, dạ con cảm ơn cô . Con đi đây . Mà cô nè, da cô trắng hơn rồi đó . Con đi nhé .
Lâm Quân nghe thế thì gật đầu thụ giáo, sau đó nịnh nọt một câu rồi chạy biến đi .
Làm cô bảo vệ chỉ tự hào sờ sờ mặt mình lẩm bẩm :
_ Ôi cái thằng nhóc này, đúng là hình mẫu người tình lý tưởng .
_ À mà không được, ta già rồi mà . Cái này chỉ dành cho bọn trẻ thôi nhỉ .
Nói xong cô bảo vệ nằm xuống ghế tiếp tục ngủ .
………………………
HaNoi thành, hoàng cung, Kim Loan Điện .
Lúc này trong Kim Loan Điện toàn ghế là ghế, ngay giữa sân chầu có một cái bảng hình tròn, trên đó chi chít cơ man nào là số . Trong tấm bảng đó chỉ có duy nhất một viên bi . Bên cạnh tấm bảng chính là Trần Phan, Trần tể tướng đang đứng tại đó với hai tên thuộc hạ .
Ngày hôm nay không biết ở chỗ này diễn ra cái hoạt động gì nhưng các quan đều được ngồi ghế và ăn quà vặt, chứ không phải quỳ như mọi khi . Kể cả thái giám và các cung nữ cũng có một cái ghế dành riêng cho mình .
Chỉ thấy trên ngai vàng là hoàng đế Trương Văn Minh đang ngồi thẳng, nhưng thỉnh thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài . Xuống phía dưới chính là các quan cao cấp . Sau đó mới tới chức tức nhỏ hơn . Còn dưới nữa chính là các cung nữ và thái giám . Số này thì nhiều hơn ở trên một chút nhưng nếu tính số của cả hoàng cung thì ngồi ở đây chỉ là một số ít các thái giám và cung nữ, có lẽ bọn họ đều là thân tính của một số quan trong triều .
…………………………….
_ Các anh em, đánh không ? ………..
Một lão già, có vẻ là võ tướng, mặc giáp trắng, đứng giữa đại điện vung hai tay lên trời hô, mặt mũi tràn đầy giận giữ như quyết ăn thua đủ .
_ Đánh, đánh, đánh cmn đi, ………
Phía dưới, quần hùng hưởng ứng rất nhiệt liệt, có vị quan vừa hét vừa chửi thề, xắn cả tay áo lên, ngồi vắt vẻo trên ghế điên cuồng hô .
_ Các bô lão, có đánh không ?
Lão tướng mặc giáp trắng nghe thế thì hét to một lần nữa, nhưng lần này là là hỏi các vị quan có vẻ đã già, đang ngồi trên cao, rất gần ngai vàng của hoàng đế bệ hạ .
_ Đánh, đánh, chơi luôn đê .
Các bô lão ngồi trên nghe thế thì cũng nhiệt tình hô lên .
_ Vậy chúng tiểu nhân, ta có nên đánh không ?
Vị lão tướng thấy thế thì gật đầu, nhưng hắn chưa chắc chắn lắm nên quay ngang quay dọc hỏi một lần nữa . Lần này hắn hỏi những cung nữ thái giám ngồi tuốt ở xa xa .
_ Tướng quân, chơi cmn đê, thuộc hạ ủng hộ ngài ……
_ Đúng, chơi luôn đê tướng quân, ………..
_ Đánh đi ……………
………………..
Vị lão tướng này nghe thế thì hạ quyết tâm, quay sang nói với Trần Phan, Trần tể tướng đang đứng nãy giờ nói :
_ Tể tướng đại nhân, thuộc hạ đánh con 3569 .
_ Tốt, 3569, bắt đầu quay số .
Trần tể tướng quay sang nói với hai tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh, đôi mắt đen như gấu trúc vì không ngủ lâu ngày cũng không nhịn được bắn ra một tia sáng hy vọng . Lần này là lần cuối cùng cmnr .
