Chương 36
Hắc Đê U
04/01/2017
Dòng người hai bên đường đi ai nấy đều trố mắt nhìn người vừa chạy vụt
qua, họ không kiềm được tò mò mà đồng loạt nhìn về hướng hắn đi đến
khuất bóng.
– Đó có phải là Hắc Vũ hay không?
Một đệ tử phái Thanh Vân không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
– Ừ, đúng là hắn rồi…
– Tại sao hắn lại ăn mặc như vậy chứ? Lại còn có vẻ gấp gáp…
– Hướng đó không phải là Thiên Thượng viện của Bạch sư thúc sao?
– Ừ, đúng rồi! Có lẽ hắn có việc gấp tìm Bạch sư thúc!
– Nghe nói lần này đội ngũ do Hắc Vũ dẫn dắt đã lập được chiến công lớn lắm…
Những tiếng xầm xì bàn tán liên tục vang lên không có hồi dứt, còn Hắc Vũ thì chẳng bận tâm đến những ánh mắt xoi mói của mọi người, dưới chân chưa từng dừng lại.
Chiếc áo ngủ trên người hắn lúc này đã xộc xệc, trước ngực hở ra một mảng lớn, thấy cả những vết băng bó trên trong, hắn cũng chẳng buồn chỉnh đốn. Chỉ muốn mau chóng… mau chóng được nhìn thấy nàng thôi!
Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của Y Nhi. Lúc nàng cười vui vẻ, lúc nàng giả lả cười, khi bị người khác ức hiếp, nàng cũng chỉ nở nụ cười gượng gạo… Dường như tất cả những ký ức về nàng thì lúc nào nàng cũng mỉm cười, lúc nào cũng nở nụ cười để che đậy vết thương lòng của mình!
Tức giận!
Tại sao nàng luôn như vậy? Dù cho những kẻ đó có đối xử tệ với nàng như thế nào thì nàng cũng bỏ qua như vậy?
Cơn giận dâng trào!
Tại sao… hắn lại thấy đau lòng như vậy? Ngoại trừ cơn giận còn có một cảm xúc gì đó đang đè áp trong trái tim hắn!
Đúng vào lúc đó, đầu hắn đau nhói.
Hình ảnh Y Nhi gào khóc hiện ra trong đầu hắn.
Nàng bi thương.
Nàng bất lực.
Cô độc chỉ một mình nàng.
– Y… Y Nhi?
Hắc Vũ ôm lấy đầu gào thét, bàn tay to dù chắn tầm mắt hắn nhưng những hình ảnh kia vẫn tiếp tục hiện ra trước mắt.
Nàng đứng giữa những ánh sáng lấp lánh khẽ quay đầu lại nhìn hắn.
Không phải!
Nàng không phải là Y Nhi!
Cũng cùng một gương mặt đó, ánh mắt đó nhưng người trước mắt tuyệt đối không phải là Y Nhi bây giờ!
– Là… ai? Rốt cuộc nàng là ai???
Hắc Vũ điên tiết hét lớn.
“Y Nhi” kia lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu rồi nhoẻn miệng cười.
Đúng vào lúc đó, những đốm sáng xung quanh nàng bỗng dưng biến lớn, chớp mắt đã bao trùm mọi thứ, luôn cả người con gái trong đó.
Nhìn thấy tình cảnh đó, trong thâm tâm của hắn bùng lên một cảm xúc muốn xé nát, phá hủy thứ ánh sáng rạng rỡ đó, diệt hết mọi thứ trên đời.
Đối với Hắc Vũ, trong khoảng khắc đó, thời khắc nàng biến mất, thời gian như ngừng trôi.
– Hắc Vũ! Hắc Vũ…
Có tiếng người gọi tên hắn, phải mất hồi lâu Hắc Vũ mới dần định thần, chao đảo nhìn người trước mặt hắn.
– Hắc Vũ hiền điệt, ngươi không sao chứ?
Mãi mới có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của người đứng trước mặt.
– Bạch… Bạch Thiên Lam?
