Thiện Lương Tử Thần

Chương 7: Minh Vương nhứt thiểm (Hạ)

Đường Gia Tam Thiểu

16/04/2013



A Ngốc dùng tay kia lau một chút mồ hôi trên đầu, thở một hơi dài, với trình độ ma pháp lực của nó hiện tại, sử dụng Hỏa Diễm thuật cả một giờ đã là giới hạn. Hơi nước bốc lên rốt cục cũng đông lại, A Ngốc hài lòng nhìn chất lỏng sền sệt màu bạc trước mắt, lấy ra từ trong tủ một cái khuông bạc, sau đó cẩn thận đổ chất lỏng trong tiểu đỉnh vào trong cái khuông đó.

A Ngốc cẩn thận để cái khuông bạc đã trở nên nóng vì chất lỏng vào trong một chậu nước được chuẩn bị trước, phèo - , một làn khói trắng từ khuông can thoát ra, A Ngốc thở phào nhẹ nhỏm, biết cái mình muốn làm đã hoàn thành.

Một lúc sau khuông bạc đã hoàn toàn nguội lại, A Ngốc cẩn thận đem cái khuông ra để trên bàn, mười viên thuốc màu bạc xuất hiện trong tầm mắt. Thuốc bạc lan ra hương khí nhàn nhạt, a! Thật tốt quá, thành công rồi. Nó cầm lấy một viên thuốc màu bạc chạy nhanh ra ngoài. Qua hơn một giờ, không biết Bạch y nhân kia ra sao.

Khi A Ngốc chạy về chổ cũ đã không còn nhìn thấy Bạch y nhân, kể cả thanh kiếm bảng to cắm dưới đất cũng biến mất. A Ngốc đứng yên lặng tại chỗ không biết làm sao.

Đột nhiên, nó cảm thấy trên cổ hơi lạnh, một mũi kiếm thật lớn đã xuất hiện ở đó, trên vai như bị một sức nặng ngàn cân đè ép không thể động đậy.

"Ngươi là ai." Một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, đúng là giọng nói của Bạch y nhân nọ.

A Ngốc định xoay người lại, sức nặng trên mủi kiếm đột nhiên tăng lên, ép nó té ngã trên mặt đất.

Bạch y nhân chỉa mũi kiếm trước ngực A Ngốc, lập lại: "Ngươi là ai?" Nguyên lai, trước khi A Ngốc bỏ đi, Bạch y nhân đã tỉnh lại, nhưng vì phải đem tất cả [công lực dùng để áp chế Vô Nhị Thánh Thủy độc tính, nên hắn lúc ấy không có chút khí lực để phản kháng. Hắn chỉ biết là bên cạnh [còn có một người khác tồn tại, mà người này tựa hồ không có ý làm hại hắn, chỉ lôi kéo hắn hai ba lần. Sau khi A Ngốc rời đi, hắn thật vất vả mới khống chế lại được độc tính, nhưng hắn biết với thể lực bây giờ hắn không thể chạy trốn xa được, hắn đành rút thanh kiếm bảng to ra khỏi mặt đất trốn ở một bên. Khi A Ngốc trở lại, hắn nhìn thấy chỉ là một tiểu hài tử gầy vẻ mặt hưng phấn, hơn nữa còn không có công phu gì, lòng cảnh giác không khỏi lơi đi.

"Ta, ta là A Ngốc." A Ngốc rụt rè nói.

A Ngốc? Còn có tên như vậy sao? Bạch y nhân không khỏi ngạc nhiên, "Tại sao ngươi lại ở chỗ này, vừa rồi ngươi đi làm gì?"

"Ta, ta cư ngụ ở gần đây! Vừa rồi đi làm thuốc, ngươi trúng phải độc Vô Nhị Thánh Thủy, phải được cứu trị nhanh."

Nghe A Ngốc nói xong, Bạch y nhân không khỏi chấn động, thất thanh nói: "Cái gì? Ngươi giải được tuyệt độc Vô Nhị Thánh Thủy?"

A Ngốc lắc đầu, thành thật nói: "ta không giải được, nhưng sư phụ ta có một phương pháp có thể tạm thời khống chế độc tính, khiến cho nó không thể phát tác."

Sự vui mừng vừa lóe từ ánh mắt Bạch y nhân biến mất, lạnh lùng nói: "Nói như vậy, ta cùng đám người đó đối thoại lúc trước ngươi đều nghe được. Ngươi tại sao muốn cứu ta." Sát khí từ trong cơ thể hắn tán phát ra, mặc dù bị Vô Nhị Thánh Thủy làm hại, nhưng hắn vẫn đang có thể dễ dàng giết chết tánh mạng nhỏ yếu trước mắt này.

