Chương 46: Thăng Long Thành
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
Bước đi qua các dãy hành lan,Dịch Thiên bắt gặp rất nhiều ánh mắt đầy vẻ xem thường khi thấy Dịch Thiên và khi nhìn sang NHư Ý thì ánh mắt ấy lại thành háo sức cực độ.
Đi đến dãy phòng dành riêng cho Công Tôn gia tộc nằm khuất trong một biệt viện yên tĩnh.Dịch thiên cahwps tay chào mọi người vài câu sau đó liền trở vè phòng của mình.Nằm thẳng cẳng trên giường mắt nhắm lại hắn bắt đầu nhớ đến những gì đã xảy ra với mình từ lúc mình xuyên không đến thế giới này cho đến khi minh bây giờ trở thành người cảu tu luyện giới mọi chuyện cứ như một giấc mơ…….
Cốc….Cốc…..
Khi Dịch thiên dang trong dòng suy nghĩ thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài cắt đứt mạch suy nghĩ kia.Vẫn nằm trên giường Dịch Thiên hô to: “ Vào đi”
Khẽ đẩy cửa vào,người này không ai xa lạ chính là Như Ý,nàng tiến đến cái bàn gần đó ngồi xuống nhìn Dịch Thiên sau đó trêu chọc:
- Huynh sao vậy mới đến nơi đã cảm thấy uể oải rồi hay sao?
Dịch Thiên nhìn nàng mỉm cười đáp :
- Nha đầu kia không lẽ muội đến đây là để trêu chọc ta hay sao?
Như Ý che miệng cười sau đó nói:
- Ai dám trêu chọc vào cái loại sắc lang như huynh kia chứ chỉ biết ăn hiếp những cô gái hiền lành như muội mà thôi.
Dịch Thiên cười ha hả sau đó nói:
- Được rồi , muội đến gặp ta là có chuyện gì thế?
Như Ý nói:
- Vì việc chiếc chậu sứ bảy sắc kia lấy quá nhiều thời gian cho nên trong số các gia tộc đến kính thành này gia tộc muội là gia tộc đến sau cùng,vì vậy không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị.Mai là ngày đại lễ bắt đầu rồi thế nên phụ thân bảo tất cả người của gia tộc tối nay đều phải có mặt để họp......
Dịch Thiên mỉm cười đáp:
- Vậy tối nay muội phải ở lại nơi này để bàn chuyện cùng mọi người sao?
Như Ý gật đầu không nói.Dịch Thiên có chút buồn bời vì hắn định tối nay sẽ cùng Như Ý đi dạo trong Thăng Long thành rộng lớn này....
Dịch Thiên nói:
- Nếu là chuyện của gia tộc muội cứ lo đi,có gì tối nay ta ra ngoài dạo có thứ gì hay sẽ mua về cho muội.! Thế nhé!
Như Ý gật đầu sau đó hai người đổi đề tài nói rất nhiều chuyện,chuyện trên trời dưới đất không có chuyện gì không nói ra.Thời gian nhanh chóng trôi qua màng đêm buông xuống ,Như Ý cùng Dịch Thiên phải ngừng việc nói chuyện,Như Ý trờ về phòng mình Dịch Thiên cũng chuẩn bị chút đồ đạc để tối nay đi dạo Thăng Long Thành và biết đâu được tối nay hắn sẽ gặp những chuyện mà mình chưa từng gặp.........
o0o
Đi trên con đường lớn,Hỏa đăng- một loại đèn rất phổ biến của thế giới này,nó được chế taoj bởi các hỏa hệ pháp sư,việc chế tạo cũng vô cùng đơn giản.Hỏa đăng được thắp sáng mọi ngoc ngách cảu thăng Long thành,người đi qua đi lại vô cùng tấp nập không kém gì ban ngày.
Đi lòng vòng trong thành thăm thú mọi nơi cuối cùng Dịch Thiên cũng cảm thấy đói bụng.Theo lý thì với thực lực hiện tại của hắ có thể nhịn đói vài ngày không ăn cũng không thấm tháp gì thế nhưng có lẽ là do thoái quen nên một ngày hai bữa chính một bữa phụ không thiếu bữa nào!