Lập tức nhớ tới chuyện chính, Hắc Vũ liền lao tới một tay nắm lấy cổ áo Bạch Thiên Lam, luôn miệng quát:
– Y Nhi đang ở đâu? Nàng có việc gì không? Mau dẫn ta tới gặp nàng…
Bạch Thiên Lam đối với thái độ vô lễ của Hắc Vũ cũng không nhíu mày một lần, vẫn bộ dạng trầm tĩnh, điềm nhiên lên tiếng:
– Nếu ngươi cứ bộ dạng nông nổi này thì ta không cách nào đáp ứng ngươi được.
Hắc Vũ căng mắt trừng Bạch Thiên Lam, thấy hắn vẫn nhất nhất như cũ dù có làm căng thế nào cũng vô dụng thì đành nén cơn tức, nặng nhọc buông cổ áo Bạch Thiên Lam ra, gắt gỏng:
– Mau dẫn ta đi gặp nàng…
Bạch Thiên Lam vẫn đứng nguyên như cũ, Hắc Vũ nghiến răng nói:
– Nhờ ngươi dẫn ta tới gặp nàng…
Bạch Thiên Lam lúc này mới quay đầu đi, Hắc Vũ kiềm chế muốn giết người lại, đi theo sau lưng Bạch Thiên Lam.
Bạch Thiên Lam không nói một lời dẫn theo Hắc Vũ đi qua mấy con đường quanh co trong Thương Thiên viện. Đi hồi lâu, cuối cùng đến được một cái sân nhỏ, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng một người ngồi ở trong đó.
Hắc Vũ liền nhận ra bóng dáng đó là của Y Nhi, lập tức chạy vù lên, nhưng hắn chưa kịp động thì đã bị Bạch Thiên Lam nắm vai lại. Hắc Vũ điên tiết quay đầu nhìn Bạch Thiên lam gầm gừ
– Ngươi lại muốn gì?
Bạch Thiên Lam cũng không buông tay, mở miệng nói:
– Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hắc Vũ hắt tay của Bạch Thiên Lam xuống, quát:
– Suy nghĩ cái gì?
– Đến gặp nàng!
Hắc Vũ cau mày. Bạch Thiên Lam lại nói:
– Ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả của nó chưa?
– Đó có phải là Hắc Vũ hay không?
Một đệ tử phái Thanh Vân không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
– Ừ, đúng là hắn rồi…
– Tại sao hắn lại ăn mặc như vậy chứ? Lại còn có vẻ gấp gáp…
– Hướng đó không phải là Thiên Thượng viện của Bạch sư thúc sao?
– Ừ, đúng rồi! Có lẽ hắn có việc gấp tìm Bạch sư thúc!
– Nghe nói lần này đội ngũ do Hắc Vũ dẫn dắt đã lập được chiến công lớn lắm…
Những tiếng xầm xì bàn tán liên tục vang lên không có hồi dứt, còn Hắc Vũ thì chẳng bận tâm đến những ánh mắt xoi mói của mọi người, dưới chân chưa từng dừng lại.
Chiếc áo ngủ trên người hắn lúc này đã xộc xệc, trước ngực hở ra một mảng lớn, thấy cả những vết băng bó trên trong, hắn cũng chẳng buồn chỉnh đốn. Chỉ muốn mau chóng… mau chóng được nhìn thấy nàng thôi!
Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của Y Nhi. Lúc nàng cười vui vẻ, lúc nàng giả lả cười, khi bị người khác ức hiếp, nàng cũng chỉ nở nụ cười gượng gạo… Dường như tất cả những ký ức về nàng thì lúc nào nàng cũng mỉm cười, lúc nào cũng nở nụ cười để che đậy vết thương lòng của mình!
Tức giận!
Tại sao nàng luôn như vậy? Dù cho những kẻ đó có đối xử tệ với nàng như thế nào thì nàng cũng bỏ qua như vậy?
Cơn giận dâng trào!
Tại sao… hắn lại thấy đau lòng như vậy? Ngoại trừ cơn giận còn có một cảm xúc gì đó đang đè áp trong trái tim hắn!
Đúng vào lúc đó, đầu hắn đau nhói.