A Ngốc gãi gãi đầu, mặc dù sát khí từ trên người Bạch y nhân phát ra làm nó không thoải mái, nhưng nó lại cảm giác được đối phương tựa hồ cũng không có ác ý, "Cứu người cũng phải có lý do sao?"

Bạch y nhân nó chất vấn, nghiêm giọng nói: "Ngươi thật sự muốn giúp ta khống chế Vô Nhị Thánh Thủy độc tính?" Hắn bây giờ đã là sức cùng lực cạn, cơ hồ tất cả chân khí đều dùng để áp chế độc tính, thanh kiếm bảng to rất nặng, Cánh tay hắn hiện tại đã thấy run nhè nhẹ.



A Ngốc gật đầu: "đúng vậy!"

Bạch y nhân hỏi tiếp: "vậy ngươi có nắm chắc không?"

A Ngốc lắc đầu, nói: "không có. Đây là ta lần đầu tiên chế thuốc, trước kia ta có xem qua sư phụ chế thuốc, hơn nữa, ta hoàn toàn dựa theo cách điều chế ghi trên bút kí của sư phụ mà làm, sư phụ ta chính là Luyện Kim Thuật Sĩ thật vĩ đại."

Bạch y nhân trong lòng cả kinh, Luyện Kim Thuật Sĩ? Xem ra, đứa nhỏ này thật sự không phải là người của chủ thượng. Hắn buông tay, ném thanh kiếm bảng to qua một bên, lạnh lùng nhìn A Ngốc, nói: "ta tạm thời tin tưởng ngươi, thuốc đâu? Đưa đây." Hắn nghĩ thầm, dù sao cũng không còn chịu nỗi, không bằng thử một lần, có lẽ gặp mai mắn cũng không chừng, tối đa thì chết mà thôi.

A Ngốc kêu ô một tiếng, đưa viên thuốc màu bạc qua.

Bạch y nhân tiếp lấy viên thuốc, không khỏi sửng người, vật nặng như vậy cũng có thể ăn sao? Vội hỏi: "Cái này đúng là thuốc?"

A Ngốc gật đầu, nói: "đúng vậy, đây là thuốc, trên bút kí sư phụ nói, thuốc này chỉ thích hợp dùng cho người công lực cao thâm, sau khi nuốt vào, phần lớn chất độc Vô Nhị Thánh Thủy tự động bám vào chung quanh viên thuốc màu bạc, khiến nó không khuếch tán thêm, bất quá vì trong đó có ngân mẫu, vì không để nó ảnh hưởng tới nội tạng, phải cần chân khí giữ lại trong cơ thể, đáng tiếc vật này không thể hấp trụ hoàn toàn Vô Nhị Thánh Thủy độc tính, nếu không đã có thể thật sự giải hết độc. Vô Nhị Thánh Thủy độc tính mặc dù bị hấp thụ lại một chỗ, nhưng nó vẫn từ từ ngấm vào cơ thể ngươi, cho nên nói, phương pháp này chỉ có thể tạm thời khống chế độc tính mà thôi."

Nghe A Ngốc giải thích xong, Bạch y nhân không khỏi tin lại vài phần. Hắn cắn răng, nuốt nhanh viên thuốc vào trong bụng.

A Ngốc nói: "được rồi, sau khi nuốt viên thuốc, ngươi phải sử dụng chân khí đem độc tính quy tụ lại, như vậy viên thuốc mới có thể hạn chế độc tính ở trong một phạm vi nhất định."

Bạch y nhân ngồi khoanh chân trên mặt đất, bán tín bán nghi dựa theo phương pháp A Ngốc nói thúc dục chân khí. Nếu đúng như lời A Ngốc, độc khí bị viện thuốc hút giữ lại trong một phạm vi nhỏ nào đó, hắn không cần liều mạng đem hết toàn lực áp chế. Hắn sử dụng chân khí chí cường gôm độc khí lại, theo lời A Ngốc bao bên ngoài một lớp chân khí, theo lý, Vô Nhị Thánh Thủy độc tính không thể uy hiếp hắn nữa. Nhưng hắn cũng biết rõ ràng, có năm phần công lực dùng để khống chế viên thuốc bao vây độc tính, sau này không thể toàn lực chiến đấu.

Thở ra một hơi dài, Bạch y nhân mở hai mắt tĩnh lại, A Ngốc vội vàng hỏi: "Thế nào? Thế nào? Phương pháp của sư phụ ta có hữu hiệu không?"

Sắc mặt Bạch y nhân hòa hoãn hơn nhiều, hơi gật đầu, nói: "Đã tốt hơn, cám ơn ngươi, tiểu bằng hữu."

