Quyển 6 - Chương 20: Trọng hồi cố địa
Lâm Tịch Ngữ
03/03/2013
Ngựa xe bốn người dừng trước cổng thành, một viên tướng mình vận khôi giáp từ trên vọng gác chạy như bay xuống, hướng về Gia Luật Anh thi lễ, rồi nói:
- Đại công tử, cuối cùng công tử đã trở về! Gia Luật tướng quân đang lo lắm đấy!
Gia Luật Anh hỏii:
- Phụ thân ta khoẻ không?
Viên tướng đáp:
- Tướng quân khoẻ, chỉ là ngài quá lo lắng công tử, ngày ngày ngài lên vọng gác đây từ sáng sớm, nói là để trông ngóng công tử trở về. Hôm nay bị gió to, tiểu tướng vừa mới thỉnh ngài trở về phủ đây thôi.
Gia Luật Anh nói:
- Đa tạ tướng quân.
Họ nhanh chóng vào thành, sau khi chạy vòng vèo xuyên qua vài con đường, xe đến trước một nơi treo tấm biển "Gia Luật Phủ". Gia Luật Kiệt vừa dừng xe, thị vệ ở trong cổng tiến ra chào hỏi, Gia Luật Kiệt nhờ họ nâng đỡ Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương xuống xe, rồi cung kính mời Tiêu Phong vào nhà. Tiêu Phong nhận ra toà phủ đệ đó xưa kia vốn làm dinh thự quan phủ doãn, một công trình kiến trúc chạm khắc tinh xảo, trải qua hơn một trăm năm gió dập mưa vùi, bây giờ tình trạng suy thoái, lớp sơn đỏ trên các cột gỗ bị tróc loang lổ, các khoen vòng bằng sắt đánh đai cửa đều đã rỉ sét, giữa sân đình viện vẫn còn sót lại cây cổ thụ với tàn lá rộng như cái lọng to lớn. Lúc Tiêu Phong lểnh mểnh đi ngang đấy, trong lòng ông vô cùng cảm khái.
Gia Luật Kiệt cùng mọi người đi theo hành lang vòng vèo để đến đại sảnh, một ông lão đầu tóc bạc trắng đang cùng hai người hầu từ trong đó bước ra. Gia Luật Anh và Gia Luật Kiệt cùng kêu: "Gia gia".
Gia Luật Kiệt rảo bước đến trước ông, quỳ xuống, giọng run rẩy:
- Gia gia, con đã về.
Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương đang được người dìu, cũng lúng túng tìm cách hành lễ. Lão nhân vội bảo hai người hầu đưa mình đến gần Gia Luật Kiệt.
Gia Luật Anh chắp tay thưa:
- Phụ thân đại nhân, hài nhi vô dụng, không bắt được Công chúa Mông Cổ.
Ông lão chăm chú nhìn Gia Luật Anh, ông xoa nhẹ vào mái tóc Gia Luật Kiệt, thở dài, nói:
- Về được đến nhà đã là khá! Ta vốn không tán thành hai anh em mi làm chuyện tối nguy hiểm đó.
Gia Luật Anh nói:
- Dạ phải, con không vâng lời cha, sa cơ bị bắt, thiếu chút nữa mất mạng, may được Tiêu đại hiệp đây cứu giúp, chúng con mới được bình yên trở về.
Ông lão thi lễ cùng Tiêu Phong, ông nói:
- Nhọc sức đại hiệp quá!.
Tiêu Phong vội đáp lễ:
- Lão trượng chớ nên đa lễ, anh em Gia Luật bị sa cơ đều tại tôi. Tiêu mỗ rất ân hận chuyện đó.
Ông lão nghe Tiêu Phong, ông ngó Tiêu Phong, rồi quay sang nhìn Gia Luật Anh, mặt lộ vẻ hoang mang.
Gia Luật Anh vắn tắt kể đầu đuôi câu chuyện, rồi nói:
- Tiêu huynh võ công cái thế, anh dũng hơn người, tộc Khiết Đan được một người như vậy, đấy là trời giúp mình.
Nghe nói, ông nheo mắt nhìn Tiêu Phong từ trên xuống dưới, ông vỗ vai Tiêu Phong, cười cười, bảo:
- Đúng đấy! Ngoài tộc Khiết Đan ta, chỗ nào khác có thể sinh sản một nhân vật thế này được!.
