Chương 53: Bí Ẩn Ma Môn- Ngũ Đại Ma Tông
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
Bên trong căn phòng nơi Dịch Thiên ở,hắn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tựa tiên tử của Long Vũ.Hắn đang chờ câu trả lời.
Long Vũ trầm ngâm một lát sau đó nói:
- Về việc của Ma môn ta thực sự không rõ lắm,đại khái biết được trong Ma giới chia ra làm 5 loại chính: Huyết,Thi-Cốt,Âm Hồn,Cuồng,Dâm.Năm loại này chính là biểu tượng đặc trưng tạo nên Ngũ Đại Ma Tông.Mỗi Ma môn như vậy đều có pháp quyết tu luyện không hề giống với bất cứ một ai tu luyện trên Tiên Ma đại lục này.Bọn họ cũng là kẻ thù không đội trời chung với Ngũ Hành.
Dịch Thiên cố gắng lẩm nhẩm lại một lần những danh tự này sau đó hỏi:
- Cô Cô, vậy người có thể giải thích việc khi nãy tại sao lại kêu ta giết tên toc đỏ kia được không?
Long Vũ mỉm cười đáp:
- Trước khi trả lời câu hỏi của ngươi ta muốn hỏi ngươi một điều.Có phải trước đây ta từng hỏi ngươi khi ngươi tu luyện Thiên Ma Thần Công ngươi cảm thấy trong người có 2 luồng kim-tử sắc năng lượng đúng không?
Dịch Thiên gật đầu,hắn vẫn chưa hiểu dụng ý của Long Vũ.Long Vũ nói tiếp:
- Ngươi trả lời rằng kim sắc năng lượng chiếm quyền chủ đạo thay vì Từ sắc năng lượng.
Phải! Dịch Thiên lại một lần nữa gật đầu.
“ Mấu chốt chích là chỗ đó,thực ra vẫn đề hết sức đơn giản.Hai luồng năng lượng Kim sắc và Tử sắc chính là đại biểu cho Chính Tà.Nếu ngươi có Kim sắc năng lượng làm quyền chủ đạo thì tất nhiên ngươi theo chính nghĩa những ai theo tà ma ngoại đạo đều phải bị diệt trừ.”- Long Vũ ngữ khí bình thản nói.
Bây giờ Dịch Thiên có thẻ nói là hoàn toàn thông suốt.Hắn bây giờ đại diện là chính nghĩa việc giết tên Ma tộc đó cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Dịch Thiên nói đùa một câu:
- Cô cô vậy nếu ban đầu năng lượng ta tu luyện ra không phải Kim sắc mà là tử sắc thì sao?
Long Vũ mỉm cười liếc mắt về phía hắn nầng nữa đùa nữa thật chỉ nói một câu: “ Giết”
“Ực” Nút xuống một ngum nước bọt,hắn thực sự không biết kiếp trước mình tu thân kiểu gì mà hiện tại lại gặp một vị Sư phụ quá mức “kinh khủng” đến mức này.Bên ngoài nàng có dung nhan đẹp tựa thiên tiên,hòa nhường nguyệt thẹn.Thế nhưng liệu ai mà biết được nàng lại vô cùng.....dã man rợ.
Ha....Ha...Che miệng cười,điều cười của nàng như đang chọc quê Dịch Thiên vậy.Long Vũ nói:
- Thiên Nhi, ngươi có biết tại sao lần này người của Ngũ Hành Môn,cùng Ma môn lũ lượt xuất hiện không?
Dịch Thiên đáp: - Không lẽ là vì Thiên Ma Kiếm.
Long Vũ gật đầu thở dài nói:
- Tất cả cũng là vì Thiên Ma kiếm cả,có lẽ bây giờ họ đã phái xuất những bậc tiền bối hoặc những đệ từ tinh anh thâm nhập vào khắp nơi trên Đại Lục này để tìm kiếm Thiên Ma kiếm và chủ nhân của nó.
Dịch Thiên cũng bắt đầu rơi vào trầm tư,hắn cũng không nghĩ tương lại sắp tới của mình lại rắc rối mắc phải nhiều thứ đến vậy.Long Vũ đến bên cạnh Dịch Thiên bàn tay đặt nhẹ lên mặt hắn giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Thiên Nhi à, sau này con đường ngươi đi sẽ không bằng phẳng đâu,ngươi hãy tự tìm lấy cho mình một con đường.Một con đường do chính bản thân mình tạo ra.Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.
Bi những lời nói này làm trong lòng Dịch Thiên nỗi lên từng trận ấm áp không thôi,phải nói rằng từ ngày hắn đặt chân lên thế giới này thì Long Vũ chính là người thân duy nhất của hắn.
