Chương 72
Hắc Đê U
22/02/2017
Kể từ lúc Y Nhi đi theo Tiếu hòa thượng, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi
qua. Đúng như Tiếu hòa thượng nói, ông không ở cố định một nơi nào, cũng không chủ ý đến đâu. Chỉ cần nơi đó có người cần ông, ông sẽ đến.
Càng đi theo lâu, Y Nhi càng không sao hiểu nổi. Có lúc, lão ra tay cứu một con thú lọt bẫy rồi bị thợ săn bắt được, phải bồi thường rất nhiều thảo dược, có lúc còn bị đuổi đánh, cũng đôi khi gặp được người tốt cho lão chén cháo, chút nước gì đó.
Lão nói có người cần lão thì lão sẽ tới đó, ừ thì cần lão đấy. Thế là, lão lặn lội đi qua mấy con núi chỉ để giúp người ta nhái một cây nhân sâm, cũng phải nói đó là để cứu mạng người đang nguy kịch ở nhà. Lão có thể không phiền hà mà qua con sông chỉ để đỡ lấy một lão già sắp té.
Nàng thật không thể hiểu nổi.
Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, lão vẫn cứ bình thản đối mặt với nụ cười không bao giờ tắt trên môi.
Ha ha ha…
Nàng từ lúc thức tỉnh tới giờ luông mặc bộ váy màu đỏ như huyết dụ, từ chất liệu đã nhìn ra không phải loại vải thong thường mà bình dân có thể có được. Thêm vào đó, khí chất cũng dã thay đổi, trở nên kiều mị, sắc bén, lại không chút hơi ấm, lại còn có dấu hiệu nguyền rủa nổi bật trên trán. Vừa nhìn vào đã biết không phải là phàm nhân bình thương mà là một... ma nhân!
Chính xác mà nói Y Nhi bây giờ là một nửa ma nhân thì đúng hơn!
Cuộc chiến với ma giới vẫn trong tình thế kịch liệt, chỉ là chiến trường đã chuyển từ nhân giới sang ma giới, nhung tỉnh thoảng vẫn có vài ma thú, ma nhân lọt vào nhân giới quấy phá và họ nghĩ Y Nhi cũng thuộc dạng như vậy.
Hồi lâu thấy nàng ngoan ngoãn theo sau Tiếu hòa thượng như vậy, mọi người lại nghĩ khác đi, có lẽ là ma nhân đã bị lão hòa thượng kia thu phục. Nói vậy, bản lãnh của lão chắc hẳn rất cao cường.
Xét cho cùng nếu như bọn họ thật sự đối mặt với một ma thú thôi chứ không nói tới ma nhân thì cơ hội sống sót đã gần như không có rồi, đã vậy thì còn e ngại gì mà không đi theo lão hào thượng kia. Nếu như lão có bản lãnh thật, bọn họ còn an toàn hơn.
Nghĩ xong, người đàn ông trung niên gật đầu với mọi người, dẫn đầu bước đi. Những người trẻ tuổi phía sau vẫn hằn hộc, dù chấp nhận đi cùng nhưng vẫn lăm le vũ khí trên tay, bất cứ khi nào cũng có thể nhào lên tấn công ma nữ kia.
Tiếu hòa thượng như không biết chuyện gì xẩy ra sau lưng mình, cứ thong dong bước đi, tiếng cười chua từng ngừng lại.
...
Đi một lúc, trời đã sập tối, Tiếu hòa thượng cũng đã dẫn đoàn người tới được một bãi đất trông khá bằng phẳng, lão nói:
- Tối nay nghỉ tạm ở đây thôi!
Đoàn người cũng đã mệt liền đáp ứng, bọn họ bắt đấu chia nhau ra làm việc một cách có trình tự. Còn Y Nhi, ngay từ đầu đã tự ý tách xa khỏi đám người kia, một mình ngồi dưới gốc cây to, có thân cây che chắn, những người kia cũng không thể thấy nàng được.
Nàng vốn không cần ăn uống, nhưng cơ thể của nàng từ lâu đã hư hỏng nặng, rất cần phải nghỉ ngơi. Nên liền ngồi xuống là Y Nhi đã tựa vào thân cây ngủ say rồi. Dù bây giờ nàng không có sức mạnh, nhưng có Tiếu hòa thượng ở đây, nàng tuyệt đối an toàn nên mới an tâm ngủ như thế.
Bình thường dù không có những người kia cũng vậy, đây đã là thói quen của nàng. Nàng bây giờ không thích ở gần người khác như trước kia nữa, lúc nào cũng thui thủi một mình. Nếu như có người có thể tới gần nàng, vậy chỉ có duy nhất một người mà thôi...
