Chương 7: Chương 7
Hắc Đê U
28/10/2016
Thời gian thấm thoát trôi qua, hoa tàn hoa lại nở, con suối hết mùa cạn rồi đầy, đàn chim đã chín lần di cư, Y Nhi ở lại Thanh Vân phái đã tròn chín năm.
Dạo này, Y Nhi thỉnh thoảng như người mất hồn, dù nàng không muốn nhớ tới nhưng thời gian trôi qua quá nhanh khiến nàng không thể không nghĩ ngợi.
- Chỉ còn lại một năm nữa sao…
Y Nhi thờ thẫn cầm cây chổi quét quét mãi một chỗ.
- Vậy mà… mình cứ tưởng như mới hôm qua đến đây…
Y Nhi ngừng quét, lặng lẽ đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Nàng đã ở đây suốt chín năm, từng ngọn ngọn cỏ trong Thiên Thương viện này nàng đều biết rõ. Có lẽ bởi vì đã ở quá lâu, nàng đã xem nơi này là nhà của mình nên càng trở nên lưu luyến, nàng cũng không rõ sau này rời khỏi đây, nàng sẽ sống như thế nào…
Đã từng có lúc, nàng muốn xin Bạch công tử cho phép nàng được ở lại đây mãi mãi, được vĩnh viễn hầu cận người, trả ân cho người nhưng nàng chưa bao giờ thốt được thành lời. Nàng biết rõ việc mình có mặt ở đây đã gây rất nhiều phiền toái cho công tử, nên nàng không muốn hắn cảm thấy phiền nhiễu hơn nữa…
Y Nhi đột ngột buông cây chổi ra, dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt mình để lấy lại tinh thần. Y Nhi hai má ửng đỏ, đôi mắt hừng hực khí thế, hô hào:
- Y Nhi, không được suy nghĩ vẫn vơ như thế! Thời gian đã không còn nhiều, ngươi phải cố gắng làm tốt việc của mình hơn nữa để báo đáp ân tình cho công tử!
Nói rồi, Y Nhi cúi xuống nhặt lại cây chổi rơi trên đất rồi bỏ đi.
Khi đó, ở một nơi khác trên Thanh Vân phái.
Một thiếu niên lén lút len vào giữa cái bụi cây chuồn đi. Đột ngột, từ phía sau phát ra tiếng gọi:
- Sư đệ, ngươi lại muốn đi đâu?
Thiếu niên biết mình đã bị phát hiện, chần chừ một lúc rồi đứng bật dậy, xoay lại cười nịnh nọt:
- Sư huynh à…
Sư huynh của thiếu niên ấy, một nam nhân dáng vẻ phiêu dật như tiên nhân, có gương mặt tuấn lãng, trầm tĩnh, dù hắn đã quá quen với những hành vi ngã ngớn của sư đệ mình nhưng vẫn không tránh khỏi nổi gai óc khi nghe thấy tiếng gọi tha thiết buồn nôn kia.
- Sư huynh…
- Hắc Vũ, lui lại!
Thái Hòa lùi về sau né tránh cái ôm của Hắc Vũ. Hắc Vũ trong lòng cười thầm, hắn biết quá rõ điểm yếu của Thái Hòa, chỉ cần làm một số việc gọi là “buồn nôn”, Thái Hòa chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy người!
- Sư huynh, người ta cảm thấy thật buồn chán, chỉ muốn đi chơi một lúc thôi mà…
Thái Hòa cảm thấy cơ thể mình nổi thêm một tầng da gà. Hắn đen mặt nhìn Hắc Vũ, không biết sư đệ quý hóa của mình đã học được giọng điệu lả lơi, cộng thấy ánh mắt chớp chớp ấy từ đâu. Dù rất “buồn nôn” nhưng Thái Hòa vẫn cố trụ lại, nghiêm khắc dạy bảo:
- Hắc Vũ, chúng ta thay mặt Thiên Nga đến làm khách ở Thanh Vân phái, ngươi phải biết giữ thể hiện cho Thiên Nga.