Ôm Long Vũ vào Lòng,hành động bất ngờ này khiến mọi hoạt động cảu Long vũ trở nên đình trệ,nàng muốn thoát ra nhưng không hiểu sao chân tay hoàn toàn vô lực.Mặc dù Long Vũ hiện tại là Linh Hồn thế nhưng do nàng đang sống phụ thuộc vào thiên ma kiếm còn Dịch Thiên lại là chủ nhân của nó nên việc hai người chạm vào nhau hay nói chuyện được vói nhau là việc bình thường.
“ Thiên Nhi,mau buông ta ra!
Tiếng nói líu ríu từ trong miệng Long Vũ vang ra.Dịch Thiên như không nghe thấy gì hắn thầm thề với lòng sẽ tìm mọi cách dù có hi sinh tính mạng này cũng phải làm Cô Cô Long Vũ sống lại.
Vút
Trong tích tắc Long Vũ bống nhiên bay trờ vào Thiên Ma kiếm thoát khỏi lồng ngực Dịch Thiên.BỊ nàng cho ôm không khí,Dịch Thiên khóc cười không nổi.hắn quay trờ lại giường nằm nghỉ.
Cũng trong đêm hôm đó tại Đà thành.
Trong một trang viên khá rộng cùng với những dãy phòng dài nối nhau.Nhìn cũng có thể đoán được chủ nhân của tòa trang viên này tuyệt đối là một kẻ có tiền.Bên trong một căn phòng còn thắp sáng đèn vang ra những tiếng nói chuyện.
“ Phụ thân sỉ nhục lần đó ta tuyệt không thể bỏ qua được,đấy thực sự là đại sỉ nhục của ta mà,thậm chí nó có thể là sỉ nhục cho gia tộc chúng ta.”- kẻ nói những lời đó không ai khác chính là tên Lý Hải không lâu trước đây đã bị Dịch Thiên hạ “đo ván.”
Bên cạnh hắn có một vị trung niên nhân khoảng chừng đã ngoài 50,thế nhưng trên khuôn mặt lại không hề mang theo nét hiền từ của tuổi già,lão đang tức giận: “ HẢi nhi con yên tâm,mối sỉ nhục này ta tất nhiên sẽ đòi lại cho con,ta đã phái hai cao thủ của gia tộc ta đi tìm tên súc sanh đó đem đầu hắn về đây.”
Lý Hải trong con ngươi để lộ đầy sát khí hắn nói:
- Phụ thân chuyện này xin người tạm thời đừng nói cho sư phụ,chỉ khi nào thật cần thiết mới được nhờ đến người.
Phụ thân của tên Lý Hải kia là Lỹ văn gật đầu đáp: “ta biết”.
0o0
Sáng ngày hôm sau khi những tia nắng đã bắt đầu xuất hiện ở phương đông như những thanh kiếm năng lượng xuyên phá tầng tầng màng đêm.Tại Nhà khách Hoàng gia từ rất sớm nơi này đã vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay là ngày tiến cung hay nói cách khác hôm nay chính là ngày tổ chức lễ Đại Công chúa Vương Lan đé quốc tròn 20.
Tại sân của Nhà khách hoàng gia tụ tập gần trăm người với đầy đủ xe chờ các loại,hiển nhiên đây đều là những xe chở những thứ rất quan trọng của các gia tộc khác.
Sau khi cùng với mọi người của Công Tôn gia tộc ăn sáng đám người Dịch Thiên cũng không làm tốn nhiều thời gian bọn họ chuẩn bị theo những thứ vật dụng cần thiết tất nhiên quà mừng của đại công chúa thì không thể không mang theo được.
Như Ý nhìn Dịch Thiên,nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Dịch đại ca lần này chúng ta sẽ vào trong hoàng cung của Vương Lang đế quốc, trong đó được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt,huynh không được rời khỏi đoàn của gia tộc đâu đấy nhé.
Dịch Thiên gật đầu hắn từng xem qua mấy bộ phim cổ trang biết được hoàng cung là nơi không phải muốn vào là vào muốn ra là ra ờ đó có các cao thủ luôn ngày đêm canh gác bảo vệ phải nói là một con ruồi bay qua cũng không lọt.
Sau đó Như ý còn nói rất nhiều nào là phép tắc trong cung,rồi ăn nói.....Dịch Thiên khóc cười không nổi,hắn cứ tưởng Như Ý đang coi mình là con nít không bằng.
Cuối cùng sau một hồi chuẩn bị chu đáo đoàn người của Công Tôn gia tộc ngồi trên những chiếc xe ngựa đều do triều đình chuẩn bị bắt đầu tiến vào cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.