Y Nhi lũi thũi theo sau lưng Tiếu hòa thượng, cách lão một đoạn ngắn. Đột ngột, lão dừng lại rồi rẽ sang một hướng khác. Y Nhi liền biết nơi đó có chuyện rồi.
– Lại có người gặp nạn sao?
Tiếu hòa thượng cười đáp:
– Cũng không hẳn. Là một nhóm bị lạc đường thôi.
Y Nhi thở dài rồi cũng đi tiếp, trước kia, dù nàng không nghĩ nhưng cũng tự thấy bản thân mình xem như được coi là người có lòng tốt rồi, nhưng từ sau khi gặp phải Tiếu hòa thượng, nàng thay đổi suy nghĩ rồi.
Nếu là nàng trước kia, gặp phải người hoạn nạn trước mặt, nàng nhất định sẽ cứu giúp. Còn Tiếu hòa thượng hả? Lão không chỉ đơn giản là giúp lúc đó, mà còn giảng giải đạo lý tới tận cùng cho kẻ đó, lại nói một cách rất tự nhiên như vậy…
Cuối cùng cũng đã tìm được tới nhóm người bị lạc đường kia.
Bỗng thấy một lão hòa thượng kỳ quặc xuất hiện, bọn họ có phần nghi ngại nhưng rồi một người trung niên trong số họ, có vẻ là người dẫn đoàn này bước tới cúi chào Tiếu hòa thượng.
– Xin hỏi lão hòa thượng, ngài là người vùng này sao?
Tiếu hòa thượng liền nói:
– Không phải! Ta đây ngao du bốn phương, không ngừng chân cố định.
Trung niên nghe vậy thì thầm thất vọng, nhưng vẫn khéo lóe không để lộ ra, nói rằng:
– Lão hòa thượng, nhóm người chúng tôi đã bị lạc trong rừng này nhiều ngày nay rồi, lão có biết đường ra khỏi đây không? Chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ!
Tiếu hòa thượng phất tay, hào sảng nói:
– Theo ta!
Nói rồi cũng đợi chờ, Tiếu hòa thượng đã cất bước đi rồi. Những người ở đó nhìn nhau không biết có nên đi theo hay không. Trong lúc họ còn đang phân vân thì Y Nhi đã bước qua, nối bước Tiếu hòa thượng.
Khi Y Nhi xuất hiện, những người ở đấy liền kinh hoàng, lập tức vào tư thế phòng thủ. Y Nhi nhìn thấy cũng không phản ứng gì.
Càng đi theo lâu, Y Nhi càng không sao hiểu nổi. Có lúc, lão ra tay cứu một con thú lọt bẫy rồi bị thợ săn bắt được, phải bồi thường rất nhiều thảo dược, có lúc còn bị đuổi đánh, cũng đôi khi gặp được người tốt cho lão chén cháo, chút nước gì đó.
Lão nói có người cần lão thì lão sẽ tới đó, ừ thì cần lão đấy. Thế là, lão lặn lội đi qua mấy con núi chỉ để giúp người ta nhái một cây nhân sâm, cũng phải nói đó là để cứu mạng người đang nguy kịch ở nhà. Lão có thể không phiền hà mà qua con sông chỉ để đỡ lấy một lão già sắp té.
Nàng thật không thể hiểu nổi.
Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, lão vẫn cứ bình thản đối mặt với nụ cười không bao giờ tắt trên môi.
Ha ha ha…
Nàng từ lúc thức tỉnh tới giờ luông mặc bộ váy màu đỏ như huyết dụ, từ chất liệu đã nhìn ra không phải loại vải thong thường mà bình dân có thể có được. Thêm vào đó, khí chất cũng dã thay đổi, trở nên kiều mị, sắc bén, lại không chút hơi ấm, lại còn có dấu hiệu nguyền rủa nổi bật trên trán. Vừa nhìn vào đã biết không phải là phàm nhân bình thương mà là một... ma nhân!
Chính xác mà nói Y Nhi bây giờ là một nửa ma nhân thì đúng hơn!
Cuộc chiến với ma giới vẫn trong tình thế kịch liệt, chỉ là chiến trường đã chuyển từ nhân giới sang ma giới, nhung tỉnh thoảng vẫn có vài ma thú, ma nhân lọt vào nhân giới quấy phá và họ nghĩ Y Nhi cũng thuộc dạng như vậy.
Hồi lâu thấy nàng ngoan ngoãn theo sau Tiếu hòa thượng như vậy, mọi người lại nghĩ khác đi, có lẽ là ma nhân đã bị lão hòa thượng kia thu phục. Nói vậy, bản lãnh của lão chắc hẳn rất cao cường.
