Chương 91: Thiên Vương Kiếm Pháp(1)
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
Khi cánh tay của Mộc cự nhân nhấc lên,Dịch Thiên nằm úp mặt trong chiếc hố tạo từ bàn tay cự nhân,cơ thể hắn đất,đá,bụi phủ đầy,từ ngoài vào không biết sống chết. Người điều khiển trận đấu Vương Mã Lam định tiến vào cho ngừng trận đấu thì thấy Dịch Thiên bắt đầu rục rịch cơ thể,hắn cố sức gượng dậy.
Cũng may nhờ bên ngoài hắn có mang Tu lượng y,mặc dù bây giờ Dịch Thiên mang nó trên mình không còn có tác dụng tuy nhiên vì chất liệu làm ra nó khá đặc biệt nên thông thường hắn vẫn mang bên trong như một chiếc áo giáp,và cũng lần này nhờ có nó hắn mới mong còn mạng.
Hộ thể hoàn kim quanh người Dịch Thiên bắt đầu ảm đạm dần.Hắn cảm thấy sau cú đánh vừa rồi tay chân như muốn rã ra,không chút sức lực. Thấy Dịch Thiên còn toàn vẹn đứng dậy ai nấy cũng thở ra một hơi,đa số họ đều không muốn một trận đấu hay lại kết thúc bằng một sinh mạng.
Dịch Thiên ngước đầu nhìn Mộc cự nhân,bây giờ dù hắn có vận hết sức sử dụng Thiên Vương Thủ e rằng cũng chỉ đủ gãi ngứa cho nó mà thôi. Như không để Dịch Thiên co thời gian hồi phục,Tô Định bên trong mộc cự nhân lập tức ra lệnh tấn công dồn dập Dịch Thiên.
1 cú đánh! 2 cú đánh! Dịch Thiên còn né được nhưng đến cú đánh thứ 3 hắn lãnh trọn vào người,cả cơ thể nặng nề rơi trên sàn đấu,khắp sàn đấu bây giờ đâu đâu cũng toàn hố,và nứt bể nếu không muốn nói là tan nát cả sân đấu.
Bây giờ trên sàn đấu không còn có khái niệm,ai rớt xuống đất trước sẽ chịu thất bại.!
“hộc....hộc’
Dịch Thiên thở dồn dập,cơ thể hắn dường như đã đến cực hạn,đối phó với con cự nhân này còn kinh khủng hơn cả Ngân Long khi trước. Đến Tụ Lượng y cũng xuất hiện vết nứt dài.
Cự Nhân lại tấn công,lần này trên các ngón tay của nó bắn ra các sợi dây leo vô cùng chắc chắn,trói chặt Dịch Thiên,sau đó nó đập sang trái,đập sang phải giống như xem Dịch Thiên là đồ chơi vậy. “ha....ha....”- Tiếng cười ghê gớm từ Mộc cự Nhân truyền ra,Tô Định đang bỡn cợt với hắn.
Những người quan chiến,những ai không đủ can đảm hay yếu bóng vía đều úp mặt,che mắt không muốn xem cảnh này. Vương Mã Lam mấy lần muốn xông vào ngắn cản nhưng bất lực. Dịch Thiên chưa tuyên bố đầu hàng,hoặc ít nhất hắn bất tỉnh để lão có cớ xông vào ngăn cản theo quy định. Tất nhiên Tô Định hiểu luật,hắn không ra tay nặng đến mức lấy mạng của Dịch Thiên,đồng thời cũng không muốn mất đi hình tượng gia tộc và đặc biệt hơn là trong mắt Mộc Uyển.
Rầm!
Dịch Thiên bị ném mạnh lên sàn đấu,cơ thể hắn lăn vòng trên sân một cách vô lực,đôi mắt anh khí kia vẫn mở chỉ có điều,cả khuôn mặt hắn đều là máu. Hắn vô lực nằm trên sân.
Vương Mã Lam nhanh chóng tiến đến nói: “ Dịch Thiếu hiệp,người chấp nhận thua chứ,nếu thua người vẫn có thể được tham dự đại hội tại Thiên Vũ thành mà! Đừng nên cố sức.”
“Hờ...Hờ...”- Dịch Thiên yếu ớt cười nói: “ lão già bớt nói nhảm,ta sẽ đánh tiếp,tránh ra đi”
Vương Mã Lam thực sự hết cách lão chỉ còn cách lùi ra,và cầu phật phù hộ cho hắn.
Ánh mắt Dịch Thiên đảo qua các hàng ghế,hắn biết hôm nay vì thương thế chưa khỏi,Huyền Nhã không đến xem hắn đấu được,như vậy cũng hay nàng ta không phải chứng kiến cảnh này. Ánh mắt hắn lại nhìn thấy Mộc uyển,hắn cười nhẹ nhàng rồi liếc sang chỗ Như Nguyệt,khuôn mặt có phần lo lắng kia làm hắn có chút ấm áp,dù chưa cùng nàng nói chuyện nhiều nhưng thấy nàng ta quan tâm mình như vậy cũng vui.
Những hình ảnh liên tiếp lướt qua đầu Dịch Thiên,đến khi hình ảnh hắn nắm trong tay máu của Huyền Nhã giơ lên nói: “ ta sẽ cho người nếm sự đau khổ gắp trăm ngàn lần những gì đã gây ra cho nàng.”
