Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Chương 3: Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai 3
Tùy Vũ Nhi An
25/11/2023
Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Dẫn ta rời khỏi Ma giới."
Cửa ra vào Ma giới có đến ba trăm đại trận, nếu không có người của Ma tộc biết rõ trận pháp dẫn đường thì không thể nào ra ngoài được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Huyền Linh trắng bệch, nàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tạ tông chủ bản lĩnh cao cường như vậy, tự mình đi ra ngoài đi!"
Đáp lại nàng là lưỡi kiếm càng kề sát cổ hơn.
Trên làn da trắng nõn, mịn màng ấy lập tức xuất hiện một vệt máu.
Cơ thể Mộ Huyền Linh cứng đờ, đôi mắt hoa đào long lanh nước, u oán nói: "Kiếm tu các ngươi quả nhiên là đồ vô tình."
Nhân tộc tu hành có vô số con đường, mà con đường của kiếm tu chính là thẳng thắn.
Thẳng thắn, dứt khoát, vô tình, vô dục, một kiếm phá vạn pháp.
Tạ Tuyết Thần siết chặt lấy tay nàng, lạnh lùng ra lệnh: "Dẫn đường!"
Mộ Huyền Linh trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Được rồi, ta dẫn đường là được chứ gì!"
Vô số yêu ma chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Tuyết Thần mang theo Mộ Huyền Linh rời đi.
Ma giới tôn Ma Tôn làm thượng, kế đến là Đại Tế Ti, tam đại Ma Thần cùng Thánh Nữ thì khó phân cao thấp. Nay chư vị đại nhân đều trọng thương, Thánh Nữ lại bị người bắt đi, lũ ma Ma giới không người lãnh đạo, nhất thời hỗn loạn vô cùng.
"Hỏng rồi, hỏng rồi, Thánh Nữ bị bắt đi rồi!"
"Thánh Nữ bị người ta bắt đi... hình như cũng không phải chuyện xấu."
"Hơn nữa Tạ Tuyết Thần cũng đã rời đi."
"Vậy chẳng phải chúng ta sẽ không bị chết sao?"
"Đúng vậy, chúng ta mau ăn mừng đi!"
"Tối nay thêm bữa, ăn thịt một người!"
Ai cũng biết, Ma là một loài sinh ra từ Hư Không Hải, bất lão bất tử, linh trí thấp kém.
Tạ Tuyết Thần áp giải Mộ Huyền Linh, xuyên qua vô số đại trận trong Ma giới, không dám lơ là. Không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi đại trận Ma giới, xuất hiện trước mắt không còn là huyết nguyệt nữa mà là một mảnh thanh thiên thuộc về nhân tộc.
Tạ Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, buông bỏ kiềm chế với Mộ Huyền Linh, thân thể chống đỡ đã lâu hơi loạng choạng, phải chống Quân Thiên kiếm mới đứng vững được.
Mộ Huyền Linh không thể động đậy, chỉ có thể đảo mắt, hướng Tạ Tuyết Thần nói: "Tạ tông chủ, giờ đã rời khỏi Ma giới rồi, ngươi cũng nên thả ta ra."
Tạ Tuyết Thần khẽ nhướng mi, nhìn Mộ Huyền Linh nhưng không có ý định giải trừ phong ấn.
"Thả ngươi?" Hắn nhíu mày như nghe thấy một yêu cầu nực cười và vô lý, ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần, "Ngươi là Thánh Nữ Ma tộc, gây ra bao tội ác, ta sao có thể thả ngươi."
Mộ Huyền Linh trừng lớn mắt, giận dữ nói: "Tạ tông chủ ngươi qua cầu rút ván như vậy chẳng phải quá bất nhân bất nghĩa, ta và ngươi không chỉ có chút duyên phận gặp gỡ, ta còn có ơn cứu mạng ngươi! Ân cứu mạng cho dù không lấy thân báo đáp cũng không có đạo lý lấy oán báo ân!"
