Chương 13: Mười năm khảo hạch — trừ yêu?
Vô Ý Bảo Bảo
08/07/2014
Edit : Hà Đoàn
“Diệp sư huynh, túi thơm này là ta tự mình thêu, hi vọng huynh có thể nhận lấy”. Nói chuyện là một nữ tử e lệ, trên khuôn mặt thanh tú có tia đỏ ửng. Thật vất vả lấy hết dũng khí ở trên đường ngăn cản Diệp Vân muốn tặng cho ‘hắn’ chiếc túi tự mình thêu để tỏ tâm ý.
“Sư huynh của ta đã có người trong lòng. Không thể nhận túi thơm của ngươi”. Không đợi Diệp Vân nói chuyện, một thân ảnh chạy vọt tới nhận lấy túi thơm trong tay nữ tử kia, giọng nói như tiếng chuông bạc Diệp Vân không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Ngoại trừ vị sư muội nghịch ngợm của ‘hắn’ – Sở Phi Nhi còn có thể là ai?
“Cái gì? Diệp sư huynh có người trong lòng ?” Nữ tử thanh tú kia sửng sốt, trong mắt có điều không thể tin còn có đau đớn. Diệp sư huynh lại có người trong lòng ? Rốt cuộc là một nữ tử như thế nào mới có thể khiến Diệp sư huynh động tâm đây?
“Đúng, vì thế ngươi đem túi hương này về đi, đừng tới tìm Diệp sư huynh ta nữa”. Sở Phi Nhi hừ lạnh một tiếng không khách khí đem túi hương nhét trở về trong tay nữ tử kia.
Nữ tử gắt gao cắn môi, nước mắt lưng tròng đã ở viền quanh mắt quay cuồng, cố nén không cho chảy xuống, chỉ là đau đớn nhìn Diệp Vân, cố gắng nghẹn ra mấy chữ: “Là thật sao? Diệp sư huynh”.
Diệp Vân ở trong lòng thở dài, nét mặt chì là nhàn nhạt gật gật nói: “Đúng vậy”.
Nữ tử nước mắt rốt cuộc chảy xuống, cự tuyệt trắng ra như vậy, còn có một nữ nhân ở bên cạnh nhìn, nội tâm khó chịu có thể nghĩ. Nữ tử xoay người chạy như bay rời đi, không có quay đầu lại. Diệp Vân nhìn bóng lưng nữ tử kia rời đi nhẹ lắc đầu.
“Làm sao vậy, Diệp sư huynh, huynh cảm thấy đáng tiếc sao?” Sở Phi Nhi cong môi có chút bất mãn.
“Đứa nhỏ ngốc này, ta sẽ sao?” Diệp Vân nơi khóe miệng hiện lên nụ cười khổ không dễ phát hiện. Đã qua nhiều năm như vậy cũng không có người nào biết được thân phận thực sự của mình. Thỉnh thoảng khi đêm khuya yên tĩnh Diệp Vân lại nhìn Thủy Linh Lung trong suốt trên cánh tay kia, sờ sờ nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều
“Hừ, hoa si (háo sắc, si tình) này đúng là không chịu tu hành cả ngày chạy tới tình huynh”. Sở Phi Nhi nhìn theo bóng lưng nữ tử đã đi xa kia hừ lạnh.
“Được rồi, hung dữ như vậy sau này ai cưới muội nữa chứ”.Diệp Vân sủng nịch sờ sờ đầu Sở Phi Nhi cười.
“Muội mới không cần ai muốn đâu”. Sở Phi Nhi quệt mồm, “Vốn chính là, mấy hoa si này suốt ngày tới quấy rầy huynh”.
“Có muội ở đây, ai còn dám tới gần ta a?” Diệp Vân cười, đứa bé này thực sự là rất đáng yêu. Giống như là gà mái bảo vệ gà con cả ngày đem mình che phía sau. Như vậy cũng tốt, vì mình bớt đi không ít phiền phức.
“Đương nhiên ~~ cũng không nhìn một chút Sở Phi Nhi muội là ai. Những người này còn muốn…” Sở Phi Nhi đắc ý ngẩng đầu lên, lời còn chưa nói hết, liền bị một tiếng gọi ầm ĩ từ xa xa cắt ngang.
