Chương 94: Rời Thăng Long Thành
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
“ Ha....ha.....”- Nghe hai người Mộc Uyển quyết tâm lôi mình chết theo tên thanh niên bỗng cười to,hắn cảm thấy điều đó thật buồn cười. Hắn kiêu ngạo như vậy cũng có lý do,giáo chủ Huyết Môn là ai? Đó là người xét về thực lực hai vai vế cũng ngang bằng với Trưởng môn nhân các tông môn trên ngũ hành, Huyết Ngạo lại là đệ tử thứ ba chân truyền từ giáo chủ Huyết môn thực lực sao có thể yếu được. Nếu muốn so sánh với hắn ít nhất phải là đệ nhất, đệ nhị cao thủ trẻ tuổi trên Ngũ Hành,Mộc Uyển và Lục Thanh tuy là những đệ tử xuất sắc nhưng cũng không phải là đối thủ của tên kia.
Huyết Ngạo cười to vài tiếng xong nói: “ được thôi,để xem các ngươi có đủ thực lực hay không?”
Nói rồi hắn lao đến nhanh như chớp,Mộc Uyển cũng không chậm nàng vận dụng ma pháp lực biến không khí thành những thanh đại đao lao như tên bắn về phía tên Huyết Ngạo,tuy nhiên hắn đều tránh né một cách dễ dàng.
Bịch....
Nắm đấm của Huyết Ngạo tiến gần sát người của Mộc Uyển thì Lục Thanh xuất hiện ngay trước mặt nàng hai tay giữ chặt nắm đấm của hắn. Mộc Uyển nhảy lùi ra sau ba bước một đại đao từ trên trời rơi xuống nhắm thẳng vào người Huyết Ngạo. Hắn tỏ ra không chút yếu thế, chân phải đưa lên cao đá văng Lục Thanh sau đó một luồng huyết hồng bao phủ nắm tay phải “bùm” một tiếng vang lên Huyết Ngạo nhẹ nhàng đánh nát cây đại đao.
Phiêu.........
Hắn ta nhanh chóng hóa thành một vũng máu chính là tuyệt chiêu “ Thủy triều máu” trứ danh của Huyết Môn. Vũng máu di chuyển nhanh với quỷ đạo vô cùng khó đoán, Mộc Uyển thân là một pháp sư nàng có thể phiêu phù trên không trung nhưng Lục Thanh thì khác hắn là một đấu sư nên không kịp tránh chiêu,một vết chém xuất hiện ngay trên cánh tay phải của hắn,máu bắt đầu chảy ra. Huyết Ngạo hiện lại nhìn những dòng máu chảy ra trên tay của Lục Thanh liếm liếm môi nói: “ thôi thì nhấm nhạp tí huyết của ngươi trước sau đó đến vị cô nương xinh đẹp kia vậy.”
Nói rồi tay phải dơ lên một cỗ hấp lực cực mạnh bộc phát từ lòng bàn tay Huyết Ngạo,máu trên tay của Lục Thanh nhanh chóng bị hút lấy. “ Hấp tinh đại pháp”- Lục Thành cùng Mộc Uyển nhất thời khuôn mặt xám trắng lại hô to. Hấp tinh đại pháp là gì chứ là độc mộc tuyệt kĩ của Huyết Môn cực kì tàn ác,nó có thể hút lấy máu từ trên cơ thể con người dù là một vết thương nhỏ.
Máu của Lục Thanh đang nhanh chóng bị Huyết Ngạo hút lấy từng dòng máu nhanh chóng rời cơ thể hắn,khuôn mặt Lục Thanh trắng bệch,hắn khụy gối trên đất dù điểm huyệt đạo càm máu thế nào vẫn vô dụng. Mộc Uyển tức tốc đến gần Lục Thanh móc từ trong giới chỉ ra một viên linh đơn đưa hắn uống,nhanh chóng vết thương trên tay Lục Thanh liền lại.
“ Ý,cái gì vây? Các ngươi có thể ngăn cản Hấp tinh đại pháp sao?”- Tên Huyết Ngạo kia thấy chiêu thức của mình bị chặn lại vô cùng kinh ngạc.
Mộc Uyển thở ra một hơi nếu nàng chậm trễ một chút nữa e rằng mạng sống của Lục Thanh sẽ không còn. Mộc Uyển nhìn về Huyết Ngạo nói: “ ngươi rất lợi hại,dù lần này hai người chúng ta không đánh lại ngươi nhưng về sau những người trong chính phái nhất định sẽ diệt ngươi.”
