Chương 68
Hắc Đê U
15/02/2017
– Hạnh phúc… mà ngài muốn là gì?
Y Nhi nhìn lão hòa thượng mà mất mát lên tiếng hỏi.
– Ngài mong muốn điều gì? Điều mà sẽ khiến ngài cảm thấy hạnh phúc nhất, đến nỗi bỏ hết cuộc sống ngoài kia mà vào trong ngôi chùa vắng lặng này…
Lão hòa thượng nhìn Y Nhi một lúc lâu, thu hết vẻ hấp tấp nhưng cố đè nén của nàng vào trong mắt, lão mở miệng nói:
– Giải thoát! Đó chính là điều bần tăng hướng tới.
– Giải thoát?
– Phải!
– Giải thoát khỏi cái gì?
– Khỏi vòng luân hồi, khỏi sự đau khổ!
– Đau khổ…
Có phải giống nỗi đau trong tim của nàng hay không?
– Sinh ra là khổ, lớn lên là khổ, lão bệnh tử cũng là khổ. Đói là khổ, no cũng là khổ, làm việc là khổ, không làm cũng là khổ, mong cầu là đau khổ, thất vọng lại càng khổ, hay thậm chí, cả hạnh phúc cũng là khổ!
Ầm
Trong đầu Y Nhi như bị một búa giáng mạnh vào, đôi môi run rẫy mãi không nói thành lời.
– Có được hạnh phúc đã là khổ, mưu tìm hạnh phúc càng đau khổ. Nhưng thế gian nếu nói chỉ toàn là khổ vậy làm sao có thể vượt qua, tồn tại đến bây giờ? Người ta vì vậy mà tìm thấy hạnh phúc trong đau khổ đó, vì hy vọng hạnh phúc đó mà chấp nhận vượt qua mọi đau khổ kia. Thế gian vốn là khổ vì sao người ta lại không thấy khổ? Vì tránh cái khổ đó mà phớt lờ khổ đi, vì đã quen với nó nên vô thức không thấy khổ đi, vì khổ nên lại càng đi tìm niềm vui để bỏ qua cái khổ đó đi. Nhưng đến cuối cùng, đối mặt với chúng ta là niềm vui hay nỗi đau?
– … vì vậy nên ngài mới bỏ lại tất cả sao?
– Đó cũng là một phần nguyên do! Khi từ bỏ lại, bần tăng cũng đã từng có suy nghĩ đó, trốn tránh, bỏ mặc mọi thứ. Nhưng theo thời gian trôi đi, bần tăng cũng đã thay đổi. Nếu như bần tăng có thể tìm thấy hạnh phúc thật sự, vậy người khác cũng có thể tìm thấy phải không? Nếu bần tăng có được hạnh phúc, vậy bần tăng có thể mang tới hạnh phúc trong tự tại cho người khác? Chính vì suy nghĩ đó, mà bần tăng mới có thể vượt qua được cả quãng thời gian dài tĩnh mịch kia…
– Vậy ngài đã tìm được chưa?
– Vẫn chưa. Nhưng chí ít bần tăng đã biết được mình phải đi con đường nào, và nên làm gì rồi. Có thể trong kiếp này, bần tăng không thể đạt thành mong ước, nhưng vì nhân duyên hôm nay, có thể kiếp sau, kiếp sau nữa bần tăng sẽ thành ước nguyện.
Y Nhi lại nhìn hàng lông mày và chòm râu đã bạc trắng, dài thõng xuống của lão hòa thượng, hỏi:
– Ở Phật môn không thể kéo dài mạng sống cho ngài được sao?
– Con người có sinh ắt có tử, vì sao bần tăng phải tham luyến mà kéo dài sự sống.
– Nhưng chẳng phải nếu theo con đường tu tiên, ngài ít nhất cũng có thêm thời gian, lợi dụng quãng thời gian đó, không phải có cơ may đạt được điều ngài muốn sao?
– Con người cũng giống như giọt nước vậy. Giọt nước muốn về biển lớn, nhưng để có thể trở về biển cả mênh mông kia lại là hành trình dài gian khổ. Có giọt nước trôi theo dòng, từ con suối ra sông lại ra biển, có giọt nước đọng lại ở ao đầm, có giọt nước bị múc lên bờ, có giọt nước hóa thành hơi, hơi tụ lại thành mây rồi thành mưa lớn thấm xuống đất. Có rất nhiều, rất nhiều cách để ra tới biển lớn kia, nhưng trên đường lại gặp nhiều cản trở, nhiều đến mức có giọt nước đã quên mất mục đích của mình là gì, mãi mãi bị kẹt lại trong đầm lầy. Tu tiên cũng được, tu theo Phật pháp cũng được, mục đích cuối cùng cũng là vì hạnh phúc, là giải thoát khỏi đau khổ. Chỉ là mỗi người đều có một quyền lựa chọn, và mỗi sự lựa chọn đó lại mang tới những ngã rẽ khác nhau. Còn thời gian? So với tiên nhân, thọ mạng của con người quá ít, như một luồng gió thoảng qua rồi biến mất. Nhưng so với thời gian vô cùng tận của vũ trụ, thời gian của tiên nhân cũng chỉ như một ánh sao sẹt qua. Đến cuối cùng, chẳng phải cũng biến mất không còn…
– Chính vì vậy, ngài thà chọn hạnh phúc an nhiên trong hiện tại chứ không mưu cầu trường sinh?
