Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Chương 37: Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai 37
Tùy Vũ Nhi An
29/02/2024
Trong Vạn Tiên Trận, hắn từng chạm mặt Dục Ma, gã kia quá yếu, bị một kiếm của hắn đánh trọng thương, ngược lại là Chiến Ma còn đỡ được hắn vài kiếm.
"Dục Ma bị thương không nhẹ, hiện đang bế quan, đây chỉ là một sợi thần niệm của hắn, nhưng cũng có một phần ba công lực bản thể. Giờ bị ta diệt trừ, bản thể ắt sẽ tổn thương nặng hơn. Dục Ma chỉ có thể cảm nhận được thần niệm bị diệt, chứ không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây." Bởi vậy, những lời nàng vừa nói cũng không sợ ma tộc nghe được.
Mộ Huyền Linh nói xong, nàng mở tay, đưa Ma Đan đến trước mặt Tạ Tuyết Thần: "Đây là Ma Đan của Dục Ma."
Tạ Tuyết Thần nhìn Mộ Huyền Linh, môi khẽ động, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Dùng Ma Đan này, có lẽ có thể giảm bớt thống khổ do ma khí tràn ra."
Mộ Huyền Linh chớp mắt, tò mò: "Ngươi không giận sao?"
Tạ Tuyết Thần không biết có nên giận hay không, Ma tộc vốn thôn phệ lẫn nhau, trong mắt nhân tộc, đó là hành vi tàn nhẫn, tà ác, nhưng nếu không làm vậy, nàng sẽ phải chịu đựng nỗi đau ma khí tràn ra.
Tạ Tuyết Thần không đáp, Mộ Huyền Linh cũng không ép hỏi, nàng cất Ma Đan vào túi Càn Khôn, cười nói: "Ta không ăn thứ này đâu, vừa tanh vừa hôi."
"Dục Ma vừa chết, Ma giới sẽ lập tức biết hành tung của chúng ta, chúng ta không thể nán lại đây, phải lên đường ngay trong đêm."
Mộ Huyền Linh kéo tay áo Tạ Tuyết Thần, đẩy cửa sổ, hai người nhảy xuống, lên ngựa rời đi trong đêm.
Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần cùng cưỡi một con ngựa, nàng nép trong lòng Tạ Tuyết Thần, trùm mũ che kín mặt.
"Ta nghĩ ra một cách, có thể nhanh nhất trở về Ung Tuyết Thành." Tạ Tuyết Thần bỗng nhiên lên tiếng.
"Cách gì mà ta thông minh thế này còn không nghĩ ra?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm.
Tạ Tuyết Thần thường bị những lời nàng nói chặn họng, ấp úng một chút mới nói: "Uẩn Tú Sơn Trang có trận pháp truyền tống."
Trong đầu Mộ Huyền Linh hiện lên dáng vẻ tuấn tú, nho nhã kia, cùng chiếc quạt xếp hắn che trên đầu nàng.
Đúng rồi, Nam Tư Nguyệt là người tinh thông trận pháp nhất thiên hạ. Trận pháp chia làm bốn loại: Thủ, Trận, Công, Kỳ, trận pháp truyền tống thuộc loại Kỳ Trận. Nghe nói Nam Tư Nguyệt vì không thể tu đạo, vì tự bảo vệ mình, cũng là để bảo vệ sơn trang, nên đã nghiên cứu rất nhiều loại trận pháp. Không chỉ có trận pháp truyền tống, mà thậm chí còn có trận pháp trị thương, trận pháp luyện khí, trận pháp truyền âm...
Nhưng trận pháp truyền tống tiêu hao rất lớn, trừ phi là tình huống đặc biệt, bằng không sẽ không dễ dàng mở ra.
Với thân phận và địa vị của Tạ Tuyết Thần, Nam Tư Nguyệt chắc chắn sẽ không từ chối.
Mộ Huyền Linh nghĩ đến nụ cười ôn hòa của vị công tử kia, lại cảm thấy cho dù là ai cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ là rất ít người dám làm như vậy mà thôi.