Hắc Vũ bỏ ngoài tai, phe phẩy mấy sợi tóc, thờ ơ đáp:
- Ta đã làm gì để mất mặt Thiên Nga đâu?
Thái Hòa càng lúc càng bất lực với tên sư đệ bất trị này.
- Hắc Vũ, mấy ngày sắp tới người của ngũ phái sẽ đến tề tụ, ngươi không nên gây sự…
Hắc Vũ không đồng ý nói:
- Sư huynh, huynh nói dường như lúc nào ta cũng gây sự?
Trong thâm tâm Thái Hòa gào thét:
“Còn không phải sao?”
Hắc Vũ dí sát mặt mình vào mặt Thái Hòa, nheo mắt cười:
- Sư huynh, không phải nha! Người ta ngoan ngoãn, hiền lành thế này mà sao huynh nỡ nói người ta chuyên gây sự chứ! Nếu có, đó chắc chắn là lỗi của bọn thôi…
Hắc Vũ không thể làm mặt đàng hoàng được ba giây, Thái Hòa mặt mày đen thui nhìn tên nam tử uốn éo trước mặt mình. Rốt cuộc, Thái Hòa không chịu nổi nữa, lập tức cách xa Hắc Vũ ba thước.
Thái Hòa đưa bàn tay đang run run lên chỉ Hắc Vũ, buông tiếng cảnh cáo:
- Hắc… Hắc Vũ… đừng để ta phải mách sư phụ trừng phạt… ngươi… ngươi…
Thái Hòa kinh hoàng nhận ra giọng nói của mình đang lạc đi, gần giống với giọng nãy giờ Hắc Vũ giả bộ. Thái Hòa lập tức ngậm miệng, quay đầu bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình, Hắc Vũ ôm bụng cười lớn.
- Ha ha ha… sư huynh thật hay đùa!!!
Cười chán chê, Hắc Vũ quay về bộ mặt tinh ranh, gian xảo như tiểu ma vương của mình.
- Hừ, ta mà biết ở đây nhàm chán như vậy, còn lâu ta mới đến!
Chí ít, ở Thiên Nga phái, hắn có rất nhiều, rất nhiều trò vui để chơi nha! Mà hắn cũng không hiểu vì sao hắn chơi thấy vui như vậy mà chúng huynh đệ người nào cũng khóc thét. Chính vì liên tiếp bị những kẻ không biết đùa vui đó đi mách trưởng bối, hắn mới bị phạt. Để tránh chịu phạt, hắn mới quyết định xung phong đến Thanh Vân phái làm khách.
Hắc Vũ thở dài than thở:
- Biết trước như vậy, ta thà ở nhà chịu phạt còn hơn…
Những người trên Thanh Vân phái này còn nhàm chán, nhàm chán hơn cả đệ tử của Thiên Nga phái, đã vậy, thỉnh thoảng còn có mấy người nữ đệ tử nhìn hắn bằng cặp mắt chờ mong như thể hắn đang thiếu nợ các người đó vậy.
Lẽ ra Thái Hòa sư huynh lẽ ra nên thấy những kẻ đó còn buồn nôn hơn cả hắn chứ!
Thế rồi, Hắc Vũ tiếp tục cuộc hành trình khám phá của mình…
Ở Thiên Thương viện,
Y Nhi đang thu dọn thức ăn chuẩn bị cho Bạch Thiên Lam. Đây nhường như đã thành thói quen hằng ngày của nàng. Sáng sớm, chuẩn bị thức ăn cho Bạch Thiên Lam, đến trưa, lại dọn vào. Suốt chín năm qua, Bạch Thiên Lam chưa từng một lần động đũa, dù vậy, Y Nhi vẫn không bỏ cuộc! Nàng tự nhũ phải cố gắng, cố gắng hết lần này sang lần khác, chỉ càn nàng kiên trì, đến một ngày nào đó, Bạch Thiên Lam sẽ ăn thức ăn do nàng nấu.