Nói xong, ông dắt tay Tiêu Phong, cùng cả đoàn vào đại sảnh.
Mọi người phân ngôi chủ khách, cùng ngồi xuống. Ông nhìn Tiêu Phong, nói:
- Lão hủ tên Gia Luật Hoài Liêu, do tổ tiên từng làm Liêu Vương, lão đã được bá tánh thành Lâm Hoàng cử làm tộc trưởng, thống lĩnh tộc nhân chống Mông Cổ tàn bạo. Hôm nay được Tiêu anh hùng đến trợ giúp, lão hủ rất cảm kích.
Tiêu Phong chắp tay, đáp:
- Tiêu Phong tôi cũng người Khiết Đan, ra sức cho người đồng tộc, ấy là bổn phận, lão tướng quân đã quá lời rồi.
Gia Luật Hoài Liêu nhẹ gật đầu:
- Đúng thế! Chẳng hay Tiêu anh hùng thuộc về dòng nào? Lão hủ sống nơi xa xôi, không rõ bộ lạc Khiết Đan nào ở đâu đã tạo được anh hùng như ông?
Tiêu Phong nghĩ bụng: "Nếu khai rõ thân thế thực sự, thể nào họ cũng không tin, có khi còn cho mình mưu tính lừa gạt không chừng! Hay mình đổi lai lịch một chút..". Ông nói:
- Cha mẹ tôi người Khiết Đan, sớm đã qua đời khi tôi còn nhỏ, do đó tôi không rõ mình thuộc tộc bộ nào. Rồi tôi được gia đình người Hán nhận làm con nuôi, từ bé đến lớn sinh sống tại Trung nguyên, khi được bố mẹ nuôi cho biết mình dòng giõi Khiết Đan, tôi đã lên phương Bắc tìm gốc gác tổ tiên. Gặp lúc quân Tống giao tranh với Mông Cổ, gì thì gì, tôi lớn lên do Hán tộc nuôi dưỡng, không thể dửng dưng nhìn người Hán bị quân Mông Cổ tàn sát, nên tôi đã ra tay trợ giúp. Hiềm quân Mông Cổ quá đông, kết cục tôi bị trọng thương, chạy trốn, rồi may được Công Chúa Tân Nguyệt cứu vớt, sau đó được gặp huynh đệ Gia Luật. Hôm nay về sống cùng người đồng tộc, đã chẳng uổng phí công sức tôi lặn lội đi tìm cội nguồn.
Gia Luật Hoài Liêu nói:
- Thì ra ông thân thế khá khúc chiết, điều hiếm có. Ông vẫn nhớ nguồn cội, dòng giống Khiết Đan giờ đang gặp kiếp nạn, đang rất cần người tài ba, trí dũng như ông.
Tiêu Phong hỏi:
- Khiết Đan ta lúc lập quốc, ngựa khoẻ, người giỏi, bốn phương thần phục, tại sao lâm tình trạng ngày nay?
Gia Luật Hoài Liêu thở dài, đáp:
- Trang lịch sử huy hoàng Đại Liêu đã lật qua rồi! Thời Thánh Tông, nước Liêu cực thịnh, được Tống triều hàng năm tiến cống bạc vàng, do đó ngân sách thừa thãi, trong triều nảy sinh tham nhũng, xa hoa lãng phí, việc triều chính dần dần hủ bại, đưa đến thế nước suy đồi.Qua hai triều vua Hưng Tông, Đạo Tông, kế tiếp mấy đời sau, bị quân Kim lấn chiếm dần! Ôi, Đại Liêu của ta cuối cùng vong quốc!
Tiêu Phong nghe nói, ông trầm ngâm suy nghĩ, rồi than:
- Triều đại nào cũng vậy, bị hôn quân hủ bại làm mất nước. Đại Liêu ta không dè cuối cùng số phận thê thảm vậy!