_ Vâng đại nhân .
Một trong hai tên thuộc hạ nhanh như chớp lấy viên bi từ trong bàn quay số hình tròn ra . Tên bên cạnh thấy thế lập tức hiểu ý .
Hắn liền vận sức quay tay, à tức là vận vào tay để quay cho đều .
_ A lê hấp……….
Tên này hét lên một tiếng rồi bắt đầu quay cái bàn hình tròn .
_ Vù vù vù……..
Cái bàn quay như tốc độ ánh sáng, mọi con số trên đó đều không thể nào nhìn rõ ràng được .
Tên còn lại thấy cái bàn đã quay thì lập tức ném viên bi trong tay vào mặt bàn .
_ Bộp ………
Viên bi cực nhỏ trong tay hắn lập tức tiếp xúc với mặt bàn, tiếng kêu khô khốc lập tức vang lên . Chỉ là không biết viên bi này làm bằng gì mà không bị văng ra khỏi bàn, phải biết là tốc độ quay cũng ngang cái tốc độ ánh sáng .
Tiếng vù vù của cái bàn vẫn quay cực nhanh, còn các vị quan lại trong triều đều không nhịn được hướng ánh mắt chăm chú nhìn về phía cái bàn, trong lòng họ đều cầu mong là lần này sẽ thành công .
Người cầu mong nhiều nhất chính là tể tướng đại nhân . Bởi vì chính lão là người đề xuất và thực hiện kế hoạch này nên hơn ai hết, lão chính là người muốn thành công nhiều nhất, để mà có thể chọn ra người may mắn, thực hiện kế hoạch đào bảo tàng của lão .
Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ thì Trần Phan cũng nghĩ ra được cái cách quay số này, cái này chính là thứ nhanh nhất để tìm ra người may mắn . Và cũng theo lão thì may mắn được chia ra 10 cấp độ, tương ứng với 10 cái bàn khác nhau . Cái đầu tiên chỉ là 10 con số, qua cái thứ hai thì lên 1000 con số, còn cái thứ ba thì 100000 con số, tức là mỗi lần thì lại gấp 100 lần lên .
Và người lão cần chính là những người có thể vượt qua được cấp độ 5, nhưng chỉ là hình như cả cái hoàng cung này hơi bị xui xẻo . Trần Phan đã đứng từ lúc 4 giờ sáng tới bây giờ nhưng quay mãi mà chẳng có ai vượt qua được cái cấp độ 5 . Người may mắn nhất thì chỉ vượt qua được cấp độ 4 là cùng .
Vị lão tướng mặc giáp trắng kia chính là một vị đã nghỉ hưu từ rất lâu, nhưng có máu me cờ bạc nên ngày hôm nay cũng tham gia . Mà nói thật thì cái lão này cũng rất là may mắn, lão tướng này chính là người duy nhất còn sót lại cho tới bây giờ, đang khiêu chiến cửa số 5 . Lần này thì Trần Phan đều đặt tất cả hy vọng vào người của lão này, nói cho cùng thì ngày hôm nay nếu có một người thành công thì gọi là đỡ mất mặt với hoàng thượng .
Dù sao thì Trần Phan lão cũng tốn một mớ nước bọt để thuyết phục hoàng đế tổ chức cái vụ này, nếu mà làm không ra ngô ra khoai thì chắc lão bị hoàng đế càm ràm mãi quá .
_ Cầu thánh Alah, cầu Quan Thế Âm Bồ Tát, cầu chúa Amen ……….
Tể tướng lẩm bẩm trong đầu những lời cầu nguyện chân thành nhất, còn đôi mắt thì vẫn dán chặt vào cái bàn quay số, như muốn điều khiển cái viên bi theo ý mình ….
Sau 5 phút quay rất nhanh thì cuối cùng, tốc độ của bàn quay đã chậm lại hẳn, chỉ còn quay rất nhẹ nhàng từ từ . Viên bi trên bàn thì thỉnh thoảng tiến lên tiến xuống một chút .
_ 3567
_ 35761
_ 325678
_ 19387
……………………
Mọi người trong này đều lầm rầm đọc theo viên bi, nó chạy tới đâu thì họ đọc tới đó . Đọc rất đồng thanh như được huấn luyện từ lâu . Chỉ riêng vị lão tướng giáp trắng lúc này không đọc mà còn nhắm mắt cầu nguyện, cái miệng chỉ còn mấy cái răng của lão cũng lầm rầm cầu nguyện các đấng sinh thành .
_ Kịch .
Viên bi cuối cùng thì cũng đã dừng lại, lập tức xung quanh mọi bá quan văn võ đều thôi không đếm nữa, chăm chú dán mắt nhìn vào viên bi giữa mặt bàn, cái miệng thì dãn ra hết sức, há hốc mồm như không tin tưởng .
Chỉ thấy viên bi đã dừng lại, nhưng nó lại dừng ở số 3568, tức là kém cái con lô 1 đơn vị .
_ Fuck………….
Vị lão tướng giáp trắng sau cùng cũng ti hí mắt ra, sau khi nhìn thấy kết quả thì lão hét toáng lên như chất chứa đầy tức giận . Tại sao, cmn chứ, chỉ 1 chút lực nữa thôi mà . Bà mẹ nó, tại sao lại xui như này nhỉ .
_ Haiz, lại hụt nữa rồi .
_ Haiz, lão huynh, hôm nay may mắn hơi kém chút nhỉ .
_ Haiz, coi bộ cái phần thưởng hấp dẫn không ai đoạt được rồi …
……………………
Từng tiếng thở dài vang lên liên tiếp, ai nấy đều nhìn vị lão tướng như rất thông cảm . Họ thì họ đều biết cái lão này tham gia chính là vì phần thưởng, chứ nếu lão thắng thì chắc cái bộ xương già của lão chắc cũng chả đi đào bảo tàng được .
_ Haiz, hôm nay kết thúc, dừng lại tại đây .
Tể tướng Trần Phan là người thất vọng hơn cả, lão vung tay một cái, ý bảo giải tán cmn đi, về nhà ngủ cho khỏe .
Nhưng đúng lúc này thì một giọng nói trong trẻo vang lên :
_ Khoan đã, còn cha ta chưa thử mà
_ Bỏ mẹ, 9 giờ rồi .
Lâm Quân kéo tay áo lên nhìn đồng hồ đã kéo sang 9 giờ thì vội vàng hét một tiếng . Sau đó vận hết tốc lực vào chân chạy bắn đi . Thường thì hắn toàn mang đồ ăn sáng cho Kim Linh lúc 7 giờ sáng, lúc nàng mới ngủ dậy . Ngày hôm nay không biết Kim Linh có đợi hắn không, cũng đã qua hai tiếng đồng hồ rồi còn gì .
Cái kiểu tán gái như nào mà ngày đầu tiên sau tỏ tình đã bỏ đói nàng ta, không biết nàng ta có giận hắn không .
_ Hy vọng còn kịp .
Lâm Quân lẩm bẩm rồi chạy thục mạng về phía ký túc xá nữ, trong lúc chạy hắn có va hoặc đạp vào một số người đang say giấc nồng trên mặt đất nên tiếng chửi vang lên liên tiếp . Nhưng Lâm Quân không care làm gì, cái quan trọng là Kim Linh cái đã .
Chạy bán sống bán chết thì qua 5 phút Lâm Quân cũng đã tới được ký túc xá nữ, nhưng mà ……hắn không thấy Kim Linh đứng ở cổng chờ hắn như mọi khi . Chỉ có một cô bảo vệ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài tại phòng bảo vệ .
_ Cô, cho con hỏi Kim Linh ra chưa ạ ?
Lâm Quân cuống cuồng chạy vào, nắm áo cô bảo vệ hỏi .
_ Ặc, từ từ . Làm gì mà cuống thế Quân . Lúc nãy ta thấy Kim Linh rời đi từ lâu rồi .
Cô bảo vệ gỡ tay Lâm Quân ra, từ từ nói . Cô này lúc trước Lâm Quân cũng mua chuộc mất một thời gian để làm gián điệp cho hắn nên mới tử tế thế . Nếu không là thằng khác thì chắc cô ta đánh cho tan xác rồi .
_ Vâng, thế lúc Kim Linh đi là mấy giờ ? Vẻ mặt cô ấy có gì khác không hả cô ?
Lâm Quân cảm giác mình quá khích nên thả tay ra, vội vàng hỏi .
_ Haiz, ta thấy nó đi hình như là lúc 8 giờ, vẻ mặt có vẻ hơi khó chịu . Khi đi còn lấy tay ôm bụng nữa .
Cô bảo vệ nhíu mày nhớ lại rồi nói . Sau đó thấy Lâm Quân hiện giờ bộ dạng giống như cháy nhà nên khuyên can hai câu :
_ Nhưng mà, Quân, con đừng cuống như thế chứ . Nó không đợi con đi học thôi mà, đàn ông con trai gì mà kì thế, phải bình tĩnh chứ .
_ Ặc, dạ con cảm ơn cô . Con đi đây . Mà cô nè, da cô trắng hơn rồi đó . Con đi nhé .
Lâm Quân nghe thế thì gật đầu thụ giáo, sau đó nịnh nọt một câu rồi chạy biến đi .
Làm cô bảo vệ chỉ tự hào sờ sờ mặt mình lẩm bẩm :
_ Ôi cái thằng nhóc này, đúng là hình mẫu người tình lý tưởng .
_ À mà không được, ta già rồi mà . Cái này chỉ dành cho bọn trẻ thôi nhỉ .
Nói xong cô bảo vệ nằm xuống ghế tiếp tục ngủ .
………………………
HaNoi thành, hoàng cung, Kim Loan Điện .
Lúc này trong Kim Loan Điện toàn ghế là ghế, ngay giữa sân chầu có một cái bảng hình tròn, trên đó chi chít cơ man nào là số . Trong tấm bảng đó chỉ có duy nhất một viên bi . Bên cạnh tấm bảng chính là Trần Phan, Trần tể tướng đang đứng tại đó với hai tên thuộc hạ .
Ngày hôm nay không biết ở chỗ này diễn ra cái hoạt động gì nhưng các quan đều được ngồi ghế và ăn quà vặt, chứ không phải quỳ như mọi khi . Kể cả thái giám và các cung nữ cũng có một cái ghế dành riêng cho mình .
Chỉ thấy trên ngai vàng là hoàng đế Trương Văn Minh đang ngồi thẳng, nhưng thỉnh thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài . Xuống phía dưới chính là các quan cao cấp . Sau đó mới tới chức tức nhỏ hơn . Còn dưới nữa chính là các cung nữ và thái giám . Số này thì nhiều hơn ở trên một chút nhưng nếu tính số của cả hoàng cung thì ngồi ở đây chỉ là một số ít các thái giám và cung nữ, có lẽ bọn họ đều là thân tính của một số quan trong triều .
…………………………….
_ Các anh em, đánh không ? ………..
Một lão già, có vẻ là võ tướng, mặc giáp trắng, đứng giữa đại điện vung hai tay lên trời hô, mặt mũi tràn đầy giận giữ như quyết ăn thua đủ .
_ Đánh, đánh, đánh cmn đi, ………
Phía dưới, quần hùng hưởng ứng rất nhiệt liệt, có vị quan vừa hét vừa chửi thề, xắn cả tay áo lên, ngồi vắt vẻo trên ghế điên cuồng hô .
_ Các bô lão, có đánh không ?
Lão tướng mặc giáp trắng nghe thế thì hét to một lần nữa, nhưng lần này là là hỏi các vị quan có vẻ đã già, đang ngồi trên cao, rất gần ngai vàng của hoàng đế bệ hạ .
_ Đánh, đánh, chơi luôn đê .
Các bô lão ngồi trên nghe thế thì cũng nhiệt tình hô lên .
_ Vậy chúng tiểu nhân, ta có nên đánh không ?
Vị lão tướng thấy thế thì gật đầu, nhưng hắn chưa chắc chắn lắm nên quay ngang quay dọc hỏi một lần nữa . Lần này hắn hỏi những cung nữ thái giám ngồi tuốt ở xa xa .
_ Tướng quân, chơi cmn đê, thuộc hạ ủng hộ ngài ……
_ Đúng, chơi luôn đê tướng quân, ………..
_ Đánh đi ……………
………………..
Vị lão tướng này nghe thế thì hạ quyết tâm, quay sang nói với Trần Phan, Trần tể tướng đang đứng nãy giờ nói :
_ Tể tướng đại nhân, thuộc hạ đánh con 3569 .
_ Tốt, 3569, bắt đầu quay số .
Trần tể tướng quay sang nói với hai tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh, đôi mắt đen như gấu trúc vì không ngủ lâu ngày cũng không nhịn được bắn ra một tia sáng hy vọng . Lần này là lần cuối cùng cmnr .
_ Vâng đại nhân .
Một trong hai tên thuộc hạ nhanh như chớp lấy viên bi từ trong bàn quay số hình tròn ra . Tên bên cạnh thấy thế lập tức hiểu ý .
Hắn liền vận sức quay tay, à tức là vận vào tay để quay cho đều .
_ A lê hấp……….
Tên này hét lên một tiếng rồi bắt đầu quay cái bàn hình tròn .
_ Vù vù vù……..
Cái bàn quay như tốc độ ánh sáng, mọi con số trên đó đều không thể nào nhìn rõ ràng được .
Tên còn lại thấy cái bàn đã quay thì lập tức ném viên bi trong tay vào mặt bàn .
_ Bộp ………
Viên bi cực nhỏ trong tay hắn lập tức tiếp xúc với mặt bàn, tiếng kêu khô khốc lập tức vang lên . Chỉ là không biết viên bi này làm bằng gì mà không bị văng ra khỏi bàn, phải biết là tốc độ quay cũng ngang cái tốc độ ánh sáng .
Tiếng vù vù của cái bàn vẫn quay cực nhanh, còn các vị quan lại trong triều đều không nhịn được hướng ánh mắt chăm chú nhìn về phía cái bàn, trong lòng họ đều cầu mong là lần này sẽ thành công .
Người cầu mong nhiều nhất chính là tể tướng đại nhân . Bởi vì chính lão là người đề xuất và thực hiện kế hoạch này nên hơn ai hết, lão chính là người muốn thành công nhiều nhất, để mà có thể chọn ra người may mắn, thực hiện kế hoạch đào bảo tàng của lão .
Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ thì Trần Phan cũng nghĩ ra được cái cách quay số này, cái này chính là thứ nhanh nhất để tìm ra người may mắn . Và cũng theo lão thì may mắn được chia ra 10 cấp độ, tương ứng với 10 cái bàn khác nhau . Cái đầu tiên chỉ là 10 con số, qua cái thứ hai thì lên 1000 con số, còn cái thứ ba thì 100000 con số, tức là mỗi lần thì lại gấp 100 lần lên .
Và người lão cần chính là những người có thể vượt qua được cấp độ 5, nhưng chỉ là hình như cả cái hoàng cung này hơi bị xui xẻo . Trần Phan đã đứng từ lúc 4 giờ sáng tới bây giờ nhưng quay mãi mà chẳng có ai vượt qua được cái cấp độ 5 . Người may mắn nhất thì chỉ vượt qua được cấp độ 4 là cùng .
Vị lão tướng mặc giáp trắng kia chính là một vị đã nghỉ hưu từ rất lâu, nhưng có máu me cờ bạc nên ngày hôm nay cũng tham gia . Mà nói thật thì cái lão này cũng rất là may mắn, lão tướng này chính là người duy nhất còn sót lại cho tới bây giờ, đang khiêu chiến cửa số 5 . Lần này thì Trần Phan đều đặt tất cả hy vọng vào người của lão này, nói cho cùng thì ngày hôm nay nếu có một người thành công thì gọi là đỡ mất mặt với hoàng thượng .
Dù sao thì Trần Phan lão cũng tốn một mớ nước bọt để thuyết phục hoàng đế tổ chức cái vụ này, nếu mà làm không ra ngô ra khoai thì chắc lão bị hoàng đế càm ràm mãi quá .
_ Cầu thánh Alah, cầu Quan Thế Âm Bồ Tát, cầu chúa Amen ……….
Tể tướng lẩm bẩm trong đầu những lời cầu nguyện chân thành nhất, còn đôi mắt thì vẫn dán chặt vào cái bàn quay số, như muốn điều khiển cái viên bi theo ý mình ….
Sau 5 phút quay rất nhanh thì cuối cùng, tốc độ của bàn quay đã chậm lại hẳn, chỉ còn quay rất nhẹ nhàng từ từ . Viên bi trên bàn thì thỉnh thoảng tiến lên tiến xuống một chút .
_ 3567
_ 35761
_ 325678
_ 19387
……………………
Mọi người trong này đều lầm rầm đọc theo viên bi, nó chạy tới đâu thì họ đọc tới đó . Đọc rất đồng thanh như được huấn luyện từ lâu . Chỉ riêng vị lão tướng giáp trắng lúc này không đọc mà còn nhắm mắt cầu nguyện, cái miệng chỉ còn mấy cái răng của lão cũng lầm rầm cầu nguyện các đấng sinh thành .
_ Kịch .
Viên bi cuối cùng thì cũng đã dừng lại, lập tức xung quanh mọi bá quan văn võ đều thôi không đếm nữa, chăm chú dán mắt nhìn vào viên bi giữa mặt bàn, cái miệng thì dãn ra hết sức, há hốc mồm như không tin tưởng .
Chỉ thấy viên bi đã dừng lại, nhưng nó lại dừng ở số 3568, tức là kém cái con lô 1 đơn vị .
_ Fuck………….
Vị lão tướng giáp trắng sau cùng cũng ti hí mắt ra, sau khi nhìn thấy kết quả thì lão hét toáng lên như chất chứa đầy tức giận . Tại sao, cmn chứ, chỉ 1 chút lực nữa thôi mà . Bà mẹ nó, tại sao lại xui như này nhỉ .
_ Haiz, lại hụt nữa rồi .
_ Haiz, lão huynh, hôm nay may mắn hơi kém chút nhỉ .
_ Haiz, coi bộ cái phần thưởng hấp dẫn không ai đoạt được rồi …
……………………
Từng tiếng thở dài vang lên liên tiếp, ai nấy đều nhìn vị lão tướng như rất thông cảm . Họ thì họ đều biết cái lão này tham gia chính là vì phần thưởng, chứ nếu lão thắng thì chắc cái bộ xương già của lão chắc cũng chả đi đào bảo tàng được .
_ Haiz, hôm nay kết thúc, dừng lại tại đây .
Tể tướng Trần Phan là người thất vọng hơn cả, lão vung tay một cái, ý bảo giải tán cmn đi, về nhà ngủ cho khỏe .
Nhưng đúng lúc này thì một giọng nói trong trẻo vang lên :
_ Khoan đã, còn cha ta chưa thử mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.