Lão hòa thượng chấp tay trước ngực vái nhẹ Y Nhi một cái.Trong tâm trí Y Nhi lúc này có điều gì đó được khai thông, nhưng những thứ còn mờ mịt lại quá nhiều.
Tại sao... nàng càng cảm thấy lạc lõng thế này?
...
Ma giới
- Ta chờ ngươi đã lâu!
Bạch Thiên Lam từ trong bóng tối bước ra và nói.
Thiên Ma liếc mắt nhìn Bạch Thiên Lam, nhếch mép chế giễu:
- Ngươi quả thật to gan, lại dám đơn thân độc mã đến đây như thế này!
Bạch Thiên Lam bỏ qua lời châm chọc của Thiên ma, cất tiếng nói:
- Ta có điều muốn hỏi ngươi!
- Từ lúc nào ta có nghĩa vụ phải giải đáp thắc mắc cho ngươi rồi.
Bạch Thiên Lam nheo nheo mắt, nghiến răng nói:
- Xem như... là ta nhờ vả ngươi đi!
Thiên Ma phất tay nói:
- Không hứng thú!
Nhìn Thiên Ma định bỏ đi, Bạch Thiên Lam hấp tấp nói:
- Thiên Ma, nếu như là vì Y Nhi thì sao? Ngươi có muốn nói hay không?
Y Nhi, đó là cái tên của người đã trở thành nhược điểm trong trái tim lạnh giá của Thiên Ma.
Thiên Ma trầm mặc quay đầu, hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Bạch Thiên Lam nói:
- Ta muốn biết sự thật! Sự thật về Thiên Nữ! Nguyên do vì sao nàng lại bị xóa khỏi sử sách?
Nghe thế, Thiên Ma nhếch môi cười kỳ dị, nói:
- Ngươi sẽ hối hận!
Bạch Thiên Lam vẫn đứng thẳng nơi đó, đối mặt với Thiên Ma không chút lung lay, dù thế nào đi nữa hắn cũng muốn biết sự thật!
Y Nhi nhìn lão hòa thượng mà mất mát lên tiếng hỏi.
– Ngài mong muốn điều gì? Điều mà sẽ khiến ngài cảm thấy hạnh phúc nhất, đến nỗi bỏ hết cuộc sống ngoài kia mà vào trong ngôi chùa vắng lặng này…
Lão hòa thượng nhìn Y Nhi một lúc lâu, thu hết vẻ hấp tấp nhưng cố đè nén của nàng vào trong mắt, lão mở miệng nói:
– Giải thoát! Đó chính là điều bần tăng hướng tới.
– Giải thoát?
– Phải!
– Giải thoát khỏi cái gì?
– Khỏi vòng luân hồi, khỏi sự đau khổ!
– Đau khổ…
Có phải giống nỗi đau trong tim của nàng hay không?
– Sinh ra là khổ, lớn lên là khổ, lão bệnh tử cũng là khổ. Đói là khổ, no cũng là khổ, làm việc là khổ, không làm cũng là khổ, mong cầu là đau khổ, thất vọng lại càng khổ, hay thậm chí, cả hạnh phúc cũng là khổ!
Ầm
Trong đầu Y Nhi như bị một búa giáng mạnh vào, đôi môi run rẫy mãi không nói thành lời.
– Có được hạnh phúc đã là khổ, mưu tìm hạnh phúc càng đau khổ. Nhưng thế gian nếu nói chỉ toàn là khổ vậy làm sao có thể vượt qua, tồn tại đến bây giờ? Người ta vì vậy mà tìm thấy hạnh phúc trong đau khổ đó, vì hy vọng hạnh phúc đó mà chấp nhận vượt qua mọi đau khổ kia. Thế gian vốn là khổ vì sao người ta lại không thấy khổ? Vì tránh cái khổ đó mà phớt lờ khổ đi, vì đã quen với nó nên vô thức không thấy khổ đi, vì khổ nên lại càng đi tìm niềm vui để bỏ qua cái khổ đó đi. Nhưng đến cuối cùng, đối mặt với chúng ta là niềm vui hay nỗi đau?
– … vì vậy nên ngài mới bỏ lại tất cả sao?