Gia Luật Hoài Liêu nói:
- Sau khi mất nước, tằng tổ Gia Luật dẫn một số bộ tộc về hướng Tây, đến Hổ Tư Oát Nhĩ tránh nạn, đã gây dựng lại một phần đất nước, sau đó lại bị người Mông Cổ dẹp tan. Đất đai Khiết Đan ta nơi nơi in vết người Mông Cổ, đâu đâu cũng bị áp bức, Mông Cổ đày đoạ dân ta đến không còn đất sống. Chúng sợ Khiết Đan quật khởi trở lại, nên đã ra sức lùa dân tộc xuống phia nam nơi Trung nguyên.
Gia Luật Anh tiếp:
- Đến bước đường cùng, dân tộc ra sức chống cự, tuy nhiên lực lượng chênh lệch quá xa, phần lớn dân ta lúc sa cơ đều bị Mông Cổ xử quyết. Những năm sau này, người Mông Cổ bận rộn chinh chiến nơi khác, và họ đang tìm cách bành trướng xuống Trung Nguyên, nên đã không thể đem toàn lực đến đàn áp dân ta, chỉ lâu lâu đem binh lính quấy phá thành trì, cũng không chiếm được bao nhiêu thắng lợi. Phe mình bị tổn thất một phần binh lực, cổng thành ít dám mở, dân cư không ra ngoài săn bắn, chăn dê được, lâm vào cảnh ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, còn phải cùng nhau ra sức giữ thành, tình hình càng ngày càng tệ. Bọn đệ đã nghĩ, tiếp tục sống như thế không phải sách lược tốt, cho rằng, thay vì chờ Mông Cổ đến tấn công thành trì, mình chủ động ra tay trước. Do đó đã quyết định mạo hiểm bắt cóc Công Chúa Tân Nguyệt. Nàng em ruột của Đại Hãn Mông Cổ đương thời, cũng là em viên đại soái cầm quân Hốt Tất Liệt, cả hai người anh đều hết sức yêu quý cô ta. Mình định bắt cóc rồi dùng cô uy hiếp họ phải nhượng bộ! Đại nhân phụ thân đệ không muốn bọn đệ mạo hiểm, bọn đệ cứ khăng khăng ra đi, đâu ngờ sự việc xảy ra tồi tệ đến thế!
Tiêu Phong nghe đoạn, ông im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
- Công Chúa Tân Nguyệt đã cứu mạng, ta không thể để cô bị hại. Ta đã từng trò chuyện rất lâu cùng Hốt Tất Liệt, ta thấy ông ta muốn gồm thâu thiên hạ. Ông là một người lợi hại, theo ta thấy, ngay khi có bắt cóc được Công Chúa, chưa chắc Hốt Tất Liệt đã chịu thoả hiệp, chưa kể khả năng ông ấy huy động đại quân đến đây, nếu xảy ra bất trắc cho Công Chúa, thể nào ông cũng công phá thành trì, khi thành đổ, sẽ tận diệt cư dân. Nếu diễn tiến là vậy, bọn mình sẽ lâm vào tiến thoái lưỡng nan!
Gia Luật Hoài Liêu gật đầu, bảo:
- Nói rất có lý, Tiêu anh hùng kiến thức thật hơn người!.
Tiêu Phong nhẹ lắc đầu, thưa:
- Suy nghĩ tôi có hạn, hiện thời, nơi phiá nam, tình hình chiến sự không ở mức độ khẩn cấp, Hốt Tất Liệt hiện có mặt tại quê nhà, nếu hắn muốn tiêu diệt dứt điểm Khiết Đan, sẽ tìm cớ động binh, đồng thời tìm dịp tốt giúp gây danh thế cho riêng hắn. Trước mắt, biên thuỳ chưa bị quân Mông Cổ uy hiếp, nhưng tôi chưa nghĩ ra được kế sách lâu dài, giờ đây, mình chỉ có thể hành động theo tình hình mỗi lúc thôi.
Gia Luật Hoài Liêu giật mình, nói:
- Chẳng thể nào thế được! Bọn Mông Cổ đã không ghé mắt để ý đến ta, chưa chắc chúng đã tính chuyện hưng binh, đem đại quân đến công thành?
Tiêu Phong se sẽ thở dài, nhỏ giọng:
- Tôi cũng rất muốn thấy nhận định đó sai!.
Trời tối, cả nhà dùng bữa chiều. Sau đó, Gia Luật Hoài Liêu đích thân sắp đặt phòng ốc cho Tiêu Phong, rồi mọi ngừời chia tay đi nghỉ.
--- Xem tiếp hồi 21 ---
- Đại công tử, cuối cùng công tử đã trở về! Gia Luật tướng quân đang lo lắm đấy!
Gia Luật Anh hỏii:
- Phụ thân ta khoẻ không?
Viên tướng đáp:
- Tướng quân khoẻ, chỉ là ngài quá lo lắng công tử, ngày ngày ngài lên vọng gác đây từ sáng sớm, nói là để trông ngóng công tử trở về. Hôm nay bị gió to, tiểu tướng vừa mới thỉnh ngài trở về phủ đây thôi.
Gia Luật Anh nói:
- Đa tạ tướng quân.
Họ nhanh chóng vào thành, sau khi chạy vòng vèo xuyên qua vài con đường, xe đến trước một nơi treo tấm biển "Gia Luật Phủ". Gia Luật Kiệt vừa dừng xe, thị vệ ở trong cổng tiến ra chào hỏi, Gia Luật Kiệt nhờ họ nâng đỡ Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương xuống xe, rồi cung kính mời Tiêu Phong vào nhà. Tiêu Phong nhận ra toà phủ đệ đó xưa kia vốn làm dinh thự quan phủ doãn, một công trình kiến trúc chạm khắc tinh xảo, trải qua hơn một trăm năm gió dập mưa vùi, bây giờ tình trạng suy thoái, lớp sơn đỏ trên các cột gỗ bị tróc loang lổ, các khoen vòng bằng sắt đánh đai cửa đều đã rỉ sét, giữa sân đình viện vẫn còn sót lại cây cổ thụ với tàn lá rộng như cái lọng to lớn. Lúc Tiêu Phong lểnh mểnh đi ngang đấy, trong lòng ông vô cùng cảm khái.
Gia Luật Kiệt cùng mọi người đi theo hành lang vòng vèo để đến đại sảnh, một ông lão đầu tóc bạc trắng đang cùng hai người hầu từ trong đó bước ra. Gia Luật Anh và Gia Luật Kiệt cùng kêu: "Gia gia".
Gia Luật Kiệt rảo bước đến trước ông, quỳ xuống, giọng run rẩy:
- Gia gia, con đã về.
Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương đang được người dìu, cũng lúng túng tìm cách hành lễ. Lão nhân vội bảo hai người hầu đưa mình đến gần Gia Luật Kiệt.
Gia Luật Anh chắp tay thưa:
- Phụ thân đại nhân, hài nhi vô dụng, không bắt được Công chúa Mông Cổ.
Ông lão chăm chú nhìn Gia Luật Anh, ông xoa nhẹ vào mái tóc Gia Luật Kiệt, thở dài, nói:
- Về được đến nhà đã là khá! Ta vốn không tán thành hai anh em mi làm chuyện tối nguy hiểm đó.
Gia Luật Anh nói:
- Dạ phải, con không vâng lời cha, sa cơ bị bắt, thiếu chút nữa mất mạng, may được Tiêu đại hiệp đây cứu giúp, chúng con mới được bình yên trở về.
Ông lão thi lễ cùng Tiêu Phong, ông nói:
- Nhọc sức đại hiệp quá!.
Tiêu Phong vội đáp lễ:
- Lão trượng chớ nên đa lễ, anh em Gia Luật bị sa cơ đều tại tôi. Tiêu mỗ rất ân hận chuyện đó.
Ông lão nghe Tiêu Phong, ông ngó Tiêu Phong, rồi quay sang nhìn Gia Luật Anh, mặt lộ vẻ hoang mang.
Gia Luật Anh vắn tắt kể đầu đuôi câu chuyện, rồi nói:
- Tiêu huynh võ công cái thế, anh dũng hơn người, tộc Khiết Đan được một người như vậy, đấy là trời giúp mình.
Nghe nói, ông nheo mắt nhìn Tiêu Phong từ trên xuống dưới, ông vỗ vai Tiêu Phong, cười cười, bảo:
- Đúng đấy! Ngoài tộc Khiết Đan ta, chỗ nào khác có thể sinh sản một nhân vật thế này được!.