“Diệp sư huynh, Sở sư muội, sư phó có chuyện tìm chúng ta đấy. Nhanh đi đến phòng khách đi”. Lý Trạch một đường chạy chậm chạy tới.
“Chuyện gì?” Diệp Vân bình tĩnh hỏi.
“Không biết, sư phó nói là chuyện lớn, bảo chúng ta nhanh chóng đến đó”. Lý Trạch lắc đầu ý bảo không biết.
“Đi thôi.” Diệp Vân gật gật đầu, ba người cùng nhau đi về phía phòng khách.
Vừa tới phòng khách, chỉ thấy Quách Nguyên cùng Triệu Nham đang đứng chờ ở đó, ngồi phía trên chính là Thanh Dịch đang tựa trên ghế ngồi chờ .
“Sư phó ~~” Lý Trạch nhẹ giọng gọi.
“A? Tới? Đều tới?” Thanh Dịch ngồi thẳng dậy xoa xoa mắt, nghiêm mặt nói, “Hôm nay tìm mấy đứa đến đây, có chút ít chuyện” Dứt lời, Thanh Dịch ngáp to một cái.
“Sư phó, khóe miệng ngài có nước bọt chảy xuống kìa”. Diệp Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc.
“Cái gì? Phải không?” Thanh Dịch cuống quýt đưa tay lau khóe miệng, nhưng lại không có lau thấy nước bọt, nhất thời trừng lớn con ngươi nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc Diệp Vân nổi giận nói, “Tiểu tử chết bầm nhà ngươi, dám lừa gạt cả sư phó “.
Chúng đệ tử muốn cười lại không dám cười. Diệp Vân khóe miệng co quắp nói: “Được rồi, sư phó, nói mau tìm chúng ta tới có chuyện gì đây”.
“Khụ, tiểu tử chết bầm này”. Thanh Dịch thổi râu trừng mắt nhìn đệ tử trước mắt khiến cho mình vừa giận mà lại vừa yêu này, trong lòng rất là bất đắc dĩ, tiểu tử này căn bản không hề đem mình là sư phó mà.”Hôm nay gọi mấy đứa tới đây, là có chuyện muốn dặn các ngươi đi làm, thuận tiện cũng là khảo hạch các ngươi. Đến Thanh Sơn học nghệ cũng đã mười năm, để xem các ngươi tới trình độ nào rồi “.
Tất cả mọi người không nói gì, yên lặng lắng nghe những lời tiếp theo của Thanh Dịch.
Thanh Dịch dừng một chút lúc này mới chậm rãi nói: “Tê Ngưu trấn cùng Như Ý thôn ở phía dưới Thanh Sơn nghe đồn gần đây có yêu tinh tới quấy phá, nhiệm vụ của các ngươi chính là đi trừ yêu. Ừm, Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi đi Tê Ngưu trấn, Lý Trạch, Quách Nguyên cùng Triệu Nham ba người các ngươi người đến Như Ý thôn. Được rồi, đi thôi, từng người chuẩn bị một chút rồi hạ sơn đi”. Thanh Dịch dặn dò xong liền đứng dậy vỗ mông chạy lấy người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Không còn dặn dò gì sao? Cứ như vậy hạ sơn sao? Diệp Vân không nói gì, chỉ là bình tĩnh nói với mấy người Lý Trạch: “Chư vị sư đệ phải cẩn thận hành sự. Hi vọng sớm ngày trừ bỏ yêu tinh bình an trở về”.
“Sư huynh xin bảo trọng”. Ba người đều ôm quyền trăm miệng một lời nói, đều là quan tâm xuất phát từ nội tâm. Diệp Vân trong mười năm này giúp đỡ bọn họ rất nhiều ai cũng có thể thấy được, trong tu hành chỉ điểm cho bọn họ không ít.
“Phi Nhi, chúng ta đi thôi”. Diệp Vân gật gật đầu với ba người bọn họ, xoay người rời khỏi đại đường về nơi ở thu thập hành lý.
“Diệp sư huynh, ha ha, đây là lần đầu tiên chúng ta hạ sơn nha”. Sở Phi Nhi cao hứng bừng bừng đi theo phía sau vui vẻ nói.