Huyết Ngạo cười ha hả,hắn không quan tâm vừa rồi nàng dùng cách nào để ngăn cản hắn dùng Hấp Tinh Đại Pháp,tiến từng bước đến gần hai người. Lục Thanh vì mất máu quá nhiều nên đã bất tỉnh,chỉ còn lại mỗi Mộc Uyển yếu đuối.
Phịch..........
Huyết Ngạo phất tay Mộc Uyển và Lục Thanh văng ra xa mỗi người một hướng. Mộc Uyển cố sức ngồi dậy, đôi mắt có chút không cam tâm nàng nhìn Huyết Ngạo tên ma nhân đang trước mặt biết mạng nàng đã không còn. Huyết Ngạo cười he he kinh dị vài tiếng một huyết dao xuất hiện trên tay hắn tiếng từng bước lại gần Mộc Uyển thì chợt bịch một tiếng hắn cảm thấy đầu óc xoay vòng.
Ngay lúc nguy cấp nhất Dịch Thiên lao đến tung một cước vào đầu Huyết Ngạo khiến hắn không kịp trở tay mà văng đi.
“ Tên nào?”- Huyết Ngạo ngồi dậy tay ôm mặt tức giận nói. Khi thấy Dịch Thiên đột ngột xuất hiện hắn bỗng giật mình đưa ánh mắt căm thù nhìn. Trước đến nay chỉ có mỗi sư phụ và các sư huynh được quyền đánh hắn,thế nhưng bây giờ bị một người khác đánh sao không tức được kia chứ.
Hai cây huyết đao nhanh chóng xuất hiện trên tay hắn ta đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn Dịch Thiên.
“ quạc......quạc.....’
Đột nhiên từ trên trời một con quạ đen bay đến đậu trên vai Huyết Ngạo,hắn ta giật mình lấy từ trong chân con quạ đen kia một lá thư nhỏ đọc xong hắn quay sang nhìn Dịch Thiên nói: “ tên tiểu tử kia,lần sau ta sẽ tính nợ với ngươi.”
Nói rồi hắn biến thành một đáp huyết vụ bay đi mất.
Dịch Thiên nhìn hắn chạy mất tiếc nuối nói: “ vậy mà ta đang định tiêu diệt ngươi đấy chứ.”
Dịch Thiên xoay người đi về hướng Mộc Uyển : “ Mộc Uyển cô nương,cô không sao chứ?”
“ đa tạ ơn cứu mạng của Dịch Thiên công tử.”- Mộc Uyển yếu ớt chắp tay nói.
Dịch Thiên quơ quơ tay nói: “ ơn nghĩa gì,cô đã từng cứu mạng Huyền Nhã đây là điều ta nên làm mà,chừng này vẫn chưa đủ trả ơn cô nương đâu.”
Mộc Uyển đứng dậy nói: “ Công tử xin đừng khiêm tốn vậy.”
Dịch Thiên không muốn đôi co với nàng liền nói: “ Cô nương đi được chứ,thương thế của Lục Thanh xem ra không nhẹ đâu.”
“ đa tạ,ta vẫn có thể đi được.”- Mộc Uyển nói xong bước đến chỗ Lục Thanh lấy từ trong giới chỉ ra một lọ nước thuốc đổ vào miệng của hắn tức khắc Lục Thanh tỉnh dậy.
“ Sư tỷ, ta và tỷ đang ở âm phủ phải không?”- Câu mở đầu sau khi tỉnh của Lục Thanh.
Mộc Uyển lắc đầu đáp: “ Chúng ta may mắn được Dịch Thiên công tử cứu sống,người đang đứng ở đằng kia..............”
Mộc Uyển xoay người lại chỉ thì phát hiện Dịch Thiên đã biến đâu mất. Lục thanh cứ hỏi Dịch Thiên đâu Mộc uyển không biết trả lời sao. Sau đó hai người liền dìu sau vào thành.
............................................
Chiêm Thành một toàn thành nằm về hướng nam của Thăng Long thành so về độ phồn hoa hay đông đúc thì thua kém rất xa thế nhưng cứ bốn năm một lần nơi đây lại vô cùng đông đúc náo nhiệt đơn giản chỉ vì Chiêm Thành nằm trên con đường chính dẫn đến Thiên Vũ thành nơi sẽ diễn ra đại Hội tu chân.