Xét cho cùng nếu như bọn họ thật sự đối mặt với một ma thú thôi chứ không nói tới ma nhân thì cơ hội sống sót đã gần như không có rồi, đã vậy thì còn e ngại gì mà không đi theo lão hào thượng kia. Nếu như lão có bản lãnh thật, bọn họ còn an toàn hơn.
Nghĩ xong, người đàn ông trung niên gật đầu với mọi người, dẫn đầu bước đi. Những người trẻ tuổi phía sau vẫn hằn hộc, dù chấp nhận đi cùng nhưng vẫn lăm le vũ khí trên tay, bất cứ khi nào cũng có thể nhào lên tấn công ma nữ kia.
Tiếu hòa thượng như không biết chuyện gì xẩy ra sau lưng mình, cứ thong dong bước đi, tiếng cười chua từng ngừng lại.
...
Đi một lúc, trời đã sập tối, Tiếu hòa thượng cũng đã dẫn đoàn người tới được một bãi đất trông khá bằng phẳng, lão nói:
- Tối nay nghỉ tạm ở đây thôi!
Đoàn người cũng đã mệt liền đáp ứng, bọn họ bắt đấu chia nhau ra làm việc một cách có trình tự. Còn Y Nhi, ngay từ đầu đã tự ý tách xa khỏi đám người kia, một mình ngồi dưới gốc cây to, có thân cây che chắn, những người kia cũng không thể thấy nàng được.
Nàng vốn không cần ăn uống, nhưng cơ thể của nàng từ lâu đã hư hỏng nặng, rất cần phải nghỉ ngơi. Nên liền ngồi xuống là Y Nhi đã tựa vào thân cây ngủ say rồi. Dù bây giờ nàng không có sức mạnh, nhưng có Tiếu hòa thượng ở đây, nàng tuyệt đối an toàn nên mới an tâm ngủ như thế.
Bình thường dù không có những người kia cũng vậy, đây đã là thói quen của nàng. Nàng bây giờ không thích ở gần người khác như trước kia nữa, lúc nào cũng thui thủi một mình. Nếu như có người có thể tới gần nàng, vậy chỉ có duy nhất một người mà thôi...
Y Nhi lũi thũi theo sau lưng Tiếu hòa thượng, cách lão một đoạn ngắn. Đột ngột, lão dừng lại rồi rẽ sang một hướng khác. Y Nhi liền biết nơi đó có chuyện rồi.
– Lại có người gặp nạn sao?
Tiếu hòa thượng cười đáp:
– Cũng không hẳn. Là một nhóm bị lạc đường thôi.
Y Nhi thở dài rồi cũng đi tiếp, trước kia, dù nàng không nghĩ nhưng cũng tự thấy bản thân mình xem như được coi là người có lòng tốt rồi, nhưng từ sau khi gặp phải Tiếu hòa thượng, nàng thay đổi suy nghĩ rồi.
Nếu là nàng trước kia, gặp phải người hoạn nạn trước mặt, nàng nhất định sẽ cứu giúp. Còn Tiếu hòa thượng hả? Lão không chỉ đơn giản là giúp lúc đó, mà còn giảng giải đạo lý tới tận cùng cho kẻ đó, lại nói một cách rất tự nhiên như vậy…
Cuối cùng cũng đã tìm được tới nhóm người bị lạc đường kia.
Bỗng thấy một lão hòa thượng kỳ quặc xuất hiện, bọn họ có phần nghi ngại nhưng rồi một người trung niên trong số họ, có vẻ là người dẫn đoàn này bước tới cúi chào Tiếu hòa thượng.
– Xin hỏi lão hòa thượng, ngài là người vùng này sao?
Tiếu hòa thượng liền nói:
– Không phải! Ta đây ngao du bốn phương, không ngừng chân cố định.
Trung niên nghe vậy thì thầm thất vọng, nhưng vẫn khéo lóe không để lộ ra, nói rằng:
– Lão hòa thượng, nhóm người chúng tôi đã bị lạc trong rừng này nhiều ngày nay rồi, lão có biết đường ra khỏi đây không? Chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ!
Tiếu hòa thượng phất tay, hào sảng nói:
– Theo ta!
Nói rồi cũng đợi chờ, Tiếu hòa thượng đã cất bước đi rồi. Những người ở đó nhìn nhau không biết có nên đi theo hay không. Trong lúc họ còn đang phân vân thì Y Nhi đã bước qua, nối bước Tiếu hòa thượng.
Khi Y Nhi xuất hiện, những người ở đấy liền kinh hoàng, lập tức vào tư thế phòng thủ. Y Nhi nhìn thấy cũng không phản ứng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.