Bởi vì, Bạch Thiên Lam không chịu ăn nên cả bàn thức ăn còn nguyên vẹn, đem bỏ đi thì rất phí phạm, nên Y Nhi mỗi ngày đều thu dọn lại rồi ăn chỗ thức ăn đó.
Hôm nay, nàng vẫn như thường lệ, hâm nóng lại thức ăn lúc sáng.
- Thơm quá!
Y Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng lạ, nàng quay phắt đầu lại nhìn.
- Thật thơm quá! Tiểu muội muội đang nấu thức ăn à?
Y Nhi khẽ đỏ mặt, nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào với khoảng cách gần như vậy ngoại trừ Bạch Thiên Lam, nhưng Bạch Thiên Lam vì như tiên nhân, giống như làn gió trước mặt nên Y Nhi chưa từng có cảm giác thân cận như thế này.
Hắc Vũ nhìn Y Nhi mặt đỏ, tim đập thình thịch như vậy không sinh cảm giác chán ghét như thường lệ mà lại nẩy ý trêu chọc nàng:
- Tiểu muội muội, không cần vì ta tuấn tú bất phàm mà đỏ mặt đâu…
Mặt Y Nhi càng đỏ rực hơn. Nhìn điệu cười thích chí như tiểu ác ma của Hắc Vũ, Y Nhi sợ hãi lùi về phía sau.
- Huynh… huynh là ai?
Hắc Vũ tròn mắt ngạc nhiên nhìn Y Nhi, như không ngờ được nàng lại không biết đến hắn.
- Tiểu muội muội, chẳng lẽ muội chưa từng nghe đến danh tiếng của ta hay sao?
Y Nhi rụt rè lắc đầu.
Hắc Vũ càng như lên cơn điên, tự luyến nói:
- Bổn công tử chính là đại danh đỉnh đỉnh, hoa nhường nguyệt thẹn, tài năng xuất chúng, kỳ tài ngàn năm có một, thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, cực phẩm anh tài, Hắc Vũ!
Hắc Vũ vẫn giữ tư thế hất mặt lên trời chờ tung hô mà chờ mãi chẳng thấy chút phản ứng. Hắc Vũ buồn chán quay mặt nhìn Y Nhi, liền thấy được bộ mặt há hốc mồm của nàng. Y Nhi gượng gạo nở nụ cười méo xẹo, bật tiếng nói:
- Dạ… dạ…
Nhìn bộ dạng như đang nhìn quái nhân của Y Nhi, Hắc Vũ càng buồn bực.
- Không chơi nữa! Chơi với ngươi không vui chút nào!
Thấy Hắc Vũ giận dỗi đưa lưng về phía mình, Y Nhi cuống cuồng:
- Vị… vị sư huynh này… không biết huynh đến đây làm gì? Huynh đến tìm Bạch công tử sao?
Thiên Thương viện được xem như cấm địa của Thanh Vân phái, chúng đệ tử không được tự ý đến gần, nếu phát hiện sẽ bị phạt. Chính vì vậy, suốt bao nhiêu năm qua, không có mấy người lạ mặt xuất hiện tại Thiên Thương viện. Y Nhi càng không đi ra ngoài nên nàng càng không biết mặt đệ tử Thanh Vân phái.
Hắc Vũ cau mày hỏi:
- Bạch công tử trong miệng nàng là ai?
Y Nhi có chút khó hiểu, thành thật trả lời:
- Đương nhiên là Bạch Thiên Lam, Bạch công tử rồi…
Hắc Vũ nhíu chặt chân mày, nghiêm túc nói với Y Nhi:
- Chỉ có bổn công tử mới được tự xưng là công tử thôi. Ta là Hắc công tử, hắn dám xưng là Bạch công tử, không phải muốn đối nghịch với ta sao?
Y Nhi càng lúc càng mờ mịt.
Cảm thấy hù dọa nàng nhiều quá cũng không hay, Hắc Vũ che miệng ho hai tiếng, nói:
- Ta vì ngửi thấy mùi thức ăn nên mới đến đây…
Lúc này, Y Nhi mới ngớ người ra, hét lớn:
- Tiêu rồi!