Nghe Mộ Huyền Linh nói vậy, Tạ Tuyết Thần không những không cảm kích mà sắc mặt còn khó coi hơn. Hắn cầm kiếm áp sát Mộ Huyền Linh, sát ý hiện lên trong mắt.
Hắn mơ hồ cảm nhận được linh lực đang cạn kiệt, một khi mất đi ý thức, e là sẽ rơi vào tay yêu nữ này, công sức đổ sông đổ bể, hắn phải giết nàng trước...
Mộ Huyền Linh cảm nhận được sát ý lạnh băng từ ánh mắt Tạ Tuyết Thần, kinh hoảng kêu lên: "Tạ Tuyết Thần, ngươi không thể giết ta! Ta..."
Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay Tạ Tuyết Thần đã đâm về phía nàng, trong mắt Mộ Huyền Linh phản chiếu lại ánh sáng màu vàng nhạt của Quân Thiên kiếm, nhưng ngay khi sắp đâm trúng nàng, kiếm quang màu vàng kia bỗng nhiên biến mất, khí thế bức người trên người Tạ Tuyết Thần cũng tiêu tan, thân hình cao lớn bỗng cứng đờ, giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, sắc mặt trắng bệch, cơn đau ập đến khiến hắn không nhịn được mà rên lên một tiếng, không còn sức chống đỡ cơ thể, trường kiếm trong tay rơi xuống, cả người ngã về phía trước, đè lên người Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh bị phong bế kinh mạch, không thể động đậy, bị Tạ Tuyết Thần đè lên, cả người ngã xuống đất, hai người ngã chồng lên nhau. Cơ thể Tạ Tuyết Thần vô lực đè lên người nàng, đầu gục lên cổ nàng, hơi thở và sinh cơ dần yếu đi.
Mộ Huyền Linh giật mình, bất chấp cơn đau do va chạm, vội vàng hô: "Này này, Tạ tông chủ, Tạ Tuyết Thần, ngươi muốn ngất cũng phải thả ta ra trước chứ! Nhỡ đâu lát nữa có kẻ xấu đến thì sao?"
Cửa ra vào Ma giới có đến ba trăm đại trận, nếu không có người của Ma tộc biết rõ trận pháp dẫn đường thì không thể nào ra ngoài được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Huyền Linh trắng bệch, nàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tạ tông chủ bản lĩnh cao cường như vậy, tự mình đi ra ngoài đi!"
Đáp lại nàng là lưỡi kiếm càng kề sát cổ hơn.
Trên làn da trắng nõn, mịn màng ấy lập tức xuất hiện một vệt máu.
Cơ thể Mộ Huyền Linh cứng đờ, đôi mắt hoa đào long lanh nước, u oán nói: "Kiếm tu các ngươi quả nhiên là đồ vô tình."
Nhân tộc tu hành có vô số con đường, mà con đường của kiếm tu chính là thẳng thắn.
Thẳng thắn, dứt khoát, vô tình, vô dục, một kiếm phá vạn pháp.
Tạ Tuyết Thần siết chặt lấy tay nàng, lạnh lùng ra lệnh: "Dẫn đường!"
Mộ Huyền Linh trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Được rồi, ta dẫn đường là được chứ gì!"
Vô số yêu ma chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Tuyết Thần mang theo Mộ Huyền Linh rời đi.
Ma giới tôn Ma Tôn làm thượng, kế đến là Đại Tế Ti, tam đại Ma Thần cùng Thánh Nữ thì khó phân cao thấp. Nay chư vị đại nhân đều trọng thương, Thánh Nữ lại bị người bắt đi, lũ ma Ma giới không người lãnh đạo, nhất thời hỗn loạn vô cùng.
"Hỏng rồi, hỏng rồi, Thánh Nữ bị bắt đi rồi!"
"Thánh Nữ bị người ta bắt đi... hình như cũng không phải chuyện xấu."
"Hơn nữa Tạ Tuyết Thần cũng đã rời đi."