“Ừ. Đúng vậy”. Diệp Vân đáp trả, mạch suy nghĩ bỗng nhiên quay trở về mười năm trước khi Phi Kiếm đưa mình đến đây tham gia khảo hạch. Không biết Trưởng Tôn gia như thế nào, phụ mẫu của cỗ thân thể này thế nào, vị gia gia hiền lành kia thế nào rồi? Còn có vị lão tổ tông khiến người ta u mê kia nữa.
Khi Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi thu thập xong hành lý đi tới cửa Thanh Sơn, thì thấy được không chỉ có đệ tử Bắc đường, còn có đệ tử cùng thế hệ ba đường khác đều có mặt ở đây. Xem ra, lần này là toàn bộ các đệ tử cùng thế hệ cùng khảo hạch rồi.
“Diệp sư huynh, thật là nhiều người đâu. Hình như mọi người đều phải xuống núi a”. Sở Phi Nhi trợn to mắt tò mò nhìn tất cả mọi người xung quanh. Thang đá dẫn lên Thanh Sơn bị ngăn cách giữa bầu trời, trong lần khảo hạch trước đây các đệ tử có thể đi qua chỗ đó là nhờ các trưởng lão đã thi triển pháp thuật dùng kết giới nối chỗ đó vào. Nếu muốn đi xuống, chỉ có thể ngự kiếm phi hành rời đi.
“Ừ, đúng vậy, chúng ta đi thôi”. Diệp Vân cũng không hề nhìn những người đó, ngón tay giơ nhẹ, kiếm trên lưng phi ra, Diệp Vân bước lên kiếm sau đó Sở Phi Nhi tự nhiên cũng bước lên kiếm của Diệp Vân, ôm lấy thắt lưng Diệp Vân. Diệp Vân trong lòng thầm đọc khẩu quyết, ngự kiếm rời đi.
Phần đông các đệ tử đều tập trung nhìn hai người bọn họ. Các nữ đệ tử nhìn bóng lưng Sở Phi Nhi có hâm mộ, có đố kị, cũng có hai mắt bắn ra độc ác.
Đoàn Dật Phong mặc một bộ quần áo trắng, nhẹ nhàng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Vân đã ngự kiếm bay lên không trung, ánh mắt càng thêm thâm thúy. ‘Hắn’ vẫn giống như ngày thường vậy, chưa từng liếc mắt nhìn mình lấy một cái, chưa từng đem mình để vào mắt. Diệp Vân! Diệp Vân! ! !
“Đoàn sư huynh, chúng ta nên khởi hành”. Vị sư đệ bên cạnh cẩn thận từng li từng tí kéo lại mạch suy nghĩ của Đoàn Dật Phong. Từ nhỏ Đoàn Dật Phong vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc, khiến cho không người nào có thể thân cận với hắn. Hắn cao ngạo không hề có bằng hữu, cũng không hay giao tiếp với các sư đệ sư muội. Tự nhiên sư đệ sư muội khi nói chuyện cùng hắn đều là cẩn thận từng li từng tí, mà có một nữ đệ tử Thanh Sơn ngưỡng mộ tỏ tình với hắn đã bị hắn lãnh khốc cự tuyệt khiến cho không người nào dám mạo muội tiến lên thổ lộ nữa.
“Ừ”. Đoàn Dật Phong đầu cũng không quay lại, chỉ là giơ tay lên, ngự kiếm phi hành rời đi.
Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi rất nhanh liền ngự kiếm bay đến xuống đến chân núi.
“Diệp sư huynh, Huynh nói xem ở Tê Ngưu trấn có yêu tinh gì a?” Sở Phi Nhi rất là hiếu kỳ nhìn khắp nơi xung quanh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hạ Thanh Sơn trong mười năm qua. Sư phó sớm có quy định, không cho phép ở nơi có người ngự kiếm phi hành. Tê Ngưu trấn ở dưới chân núi Thanh Sơn không xa.
“Đi tìm tới rồi sẽ biết” Diệp Vân thu hồi kiếm, cùng Sở Phi Nhi bắt đầu đi bộ về phía trước.
Yêu tinh? Diệp Vân trong lòng cũng thật tò mò. Nếu là trước đây, mình cũng sẽ không hề tin là có yêu tinh gì đó trên đời, nhưng mà, xuyên việt, tu hành, ngự kiếm phi hành chuyện như vậy cũng có. Có yêu tinh cũng không phải chuyện gì kỳ quái .