Lúc Y Nhi tắt bếp lò, thức ăn trên chảo đã khét đen một mảng. Hắc Vũ đau lòng, tiếc nuối thốt lên:
- Không phải chứ…..
Dạo này, Y Nhi thỉnh thoảng như người mất hồn, dù nàng không muốn nhớ tới nhưng thời gian trôi qua quá nhanh khiến nàng không thể không nghĩ ngợi.
- Chỉ còn lại một năm nữa sao…
Y Nhi thờ thẫn cầm cây chổi quét quét mãi một chỗ.
- Vậy mà… mình cứ tưởng như mới hôm qua đến đây…
Y Nhi ngừng quét, lặng lẽ đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Nàng đã ở đây suốt chín năm, từng ngọn ngọn cỏ trong Thiên Thương viện này nàng đều biết rõ. Có lẽ bởi vì đã ở quá lâu, nàng đã xem nơi này là nhà của mình nên càng trở nên lưu luyến, nàng cũng không rõ sau này rời khỏi đây, nàng sẽ sống như thế nào…
Đã từng có lúc, nàng muốn xin Bạch công tử cho phép nàng được ở lại đây mãi mãi, được vĩnh viễn hầu cận người, trả ân cho người nhưng nàng chưa bao giờ thốt được thành lời. Nàng biết rõ việc mình có mặt ở đây đã gây rất nhiều phiền toái cho công tử, nên nàng không muốn hắn cảm thấy phiền nhiễu hơn nữa…
Y Nhi đột ngột buông cây chổi ra, dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt mình để lấy lại tinh thần. Y Nhi hai má ửng đỏ, đôi mắt hừng hực khí thế, hô hào:
- Y Nhi, không được suy nghĩ vẫn vơ như thế! Thời gian đã không còn nhiều, ngươi phải cố gắng làm tốt việc của mình hơn nữa để báo đáp ân tình cho công tử!
Nói rồi, Y Nhi cúi xuống nhặt lại cây chổi rơi trên đất rồi bỏ đi.
Khi đó, ở một nơi khác trên Thanh Vân phái.
Một thiếu niên lén lút len vào giữa cái bụi cây chuồn đi. Đột ngột, từ phía sau phát ra tiếng gọi:
- Sư đệ, ngươi lại muốn đi đâu?
Thiếu niên biết mình đã bị phát hiện, chần chừ một lúc rồi đứng bật dậy, xoay lại cười nịnh nọt:
- Sư huynh à…
Sư huynh của thiếu niên ấy, một nam nhân dáng vẻ phiêu dật như tiên nhân, có gương mặt tuấn lãng, trầm tĩnh, dù hắn đã quá quen với những hành vi ngã ngớn của sư đệ mình nhưng vẫn không tránh khỏi nổi gai óc khi nghe thấy tiếng gọi tha thiết buồn nôn kia.
- Sư huynh…
- Hắc Vũ, lui lại!
Thái Hòa lùi về sau né tránh cái ôm của Hắc Vũ. Hắc Vũ trong lòng cười thầm, hắn biết quá rõ điểm yếu của Thái Hòa, chỉ cần làm một số việc gọi là “buồn nôn”, Thái Hòa chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy người!
- Sư huynh, người ta cảm thấy thật buồn chán, chỉ muốn đi chơi một lúc thôi mà…
Thái Hòa cảm thấy cơ thể mình nổi thêm một tầng da gà. Hắn đen mặt nhìn Hắc Vũ, không biết sư đệ quý hóa của mình đã học được giọng điệu lả lơi, cộng thấy ánh mắt chớp chớp ấy từ đâu. Dù rất “buồn nôn” nhưng Thái Hòa vẫn cố trụ lại, nghiêm khắc dạy bảo:
- Hắc Vũ, chúng ta thay mặt Thiên Nga đến làm khách ở Thanh Vân phái, ngươi phải biết giữ thể hiện cho Thiên Nga.
Hắc Vũ bỏ ngoài tai, phe phẩy mấy sợi tóc, thờ ơ đáp:
- Ta đã làm gì để mất mặt Thiên Nga đâu?