– Đó cũng là một phần nguyên do! Khi từ bỏ lại, bần tăng cũng đã từng có suy nghĩ đó, trốn tránh, bỏ mặc mọi thứ. Nhưng theo thời gian trôi đi, bần tăng cũng đã thay đổi. Nếu như bần tăng có thể tìm thấy hạnh phúc thật sự, vậy người khác cũng có thể tìm thấy phải không? Nếu bần tăng có được hạnh phúc, vậy bần tăng có thể mang tới hạnh phúc trong tự tại cho người khác? Chính vì suy nghĩ đó, mà bần tăng mới có thể vượt qua được cả quãng thời gian dài tĩnh mịch kia…
– Vậy ngài đã tìm được chưa?
– Vẫn chưa. Nhưng chí ít bần tăng đã biết được mình phải đi con đường nào, và nên làm gì rồi. Có thể trong kiếp này, bần tăng không thể đạt thành mong ước, nhưng vì nhân duyên hôm nay, có thể kiếp sau, kiếp sau nữa bần tăng sẽ thành ước nguyện.
Y Nhi lại nhìn hàng lông mày và chòm râu đã bạc trắng, dài thõng xuống của lão hòa thượng, hỏi:
– Ở Phật môn không thể kéo dài mạng sống cho ngài được sao?
– Con người có sinh ắt có tử, vì sao bần tăng phải tham luyến mà kéo dài sự sống.
– Nhưng chẳng phải nếu theo con đường tu tiên, ngài ít nhất cũng có thêm thời gian, lợi dụng quãng thời gian đó, không phải có cơ may đạt được điều ngài muốn sao?
– Con người cũng giống như giọt nước vậy. Giọt nước muốn về biển lớn, nhưng để có thể trở về biển cả mênh mông kia lại là hành trình dài gian khổ. Có giọt nước trôi theo dòng, từ con suối ra sông lại ra biển, có giọt nước đọng lại ở ao đầm, có giọt nước bị múc lên bờ, có giọt nước hóa thành hơi, hơi tụ lại thành mây rồi thành mưa lớn thấm xuống đất. Có rất nhiều, rất nhiều cách để ra tới biển lớn kia, nhưng trên đường lại gặp nhiều cản trở, nhiều đến mức có giọt nước đã quên mất mục đích của mình là gì, mãi mãi bị kẹt lại trong đầm lầy. Tu tiên cũng được, tu theo Phật pháp cũng được, mục đích cuối cùng cũng là vì hạnh phúc, là giải thoát khỏi đau khổ. Chỉ là mỗi người đều có một quyền lựa chọn, và mỗi sự lựa chọn đó lại mang tới những ngã rẽ khác nhau. Còn thời gian? So với tiên nhân, thọ mạng của con người quá ít, như một luồng gió thoảng qua rồi biến mất. Nhưng so với thời gian vô cùng tận của vũ trụ, thời gian của tiên nhân cũng chỉ như một ánh sao sẹt qua. Đến cuối cùng, chẳng phải cũng biến mất không còn…
– Chính vì vậy, ngài thà chọn hạnh phúc an nhiên trong hiện tại chứ không mưu cầu trường sinh?
Lão hòa thượng chấp tay trước ngực vái nhẹ Y Nhi một cái.Trong tâm trí Y Nhi lúc này có điều gì đó được khai thông, nhưng những thứ còn mờ mịt lại quá nhiều.
Tại sao... nàng càng cảm thấy lạc lõng thế này?
...
Ma giới
- Ta chờ ngươi đã lâu!
Bạch Thiên Lam từ trong bóng tối bước ra và nói.
Thiên Ma liếc mắt nhìn Bạch Thiên Lam, nhếch mép chế giễu:
- Ngươi quả thật to gan, lại dám đơn thân độc mã đến đây như thế này!
Bạch Thiên Lam bỏ qua lời châm chọc của Thiên ma, cất tiếng nói:
- Ta có điều muốn hỏi ngươi!
- Từ lúc nào ta có nghĩa vụ phải giải đáp thắc mắc cho ngươi rồi.
Bạch Thiên Lam nheo nheo mắt, nghiến răng nói:
- Xem như... là ta nhờ vả ngươi đi!
Thiên Ma phất tay nói:
- Không hứng thú!
Nhìn Thiên Ma định bỏ đi, Bạch Thiên Lam hấp tấp nói:
- Thiên Ma, nếu như là vì Y Nhi thì sao? Ngươi có muốn nói hay không?
Y Nhi, đó là cái tên của người đã trở thành nhược điểm trong trái tim lạnh giá của Thiên Ma.
Thiên Ma trầm mặc quay đầu, hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Bạch Thiên Lam nói:
- Ta muốn biết sự thật! Sự thật về Thiên Nữ! Nguyên do vì sao nàng lại bị xóa khỏi sử sách?
Nghe thế, Thiên Ma nhếch môi cười kỳ dị, nói:
- Ngươi sẽ hối hận!
Bạch Thiên Lam vẫn đứng thẳng nơi đó, đối mặt với Thiên Ma không chút lung lay, dù thế nào đi nữa hắn cũng muốn biết sự thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.