"Vậy chẳng phải chúng ta sẽ không bị chết sao?"
"Đúng vậy, chúng ta mau ăn mừng đi!"
"Tối nay thêm bữa, ăn thịt một người!"
Ai cũng biết, Ma là một loài sinh ra từ Hư Không Hải, bất lão bất tử, linh trí thấp kém.
Tạ Tuyết Thần áp giải Mộ Huyền Linh, xuyên qua vô số đại trận trong Ma giới, không dám lơ là. Không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi đại trận Ma giới, xuất hiện trước mắt không còn là huyết nguyệt nữa mà là một mảnh thanh thiên thuộc về nhân tộc.
Tạ Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, buông bỏ kiềm chế với Mộ Huyền Linh, thân thể chống đỡ đã lâu hơi loạng choạng, phải chống Quân Thiên kiếm mới đứng vững được.
Mộ Huyền Linh không thể động đậy, chỉ có thể đảo mắt, hướng Tạ Tuyết Thần nói: "Tạ tông chủ, giờ đã rời khỏi Ma giới rồi, ngươi cũng nên thả ta ra."
Tạ Tuyết Thần khẽ nhướng mi, nhìn Mộ Huyền Linh nhưng không có ý định giải trừ phong ấn.
"Thả ngươi?" Hắn nhíu mày như nghe thấy một yêu cầu nực cười và vô lý, ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần, "Ngươi là Thánh Nữ Ma tộc, gây ra bao tội ác, ta sao có thể thả ngươi."
Mộ Huyền Linh trừng lớn mắt, giận dữ nói: "Tạ tông chủ ngươi qua cầu rút ván như vậy chẳng phải quá bất nhân bất nghĩa, ta và ngươi không chỉ có chút duyên phận gặp gỡ, ta còn có ơn cứu mạng ngươi! Ân cứu mạng cho dù không lấy thân báo đáp cũng không có đạo lý lấy oán báo ân!"
Nghe Mộ Huyền Linh nói vậy, Tạ Tuyết Thần không những không cảm kích mà sắc mặt còn khó coi hơn. Hắn cầm kiếm áp sát Mộ Huyền Linh, sát ý hiện lên trong mắt.
Hắn mơ hồ cảm nhận được linh lực đang cạn kiệt, một khi mất đi ý thức, e là sẽ rơi vào tay yêu nữ này, công sức đổ sông đổ bể, hắn phải giết nàng trước...
Mộ Huyền Linh cảm nhận được sát ý lạnh băng từ ánh mắt Tạ Tuyết Thần, kinh hoảng kêu lên: "Tạ Tuyết Thần, ngươi không thể giết ta! Ta..."
Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay Tạ Tuyết Thần đã đâm về phía nàng, trong mắt Mộ Huyền Linh phản chiếu lại ánh sáng màu vàng nhạt của Quân Thiên kiếm, nhưng ngay khi sắp đâm trúng nàng, kiếm quang màu vàng kia bỗng nhiên biến mất, khí thế bức người trên người Tạ Tuyết Thần cũng tiêu tan, thân hình cao lớn bỗng cứng đờ, giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, sắc mặt trắng bệch, cơn đau ập đến khiến hắn không nhịn được mà rên lên một tiếng, không còn sức chống đỡ cơ thể, trường kiếm trong tay rơi xuống, cả người ngã về phía trước, đè lên người Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh bị phong bế kinh mạch, không thể động đậy, bị Tạ Tuyết Thần đè lên, cả người ngã xuống đất, hai người ngã chồng lên nhau. Cơ thể Tạ Tuyết Thần vô lực đè lên người nàng, đầu gục lên cổ nàng, hơi thở và sinh cơ dần yếu đi.
Mộ Huyền Linh giật mình, bất chấp cơn đau do va chạm, vội vàng hô: "Này này, Tạ tông chủ, Tạ Tuyết Thần, ngươi muốn ngất cũng phải thả ta ra trước chứ! Nhỡ đâu lát nữa có kẻ xấu đến thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.