“ Kẹo đường đây”
“ Bánh bao nhân khoai,nhân đậu đây”
“ Khách quan mời vào”
Tiếng reo nhau mua bán,tiếng cười đùa nói chuyện của những người trên đường làm không khí nơi này cực kì nào nhiệt. Sau khi cứu Mộc Uyển khỏi Huyết Ngạo Dịch Thiên trong đêm đó đã rời khỏi Thăng Long thành,hắn không muốn lưu lại lâu thứ nhất là vì sợ sẽ không xa được Huyền Nhã,hai là vì đó là lệnh của Long Vũ nhanh chóng đi tu luyện tránh trường hợp rơi vào trạng thái không kiểm soát năng lực như trong trận chung kết trước đó.
Đi trên con đường tấp nập người qua lại, không khí thật vui vẻ bỗng nhiên.
“ có ai đó không? Cứu tôi với,làm ơn cưu......”
Tiếng kêu cứu của một ai đó đột nhiên truyền vào tai Dịch Thiên,một thân tu luyện khiến các giác quan của hắn trở nên nhạy bén vô cùng dù là âm thanh cách xa vài trăm mét hắn cũng có thể nghe. Dịch Thiên lao nhanh về con hẻm bên cạnh.......
Tại một con hẻm vắng không có người qua lại hai tên thanh niên một mập một gầy khuôn mặt xấu xí đang cười dâm đãng nhìn một thiếu nữ thân mặc lam y khá giản dị. Tên ốm nói: “ Tiểu cô nương ngoan ngoãn về hầu hạ hai đại ca, bọn ta nhất định đối xử tốt với ngươi mà.”
“ tránh ra...tránh ra.....có ai đó không cứu mạng.”- thiếu nữ kia khuôn mặt cúi thấp đôi mắt nhắp chặt hai tay cứ quơ lung tung miệng liên tục cầu cứu.
Soạt.
Tên mập nhanh tay nắm lấy tay nàng tay kia sẽ toạt chiếc áo bên ngoài. Đôi mắt dâm đảng mà nhìn thèm thuồn.
Á....cứu mạng......
Thiếu nữ la hét khóc rống liên tục,tên ốm thấy thế liền bảo: “ hét đi hét to lên sẽ không ai đến cứu ngươi đâu.”
Nói xong hắn đưa tay định sờ soạn nàng thì một cước nhắm ngay mặt hắn mà đạp. Tên ốm bay xa gần mười mét nặng nề ngã trên đất,tên mập giật mình chưa kịp nhận ra ai đã đánh tên ốm thì một cước nữa đạp ngay mặt hắn bay xa đè lên người tên ốm.
Hai tên ôm mặt rên rĩ gào khóc. Dịch Thiên thấy thế tức giận hô: “ cút”
Một ốm một mập nhanh chóng tháo chạy như chó nhà có tang không dám quay đầu lại nhìn xem ai đã đánh mình. Dịch Thiên tiến lại gần vị thiếu nữ đang ngồi khóc trước mặt,tay hắn nhẹ nhàng chỉnh sửa áo của nàng nói: “ cô nương không sao chứ? Ta đã đuổi bọn kia đi rồi.”
“ đa....đa tạ.”- Vị thiếu nữ kia hình như còn chút sợ hãi nàng không hề ngẩn đầu lên nhìn Dịch Thiên.
Dịch Thiên chỉ cười cười nói: “ không sao đâu ta là người tốt,sẽ không làm hại cô nương đâu,nhà cô nương ở đâu ta sẽ đưa cô về.”
Lúc này vị thiếu nữ kia mới từ từ ngẩn cao đầu,một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra,đó là một nữ tử độ khoảng mười bảy mười tám tuổi tràn đầy sinh lực tuổi trẻ khuôn mặt không phải rất đẹp nếu so với những người phụ nữ trước đây Dịch Thiên gặp thì không bằng nhưng nó tạo ra cho người khác nét xinh xắn lanh lợi.
Trên thân mặc một bộ lam y giản dị,làm toát lên vẻ đẹp bình dị của một người dân nghèo chất phát chứ không giống với những tiểu thu mà Dịch Thiên đã gặp.
Tuy nhiên đôi mắt của nàng vẫn nhắm chặt.
Dịch Thiên cười nói: “ cô nương à,người mau mở mắt ra đi ta không làm hại cô đâu.”
Thiếu nữ cười nhẹ nhàng đáp: “ xin lỗi nhưng ta từ nhỏ đã không nhìn thấy gì rồi.”
Dịch Thiên giật mình hắn bây giờ mới hiểu vì sao nàng không mở mắt. Hắn cảm thấy có chút có lỗi vì khơi dậy kí ức buồn của nàng liền nói: “ ta xin lỗi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.