Chương 12
Tiểu Mã
19/06/2021
Đám Huyết Nhân cứ thế ngã gục xuống đất như những ngọn cỏ bị thổi bởi gió. Lôi Bân vẫn hăng máu dù đám Huyết Nhân đã gục hết, hắn vẫn bổ xuống những cứ đập như trời giáng. Lâm Lang phi đến cạnh, tay giữ lấy cán rìu.
“Đủ rồi Lôi Bân, bọn chúng đã chết hết rồi”
“Mọi người không sao chứ?”
Lâm Lang nhìn xung quanh để kiểm tra xem số lượng người còn sống là bao nhiêu. Chỉ có vài người đoàn thương gia bao gồm cả chủ có vẻ an toàn nhưng có lẽ đêm nay sẽ là ác mộng đối với họ. Cũng may nhóm Lôi Bân không có bị thương nặng trừ Lãnh Vô Tình bị xước ở tay và hắn cũng đang băng bó lại rồi.
Một lúc sau thân ảnh Tiểu Mã xuất hiện bên tay trái hắn đang kéo lê lết xác hắc y nhân còn tay phải cầm một cái thủ cấp. Hắn ném cái xác đó ra giữa để mọi người nhìn khiến cả đám ngạc nhiên, Lý Thái lấy bao kiếm gẩy nhẹ thủ cấp, mắt hắn hơi mở rộng chứng tỏ ngạc nhiên.
“Trương Viễn – kẻ đang bị truy nã gắt gao ở võ lâm, một trong những kẻ bị tình nghi đứng sau những vụ án mất tích.”
“Hắn là kẻ điều khiển những huyết nhân” Tiểu Mã lấy khăn lau thanh đoản đao vừa nói.
Cả nhóm ồ lên ngạc nhiên bởi ai ngoại trừ Tiểu Mã cũng biết rõ cái xác chết này là một trong những kẻ dùng độc kinh hãi nhất ở võ lâm, một khi đã trúng độc thì chỉ có chết trừ khi gặp được thần y Hồi Xuân Thủ. Phía lưng Lôi Bân, ánh mắt Lãnh Nguyệt Băng mắt chỉ chăm chú nhìn Tiểu Mã nhất thời nàng cảm thấy người trước mặt mình đang ẩn giấu vô số bí mật, một thân phận không đơn giản. Cả nhóm sau đó phụ trợ nhóm thương gia, chữa thương, đắp thuốc,...
Đêm khuya, mưa to gió lớn, cuồng phong gào thét cùng với sấm sét inh tai như muốn phá tung trời đất. Tiểu Mã nằm trong lều, thoải mái ngồi xếp bằng tọa thiền.
Đột nhiên, cặp mắt đang nhắm của Tiểu Mã mở ra, trầm giọng nói: "Là ai?"
"Là muội, Tâm Linh." Từ cửa lều truyền lại tiếng của Hàn Tâm Linh.
Tiểu Mã cau mày. Nha đầu này canh ba nửa đêm không ngủ lại tới chỗ hắn làm gì? Hắn không khỏi nghĩ.
"Vào đi”. Thực tình hắn sở dĩ trong khi tọa thiền có thể phát hiện Hàn Tâm Linh bởi vì hắn sự dụng cơ chế phá khí nội công âm thầm lẻn loi dưới nền đất, chỉ cần có người hoặc động vật chạm vào là hắn có thể cảm ứng.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Hàn Tâm Linh tiến tới, rồi lại hơi thu mình lại đứng ở cửa lều. Tiểu Mã châm nến, trong lều lúc này liền sáng lên.
“Lấy khăn lau mặt đi, ướt hết người rồi” Tiểu Mã tay đưa khăn trong khi mặt ngoảnh ra hướng khác bởi cơ thể Hàn Tâm Linh lúc này hơi ẩm của nước mưa đang hằn lên lớp da khiến hắn có thể thấy lờ mờ hai gò bồng đào cùng phía dưới.
Hàn Tâm Linh đỏ mặt, không nói được gì. Lúc này đột nhiên một tiếng sấm bùng lên, nàng lập tức A lên một tiếng quăng mình lên giường. Hàn Tâm Linh nhanh chóng rúc vào trong lòng Tiểu Mã.
