Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Chương 12: Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai 12
Tùy Vũ Nhi An
16/12/2023
"Rất hợp ý ta." Ma Tôn gật đầu.
"Tạ Tuyết Thần bị tập kích, Vạn Tiên Trận không được tu bổ kịp thời, khe hở lại tiếp tục mở rộng, đây chính là thời cơ tốt để Ma tộc và Yêu tộc chúng ta xâm nhập vào Nhân giới. Ta đã dùng tóc của Thánh nữ để bói toán, hiện tại nàng ấy không gặp nguy hiểm, cũng có thể suy đoán được phạm vi nàng ấy đang ở, chỉ cần phái Ma binh đi, dùng Tâm Ma đại trận để tìm kiếm, chắc chắn sẽ nhanh chóng có kết quả."
"Tốt!" Ma Tôn nghe vậy, vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói: "Chuyện truy kích giao cho ngươi toàn quyền xử lý, nhớ kỹ, nhất định phải mang Thánh nữ còn sống trở về cho ta!"
Tang Kỳ khom người hành lễ: "Tang Kỳ lĩnh mệnh."
Tạ Tuyết Thần một mình một ngựa, phi nhanh suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng rời khỏi Thanh Sơn Tập.
Ban đầu Tạ Tuyết Thần cho rằng Mộ Huyền Linh sẽ yêu cầu cùng cưỡi một con ngựa, không ngờ ả ta lại không có ý này, mà là ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm đi theo hắn. Yêu tinh và bán yêu đều không sợ ánh sáng mặt trời, nhưng Ma tộc lại vô cùng căm ghét và sợ hãi mặt trời, bởi vì ánh sáng chói chang của mặt trời sẽ thiêu đốt ma khí. Tuy Mộ Huyền Linh là bán yêu, nhưng lại tu luyện công pháp của Ma tộc, hấp thu ma khí để tu luyện thần thông, cho nên cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng, chỉ là so với Ma tộc thì nhẹ hơn một chút. Thế nhưng Ma tộc tự có biện pháp, bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối, di chuyển bằng cách nhảy vọt qua những bóng râm, có thể giảm bớt phần nào ảnh hưởng của ánh sáng mặt trời.
Tạ Tuyết Thần âm thầm quan sát, rất nhanh đã phát hiện ra điểm này, biết rõ thời điểm mặt trời chói chang chính là lúc Mộ Huyền Linh suy yếu nhất. Trên đường đi, Tạ Tuyết Thần cố ý điều khiển con ngựa đổi hướng, nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Mộ Huyền Linh, thế nhưng không biết ả ta đã dùng yêu thuật gì, mà con ngựa kia hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Không biết là vì muốn che giấu hành tung, hay là vì nguyên nhân gì, mà Mộ Huyền Linh không đưa hắn vào thành, mà là dừng lại ở một quán trọ cách Kiêu Thành mấy chục dặm. Phòng ở quán trọ không nhiều, thật không may, chỉ còn đúng một gian phòng.
Chưởng quầy nhìn lướt qua hai người, không nhận ra bọn họ đang dịch dung, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Huyền Linh với bộ y phục sang trọng, tươi cười nói: "Phía sau quán trọ của chúng tôi còn một gian phòng trống, bình thường là do tiểu nhị ở, tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng cũng rất sạch sẽ, nếu khách quan không chê, có thể để cho người hầu ở đó."
Vị chưởng quầy này tiếp đón khách quen, trước giờ đều là nhìn y phục trước rồi mới nhìn người, thấy Tạ Tuyết Thần mặc đồ vải thô, vô cùng giản dị, cho rằng hai người là chủ tớ.
Tạ Tuyết Thần thanh tâm quả dục, đối với những thứ bên ngoài thân thể từ trước đến nay đều không để tâm, càng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cho nên nhất thời không nhận ra "người hầu" mà chưởng quầy nói là đang ám chỉ hắn.
Mộ Huyền Linh lại mỉm cười, khoác tay Tạ Tuyết Thần, nói: "Đây là tướng công của ta."
Sắc mặt Tạ Tuyết Thần cứng đờ, muốn rút tay về, nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Chưởng quầy âm thầm kinh ngạc, nhìn kỹ lại một nam một nữ trước mặt, một người giàu sang, một người nghèo hèn, một người thì nhiệt tình, một người lại hờ hững, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài, vô cùng tự nhiên đổi giọng nói: "Là ta đường đột, mong khách quan đừng trách, gian phòng của hai vị ở trên lầu, rẽ trái là đến."
Mộ Huyền Linh khoác tay Tạ Tuyết Thần vô cùng thân mật cùng nhau lên lầu, vừa lên đến lầu hai, thì thấy cửa phòng bên tay phải mở ra, hai nam tử mặc trường bào tu sĩ đi từ trong phòng ra, đối mặt với Mộ Huyền Linh.
Ánh mắt hai gã tu sĩ nhìn lướt qua Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần vài lần, sau đó thu hồi lại, coi như không có chuyện gì mà đi xuống lầu.
Tuy rằng hai người kia nói chuyện rất nhỏ, nhưng Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh đều có tu vi cao thâm, ngũ giác hơn người, cho dù chỉ là một chữ cũng lọt vào tai bọn họ.
"Hai người kia trông thật kỳ quái."
"Đúng là kỳ quái, thân mật như vợ chồng, nhưng nhìn cách ăn mặc lại không giống."