Hình ảnh Y Nhi gào khóc hiện ra trong đầu hắn.
Nàng bi thương.
Nàng bất lực.
Cô độc chỉ một mình nàng.
– Y… Y Nhi?
Hắc Vũ ôm lấy đầu gào thét, bàn tay to dù chắn tầm mắt hắn nhưng những hình ảnh kia vẫn tiếp tục hiện ra trước mắt.
Nàng đứng giữa những ánh sáng lấp lánh khẽ quay đầu lại nhìn hắn.
Không phải!
Nàng không phải là Y Nhi!
Cũng cùng một gương mặt đó, ánh mắt đó nhưng người trước mắt tuyệt đối không phải là Y Nhi bây giờ!
– Là… ai? Rốt cuộc nàng là ai???
Hắc Vũ điên tiết hét lớn.
“Y Nhi” kia lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu rồi nhoẻn miệng cười.
Đúng vào lúc đó, những đốm sáng xung quanh nàng bỗng dưng biến lớn, chớp mắt đã bao trùm mọi thứ, luôn cả người con gái trong đó.
Nhìn thấy tình cảnh đó, trong thâm tâm của hắn bùng lên một cảm xúc muốn xé nát, phá hủy thứ ánh sáng rạng rỡ đó, diệt hết mọi thứ trên đời.
Đối với Hắc Vũ, trong khoảng khắc đó, thời khắc nàng biến mất, thời gian như ngừng trôi.
– Hắc Vũ! Hắc Vũ…
Có tiếng người gọi tên hắn, phải mất hồi lâu Hắc Vũ mới dần định thần, chao đảo nhìn người trước mặt hắn.
– Hắc Vũ hiền điệt, ngươi không sao chứ?
Mãi mới có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của người đứng trước mặt.
– Bạch… Bạch Thiên Lam?
Lập tức nhớ tới chuyện chính, Hắc Vũ liền lao tới một tay nắm lấy cổ áo Bạch Thiên Lam, luôn miệng quát:
– Y Nhi đang ở đâu? Nàng có việc gì không? Mau dẫn ta tới gặp nàng…
Bạch Thiên Lam đối với thái độ vô lễ của Hắc Vũ cũng không nhíu mày một lần, vẫn bộ dạng trầm tĩnh, điềm nhiên lên tiếng:
– Nếu ngươi cứ bộ dạng nông nổi này thì ta không cách nào đáp ứng ngươi được.
Hắc Vũ căng mắt trừng Bạch Thiên Lam, thấy hắn vẫn nhất nhất như cũ dù có làm căng thế nào cũng vô dụng thì đành nén cơn tức, nặng nhọc buông cổ áo Bạch Thiên Lam ra, gắt gỏng:
– Mau dẫn ta đi gặp nàng…
Bạch Thiên Lam vẫn đứng nguyên như cũ, Hắc Vũ nghiến răng nói:
– Nhờ ngươi dẫn ta tới gặp nàng…
Bạch Thiên Lam lúc này mới quay đầu đi, Hắc Vũ kiềm chế muốn giết người lại, đi theo sau lưng Bạch Thiên Lam.
Bạch Thiên Lam không nói một lời dẫn theo Hắc Vũ đi qua mấy con đường quanh co trong Thương Thiên viện. Đi hồi lâu, cuối cùng đến được một cái sân nhỏ, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng một người ngồi ở trong đó.
Hắc Vũ liền nhận ra bóng dáng đó là của Y Nhi, lập tức chạy vù lên, nhưng hắn chưa kịp động thì đã bị Bạch Thiên Lam nắm vai lại. Hắc Vũ điên tiết quay đầu nhìn Bạch Thiên lam gầm gừ
– Ngươi lại muốn gì?
Bạch Thiên Lam cũng không buông tay, mở miệng nói:
– Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hắc Vũ hắt tay của Bạch Thiên Lam xuống, quát:
– Suy nghĩ cái gì?
– Đến gặp nàng!
Hắc Vũ cau mày. Bạch Thiên Lam lại nói:
– Ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả của nó chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.