Thiện Lương Tử Thần

Chương 3: Sơ ngộ ma pháp(phần thượng)

Đường Gia Tam Thiểu

16/04/2013



A Ngốc ủy khuất nói: "Ngài, Ngài không có cho ta đi ra ngoài! Ngài không phải nói ta mọi chuyện đều phải nghe theo ngài sao?"

Ca Lí Tư thở một hơi dài, quay đầu đi vào phòng, mở cửa sổ, đem không khí trong sạch bên ngoài làm loãng bớt khí ô nhiểm trong phòng. Lão lại có cảm giác mình thật sự đã bị tiểu tử ngu ngốc này đánh bại, hít sâu vào một ngụm không khí trong lành, hướng nhà xí hô lớn: "Lau sạch mong đích ngươi, rồi đi ra."

Mặc quần vào, A Ngốc từ trong nhà xí đi ra, nó đột nhiên cảm thấy như mình có chút thay đổi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời, tựa hồ trong một thoáng đã vứt bỏ bao quần áo nặng nề, toàn thân nhẹ như lông, cả đại não mờ đục cũng rỏ ràng một chút, toàn thân tràn ngập sức sống. "Sư phụ, ngài vừa cho ta ăn cái gì?"

Ca Lí Tư không nhịn được nói: "Cửu chuyển dịch tủy hoàn."

"Cửu chuyển dịch tủy hoàn? Đó là cái gì vậy?"

"Đừng hỏi nhiều, ngồi xuống đây." Ca Lí Tư chỉ vào cái ghế kế bên, "ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, sau đó sẽ mang ngươi đi ăn cơm."

Nghe được ăn cơm hai chử này, trong mắt A Ngốc liền hiện lên ngọn lửa hưng phấn, ngoan ngoãn đến ngồi trên cái ghế, chờ Ca Lí Tư hỏi.

"A Ngốc, ngươi còn có tên khác không? Ngươi là người Lạc Nhật hay Hoa Thịnh?"

A Ngốc lắc đầu: "Không có, ta không có tên khác. Người Lạc Nhật hay Hoa Thịnh là cái gì?"

Ca Lí Tư nói: "Lạc Nhật và Hoa Thịnh là tên hai đế quốc khác ở đại lục, nhìn con mắt màu đen của ngươi, phải là hậu duệ một trong hai nước này."

"Ùm, ta cũng không biết mình là người ở nơi nào. Lạc Nhật và Hoa Thịnh hai quốc gia này trước kia ta dường như có nghe nói qua, nhưng không có ấn tượng gì."

Ca Lí Tư lần nữa ngồi trên giường, nhìn sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều của A Ngốc, nói: "Ngươi có biết cha mẹ là ai không?"

A Ngốc mờ mịt lắc đầu, nói: "Ta chỉ nhớ rõ mình vẫn đang xin ăn ở trên đường. Có một ngày Lê Thúc tới, hắn nói sẽ cho ta ăn, nên ta đi theo hắn."

"Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

A Ngốc nghĩ một chút: "Mười hai, ừm, không, mười ba tuổi." Nó quả thật cũng không rõ mình được bao nhiêu tuổi, nhưng đứa nhỏ bên Lê Thúc và nó không sai biệt lắm đều là khoảng mười hai mười ba tuổi, cho nên nó nghĩ mình cũng phải tuổi này mới đúng.

Mười hai, mười ba tuổi, tốt, cũng tương đối thích hợp, Ca Lí Tư tiếp tục hỏi: "Ngươi co biết là sanh năm nào tháng nào không?" Hỏi xong rồi lão mới hối hận, tiểu tử ngu ngốc trước mặt không biết mình cả mình bao nhiêu tuổi, thì làm sao biết mình sanh nam tháng nào.

Nhưng thật là bất ngờ, A Ngốc thốt ra, "Thần Thánh lịch năm chín bảy bảy tháng ba ngày hai mươi mốt." Nói xong, kể cả chính nó cũng đứng yên lặng.

Ca Lí Tư mắt lóe lên một tia lạnh lẻo, nói: "Ngươi không phải nói không biết mình bao nhiêu tuổi sao? Sao lại nói ra như thế."



A Ngốc há mồm cứng lưỡi nói: "Ta, ta cũng không biết, chỉ là vừa đột nhiên nghĩ đến cái này, nên nói ra."

Ca Lí Tư nhíu mày, âm thầm tính toán, bây giờ là Thần Thánh lịch năm chín tám tám tháng tư, nói như vậy A Ngốc trước mắt phải là mười một tuổi mới đúng, nhưng biểu hiện vừa rồi của A Ngốc khiến lão cảm thấy có chút quái dị, nên lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi có phải muốn đùa giởn với ta."

A Ngốc rúc người nói: "Không, sẽ không a!"

"Ngươi qua đây." Ca Lí Tư vẫy vẫy A Ngốc.