Làm cho Diệp Vân thật không ngờ chính là, yêu tinh mà mình gặp lần này, cư nhiên sẽ là…
“Diệp sư huynh, túi thơm này là ta tự mình thêu, hi vọng huynh có thể nhận lấy”. Nói chuyện là một nữ tử e lệ, trên khuôn mặt thanh tú có tia đỏ ửng. Thật vất vả lấy hết dũng khí ở trên đường ngăn cản Diệp Vân muốn tặng cho ‘hắn’ chiếc túi tự mình thêu để tỏ tâm ý.
“Sư huynh của ta đã có người trong lòng. Không thể nhận túi thơm của ngươi”. Không đợi Diệp Vân nói chuyện, một thân ảnh chạy vọt tới nhận lấy túi thơm trong tay nữ tử kia, giọng nói như tiếng chuông bạc Diệp Vân không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Ngoại trừ vị sư muội nghịch ngợm của ‘hắn’ – Sở Phi Nhi còn có thể là ai?
“Cái gì? Diệp sư huynh có người trong lòng ?” Nữ tử thanh tú kia sửng sốt, trong mắt có điều không thể tin còn có đau đớn. Diệp sư huynh lại có người trong lòng ? Rốt cuộc là một nữ tử như thế nào mới có thể khiến Diệp sư huynh động tâm đây?
“Đúng, vì thế ngươi đem túi hương này về đi, đừng tới tìm Diệp sư huynh ta nữa”. Sở Phi Nhi hừ lạnh một tiếng không khách khí đem túi hương nhét trở về trong tay nữ tử kia.
Nữ tử gắt gao cắn môi, nước mắt lưng tròng đã ở viền quanh mắt quay cuồng, cố nén không cho chảy xuống, chỉ là đau đớn nhìn Diệp Vân, cố gắng nghẹn ra mấy chữ: “Là thật sao? Diệp sư huynh”.
Diệp Vân ở trong lòng thở dài, nét mặt chì là nhàn nhạt gật gật nói: “Đúng vậy”.
Nữ tử nước mắt rốt cuộc chảy xuống, cự tuyệt trắng ra như vậy, còn có một nữ nhân ở bên cạnh nhìn, nội tâm khó chịu có thể nghĩ. Nữ tử xoay người chạy như bay rời đi, không có quay đầu lại. Diệp Vân nhìn bóng lưng nữ tử kia rời đi nhẹ lắc đầu.
“Làm sao vậy, Diệp sư huynh, huynh cảm thấy đáng tiếc sao?” Sở Phi Nhi cong môi có chút bất mãn.
“Đứa nhỏ ngốc này, ta sẽ sao?” Diệp Vân nơi khóe miệng hiện lên nụ cười khổ không dễ phát hiện. Đã qua nhiều năm như vậy cũng không có người nào biết được thân phận thực sự của mình. Thỉnh thoảng khi đêm khuya yên tĩnh Diệp Vân lại nhìn Thủy Linh Lung trong suốt trên cánh tay kia, sờ sờ nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều
“Hừ, hoa si (háo sắc, si tình) này đúng là không chịu tu hành cả ngày chạy tới tình huynh”. Sở Phi Nhi nhìn theo bóng lưng nữ tử đã đi xa kia hừ lạnh.
“Được rồi, hung dữ như vậy sau này ai cưới muội nữa chứ”.Diệp Vân sủng nịch sờ sờ đầu Sở Phi Nhi cười.
“Muội mới không cần ai muốn đâu”. Sở Phi Nhi quệt mồm, “Vốn chính là, mấy hoa si này suốt ngày tới quấy rầy huynh”.
“Có muội ở đây, ai còn dám tới gần ta a?” Diệp Vân cười, đứa bé này thực sự là rất đáng yêu. Giống như là gà mái bảo vệ gà con cả ngày đem mình che phía sau. Như vậy cũng tốt, vì mình bớt đi không ít phiền phức.
“Đương nhiên ~~ cũng không nhìn một chút Sở Phi Nhi muội là ai. Những người này còn muốn…” Sở Phi Nhi đắc ý ngẩng đầu lên, lời còn chưa nói hết, liền bị một tiếng gọi ầm ĩ từ xa xa cắt ngang.
“Diệp sư huynh, Sở sư muội, sư phó có chuyện tìm chúng ta đấy. Nhanh đi đến phòng khách đi”. Lý Trạch một đường chạy chậm chạy tới.