"Muội sợ sấm à?" Tiểu Mã nhẹ nhàng hỏi. Lúc này ôn hương noãn ngọc trong lòng, lại trong một đêm mưa, nếu không có nửa điểm ý tưởng cũng không thể nào.
"Uhm." Hàn Tâm Linh trong lòng Tiểu Mã gật đầu, không tự chủ được dựa vào người hắn. Thân thể vốn cứng đơ từ từ trở nên mềm mại trở lại.
"Lãnh Nguyệt Băng không giúp nàng sao?" Tiểu Mã kì quái hỏi.
"Tỉ ấy tọa thiền từ sớm rồi, muội không muốn làm rối tỉ ấy" Hàn Tâm Linh nói tiếng nhỏ như muỗi kêu. Lúc này thân thể thoải mái nàng mới phát hiện ra khoảng giữa hai người có gì đó ám muội, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Lớp lớp u hương của thiếu nữ bao vây lấy Tiểu Mã. Không như hương lê từ Lãnh Nguyệt Băng, Hàn Tâm Linh thân mình tỏa hương như hoa hồng, miên man mà lan xa. Hai khối thịt mềm đàn hồi dựa vào ngực Tiểu Mã, cảm nhận từ đó hơi thở của Hàn Tâm Linh cấp bách hơn.
“Huynh thật kỳ lạ”
Tiểu Mã ngẩn người nhìn cái cơ thể nhỏ bé mà hắn đang ôm ấp.
“Sao ta lại kỳ lạ?”
“Đại ca có kể lại với muội, huynh đã đánh bại đại ca! Ban đầu, đại ca không nghĩ huynh là người biết võ công nên có phần coi thường nhưng khi càng đánh đại ca cứ như bị một con quái vật đang vờn con mồi. Nhưng rồi khi ngồi cùng nhau đại ca nhận thấy huynh là một người chỉ muốn bình yên tránh ra ồn òa thị phi nếu như là người khác với thân võ công cao cường thì đã đi tìm danh tiếng, tiền tài rồi”
“Mà muội lại thích điểm đó của huynh”
Tiểu Mã chỉ khẽ cười xoa nhẹ đầu nàng.
“Nhiều người cũng như ta mà chỉ là khó tìm hơn thôi”
“Huynh biết hát không?”
“Ta không biết” Tiểu Mã lắc đầu.
“Ngày xưa muội còn bé mẫu thân hay hát ru cho muội với đại ca, mặc dù là cùng cha khác mẹ nhưng mẫu thân đại ca luôn yêu chiều muội hết mức khiến đại ca phải ghen tị đó”
Hàn Tâm Linh cứ như vậy kể mọi chuyện từ thuở bé đến hiện tại, từ những biến cố lớn đến những niềm vui nho nhỏ. Nàng lời nói càng lúc càng nhỏ vì cơn buồn ngủ đã đến, Tiểu Mã ngâm nga hát ru nhẹ nhàng đưa nàng đi vào giấc ngủ.
Chuyến hành trình lại tiếp tục, trên đường họ cũng gặp một vài thú dữ hung mãnh vùng đầm lầy, một số có cách ngụy trang giống như bề mặt đầm lầy, dù vẫn gặp phải những cuộc tấn công, nhưng may là nhờ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người mà có nguy hiểm nào cũng vượt qua được.
Cuối cùng cả đoàn cũng đã đến trấn Tâm Thanh, đoàn chủ thương gia cũng y như hợp đồng mà trả tiền đầy đủ mặc dù chuyến hàng này đã khiến lão tốn thất lớn nhưng có vẻ không vấn đề gì trên khuôn mặt của lão nhưng đây cũng là bài học cho lão phải cẩn thận hơn.
Cả nhóm quyết định sẽ ăn mừng một phen sau chuyến hành trình nguy hiểm này.
Trong bữa ăn mọi người nói chuyện rôm rả như thể cả nhóm là một gia đình từ lâu. Lâm Lang uống sạch chén rượu trong tay rồi nói với Tiểu Mã.
"Xem ra Mã huynh võ học đầy mình, không biết học được từ đâu?" Lại là một câu nói quen thuộc khi đi ra ngoài võ lâm, coi bộ cả bọn ở đây muốn rọ rẫm kỹ càng Tiểu Mã, đương nhiên điểm này Tiểu Mã từ trong thần tình của mấy người có thể nhận ra được.