Thái Hòa càng lúc càng bất lực với tên sư đệ bất trị này.
- Hắc Vũ, mấy ngày sắp tới người của ngũ phái sẽ đến tề tụ, ngươi không nên gây sự…
Hắc Vũ không đồng ý nói:
- Sư huynh, huynh nói dường như lúc nào ta cũng gây sự?
Trong thâm tâm Thái Hòa gào thét:
“Còn không phải sao?”
Hắc Vũ dí sát mặt mình vào mặt Thái Hòa, nheo mắt cười:
- Sư huynh, không phải nha! Người ta ngoan ngoãn, hiền lành thế này mà sao huynh nỡ nói người ta chuyên gây sự chứ! Nếu có, đó chắc chắn là lỗi của bọn thôi…
Hắc Vũ không thể làm mặt đàng hoàng được ba giây, Thái Hòa mặt mày đen thui nhìn tên nam tử uốn éo trước mặt mình. Rốt cuộc, Thái Hòa không chịu nổi nữa, lập tức cách xa Hắc Vũ ba thước.
Thái Hòa đưa bàn tay đang run run lên chỉ Hắc Vũ, buông tiếng cảnh cáo:
- Hắc… Hắc Vũ… đừng để ta phải mách sư phụ trừng phạt… ngươi… ngươi…
Thái Hòa kinh hoàng nhận ra giọng nói của mình đang lạc đi, gần giống với giọng nãy giờ Hắc Vũ giả bộ. Thái Hòa lập tức ngậm miệng, quay đầu bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình, Hắc Vũ ôm bụng cười lớn.
- Ha ha ha… sư huynh thật hay đùa!!!
Cười chán chê, Hắc Vũ quay về bộ mặt tinh ranh, gian xảo như tiểu ma vương của mình.
- Hừ, ta mà biết ở đây nhàm chán như vậy, còn lâu ta mới đến!
Chí ít, ở Thiên Nga phái, hắn có rất nhiều, rất nhiều trò vui để chơi nha! Mà hắn cũng không hiểu vì sao hắn chơi thấy vui như vậy mà chúng huynh đệ người nào cũng khóc thét. Chính vì liên tiếp bị những kẻ không biết đùa vui đó đi mách trưởng bối, hắn mới bị phạt. Để tránh chịu phạt, hắn mới quyết định xung phong đến Thanh Vân phái làm khách.
Hắc Vũ thở dài than thở:
- Biết trước như vậy, ta thà ở nhà chịu phạt còn hơn…
Những người trên Thanh Vân phái này còn nhàm chán, nhàm chán hơn cả đệ tử của Thiên Nga phái, đã vậy, thỉnh thoảng còn có mấy người nữ đệ tử nhìn hắn bằng cặp mắt chờ mong như thể hắn đang thiếu nợ các người đó vậy.
Lẽ ra Thái Hòa sư huynh lẽ ra nên thấy những kẻ đó còn buồn nôn hơn cả hắn chứ!
Thế rồi, Hắc Vũ tiếp tục cuộc hành trình khám phá của mình…
Ở Thiên Thương viện,
Y Nhi đang thu dọn thức ăn chuẩn bị cho Bạch Thiên Lam. Đây nhường như đã thành thói quen hằng ngày của nàng. Sáng sớm, chuẩn bị thức ăn cho Bạch Thiên Lam, đến trưa, lại dọn vào. Suốt chín năm qua, Bạch Thiên Lam chưa từng một lần động đũa, dù vậy, Y Nhi vẫn không bỏ cuộc! Nàng tự nhũ phải cố gắng, cố gắng hết lần này sang lần khác, chỉ càn nàng kiên trì, đến một ngày nào đó, Bạch Thiên Lam sẽ ăn thức ăn do nàng nấu.
Bởi vì, Bạch Thiên Lam không chịu ăn nên cả bàn thức ăn còn nguyên vẹn, đem bỏ đi thì rất phí phạm, nên Y Nhi mỗi ngày đều thu dọn lại rồi ăn chỗ thức ăn đó.