“Chuyện gì?” Diệp Vân bình tĩnh hỏi.
“Không biết, sư phó nói là chuyện lớn, bảo chúng ta nhanh chóng đến đó”. Lý Trạch lắc đầu ý bảo không biết.
“Đi thôi.” Diệp Vân gật gật đầu, ba người cùng nhau đi về phía phòng khách.
Vừa tới phòng khách, chỉ thấy Quách Nguyên cùng Triệu Nham đang đứng chờ ở đó, ngồi phía trên chính là Thanh Dịch đang tựa trên ghế ngồi chờ .
“Sư phó ~~” Lý Trạch nhẹ giọng gọi.
“A? Tới? Đều tới?” Thanh Dịch ngồi thẳng dậy xoa xoa mắt, nghiêm mặt nói, “Hôm nay tìm mấy đứa đến đây, có chút ít chuyện” Dứt lời, Thanh Dịch ngáp to một cái.
“Sư phó, khóe miệng ngài có nước bọt chảy xuống kìa”. Diệp Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc.
“Cái gì? Phải không?” Thanh Dịch cuống quýt đưa tay lau khóe miệng, nhưng lại không có lau thấy nước bọt, nhất thời trừng lớn con ngươi nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc Diệp Vân nổi giận nói, “Tiểu tử chết bầm nhà ngươi, dám lừa gạt cả sư phó “.
Chúng đệ tử muốn cười lại không dám cười. Diệp Vân khóe miệng co quắp nói: “Được rồi, sư phó, nói mau tìm chúng ta tới có chuyện gì đây”.
“Khụ, tiểu tử chết bầm này”. Thanh Dịch thổi râu trừng mắt nhìn đệ tử trước mắt khiến cho mình vừa giận mà lại vừa yêu này, trong lòng rất là bất đắc dĩ, tiểu tử này căn bản không hề đem mình là sư phó mà.”Hôm nay gọi mấy đứa tới đây, là có chuyện muốn dặn các ngươi đi làm, thuận tiện cũng là khảo hạch các ngươi. Đến Thanh Sơn học nghệ cũng đã mười năm, để xem các ngươi tới trình độ nào rồi “.
Tất cả mọi người không nói gì, yên lặng lắng nghe những lời tiếp theo của Thanh Dịch.
Thanh Dịch dừng một chút lúc này mới chậm rãi nói: “Tê Ngưu trấn cùng Như Ý thôn ở phía dưới Thanh Sơn nghe đồn gần đây có yêu tinh tới quấy phá, nhiệm vụ của các ngươi chính là đi trừ yêu. Ừm, Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi đi Tê Ngưu trấn, Lý Trạch, Quách Nguyên cùng Triệu Nham ba người các ngươi người đến Như Ý thôn. Được rồi, đi thôi, từng người chuẩn bị một chút rồi hạ sơn đi”. Thanh Dịch dặn dò xong liền đứng dậy vỗ mông chạy lấy người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Không còn dặn dò gì sao? Cứ như vậy hạ sơn sao? Diệp Vân không nói gì, chỉ là bình tĩnh nói với mấy người Lý Trạch: “Chư vị sư đệ phải cẩn thận hành sự. Hi vọng sớm ngày trừ bỏ yêu tinh bình an trở về”.
“Sư huynh xin bảo trọng”. Ba người đều ôm quyền trăm miệng một lời nói, đều là quan tâm xuất phát từ nội tâm. Diệp Vân trong mười năm này giúp đỡ bọn họ rất nhiều ai cũng có thể thấy được, trong tu hành chỉ điểm cho bọn họ không ít.
“Phi Nhi, chúng ta đi thôi”. Diệp Vân gật gật đầu với ba người bọn họ, xoay người rời khỏi đại đường về nơi ở thu thập hành lý.
“Diệp sư huynh, ha ha, đây là lần đầu tiên chúng ta hạ sơn nha”. Sở Phi Nhi cao hứng bừng bừng đi theo phía sau vui vẻ nói.
“Ừ. Đúng vậy”. Diệp Vân đáp trả, mạch suy nghĩ bỗng nhiên quay trở về mười năm trước khi Phi Kiếm đưa mình đến đây tham gia khảo hạch. Không biết Trưởng Tôn gia như thế nào, phụ mẫu của cỗ thân thể này thế nào, vị gia gia hiền lành kia thế nào rồi? Còn có vị lão tổ tông khiến người ta u mê kia nữa.