Nghĩ đến đây hắn thực sự tức giận,Dịch Thiên đã thua rồi sao? Lời nói đó không lẽ chỉ là lời nói suông thôi sao?
“Thiên Nhi đừng cố sức,ta biết người đã cố gắng hết sức rồi,tương lai còn dài,cơ hội đánh bại tên tiểu tử kia vẫn còn,đừng cố nữa.”- Giọng nói có phần quan tâm lo lắng cho Dịch Thiên của Long Vũ vang lên.Dịch Thiên cười cười không nói.
Xương chân và tay của hắn đã gãy,cả áo giáp được xem là chắc chắn nhất kia cũng đã vỡ,còn cách gì đây?
“ Tên to xác kia thực là mạnh a! Ha ha ha”- Dịch Thiên truyền ý niệm cho Long Vũ kèm theo đó là giọng cười đầy ẩn ý cùng đau khổ. Có vẻ như Long Vũ đã hiểu ra điều gì liền lập tức lớn giọng nói: “ Thiên Nhi mau ngừng lại,tuyệt đối không được thi triển nó ra lúc này.......Đừng.”
Có vẻ như lời khuyên ngăn của Long Vũ đã muộn. Toàn thân cơ thể Dịch thiên vốn một màu ảm đạm lại đột nhiên sáng bừng lên quang mang hoàng kim chói lòa.
Bùng.....rắc......rắc.......
Quang mang hoàng kim kia tiếp tục bùng cháy,xương cốt trên cơ thể hắn lập tức được nối lại,lạnh lặn như trước,cả cơ thể Dịch Thiên bắt đầu bay lên lơ lửng trên không trung,từ chân hắn đến mặt đất cách nhau cỡ 15cm.
Rắc...rắc....
Dịch Thiên bẻ các ngón tay mình những âm thanh rắc rắc từ các khớp xương vang lên. Có lẽ hắn không biết khuôn mặt mọi người xung quanh đang như thế nào? Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm ra.
“ Võ giả biết bay!”
“ Không thể nào,không thể nào”
“ Chuyện này là sao?”
Mọi người đều kinh ngạc,không có từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mọi người.
Tư lão cùng Chu lão nhìn nhau cứng họng,họ đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả đến Như Nguyệt cũng ngạc nhiên,nàng cứ lẩm bẩm: “ sao điều này có thể,Dịch Thiên rốt cuộc thân phận của huynh là sao đây?”
Trên Mộc một chỗ của đại đấu trường,Bôn Lôi lão một tay cầm vò rựu,một tay cầm đùi gà khi thấy Dịch Thiên bay trên không lão phun hoàn toàn rựu trong miệng ra mà kinh ngạc.
Mộc Uyển cùng Lục Thanh cũng kinh ngạc không kém,họ đều là người từ nhỏ đọc nhiều sách biết được chỉ khi nào Võ giả đạt đến lục giai mới có thể phi hành,thế nhưng?
“Bảo vật! Đúng chỉ có thể là nhờ nó”- Một suy nghĩ hiện lên trong đầu hầu hết các cường giả có mặt. Chỉ có thể là một pháp bảo cấp cao khác với phi kiếm của đạo gia mới có thể khiến người ta phi hành được.
Đột nhiên Mộc Uyển như cảm nhận được gì đó,lấy từ trong giới chỉ ra thủy tinh cầu. Thủy tinh cầu sáng rực rỡ màu màu hoàng kim. Lục thanh lập tức kinh ngạc,hắn nói: “ sư tỷ không lẽ người chúng tan cần tìm là huynh ta sao?”
Mộc Uyển lập tức đáp: “ Không chắc chắn,năng lượng mà sư phụ và các sư thúc nói với ta có màu Tử-Kim nhưng đây chỉ có một màu hoàng kim. Dù sao đi nữa Dịch Thiên chúng ta cần phải để ý nhiều hơn.”
Trở lại với Dịch Thiên!
Tay phải cầm Ngân kiếm trong tay,ngân kiếm được bao bọc bởi hoàng kim năng lượng,lấp lánh trông không khác gì một cây thần kiếm.
Dịch Thiên đưa ánh mắt xem thường nhìn cự nhân trước mặt,có cảm giác đây không còn là Dịch Thiên nữa vậy.
“Thiên Vương Kiếm-Hiện”
Ầm.........Ầm.......
Đột nhiên trời đất bắt đầu nổi lên những tiếng sấm lớn,trông giống như sắp mưa nhưng không có giọt mưa nào rơi xuống. Tiếp theo đó gió thổi gào thét,lòng người trở nên ớn lạnh,tuyệt nhiên không ai muốn ra về.
Ầm.....Ầm.....
Lại tiếng ầm kinh thiên nổi lên lần này từ đằng sau lưng Dịch Thiên xuất hiện một chiến thần thân mang giáp hoàng kim,hai tay chống kiếm,khuôn mặt anh tuấn. Một màu hoàng kim rực rỡ. Cả thiên địa như kinh sợ trước chiến thần này. Chiến thần cao lớn cao gấp đôi Dịch Thiên,như hư như thực xuất hiện sau lưng hắn.
“ Đến đây kết thúc”-Dịch Thiên ngạo nghễ cười nói,chỉ có điều giọng nói hắn không như trước kia.
Ở bên trong Mộc cự nhân,Tô Định bắt đầu hoảng sợ: “ Thiên rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.