Hôm nay, nàng vẫn như thường lệ, hâm nóng lại thức ăn lúc sáng.
- Thơm quá!
Y Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng lạ, nàng quay phắt đầu lại nhìn.
- Thật thơm quá! Tiểu muội muội đang nấu thức ăn à?
Y Nhi khẽ đỏ mặt, nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào với khoảng cách gần như vậy ngoại trừ Bạch Thiên Lam, nhưng Bạch Thiên Lam vì như tiên nhân, giống như làn gió trước mặt nên Y Nhi chưa từng có cảm giác thân cận như thế này.
Hắc Vũ nhìn Y Nhi mặt đỏ, tim đập thình thịch như vậy không sinh cảm giác chán ghét như thường lệ mà lại nẩy ý trêu chọc nàng:
- Tiểu muội muội, không cần vì ta tuấn tú bất phàm mà đỏ mặt đâu…
Mặt Y Nhi càng đỏ rực hơn. Nhìn điệu cười thích chí như tiểu ác ma của Hắc Vũ, Y Nhi sợ hãi lùi về phía sau.
- Huynh… huynh là ai?
Hắc Vũ tròn mắt ngạc nhiên nhìn Y Nhi, như không ngờ được nàng lại không biết đến hắn.
- Tiểu muội muội, chẳng lẽ muội chưa từng nghe đến danh tiếng của ta hay sao?
Y Nhi rụt rè lắc đầu.
Hắc Vũ càng như lên cơn điên, tự luyến nói:
- Bổn công tử chính là đại danh đỉnh đỉnh, hoa nhường nguyệt thẹn, tài năng xuất chúng, kỳ tài ngàn năm có một, thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, cực phẩm anh tài, Hắc Vũ!
Hắc Vũ vẫn giữ tư thế hất mặt lên trời chờ tung hô mà chờ mãi chẳng thấy chút phản ứng. Hắc Vũ buồn chán quay mặt nhìn Y Nhi, liền thấy được bộ mặt há hốc mồm của nàng. Y Nhi gượng gạo nở nụ cười méo xẹo, bật tiếng nói:
- Dạ… dạ…
Nhìn bộ dạng như đang nhìn quái nhân của Y Nhi, Hắc Vũ càng buồn bực.
- Không chơi nữa! Chơi với ngươi không vui chút nào!
Thấy Hắc Vũ giận dỗi đưa lưng về phía mình, Y Nhi cuống cuồng:
- Vị… vị sư huynh này… không biết huynh đến đây làm gì? Huynh đến tìm Bạch công tử sao?
Thiên Thương viện được xem như cấm địa của Thanh Vân phái, chúng đệ tử không được tự ý đến gần, nếu phát hiện sẽ bị phạt. Chính vì vậy, suốt bao nhiêu năm qua, không có mấy người lạ mặt xuất hiện tại Thiên Thương viện. Y Nhi càng không đi ra ngoài nên nàng càng không biết mặt đệ tử Thanh Vân phái.
Hắc Vũ cau mày hỏi:
- Bạch công tử trong miệng nàng là ai?
Y Nhi có chút khó hiểu, thành thật trả lời:
- Đương nhiên là Bạch Thiên Lam, Bạch công tử rồi…
Hắc Vũ nhíu chặt chân mày, nghiêm túc nói với Y Nhi:
- Chỉ có bổn công tử mới được tự xưng là công tử thôi. Ta là Hắc công tử, hắn dám xưng là Bạch công tử, không phải muốn đối nghịch với ta sao?
Y Nhi càng lúc càng mờ mịt.
Cảm thấy hù dọa nàng nhiều quá cũng không hay, Hắc Vũ che miệng ho hai tiếng, nói:
- Ta vì ngửi thấy mùi thức ăn nên mới đến đây…
Lúc này, Y Nhi mới ngớ người ra, hét lớn:
- Tiêu rồi!
Lúc Y Nhi tắt bếp lò, thức ăn trên chảo đã khét đen một mảng. Hắc Vũ đau lòng, tiếc nuối thốt lên:
- Không phải chứ…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.