Khi Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi thu thập xong hành lý đi tới cửa Thanh Sơn, thì thấy được không chỉ có đệ tử Bắc đường, còn có đệ tử cùng thế hệ ba đường khác đều có mặt ở đây. Xem ra, lần này là toàn bộ các đệ tử cùng thế hệ cùng khảo hạch rồi.
“Diệp sư huynh, thật là nhiều người đâu. Hình như mọi người đều phải xuống núi a”. Sở Phi Nhi trợn to mắt tò mò nhìn tất cả mọi người xung quanh. Thang đá dẫn lên Thanh Sơn bị ngăn cách giữa bầu trời, trong lần khảo hạch trước đây các đệ tử có thể đi qua chỗ đó là nhờ các trưởng lão đã thi triển pháp thuật dùng kết giới nối chỗ đó vào. Nếu muốn đi xuống, chỉ có thể ngự kiếm phi hành rời đi.
“Ừ, đúng vậy, chúng ta đi thôi”. Diệp Vân cũng không hề nhìn những người đó, ngón tay giơ nhẹ, kiếm trên lưng phi ra, Diệp Vân bước lên kiếm sau đó Sở Phi Nhi tự nhiên cũng bước lên kiếm của Diệp Vân, ôm lấy thắt lưng Diệp Vân. Diệp Vân trong lòng thầm đọc khẩu quyết, ngự kiếm rời đi.
Phần đông các đệ tử đều tập trung nhìn hai người bọn họ. Các nữ đệ tử nhìn bóng lưng Sở Phi Nhi có hâm mộ, có đố kị, cũng có hai mắt bắn ra độc ác.
Đoàn Dật Phong mặc một bộ quần áo trắng, nhẹ nhàng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Vân đã ngự kiếm bay lên không trung, ánh mắt càng thêm thâm thúy. ‘Hắn’ vẫn giống như ngày thường vậy, chưa từng liếc mắt nhìn mình lấy một cái, chưa từng đem mình để vào mắt. Diệp Vân! Diệp Vân! ! !
“Đoàn sư huynh, chúng ta nên khởi hành”. Vị sư đệ bên cạnh cẩn thận từng li từng tí kéo lại mạch suy nghĩ của Đoàn Dật Phong. Từ nhỏ Đoàn Dật Phong vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc, khiến cho không người nào có thể thân cận với hắn. Hắn cao ngạo không hề có bằng hữu, cũng không hay giao tiếp với các sư đệ sư muội. Tự nhiên sư đệ sư muội khi nói chuyện cùng hắn đều là cẩn thận từng li từng tí, mà có một nữ đệ tử Thanh Sơn ngưỡng mộ tỏ tình với hắn đã bị hắn lãnh khốc cự tuyệt khiến cho không người nào dám mạo muội tiến lên thổ lộ nữa.
“Ừ”. Đoàn Dật Phong đầu cũng không quay lại, chỉ là giơ tay lên, ngự kiếm phi hành rời đi.
Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi rất nhanh liền ngự kiếm bay đến xuống đến chân núi.
“Diệp sư huynh, Huynh nói xem ở Tê Ngưu trấn có yêu tinh gì a?” Sở Phi Nhi rất là hiếu kỳ nhìn khắp nơi xung quanh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hạ Thanh Sơn trong mười năm qua. Sư phó sớm có quy định, không cho phép ở nơi có người ngự kiếm phi hành. Tê Ngưu trấn ở dưới chân núi Thanh Sơn không xa.
“Đi tìm tới rồi sẽ biết” Diệp Vân thu hồi kiếm, cùng Sở Phi Nhi bắt đầu đi bộ về phía trước.
Yêu tinh? Diệp Vân trong lòng cũng thật tò mò. Nếu là trước đây, mình cũng sẽ không hề tin là có yêu tinh gì đó trên đời, nhưng mà, xuyên việt, tu hành, ngự kiếm phi hành chuyện như vậy cũng có. Có yêu tinh cũng không phải chuyện gì kỳ quái .
Làm cho Diệp Vân thật không ngờ chính là, yêu tinh mà mình gặp lần này, cư nhiên sẽ là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.