“À mà còn cái này ta cũng muốn nói là ta là người của tổng cục võ lâm đại đội số 1”
Cả nhóm ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Lôi Bân ha đập bàn cười lớn.
“Ha…Ha…không ngờ nhóm chúng ta lại có người của chính phái. Mà vừa hay chúng ta lại bắt được tên đầu xỏ của vụ án mất tích gần đây, phen này thưởng sẽ lớn lắm đây”
“Cái gì mà chúng ta? Chỉ có Tiểu Mã là hạ hắn chứ” Hàn Tâm Linh lập tức phản đối.
“Ừ…ừ…nhưng chẳng phải chúng ta câu giờ cho hắn sao”
Tiểu Mã sửng sốt không ngờ Lâm Lang lại là người của chính phái nếu như không từ miệng Lâm Lang nói ra thì chính hắn thực cũng không biết được, coi bộ phải cẩn thận đề phòng Lâm Lang.
“Mọi người đều có công đâu chỉ riêng mình ta” Tiểu Mã dâng chén rượu kính mọi người.
Lôi Bân hưởng ứng nói lớn.
“Hảo huynh đệ”
Nói xong liền tu cạn vò rượu.
Lâm Lang lại nói.
“Mã huynh ta nói thật này, từ lúc là ta thấy huynh giao chiến với Lãnh đệ thì ta biết được mình đã tìm được nhân tài. Phải chăng, Mã huynh có muốn tham gia vào đại đội số 1 của ta”
“Ta cảm ơn tấm lòng của huynh nhưng ta còn dự định khác nên phải từ chối”
Lâm Lang vốn tự tin mình có thể lôi kéo Tiểu Mã phải biết để có thể vào được đại đội của chính phái thì võ công phải tiệm cận ít nhất người xếp cuối của Thập Thánh Nhân nên đầu vào luôn tuyển chọn kỹ lưỡng. Không những thế khi được tuyển chọn là một chuyện còn việc khó hơn là đào thải trong quá trình làm nhiệm vụ nhưng đổi lại là tiền, danh vọng thứ mà ai cũng ao ước. Nhưng hiện giờ Lâm Lang gặp phải vấn đề là hắn không tài nào thuyết phục được Tiểu Mã mỗi câu hỏi hắn đưa ra, đáp án sẽ là “Ta từ chối”.
“Đủ rồi Lôi Bân, bọn chúng đã chết hết rồi”
“Mọi người không sao chứ?”
Lâm Lang nhìn xung quanh để kiểm tra xem số lượng người còn sống là bao nhiêu. Chỉ có vài người đoàn thương gia bao gồm cả chủ có vẻ an toàn nhưng có lẽ đêm nay sẽ là ác mộng đối với họ. Cũng may nhóm Lôi Bân không có bị thương nặng trừ Lãnh Vô Tình bị xước ở tay và hắn cũng đang băng bó lại rồi.
Một lúc sau thân ảnh Tiểu Mã xuất hiện bên tay trái hắn đang kéo lê lết xác hắc y nhân còn tay phải cầm một cái thủ cấp. Hắn ném cái xác đó ra giữa để mọi người nhìn khiến cả đám ngạc nhiên, Lý Thái lấy bao kiếm gẩy nhẹ thủ cấp, mắt hắn hơi mở rộng chứng tỏ ngạc nhiên.
“Trương Viễn – kẻ đang bị truy nã gắt gao ở võ lâm, một trong những kẻ bị tình nghi đứng sau những vụ án mất tích.”
“Hắn là kẻ điều khiển những huyết nhân” Tiểu Mã lấy khăn lau thanh đoản đao vừa nói.
Cả nhóm ồ lên ngạc nhiên bởi ai ngoại trừ Tiểu Mã cũng biết rõ cái xác chết này là một trong những kẻ dùng độc kinh hãi nhất ở võ lâm, một khi đã trúng độc thì chỉ có chết trừ khi gặp được thần y Hồi Xuân Thủ. Phía lưng Lôi Bân, ánh mắt Lãnh Nguyệt Băng mắt chỉ chăm chú nhìn Tiểu Mã nhất thời nàng cảm thấy người trước mặt mình đang ẩn giấu vô số bí mật, một thân phận không đơn giản. Cả nhóm sau đó phụ trợ nhóm thương gia, chữa thương, đắp thuốc,...
Đêm khuya, mưa to gió lớn, cuồng phong gào thét cùng với sấm sét inh tai như muốn phá tung trời đất. Tiểu Mã nằm trong lều, thoải mái ngồi xếp bằng tọa thiền.
Đột nhiên, cặp mắt đang nhắm của Tiểu Mã mở ra, trầm giọng nói: "Là ai?"
"Là muội, Tâm Linh." Từ cửa lều truyền lại tiếng của Hàn Tâm Linh.
Tiểu Mã cau mày. Nha đầu này canh ba nửa đêm không ngủ lại tới chỗ hắn làm gì? Hắn không khỏi nghĩ.
"Vào đi”. Thực tình hắn sở dĩ trong khi tọa thiền có thể phát hiện Hàn Tâm Linh bởi vì hắn sự dụng cơ chế phá khí nội công âm thầm lẻn loi dưới nền đất, chỉ cần có người hoặc động vật chạm vào là hắn có thể cảm ứng.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Hàn Tâm Linh tiến tới, rồi lại hơi thu mình lại đứng ở cửa lều. Tiểu Mã châm nến, trong lều lúc này liền sáng lên.
“Lấy khăn lau mặt đi, ướt hết người rồi” Tiểu Mã tay đưa khăn trong khi mặt ngoảnh ra hướng khác bởi cơ thể Hàn Tâm Linh lúc này hơi ẩm của nước mưa đang hằn lên lớp da khiến hắn có thể thấy lờ mờ hai gò bồng đào cùng phía dưới.
Hàn Tâm Linh đỏ mặt, không nói được gì. Lúc này đột nhiên một tiếng sấm bùng lên, nàng lập tức A lên một tiếng quăng mình lên giường. Hàn Tâm Linh nhanh chóng rúc vào trong lòng Tiểu Mã.
"Muội sợ sấm à?" Tiểu Mã nhẹ nhàng hỏi. Lúc này ôn hương noãn ngọc trong lòng, lại trong một đêm mưa, nếu không có nửa điểm ý tưởng cũng không thể nào.
"Uhm." Hàn Tâm Linh trong lòng Tiểu Mã gật đầu, không tự chủ được dựa vào người hắn. Thân thể vốn cứng đơ từ từ trở nên mềm mại trở lại.
"Lãnh Nguyệt Băng không giúp nàng sao?" Tiểu Mã kì quái hỏi.
"Tỉ ấy tọa thiền từ sớm rồi, muội không muốn làm rối tỉ ấy" Hàn Tâm Linh nói tiếng nhỏ như muỗi kêu. Lúc này thân thể thoải mái nàng mới phát hiện ra khoảng giữa hai người có gì đó ám muội, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Lớp lớp u hương của thiếu nữ bao vây lấy Tiểu Mã. Không như hương lê từ Lãnh Nguyệt Băng, Hàn Tâm Linh thân mình tỏa hương như hoa hồng, miên man mà lan xa. Hai khối thịt mềm đàn hồi dựa vào ngực Tiểu Mã, cảm nhận từ đó hơi thở của Hàn Tâm Linh cấp bách hơn.
“Huynh thật kỳ lạ”
Tiểu Mã ngẩn người nhìn cái cơ thể nhỏ bé mà hắn đang ôm ấp.
“Sao ta lại kỳ lạ?”
“Đại ca có kể lại với muội, huynh đã đánh bại đại ca! Ban đầu, đại ca không nghĩ huynh là người biết võ công nên có phần coi thường nhưng khi càng đánh đại ca cứ như bị một con quái vật đang vờn con mồi. Nhưng rồi khi ngồi cùng nhau đại ca nhận thấy huynh là một người chỉ muốn bình yên tránh ra ồn òa thị phi nếu như là người khác với thân võ công cao cường thì đã đi tìm danh tiếng, tiền tài rồi”
“Mà muội lại thích điểm đó của huynh”
Tiểu Mã chỉ khẽ cười xoa nhẹ đầu nàng.
“Nhiều người cũng như ta mà chỉ là khó tìm hơn thôi”
“Huynh biết hát không?”
“Ta không biết” Tiểu Mã lắc đầu.
“Ngày xưa muội còn bé mẫu thân hay hát ru cho muội với đại ca, mặc dù là cùng cha khác mẹ nhưng mẫu thân đại ca luôn yêu chiều muội hết mức khiến đại ca phải ghen tị đó”
Hàn Tâm Linh cứ như vậy kể mọi chuyện từ thuở bé đến hiện tại, từ những biến cố lớn đến những niềm vui nho nhỏ. Nàng lời nói càng lúc càng nhỏ vì cơn buồn ngủ đã đến, Tiểu Mã ngâm nga hát ru nhẹ nhàng đưa nàng đi vào giấc ngủ.
Chuyến hành trình lại tiếp tục, trên đường họ cũng gặp một vài thú dữ hung mãnh vùng đầm lầy, một số có cách ngụy trang giống như bề mặt đầm lầy, dù vẫn gặp phải những cuộc tấn công, nhưng may là nhờ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người mà có nguy hiểm nào cũng vượt qua được.
Cuối cùng cả đoàn cũng đã đến trấn Tâm Thanh, đoàn chủ thương gia cũng y như hợp đồng mà trả tiền đầy đủ mặc dù chuyến hàng này đã khiến lão tốn thất lớn nhưng có vẻ không vấn đề gì trên khuôn mặt của lão nhưng đây cũng là bài học cho lão phải cẩn thận hơn.
Cả nhóm quyết định sẽ ăn mừng một phen sau chuyến hành trình nguy hiểm này.
Trong bữa ăn mọi người nói chuyện rôm rả như thể cả nhóm là một gia đình từ lâu. Lâm Lang uống sạch chén rượu trong tay rồi nói với Tiểu Mã.
"Xem ra Mã huynh võ học đầy mình, không biết học được từ đâu?" Lại là một câu nói quen thuộc khi đi ra ngoài võ lâm, coi bộ cả bọn ở đây muốn rọ rẫm kỹ càng Tiểu Mã, đương nhiên điểm này Tiểu Mã từ trong thần tình của mấy người có thể nhận ra được.
“À mà còn cái này ta cũng muốn nói là ta là người của tổng cục võ lâm đại đội số 1”
Cả nhóm ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Lôi Bân ha đập bàn cười lớn.
“Ha…Ha…không ngờ nhóm chúng ta lại có người của chính phái. Mà vừa hay chúng ta lại bắt được tên đầu xỏ của vụ án mất tích gần đây, phen này thưởng sẽ lớn lắm đây”
“Cái gì mà chúng ta? Chỉ có Tiểu Mã là hạ hắn chứ” Hàn Tâm Linh lập tức phản đối.
“Ừ…ừ…nhưng chẳng phải chúng ta câu giờ cho hắn sao”
Tiểu Mã sửng sốt không ngờ Lâm Lang lại là người của chính phái nếu như không từ miệng Lâm Lang nói ra thì chính hắn thực cũng không biết được, coi bộ phải cẩn thận đề phòng Lâm Lang.
“Mọi người đều có công đâu chỉ riêng mình ta” Tiểu Mã dâng chén rượu kính mọi người.
Lôi Bân hưởng ứng nói lớn.
“Hảo huynh đệ”
Nói xong liền tu cạn vò rượu.
Lâm Lang lại nói.
“Mã huynh ta nói thật này, từ lúc là ta thấy huynh giao chiến với Lãnh đệ thì ta biết được mình đã tìm được nhân tài. Phải chăng, Mã huynh có muốn tham gia vào đại đội số 1 của ta”
“Ta cảm ơn tấm lòng của huynh nhưng ta còn dự định khác nên phải từ chối”
Lâm Lang vốn tự tin mình có thể lôi kéo Tiểu Mã phải biết để có thể vào được đại đội của chính phái thì võ công phải tiệm cận ít nhất người xếp cuối của Thập Thánh Nhân nên đầu vào luôn tuyển chọn kỹ lưỡng. Không những thế khi được tuyển chọn là một chuyện còn việc khó hơn là đào thải trong quá trình làm nhiệm vụ nhưng đổi lại là tiền, danh vọng thứ mà ai cũng ao ước. Nhưng hiện giờ Lâm Lang gặp phải vấn đề là hắn không tài nào thuyết phục được Tiểu Mã mỗi câu hỏi hắn đưa ra, đáp án sẽ là “Ta từ chối”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.