Tuấn mã phi nhanh, gió đêm lướt qua mặt, Tạ Tuyết Thần thấy Mộ Huyền Linh im lặng đã lâu, tưởng nàng ngủ, bỗng nghe nàng lên tiếng: "Tạ Tuyết Thần, ngươi có thích mèo không?"
Tạ Tuyết Thần lập tức hiểu ra, nàng cũng đã nhìn thấy chuyện của hắn trong lồng giam dục vọng.
Hắn không cảm thấy xấu hổ hay khó xử, cũng như khi chính hắn hồi tưởng lại chuyện đó, tâm trạng cũng chẳng hề dao động.
Tạ Tuyết Thần cảm thấy mình không thích mèo nữa.
Nhưng có người nắm lấy tay hắn, khẽ kêu: "Meo..."
Cổ họng Tạ Tuyết Thần thắt lại, vô thức siết chặt dây cương.
Hắn như nghe thấy tiếng tuyết rơi trên cành lá, khẽ lướt qua tim.
Chỉ nghe thấy trong lòng Mộ Huyền Linh truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Ta không thích mèo." Khứu Bảo Thử A Bảo uể oải nói.
Tạ Tuyết Thần: "..."
Mộ Huyền Linh: Ai quản ngươi!
Cửa lớn Uẩn Tú Sơn Trang bị gõ vang lúc nửa đêm.
Nửa đêm ghé thăm, chắc chắn là khách không mời mà đến, đám hộ vệ trong trang cảnh giác nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Trong số những hộ vệ này không ít người là tu sĩ, nhưng không một ai vượt quá Kim Đan kỳ, bởi vậy không thể nào nhìn thấu được Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần đang cải trang. Bọn họ chỉ biết hai người trước mặt không phải tu sĩ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điều bất thường.
"Nhanh đi bẩm báo Trang chủ!"
Lời thủ lĩnh hộ vệ vừa dứt, một giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên từ phía sau: "Ta đã biết."
Mọi người giật mình, đám hộ vệ vây quanh đồng loạt xoay người, cúi đầu hành lễ với người vừa đến, từ thần sắc và động tác của bọn họ có thể thấy rõ sự tôn kính và yêu quý từ tận đáy lòng dành cho vị trang chủ này.
"Dục Ma bị thương không nhẹ, hiện đang bế quan, đây chỉ là một sợi thần niệm của hắn, nhưng cũng có một phần ba công lực bản thể. Giờ bị ta diệt trừ, bản thể ắt sẽ tổn thương nặng hơn. Dục Ma chỉ có thể cảm nhận được thần niệm bị diệt, chứ không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây." Bởi vậy, những lời nàng vừa nói cũng không sợ ma tộc nghe được.
Mộ Huyền Linh nói xong, nàng mở tay, đưa Ma Đan đến trước mặt Tạ Tuyết Thần: "Đây là Ma Đan của Dục Ma."
Tạ Tuyết Thần nhìn Mộ Huyền Linh, môi khẽ động, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Dùng Ma Đan này, có lẽ có thể giảm bớt thống khổ do ma khí tràn ra."
Mộ Huyền Linh chớp mắt, tò mò: "Ngươi không giận sao?"
Tạ Tuyết Thần không biết có nên giận hay không, Ma tộc vốn thôn phệ lẫn nhau, trong mắt nhân tộc, đó là hành vi tàn nhẫn, tà ác, nhưng nếu không làm vậy, nàng sẽ phải chịu đựng nỗi đau ma khí tràn ra.
Tạ Tuyết Thần không đáp, Mộ Huyền Linh cũng không ép hỏi, nàng cất Ma Đan vào túi Càn Khôn, cười nói: "Ta không ăn thứ này đâu, vừa tanh vừa hôi."
"Dục Ma vừa chết, Ma giới sẽ lập tức biết hành tung của chúng ta, chúng ta không thể nán lại đây, phải lên đường ngay trong đêm."
Mộ Huyền Linh kéo tay áo Tạ Tuyết Thần, đẩy cửa sổ, hai người nhảy xuống, lên ngựa rời đi trong đêm.
Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần cùng cưỡi một con ngựa, nàng nép trong lòng Tạ Tuyết Thần, trùm mũ che kín mặt.
"Ta nghĩ ra một cách, có thể nhanh nhất trở về Ung Tuyết Thành." Tạ Tuyết Thần bỗng nhiên lên tiếng.
"Cách gì mà ta thông minh thế này còn không nghĩ ra?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm.
Tạ Tuyết Thần thường bị những lời nàng nói chặn họng, ấp úng một chút mới nói: "Uẩn Tú Sơn Trang có trận pháp truyền tống."
Trong đầu Mộ Huyền Linh hiện lên dáng vẻ tuấn tú, nho nhã kia, cùng chiếc quạt xếp hắn che trên đầu nàng.
Đúng rồi, Nam Tư Nguyệt là người tinh thông trận pháp nhất thiên hạ. Trận pháp chia làm bốn loại: Thủ, Trận, Công, Kỳ, trận pháp truyền tống thuộc loại Kỳ Trận. Nghe nói Nam Tư Nguyệt vì không thể tu đạo, vì tự bảo vệ mình, cũng là để bảo vệ sơn trang, nên đã nghiên cứu rất nhiều loại trận pháp. Không chỉ có trận pháp truyền tống, mà thậm chí còn có trận pháp trị thương, trận pháp luyện khí, trận pháp truyền âm...
Nhưng trận pháp truyền tống tiêu hao rất lớn, trừ phi là tình huống đặc biệt, bằng không sẽ không dễ dàng mở ra.
Với thân phận và địa vị của Tạ Tuyết Thần, Nam Tư Nguyệt chắc chắn sẽ không từ chối.
Mộ Huyền Linh nghĩ đến nụ cười ôn hòa của vị công tử kia, lại cảm thấy cho dù là ai cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ là rất ít người dám làm như vậy mà thôi.
Tuấn mã phi nhanh, gió đêm lướt qua mặt, Tạ Tuyết Thần thấy Mộ Huyền Linh im lặng đã lâu, tưởng nàng ngủ, bỗng nghe nàng lên tiếng: "Tạ Tuyết Thần, ngươi có thích mèo không?"
Tạ Tuyết Thần lập tức hiểu ra, nàng cũng đã nhìn thấy chuyện của hắn trong lồng giam dục vọng.
Hắn không cảm thấy xấu hổ hay khó xử, cũng như khi chính hắn hồi tưởng lại chuyện đó, tâm trạng cũng chẳng hề dao động.
Tạ Tuyết Thần cảm thấy mình không thích mèo nữa.
Nhưng có người nắm lấy tay hắn, khẽ kêu: "Meo..."
Cổ họng Tạ Tuyết Thần thắt lại, vô thức siết chặt dây cương.
Hắn như nghe thấy tiếng tuyết rơi trên cành lá, khẽ lướt qua tim.
Chỉ nghe thấy trong lòng Mộ Huyền Linh truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Ta không thích mèo." Khứu Bảo Thử A Bảo uể oải nói.
Tạ Tuyết Thần: "..."
Mộ Huyền Linh: Ai quản ngươi!
Cửa lớn Uẩn Tú Sơn Trang bị gõ vang lúc nửa đêm.
Nửa đêm ghé thăm, chắc chắn là khách không mời mà đến, đám hộ vệ trong trang cảnh giác nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Trong số những hộ vệ này không ít người là tu sĩ, nhưng không một ai vượt quá Kim Đan kỳ, bởi vậy không thể nào nhìn thấu được Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần đang cải trang. Bọn họ chỉ biết hai người trước mặt không phải tu sĩ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điều bất thường.
"Nhanh đi bẩm báo Trang chủ!"
Lời thủ lĩnh hộ vệ vừa dứt, một giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên từ phía sau: "Ta đã biết."
Mọi người giật mình, đám hộ vệ vây quanh đồng loạt xoay người, cúi đầu hành lễ với người vừa đến, từ thần sắc và động tác của bọn họ có thể thấy rõ sự tôn kính và yêu quý từ tận đáy lòng dành cho vị trang chủ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.