A Ngốc có chút không tình nguyện đi tới trước Ca Lí Tư, Ca Lí Tư vương tay nắm lấy bả vai A Ngốc, cúi xuống niệm vài câu, một cổ nhiệt lưu lập tức theo bả vai A Ngốc chảy vào thân thể nó. Lúc bắt đầu, A Ngốc có cảm giác rất thoải mái, nhưng chỉ một lát sau, nhiệt lưu Ca Lí Tư truyền tới càng lúc càng mạnh, A Ngốc dần dần không còn chịu đựng nổi, nó muốn giãy dụa, nhưng phát hiện đã không thể khống chế thân thể, khí lưu nóng cháy, không ngừng lưu động chung quanh trong cơ thể, tựa hồ đốt cháy ngũ tạng lục phủ nó. Xương cốt A Ngốc bắt đầu kêu răng rắc, đau đớn kịch liệt khiến cho nó không nhịn được kêu lên thảm thiết.

"A - , sư phụ, ta chịu không nổi, ngài tha cho ta, đau quá, đau quá!"

Ca Lí Tư nhíu mày, nhấc tay lên, một vầng quang mang màu xanh bao phủ thân thể A Ngốc, hoàn toàn ngăn cách âm thanh.

Thật lâu sau, khi thân thể A Ngốc đích đã có chút xụi lơ, Ca Lí Tư rốt cục buông tay ra, lão thở ra một hơi dài, tự nhủ: "không ngờ căn cốt tiểu tử này lại tốt như vậy, rất thích hợp tu luyện ma pháp, và cũng thích hợp tu luyện võ công, rốt cuộc không có hao phí một viên cửu chuyển dịch tủy hoàn của ta, như vậy cũng tốt lắm, đến lúc đó ……" nghĩ đến chổ này, lão đột nhiên ngừng lại, cẩn thận đưa mắt nhìn A Ngốc. Ca Lí Tư lắc đầu: "Đáng tiếc, đầu óc nó hình như bị thương nặng, cho dù là hiệu lực của cửu chuyển dịch tủy hoàn cũng không thể loại trừ cổ khí u ám , nhưng vậy cũng tốt, việc này không ảnh hưởng thực nghiệm của ta."

Nhiệt lưu rốt cục biến mất, A Ngốc cả người toàn thân vô lực co quắp ngã trên mặt đất, nó không biết Ca Lí Tư vì cái gì đối sử nó như vậy, nước mắt không tự giác chảy ra.

Ca Lí Tư đở A Ngốc từ mặt đất đứng lên, lạnh lùng nói: "Không được khóc, ta chỉ vừa thử coi ngươi có đủ thực lực để làm việc giúp ta, ngươi hiểu chưa? Không phải đánh ngươi. Làn nước tụ trong bàn tay ta, có thể làm dịu sanh linh." Trong tay Ca Lí Tư phát ra quang mang màu lam, giống như con suối nhỏ dung nhập thân thể A Ngốc. Đây là một ma thuật tạo nước bình thường, Ca Lí Tư dùng làm A Ngốc hết hoang mang trong lòng, lão không thể không giúp nó khôi phục thể lực.

A Ngốc cảm giác được một luồn khí lưu như nước mát lạnh từ trong tay Ca Lí Tư không ngừng truyền ra, khí lực mất đi đang từ từ khôi phục, đau đớn tạo thành bỏi khí nóng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, không khỏi có vài phần tin tưởng đối với lời Ca Lí Tư.

Ca Lí Tư mang A Ngốc đặt trên ghế, quay lưng về phía nó nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có cường đại nhân tài mới sống tốt, hèn yếu, nhứt định bị người khi dễ, nước mắt không giải quyết được chuyện gì."

A Ngốc cảm giác như đã từng có nghe qua lời Ca Lí Tư vừa nói, nhưng nó lại không nhớ được rỏ ràng, nó lau nước mắt trên mặt, lo sợ nói: "Là, sư phụ, ta biết rồi."

Ca Lí Tư gật đầu: "Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi thích ăn cái gì nhất? Muốn làm gì nhất?"

A Ngốc thành thật nói: "Ta rất thích ăn bánh bao, còn, còn có đùi gà, muốn làm gì nhất? Ta, ta cũng không biết."

Ca Lí Tư thầm mắng trong lòng, thật sự là tiểu tử ngu ngốc, nhưng như vậy cũng tốt, đối với hành động của mình sau này sẽ rất có lợi, "Vậy được rồi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi cứ theo ta, ta cam đoan ngươi mỗi ngày có thể ăn no, nếu ngươi dám tự trốn chạy, hãy nhớ kỹ tới cái bàn hôm nay? Cũng chính là kết cuộc của ngươi."

Uy hiếp của Ca Lí Tư hình như đối với A Ngốc cũng không có tác dụng gì, nó nói: "Chỉ cần ngài cho ta ăn no, ta sao chạy trốn? Có điều, có điều?"

"Có điều cái gì?" Ca Lí Tư thình lình quay lại.



A Ngốc nhìn khuôn mặt già nua của Ca Lí Tư, nhỏ nhẹ nói: "Có điều, ngài nói muốn chết, ta sẽ ăn cái gì?" Nó rõ ràng nhớ kỹ, lời nha đầu nói qua lúc trước, nãi nãi là vì lớn tuổi mà chết, mà sau khi nãi nãi chết, nha đầu mới bị luân lạc xin ăn.