Nói xong, ông dắt tay Tiêu Phong, cùng cả đoàn vào đại sảnh.
Mọi người phân ngôi chủ khách, cùng ngồi xuống. Ông nhìn Tiêu Phong, nói:
- Lão hủ tên Gia Luật Hoài Liêu, do tổ tiên từng làm Liêu Vương, lão đã được bá tánh thành Lâm Hoàng cử làm tộc trưởng, thống lĩnh tộc nhân chống Mông Cổ tàn bạo. Hôm nay được Tiêu anh hùng đến trợ giúp, lão hủ rất cảm kích.
Tiêu Phong chắp tay, đáp:
- Tiêu Phong tôi cũng người Khiết Đan, ra sức cho người đồng tộc, ấy là bổn phận, lão tướng quân đã quá lời rồi.
Gia Luật Hoài Liêu nhẹ gật đầu:
- Đúng thế! Chẳng hay Tiêu anh hùng thuộc về dòng nào? Lão hủ sống nơi xa xôi, không rõ bộ lạc Khiết Đan nào ở đâu đã tạo được anh hùng như ông?
Tiêu Phong nghĩ bụng: "Nếu khai rõ thân thế thực sự, thể nào họ cũng không tin, có khi còn cho mình mưu tính lừa gạt không chừng! Hay mình đổi lai lịch một chút..". Ông nói:
- Cha mẹ tôi người Khiết Đan, sớm đã qua đời khi tôi còn nhỏ, do đó tôi không rõ mình thuộc tộc bộ nào. Rồi tôi được gia đình người Hán nhận làm con nuôi, từ bé đến lớn sinh sống tại Trung nguyên, khi được bố mẹ nuôi cho biết mình dòng giõi Khiết Đan, tôi đã lên phương Bắc tìm gốc gác tổ tiên. Gặp lúc quân Tống giao tranh với Mông Cổ, gì thì gì, tôi lớn lên do Hán tộc nuôi dưỡng, không thể dửng dưng nhìn người Hán bị quân Mông Cổ tàn sát, nên tôi đã ra tay trợ giúp. Hiềm quân Mông Cổ quá đông, kết cục tôi bị trọng thương, chạy trốn, rồi may được Công Chúa Tân Nguyệt cứu vớt, sau đó được gặp huynh đệ Gia Luật. Hôm nay về sống cùng người đồng tộc, đã chẳng uổng phí công sức tôi lặn lội đi tìm cội nguồn.
Gia Luật Hoài Liêu nói:
- Thì ra ông thân thế khá khúc chiết, điều hiếm có. Ông vẫn nhớ nguồn cội, dòng giống Khiết Đan giờ đang gặp kiếp nạn, đang rất cần người tài ba, trí dũng như ông.
Tiêu Phong hỏi:
- Khiết Đan ta lúc lập quốc, ngựa khoẻ, người giỏi, bốn phương thần phục, tại sao lâm tình trạng ngày nay?
Gia Luật Hoài Liêu thở dài, đáp:
- Trang lịch sử huy hoàng Đại Liêu đã lật qua rồi! Thời Thánh Tông, nước Liêu cực thịnh, được Tống triều hàng năm tiến cống bạc vàng, do đó ngân sách thừa thãi, trong triều nảy sinh tham nhũng, xa hoa lãng phí, việc triều chính dần dần hủ bại, đưa đến thế nước suy đồi.Qua hai triều vua Hưng Tông, Đạo Tông, kế tiếp mấy đời sau, bị quân Kim lấn chiếm dần! Ôi, Đại Liêu của ta cuối cùng vong quốc!
Tiêu Phong nghe nói, ông trầm ngâm suy nghĩ, rồi than:
- Triều đại nào cũng vậy, bị hôn quân hủ bại làm mất nước. Đại Liêu ta không dè cuối cùng số phận thê thảm vậy!
Gia Luật Hoài Liêu nói:
- Sau khi mất nước, tằng tổ Gia Luật dẫn một số bộ tộc về hướng Tây, đến Hổ Tư Oát Nhĩ tránh nạn, đã gây dựng lại một phần đất nước, sau đó lại bị người Mông Cổ dẹp tan. Đất đai Khiết Đan ta nơi nơi in vết người Mông Cổ, đâu đâu cũng bị áp bức, Mông Cổ đày đoạ dân ta đến không còn đất sống. Chúng sợ Khiết Đan quật khởi trở lại, nên đã ra sức lùa dân tộc xuống phia nam nơi Trung nguyên.