Hỏi những người trong thành một lúc Dịch thiên cũng biết được tại kInh thành này thì Cúc Quan lâu là tòa lâu lớn nhất,so với Tâm Ý lâu tại Đà Thành thì có phần lớn và sang trọng hơn.Cúc quan lâu chia làm ba lầu về mặt cấu tạo và cách thức cũng không khác gì Tâm Ý lâu cứ mỗi lần lên một lầu thì tiền thức ăn cũng như vật dụng lại sang trọng và cao cấp hơn.
Vừa bước vào cửa Lâu Dịch Thiên không chần chừ liền bước thẳng lên đến cầu thang dẩn đến lầu ba.
“ Khách quan”- Ngay lúc Dịch Thiên vừa đến trước chân cầu thang một gã tiểu nhị liền chạy ngay đến bên cạnh Dịch Thiên gã nói:
- Khách quan chắc ngày chưa biết cứ lên thêm một lầu là tiền thức ăn cũng sẽ đắt hơn đấy.
Dịch Thiên không nói mỉm cười vẫn cứ bước lên,tên tiểu nhị lại chặn trước mặt Dịch Thiên gã lại nói với giọng diệu khó xử:
- Khách quan tiểu nhân đã nói với ngài rồi trên đó điều là nhũng vị khách thượng lưu,thức hăn trên đó cũng không phải rẻ hay ngài cứ ở dưới lầu một này hoặc là lầu hai cũng được......
Dịch Thiên nhếp mép cười đang định nói lại tên tiểu nhị thì từ đằng sau một giọng nói có phần ẻo lả của một gã nam tử vang lên :
- Tên tiểu nhị cung gã kia mau tránh ra để cho bổn thiếu gia lên nào!
Tên vừa nói là một gã công tử áo quần sang trọng nhìn bề ngoài cũng biết là người thuộc gia đình quý tộc giảu có.tên tiểu nhị vừa nhìn thấy gã liền hí hở đên bên cạnh cuối người cung kính đáp:
- Trịnh thiếu gia đên rồi sao,dạ tiểu nhân sẽ tránh đường cho ngài....
Nói xong gã tiểu nhị cung kính tránh sang một bên tuy nhiên Dịch Thiên vẫn đứng yên đó,bây giờ hắn đã hiểu tại sao mình muốn lên lầu ba mà gã tiểu nhị kia nhất mực không cho lên thì ra là do trang phục bên ngoài của Dịch Thiên rất giống với những người bình thường không có gì là sang trọng còn gã Trịnh công tử kia thì ngược lại.....
Thấy Dịch Thiên vẫn không thèm tránh đường tên trịnh công tử kia động nộ gã quát:
- Điêu dân to gan dám chắn trước mặt thiếu gia ta sao? Ta nhắc lại một lần nữa ngươi có tránh sang một bên hay là không?
Dịch Thiên liếc mắt nhìn gã nhếp mép cười hắn đưa ngón tay trỏ chỉ vào mặt gã công từ kia nói: “ Cút “
Sắc mặt lúc xanh lúc trắng rõ ràng là gã đã vô cùng tức giận,tên tiểu nhị thấy vậy hoảng sợ sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra liền đến bến cạnh Dịch Thiên khuyên: “ Khách quan à người đừng chọc vào gã ta gã vốn là một tên không biết lý lẽ gì đâu,chuyên ỷ vào thế lực sau lưng mà ức hiếp dân nghèo chúng tôi đấy. “
Dịch Thiên nghe vậy mừng thầm vốn hắn cũng không muốn làm gì cái gã này nhưng nghe tên tiểu nhị nói vậy hắn vốn gét kẻ ỷ thế lực ăn hiếp người dân vô tội,nhân dịp này hắn cũng muốn giáo huấn gã một phen,thế nhưng nghĩ đến mục đích hắn đến đây thì Dịch Thiên buộc phải gác lại việc giáo huấn gã.
Tên Trịnh công tử kia có vẻ không kiềm được cảm xúc gã quát to:
- Mau bắt tên điêu dân này đập hắn một trận cho ta,đứa nào đánh mạnh ta sẽ có thưởng.
Nghe đến thưởng hầu hết tất cả tên thuộc hạ hiện giờ của tên Trịnh Công tử liền sáng mắt bọn chúng bao vây Dịch Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.