Ca Lí Tư nghe A Ngốc nói tức giận đến toàn thân run rẩy, lão đưa tay lên vài lần, nhưng đều buông xuống, nhớ tới kế hoạch vĩ đại của mình, lão quyết định nhẫn nhịn. Không tức giận nói: "Yên tâm đi, cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ không chết. Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn cơm."

"Tốt a! sư phụ, ngài thật sự là rất vĩ đại."

"Hừ! Sự vĩ đại của ta, ngươi có thể biết sao?"

Hai ngày sau, khi Ca Lí Tư hiểu rỏ hơn thân thể A Ngốc mới dẫn hắn rời Ni Nặc thành. Hôm nay thời tiết tươi sáng thần kỳ, tựa hồ biểu thị khởi điểm A Ngốc đi vào nhân sinh.

"Sư phụ, sau này ta còn có thể trở về không?" A Ngốc vừa nhìn ngôi thành nhỏ sinh sống nhiều năm phía sau, vừa hỏi.

Ca Lí Tư nhìn A Ngốc, nói: "Có thể, nếu sau này có cơ hội. Như thế nào? Ngươi còn nghĩ tới điều gì?"

A Ngốc lắc đầu: "Không có, không có." Đây là lần đầu tiên nó nói dối trước mặt Ca Lí Tư, kỳ thật, trong lòng nó còn nhớ nha đầu nói sau này sẽ trở về tìm nó. Nhưng nó cũng không có nói ra. Mặc dù Ca Lí Tư mấy ngày nay vẫn đối nó không tệ, mỗi buổi cơm đều cho nó ăn no, cho nó ăn rất nhiều mỹ thực mà trước kia đều không dám nghĩ tới, nhưng trong lòng A Ngốc luôn ngầm cảm thấy, so với Lê Thúc, vị Ca Lí Tư sư phụ này hình như còn nguy hiểm hơn.

Ca Lí Tư cũng không có để ý đến lời A Ngốc, mang nó tiếp tục đi về phía trước.

Đi khoảng hơn một giờ bọn họ tới bến tàu không xa thành Ni Nặc, trước đây A Ngốc đã từng tới chổ này vài lần, nó rất thích biển, thích cái cảm giác bao la bát ngát. Nó thích đứng yên nhìn chân trời xa tít, lắng nghe tiếng sóng vổ đì đùn.

"Lẹ lên, chúng ta cần đuổi kịp chiếc thuyền sắp rời bến này." Ca Lí Tư quay đầu lại đối diện A Ngốc khi nó còn đang yên lặng ngắm biển.

A Ngốc hưng phấn: "Thuyền? Sư phụ, ngài nói chúng ta muốn làm thuyền?" Nó thường mơ tưởng được như ngư dâ ngồi thuyền gổ lênh đênh trên biển.

"Ừm, chúng ta cần đi tỉnh Ngõa Lương Hành, ngồi thuyền sẽ nhanh hơn." Ca Lí Tư lạnh nhạt đáp.

"Tốt quá, thật là tốt quá, ta muốn ngồii thuyền, ta muốn ngồii thuyền." A Ngốc hưng phấn nhảy dựng lên.

Ca Lí Tư nhíu mày mắng: "Ngươi im lặng một chút cho ta, nếu muốn ngồi thuyền thì đi lẹ lên."

Hai người đi nhanh đến bến tàu, Khi A Ngốc nhìn thấy chiếc thuyền chở khách dài hơn trăm thước, rộng hơn hai chục thước, ba tầng cao to lớn, nó há to miệng, si ngốc nói: "Này, đây là thuyền chúng ta ngồi sao? Nó lớn quá a!" Chiếc thuyền sơn trắng trước mặt này không đáng mang ra so với những hạm thuyền to lớn.

Ca Lí Tư hừ một tiếng: "Lớn cái gi? Ta còn hiềm nó quá nhỏ, lên thuyền."

Đi qua sàn thuyền rộng lớn có tên Bái Thần, A Ngốc theo sau Ca Lí Tư lên khoang thuyền giành cho hai người Cá Lí Tư mướn trên đỉnh thuyền. Ngay khi lên thuyền, Ca Lí Tư đã cảm thấy không được tự nhiên, sở dỉ lão vừa nói với A Ngốc chiếc thuyền này nhỏ chính vì lão có bịnh say sóng. Nếu không phải muốn sớm trở về để bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, lão đã không chọn ngồi thuyền.

A Ngốc hưng phấn không ngừng đi lại trong khoang thuyền, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài từ vòng tròn pha lê. Không lâu sau, chiếc thuyền trương buồm rộng lớn, từ từ khởi hành. Vì chổ biển sâu này có nhiều băng sơn, nên lúc mới khởi hành thuyền Bái Thần đi dọc theo bờ biển, tìm khu nước ấm mới có thể nhập vào biển sau lướt nhanh tới trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiện Lương Tử Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook