Chương 56: Đối Chiến
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
“Kì sĩ Phủ?’- Dịch Thiên bất giác nhắc lại một lần nữa.
Mạc Vĩnh gật đầu cười nói tiếp:
- Hầu hết tất cả những người ỏ đây đều không phải người bình thường có thể so sánh được,mỗi người đều có một khả năng đặc biệt nào đó hiếm ai so sánh được.Tất cả họ tất nhiên đều được triuf đình Vương Lan dùng mọi cách đề mời ở lại nơi này dược hưởng những bổng lộc mà ai cũng thèm muốn họ chỉ cần làm một việc duy nhất là mỗi khi triều đình cần họ sẽ ra tay tương trợ.
Dịch Thiên cũng thầm cảm thán không thôi xem ra Triều đình Vương Lan đế quốc này đã tính hết mọi đường,trong trường hợp khó khăn có thể nhờ đến sự giúp đỡ của những người này.Quả là có lợi !
Trong này đều có những người có thực lực cao sâu khó dò vì thế nên đây cũng là nơi duy nhất trong hoàng cung không hề có một tên lính nào.Một là vì không có kẻ ngu nào dám đến đây gây sự.Hai là triueef đình không muốn đẻ lính canh phòng ờ đây bởi sẽ gây ra hiều lầm với những kì sĩ trong phủ làm họ cứ tưởng mình không có tự do.
Mạc Vĩnh cười nhìn Dịch Thiên nói:
- tiểu huynh đệ khi nãy ta thấy ngươi mới từ chỗ của hai lão già kia đi ra không biết?
Dịch Thiên hiểu Mạc Vĩnh muốn ám chỉ hai người ăn mặc giống cái bang cãi lộn khi nãy.Hắn cười nói:
- Không phải,ta chi tình cờ đi lạc vào đó,thấy hai bọn họ cãi nhau ghê quá nên thôi bỏ đi.
“ Ha...Ha.....”- Mạc Vĩnh cười to sau đó nói:
- Ra là thế! Kể ra ngươi cũng xui xẻo thật đến ngay lúc hai lão gia hỏa kia gây nhau.
Dịch Thiên lại hỏi: - Vậy hai người nọ là người như thế nào?
Mạc Vĩnh đáp:
- Hai kẻ đó một là tên là Vũ Bà một ma pháp sư thiên tài thế nhưng lại chuyên luyện chế ra mấy loại ma pháp quái dị không giống ai bà ta chuyên phóng ra các loại ma pháp có chứa độc dược điều này làm ít ai có thể đề phòng được.Lão già kia gọi là Kình Ông lão là một Đấu sư thế nhưng là một đấu sư.....phải nói sao nhỉ nói chung cũng khác người lão chuyên luyện chế thuốc nổ và đưa thuốc nỏ vào các chiêu kĩ của mình.
- Hai người đó cứ như là có mối thù gì ở kiếp trước vậy cứ chạm nhau chút là cãi cọ,nhưng như thế cũng hay chứ trong này khá buồn tẻ có họ thêm phần không khí mà ha ha.
Mắt Dịch Thiên trợn tròn mắt cái gì mà đem thuốc nổ vào người rồi sừ dụng với đấu kĩ,cả việc sử dụng độc với ma pháp nữa chứ.Bất giác Dịch Thiên toát dầy mồ hôi.Hắn hít một ngụm khí trong lành sau đó hỏi tiếp:
- Còn Mạc huynh không biết huynh có khả năng đặc biệt gì mà được vào nơi này?
Mạc Vĩnh cười to nói: Ta là một Võ giả
“Ầm”- Đầu óc Dịch Thiên như nổ tung đây là lần đầu tiên kể từ khi xuống núi hắn gặp được một vị võ giả đó!
Nhìn thấy sắc mặc trông rất kì cục cảu Dịch Thiên Mạc Vĩnh hỏi:
- Người huynh đệ ngươi sao vậy ? Có phải rất bất ngờ bời vì ta tu luyện theo con đường Võ giả không? Hài kể cũng buồn trong cả cái kì sĩ phủ rộng lớn này mà cũng chỉ có lác đác 2-3 người tu luyện Võ giả mà thôi.
Dịch Thiên lắc đầu cười nói: Ta cũng là một Võ giả.
Kinh ngạc!
Mạc Vĩnh tỏ ra vô cùng kinh ngạc sau đó hắn nói: “ hay lắm,tiểu huynh đệ không biết ngươi có rảnh không cùng ta đối chiến một trận,ở mãi trong này đấu với mấy tên kia chán lắm.”
Đây là chuyện tốt a!
Được đối chiến cùng một người cũng tu luyện Võ giả và thực lực có khi còn mạnh hơn rất nhiều.Cơ hội để thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Không ngần ngại Dịch Thiên gật đầu đồng ý.Mạc Vĩnh cười sảng khoái sau đó dẫn Dịch Thiên đi ra phía sau nhà.Ở đây có một cái sân rộng rãi đủ sức để hai người thi triển mọi đòn thế so tài.
Ở một bên Mạc Vĩnh cười nói: Tiểu huynh đệ cứ ra tay thoải mái,võ giả là sinh ra để chiến đấu cho nên ngươi cứ thoải mái đi.
Dịch Thiên gật đầu sau đó nói: Cẩn thận!
Dứt tiếng Dịch Thiên như một cơn gió lao thẳng vào Mạc Vĩnh.Mặc dù cũng tu luyện võ giả như nhau nhưng MẠc vĩnh khi thấy tốc độ này của Dịch Thiên cũng vô cùng bất ngờ.
Quá nhanh!
Vận nội lực vào đôi chân,liên tục đổi phương vị tránh né.Dịch Thiên cứ như vậy liên tục áp sát quyền đầu như muốn quá sơn cứ như vậy liên tục tấn công Mạc Vĩnh thế nhưng lần nào cũng thất bại.Thực lực mỗi bên có sự chênh lêch khá lớn.
Mạc VĨnh nhảy lên mọt ngọn cây cạnh đó nhìn Dịch Thiên đang ở bên dưới cười nói:- Tiểu huynh đệ cùng là tu luyện võ giả nhưng tốc độ của ngươi thực sự rất nhanh tuy ta thực lực cao hơn ngươi nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể tránh né được thôi.
Dịch Thiên đáp: - Mạc huynh quá khen rồi tiểu đệ dù tính sao thực lực cũng không lại huynh.
Ha...ha....
Mạc Vĩnh cười to nói: “sảng khoái lắm nào tiếp tục.”
Nói xong Mạc Vĩnh liền phi thân xuống thế như diều hâu bắt mồi vậy,tốc độ vô cùng nhanh.
Ầm
Nấm đấm của Mạc Vĩnh nện thẳng vào nơi Dịch Thiên vừa đứng làm một mảng đất xung quanh đó xuyết hiện nhiều vết nứt.Nếu không phải Dịch Thiên có tốc độ cực nhanh chắc hẳn đã phải dính đòn rồi.
Dịch Thiên hét to: “ Tiếp chiêu này- Tàn ảnh loạn vũ”
Bốn phương tám hướng,trùng trùng điệp điệp các tàn ảnh cảu Dịch Thiên vây xung quanh Mạc Vĩnh.một kẽ hở nhỏ cũng không hề có.Mạc Vĩnh bây giờ giống như con chim trong lồng không có đường thoát.
Trong Lòng Mạc Vĩnh cũng kinh thán không thôi,đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến một tuyệt kĩ thần kì đến như vậy.
Đang nhìn những tàn ảnh xung quanh bất ngờ từ đằng sau một tàn ảnh lao đến tung ra một cước.Mạc Vĩnh xoay người quét chân đỡ đòn thế nhưng khi chạm vào tàn ảnh kia thì giống như chạm vào không khí vậy.
Cứ như thế bất ngờ xuất hiện từ một phương vị không thể đoán trước tung ra cước,đấm,cùi chủ liên tục đánh vào người Mạc Vĩnh,khiến hắn không tài nào làm gì khác là chiệu đòn.
Cũng may Mạc vĩnh vốn tu luyện võ giả,mà luyện võ giả thì cơ thể bên ngoài rắn chắc vô cùng vài cú đấm cú đá thì không ăn thua.
Mạc Vĩnh cười nói: “ Chiêu này rất tuyệt,tiểu huynh đệ xem ra phá chiêu này của ngươi đây.
“A...”- Mạc Vĩnh hét lớn một tiếng sau đó nội lực bắt đầu tề tụ xung quanh cơ thể hắn to rống to: “ Tụ lực kích sát”
Xung quanh Mạc Vĩnh bắt đầu xuất hiện một vần hào quang màu xanh lam vần hào quang này càng ngày càng đậm dần.
To dần! To dần!
Sau đó vầng năng lượng màu xanh lam kia nổ tung chấn bay mọi thứ xung quanh cây cối bị nhổ bật gốc,tảng đá to bị chấn thành nhiều mảnh,một nữa khuôn viên gần như bị phá hoại.
Dịch Thiên tất nhiên không thể ngờ Mạc Vĩnh lại lợi hãi đến vậy có thể phá được Tàn Ảnh Loạn Vũ của mình.
Vù...
Nhanh như cơn gió Mạc Vĩnh đến bên cạnh Dịch Thiên đầu gối phải đè lên ngực của Dịch Thiên,hắn cười nói: “ Chịu thua chưa?”
Dịch Thiên mờ mắt nhìn Mạc vĩnh.”Chịu Thua?” Điều kiện kiên quyết mà lúc mới bắt đầu tập luyện trờ thành Võ giả của Long vũ dạy cho Dịch Thiên chính là dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được chịu thua bởi trong nguy hiểm luôn có một con đường ánh sáng và chính con đường ấy sẽ dẫn đến thành công của bản thân.
“ Không bao giờ!”- Dịch Thiên rống to một hơi ngay lúc này dị biến phát sinh. Thân thể Dịch Thiên cứ như thực như ảo như mặt nước động vậy.Điều này xảy ra làm Mạc Vĩnh ngây người.Hắn hét lên một tiếng sau đó đấm mạnh vào Dịch Thiên dưới gối mình,thế nhưng chuyện xảy ra làm hắn kinh hoảng không thôi.
Nấm đấm xuyên qua cơ thể Dịch Thiên thế nhưng cảm giác không giống như dánh vào không khí mà là đánh vào một vũng bùn vậy!
Tầng thứ hai của Thiên Ma Biến- Ảo Ảnh- Ảo Ảnh hai chiều.
TẦng thứ hai của Thiên Ma Biến- Ảo ảnh đã được Dịch Thiên sử dụng,đây cũng là lần thứ hai hắn dùng đến chiêu thức này,lần dầu là lúc hắn đối đầu với Công Tôn Minh.Cái tên gọi Ảo Ảnh hai chiều chính là dựa vào Ảo ảnh mà Dịch Thiên tự sáng tác ra.Long vuc với việc Dịch Thiên tự chế ra các chiêu thức này cũng thầm tặc lưỡi không biết nói gì hơn ngoài 2 chữ: Thiên Tài
Giống như u linh từ quỷ giới xuất hiện vậy Dịch Thiên vvo thanh vô tức từ không khí tụ hợp nhanh chóng phía sau lưng của Mạc Vĩnh tung ra một cú thôi sơn oanh liệt.
Người tu luyện Võ giả linh giác cũng như phản xạ vô cùng nhanh cho nên cú đánh của Dịch Thiên cũng không thể chạm đến người Mạc Vĩnh.Nhanh chóng né sang một bên Mạc Vĩnh lại trông thấy Dịch Thiên vừa mới đánh lén mình một lần nữa như nước dao động tung tăng.Sau đó một Dịch Thiên khác lại xuất hiện ngay sau lưng Mạc Vĩnh.
Chiêu thức này thâm sâu vô cùng.Nếu Một ảo ảnh không thực phía trước dụ địch một ảo ảnh thực phía sau ra tay đánh lén,nếu thất bại ảo ảnh phía sau sẽ biến thành ảo ảnh hư và ảo ảnh thực sẽ ẩn đi,cứ như vậy chuyển tiếp lẫn nhau không tài nào đoán được.
Tránh né!
Trên trán của Mạc Vĩnh hoàn toàn đổ đầy mồ hôi, với chiêu thức này hắn vẫn chưa thể tìm ra cách đối phó chỉ biết bị động phòng ngự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.