Gia Luật Anh tiếp:
- Đến bước đường cùng, dân tộc ra sức chống cự, tuy nhiên lực lượng chênh lệch quá xa, phần lớn dân ta lúc sa cơ đều bị Mông Cổ xử quyết. Những năm sau này, người Mông Cổ bận rộn chinh chiến nơi khác, và họ đang tìm cách bành trướng xuống Trung Nguyên, nên đã không thể đem toàn lực đến đàn áp dân ta, chỉ lâu lâu đem binh lính quấy phá thành trì, cũng không chiếm được bao nhiêu thắng lợi. Phe mình bị tổn thất một phần binh lực, cổng thành ít dám mở, dân cư không ra ngoài săn bắn, chăn dê được, lâm vào cảnh ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, còn phải cùng nhau ra sức giữ thành, tình hình càng ngày càng tệ. Bọn đệ đã nghĩ, tiếp tục sống như thế không phải sách lược tốt, cho rằng, thay vì chờ Mông Cổ đến tấn công thành trì, mình chủ động ra tay trước. Do đó đã quyết định mạo hiểm bắt cóc Công Chúa Tân Nguyệt. Nàng em ruột của Đại Hãn Mông Cổ đương thời, cũng là em viên đại soái cầm quân Hốt Tất Liệt, cả hai người anh đều hết sức yêu quý cô ta. Mình định bắt cóc rồi dùng cô uy hiếp họ phải nhượng bộ! Đại nhân phụ thân đệ không muốn bọn đệ mạo hiểm, bọn đệ cứ khăng khăng ra đi, đâu ngờ sự việc xảy ra tồi tệ đến thế!
Tiêu Phong nghe đoạn, ông im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
- Công Chúa Tân Nguyệt đã cứu mạng, ta không thể để cô bị hại. Ta đã từng trò chuyện rất lâu cùng Hốt Tất Liệt, ta thấy ông ta muốn gồm thâu thiên hạ. Ông là một người lợi hại, theo ta thấy, ngay khi có bắt cóc được Công Chúa, chưa chắc Hốt Tất Liệt đã chịu thoả hiệp, chưa kể khả năng ông ấy huy động đại quân đến đây, nếu xảy ra bất trắc cho Công Chúa, thể nào ông cũng công phá thành trì, khi thành đổ, sẽ tận diệt cư dân. Nếu diễn tiến là vậy, bọn mình sẽ lâm vào tiến thoái lưỡng nan!
Gia Luật Hoài Liêu gật đầu, bảo:
- Nói rất có lý, Tiêu anh hùng kiến thức thật hơn người!.
Tiêu Phong nhẹ lắc đầu, thưa:
- Suy nghĩ tôi có hạn, hiện thời, nơi phiá nam, tình hình chiến sự không ở mức độ khẩn cấp, Hốt Tất Liệt hiện có mặt tại quê nhà, nếu hắn muốn tiêu diệt dứt điểm Khiết Đan, sẽ tìm cớ động binh, đồng thời tìm dịp tốt giúp gây danh thế cho riêng hắn. Trước mắt, biên thuỳ chưa bị quân Mông Cổ uy hiếp, nhưng tôi chưa nghĩ ra được kế sách lâu dài, giờ đây, mình chỉ có thể hành động theo tình hình mỗi lúc thôi.
Gia Luật Hoài Liêu giật mình, nói:
- Chẳng thể nào thế được! Bọn Mông Cổ đã không ghé mắt để ý đến ta, chưa chắc chúng đã tính chuyện hưng binh, đem đại quân đến công thành?
Tiêu Phong se sẽ thở dài, nhỏ giọng:
- Tôi cũng rất muốn thấy nhận định đó sai!.
Trời tối, cả nhà dùng bữa chiều. Sau đó, Gia Luật Hoài Liêu đích thân sắp đặt phòng ốc cho Tiêu Phong, rồi mọi ngừời chia tay đi nghỉ.
--- Xem tiếp hồi 21 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.