"Tên nam tử kia có vẻ như không cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ là bị ép buộc?"
"Tạ Tuyết Thần bị tập kích, Vạn Tiên Trận không được tu bổ kịp thời, khe hở lại tiếp tục mở rộng, đây chính là thời cơ tốt để Ma tộc và Yêu tộc chúng ta xâm nhập vào Nhân giới. Ta đã dùng tóc của Thánh nữ để bói toán, hiện tại nàng ấy không gặp nguy hiểm, cũng có thể suy đoán được phạm vi nàng ấy đang ở, chỉ cần phái Ma binh đi, dùng Tâm Ma đại trận để tìm kiếm, chắc chắn sẽ nhanh chóng có kết quả."
"Tốt!" Ma Tôn nghe vậy, vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói: "Chuyện truy kích giao cho ngươi toàn quyền xử lý, nhớ kỹ, nhất định phải mang Thánh nữ còn sống trở về cho ta!"
Tang Kỳ khom người hành lễ: "Tang Kỳ lĩnh mệnh."
Tạ Tuyết Thần một mình một ngựa, phi nhanh suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng rời khỏi Thanh Sơn Tập.
Ban đầu Tạ Tuyết Thần cho rằng Mộ Huyền Linh sẽ yêu cầu cùng cưỡi một con ngựa, không ngờ ả ta lại không có ý này, mà là ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm đi theo hắn. Yêu tinh và bán yêu đều không sợ ánh sáng mặt trời, nhưng Ma tộc lại vô cùng căm ghét và sợ hãi mặt trời, bởi vì ánh sáng chói chang của mặt trời sẽ thiêu đốt ma khí. Tuy Mộ Huyền Linh là bán yêu, nhưng lại tu luyện công pháp của Ma tộc, hấp thu ma khí để tu luyện thần thông, cho nên cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng, chỉ là so với Ma tộc thì nhẹ hơn một chút. Thế nhưng Ma tộc tự có biện pháp, bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối, di chuyển bằng cách nhảy vọt qua những bóng râm, có thể giảm bớt phần nào ảnh hưởng của ánh sáng mặt trời.
Tạ Tuyết Thần âm thầm quan sát, rất nhanh đã phát hiện ra điểm này, biết rõ thời điểm mặt trời chói chang chính là lúc Mộ Huyền Linh suy yếu nhất. Trên đường đi, Tạ Tuyết Thần cố ý điều khiển con ngựa đổi hướng, nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Mộ Huyền Linh, thế nhưng không biết ả ta đã dùng yêu thuật gì, mà con ngựa kia hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Không biết là vì muốn che giấu hành tung, hay là vì nguyên nhân gì, mà Mộ Huyền Linh không đưa hắn vào thành, mà là dừng lại ở một quán trọ cách Kiêu Thành mấy chục dặm. Phòng ở quán trọ không nhiều, thật không may, chỉ còn đúng một gian phòng.
Chưởng quầy nhìn lướt qua hai người, không nhận ra bọn họ đang dịch dung, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Huyền Linh với bộ y phục sang trọng, tươi cười nói: "Phía sau quán trọ của chúng tôi còn một gian phòng trống, bình thường là do tiểu nhị ở, tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng cũng rất sạch sẽ, nếu khách quan không chê, có thể để cho người hầu ở đó."
Vị chưởng quầy này tiếp đón khách quen, trước giờ đều là nhìn y phục trước rồi mới nhìn người, thấy Tạ Tuyết Thần mặc đồ vải thô, vô cùng giản dị, cho rằng hai người là chủ tớ.
Tạ Tuyết Thần thanh tâm quả dục, đối với những thứ bên ngoài thân thể từ trước đến nay đều không để tâm, càng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cho nên nhất thời không nhận ra "người hầu" mà chưởng quầy nói là đang ám chỉ hắn.
Mộ Huyền Linh lại mỉm cười, khoác tay Tạ Tuyết Thần, nói: "Đây là tướng công của ta."
Sắc mặt Tạ Tuyết Thần cứng đờ, muốn rút tay về, nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Chưởng quầy âm thầm kinh ngạc, nhìn kỹ lại một nam một nữ trước mặt, một người giàu sang, một người nghèo hèn, một người thì nhiệt tình, một người lại hờ hững, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài, vô cùng tự nhiên đổi giọng nói: "Là ta đường đột, mong khách quan đừng trách, gian phòng của hai vị ở trên lầu, rẽ trái là đến."
Mộ Huyền Linh khoác tay Tạ Tuyết Thần vô cùng thân mật cùng nhau lên lầu, vừa lên đến lầu hai, thì thấy cửa phòng bên tay phải mở ra, hai nam tử mặc trường bào tu sĩ đi từ trong phòng ra, đối mặt với Mộ Huyền Linh.
Ánh mắt hai gã tu sĩ nhìn lướt qua Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần vài lần, sau đó thu hồi lại, coi như không có chuyện gì mà đi xuống lầu.
Tuy rằng hai người kia nói chuyện rất nhỏ, nhưng Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh đều có tu vi cao thâm, ngũ giác hơn người, cho dù chỉ là một chữ cũng lọt vào tai bọn họ.
"Hai người kia trông thật kỳ quái."
"Đúng là kỳ quái, thân mật như vợ chồng, nhưng nhìn cách ăn mặc lại không giống."
"Tên nam tử kia có vẻ như không cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ là bị ép buộc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.