A Ngốc cười cộc lốc, nói: "Đừng khách sáo, không cần cảm ơn, hữu hiệu là được rồi. Tuy nhiên, sau này ngươi cần phải liên tục duy trì viên thuốc trong cơ thể, nếu độc khí khuếch tán, có thể gặp nguy hiểm. Ta đi đây, hẹn gặp lại." Nói xong, A Ngốc thỏa mãn đứng lên, xoa xoa bả vai hơi đau, xoay người đi vào trong sương mù.

"Chờ một chút." Bạch y nhân gọi A Ngốc lại. "Ngươi kêu A Ngốc là sao, tiểu bằng hữu, ngươi đã cứu ta, có yêu cầu gì?" Bản thân là 'Minh Vương' cao ngạo, không cho phép hắn nợ ân tình của kẻ dưới, đồng thời, hắn cũng muốn thử một chút, coi đứa nhỏ trước mặt này còn có mục đích khác hay không.

A Ngốc lắc đầu: "Ta không có yêu cầu gì, bất quá, ngươi sau này có thể ít giết người hay không. Mặc dù là người xấu, ngươi nếu giết bọn họ, bọn họ không ăn được bánh bao nữa."

Bạch y nhân mỉm cười: "Ngươi làm sao biết bọn họ là người xấu, lại làm sao biết ta là người tốt?"

A Ngốc gãi gãi đầu, nói: "Ta cũng không nói được, có thể là bởi vì ngươi không giống người xấu, mà mấy người áo đen lại không giống người tốt. Bất quá, lúc ngươi giết người thật là khủng khiếp, chung quanh thật là lạnh lẻo."



Bạch y nhân thần sắc chấn động, trong đáy mắt chợt lóe ra vẻ kinh ngạc, "Nói như vậy, khi chúng ta động thủ ngươi ở ngay một bên. Thân thể ngươi không có gì không tốt."

A Ngốc lắc đầu, nói: "Không có gì không tốt! Được rồi, ta phải đi, phòng thí nghiệm của sư phụ đã bị ta làm rối loạn, ta phải mau trở về thu dọn lại một chút mới được, nếu không, qua ít ngày ông trở về, nhất định sẽ mắng ta." Nói xong, xoay người hướng nhà gổ đi đến.

Bạch y nhân do dự một chút, lại gọi A Ngốc trở lại, rồi nói: "Ngươi có thể mang theo ta về đó nghỉ ngơi một chút, thể lực ta bị tiêu hao quá nhiều, phải ăn một ít đồ, nghỉ ngơi tốt một chút, nếu không công lực không đủ không thể nào kiềm chế độc tính."

A Ngốc suy nghĩ một chút, nói: "Không, ta không thể mang ngươi đi theo, nếu sư phụ biết sẽ không vui."

Bạch y nhân mỉm cười, nói: "Sẽ không, sư phụ ngươi nếu biết ngươi cứu người, khen ngươi còn không kịp. Huống chi, ngươi muốn cứu người thì nên cứu tới cùng, ngươi bỏ ta ở chỗ này, nếu mấy người xấu đó trở lại, ta chắc phải chết a!"

Bạch y nhân tươi cười ôn hòa đả động A Ngốc, nó do dự một hồi lâu, nói: "được rồi, bất quá, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi mau đi mau nhe, không lâu sư phụ ta có thể sẽ trở về. Sư phụ không thích người lạ."

"Tốt, ta nghỉ ngơi một chút rồi đi ngay." Bạch y nhân cũng muốn nhìn xem chổ ở của hài tử gọi là A Ngốc , nhà của Luyện Kim Thuật Sĩ cũng có sức hấp dẫn nhứt định đối với hắn. Điều quan trọng hơn là hắn muốn hiểu rõ một chút, tại sao hài tử này có thể không sợ khí tà ác do Minh Vương kiếm phát ra.

Bạch y nhân dù sao công lực rất tinh thâm, mạc dù bị Vô Nhị Thánh Thủy hành hạ nhiều ngày, nhưng bây giờ thánh thủy độc tính đã bị viên thuốc màu bạc A Ngốc chế ra hút lấy, hắn đã có thể tự hành tẩu, ngoài phần công lực dùng khống chế viên thuốc, hắn vẫn còn có hai, ba thành công lực.

A Ngốc mang theo Bạch y nhân "Minh Vương" đi nhanh trở lại nhà gổ, "Minh Vương" chứng kiến hết thảy trước mắt, không khỏi thở dài, "Những cái này đều là do sư phụ ngươi làm sao? Hắn nhất định là cấp bậc đại sư Luyện Kim Thuật Sĩ. Tốt, ma pháp trận xếp đặt rất tinh xảo!"

Ca Lí Tư chưa từng nói qua với A Ngốc về ma pháp trận, A Ngốc chỉ nghe Bạch y nhân khen sư phụ mình, nhất thời cười nói: "Đúng vậy, sư phụ ta rất là lợi hại. Ngươi đã mệt mỏi, ta trước tiên để ngươi nghỉ ngơi, sau đó đi tìm cho ngươi vài thứ để ăn. Ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt hơn."

"Minh Vương" gật đầu, cùng A Ngốc đồng thời đi tới căn nhà gổ bố trí đơn giản. "Minh Vương" cũng không khách khí, khoanh chân ngồi trên giường, ngưng thần bắt đầu hành công, mấy ngày nay tinh thần luôn ở trong trạng thái khẩn trương, cơ thể lại liên tục bị Vô Nhị Thánh Thủy hành hạ, hắn quả thật cần phải điều tức tốt một chút. A Ngốc cũng không quấy rầy hắn, đi vào rừng cây chọn hái một giỏ trái cây đặt bên cạnh "Minh Vương", rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Đến bây giờ, nó còn đang hưng phấn không thôi vì hôm nay thành công luyện chế viên thuốc bạc giúp "Minh Vương" khắc chế Vô Nhị Thánh Thủy cự độc. Kỳ thật, nó đâu biết rằng, Ca Lí Tư lúc nghiên cứu phương pháp này, không tin tưởng lắm sẽ thành công, Bởi vì phương pháp này phải ở trong tình trạng lý tưởng mới có khả năng thực hiện. Quan trọng nhất là người trúng độc phải có chân khí thâm hậu phi thường mới được. Nếu là người bình thường bị trúng Vô Nhị Thánh Thủy, đã sớm chết toàn thân hóa thành một bãi nước màu xanh, cho dù là tu luyện cở Ma Pháp Sư, cũng căn bản không sao kháng cự lại chất độc nổi danh hạng nhất đại lục này. Mà người được gọi là "Minh Vương" trước mặt A Ngốc này tuyệt đối là cao thủ số một số hai trên đại lục, cũng chỉ có người công lực cở hắn mới có đủ tình trạng lý tưởng để thực hiện phương pháp do Ca Lí Tư nghĩ ra, sử dụng một phần chân khí luôn luôn khống chế viên thuốc và độc khí, khiến cho nó không thể khuếch tán. Nhưng dù vậy, vì để khống chế viên thuốc bạc "Minh Vương" cũng hao phí đến gần năm thành công lực.

Rời khỏi nhà gổ, A Ngốc trước tiên đến phòng thí nghiệm thu dọn khôi phục lại nguyên trạng, sau đó ở ngoài phòng tập trung tinh thần luyện tập Hỏa lưu tinh thuật. Bây giờ A Ngốc cơ hồ đã có thể khống chế hoàn toàn ma pháp này, Chỉ là ma pháp uy lực còn quá nhỏ, cho dù đánh trúng, cũng rất khó tạo thành tổn hại gì. Mỗi một Hỏa lưu tinh chỉ lớn như hỏa cầu nhỏ, ngoại trừ lá cây, sợ rằng kể cả da thường cũng không thiêu cháy được.

Hỏa lưu tinh dù sao cũng đã đến gần trung cấp ma pháp, hơn nữa hôm nay A Ngốc đã dùng một thời gian rất lâu cho Hỏa Diễm thuật, tu luyện một hồi đã cảm thấy rất mệt mỏi. Nó ngồi ở một bên cửa nhà gổ, không tự chủ được rơi vào giấc ngủ.

"A Ngốc, tỉnh lại, tỉnh lại." Không biết qua bao lâu, A Ngốc cảm thấy có người đang vỗ nhẹ gương mặt khiến nó mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa trợn mắt nhìn thấy đúng là Bạch y nhân "Minh Vương" do chính nó cứu về, hắn lúc này khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, làn khí màu xanh trên mặt đã biến mất, hiển nhiên đã hoàn toàn khống chế được Vô Nhị Thánh Thủy độc tính.

"A! Đại thúc, ông nghỉ ngơi tốt không?"

"Minh Vương" gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ngươi mệt quá sao không về phòng ngủ đi. Trời cũng đã tối rồi."

A Ngốc lúc này mới chú ý tới, trời cũng đã tối, màn đêm che phủ hơi nước nồng đậm chung quanh tạo ra một quang cảnh khá thần bí. A Ngốc đứng dậy, hoạt động cơ thể một chút, sau đó đi vào phòng trong, nó vốn nghĩ rằng đợi Bạch y nhân nghỉ ngơi tốt sẽ lập tức bảo hắn đi. Nhưng nó vừa nhìn thấy trời tối như vậy nên bỏ đi ý niệm trong đầu này, dù sao đi đêm ở trong rừng rậm sẽ dễ dàng bị lạc đường. Để hắn ở chỗ này một đêm nữa rồi sẽ tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiện Lương Tử Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook