Chương 1: Duyên
Tiểu Mã
19/06/2021
Mùa đông giá lạnh, âm thanh phát ra từ những dòng thác lạnh băng như tiếng sư tử rống chấn động cả sơn cốc, bông tuyết và những lá khô bay loạn xạ trong không trung, như chụp lấy cái thế giới lạnh lẽo này, tuyết phủ trắng đỉnh núi trơ trụi này, hơi lạnh thấu xương.
Đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ di động một cách chậm rãi! Bóng hình này càng ngày càng lớn dần, thì ra là một thiếu nữ.
Người này tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khoác trên mình bộ váy trắng cùng một chiếc áo lông.
Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỏ tươi, và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất.
Trước trán, khuôn mặt đều chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả thanh kiếm trên trong tay nàng.
Thiếu nữ bước đi khập khiễng, nơi chân vừa đi qua để lại một đường máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt nàng không hề lộ vẻ đau đớn nào cả. Trên đôi môi lộ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết.
Nhưng dường như thiếu nữ đã mất quá nhiều máu, đôi mắt nàng càng ngày càng mờ dần rồi gục ngã trên nền tuyết trắng, bàn tay trắng muốt nhuốm cố vươn phía trước.
“Ta không thể…chết..”
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau.
Tuyết cũng đã tan đi phần nào sau những ngày âm u ảm đạm, những chú chim cất tiếng hót chào một ngày mới.
Ánh tà dương như máu, rực rỡ thập phần. Những tia nắng chiều kỳ dị xuyên qua những đám mây khiến cho bầu trời trở thành một mảnh đỏ rực.
Phía xa xa là núi Thạch Long và dưới đó là một thôn làng nhỏ, mọi người cũng đã tập nập người đi lại, có tiếng người chào hàng, trả giá ở những cửa hàng, tiếng búa đập vào sắt keng keng ở khu lò rèn, … và còn nhiều âm thanh khác nữa nữa tạo một không khí khá sôi động.
“Tiểu Mã”
Tiếng của một ông lão kéo xe giơ tay vẫy ra hiệu cho chàng thiếu niên trẻ đang bốc vác bao gạo. Tiểu Mã ngước nhìn vế tiếng gọi rồi nhận ra ông lão Minh Chính phu xe, hắn cười nhẹ rồi nhanh chóng đặt gọn bao gạo rồi tiến về phía Minh thúc.
“Minh thúc, người đã ăn gì chưa? Để cháu vào lấy mấy cái bánh bao”
Minh thúc khẽ xua tay rồi hướng đến cỗ xe ngựa bên cạnh móc trên thùng một gói giấy lớn đưa cho Tiểu Mã.
“Thôi khỏi, ta đi ngay bây giờ. Đây, những thứ cháu nhờ ta đã có hết trong đây”
Tiểu Mã cần thận đón lấy hai tay rồi cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn Minh thúc. Chỗ này hết bao nhiêu ạ?”
“Khỏi đi”
“Ấy! Sao lại thế được. Chỗ này ngót nghét cũng phải hai đồng vàng lận đó” Tiểu Mã không đồng ý, hắn là một người đàng hoàng có vay thì phải có trả. Nhất là khi Minh thúc cũng không giàu có gì, ông một thân một mình sống đến bây giờ con cái thì đi biệt không thấy ngày trở về, không những vậy ông lại còn là người giúp hắn rất nhiều khi mới đến đây. Minh thúc chẳng để tâm đến lời Tiểu Mã nài nỉ, ông leo nhanh lên cỗ xe ngựa rồi nói.
“Ta có một chuyến giao hàng, chủ thuê sộp lắm nên khỏi lo tiền nong”
Minh thúc dừng nói rồi ngó nghiêng xung quanh xem xét có ai gần đó không mới ghé sát vào tai Tiểu Mã.
“Tiểu Mã, chuyện ngươi mang về một người lạ phải cẩn thận. Dân làng không thích có ai khác vào mà không rõ ràng đâu nhất là khi người đó có vẻ là người trong võ lâm. Lúc trước đưa người vào làng ta cũng phải nói gãy lưỡi ngươi là cháu của ta thì thôn trưởng mới tạm tin nhưng mà lão vẫn đang nghi ngờ đấy cho nên phải cẩn thận”
Tiểu Mã gật đầu lia lịa
“Minh thúc yên tâm cháu sẽ cẩn thận”
“Được rồi, nói chuyện đến đây thôi không kẻo có người của lão trưởng thôn nghi ngờ. Ta đi đây”
“Vâng, Minh thúc đi bình an”
Tiểu Mã nhìn bóng xe của Minh thúc dần khuất, hắn nhanh chóng cất bao giấy vào trong áo rồi tiếp tục công việc của mình. Nói qua về công việc Tiểu Mã làm, nó thay đổi theo ngày nói trắng ra thì ai bảo gì thì làm nấy có lẽ dân làng vẫn chưa thực sự tin tưởng hắn. Tuy nhiên nhờ tinh nhanh, nhanh nhẹn và khỏe nên những công việc được giao vẫn hoàn thành tốt, cuộc sống hằng ngày có thể không dư dả nhưng ngày ba bữa cơm đã là quá đủ đối với Tiểu Mã.
Gần buổi trưa khi mà những bao gạo cuối cùng được chất lên chiếc xe cuối cùng cũng là lúc mọi người được nghỉ ngơi. Những người làm công khác đã túm năm tụm ba thành mấy nhóm nhỏ cùng nhau ăn cơm và nói chuyện rôm rả, còn Tiểu Mã thì ra ngoài ngồi dưới cây đa cách chỗ làm chỉ vài bước chân, giở gói đồ ăn trong lá chuối chỉ có hai nắm cơm cùng một ít muối nhưng vẫn ngon lành với hắn. Bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng che khuất khi gói đồ ăn trên tay hắn, và rồi một mùi hương thơm xộc lên mũi hắn.
Phía trước Tiểu Mã là một thiếu nữ chừng 16 tuổi, toàn thân áo lục, tỏ ra hết sức tươi mát, nơi eo là thắt lưng màu trắng, bày ra đường cong động lòng người. Trên ngực là hai cái bánh bao cao cao thẳng đứng, đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọc đồn phía dưới vểnh lên kiêu hãnh, khiến người say lòng. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ hiện ra ba phần tinh nghịch, cặp mắt to tròn lóe lên vẻ rực rỡ động người.
Thì ra đó là Vân Linh con gái của chủ xưởng sản xuất gạo.
“Mã ca, huynh lại ăn mấy thứ không đủ cho sức khỏe. Muội đã nói bao nhiêu lần rồi. Huynh ăn như vậy sao có sức để làm việc.”
“Ta ăn vậy nhưng nạp đủ năng lượng lắm, muội không phải lo lắng đâu”
Vân Linh hừ nhẹ nhưng khó có thể che đi vẻ dễ thương khiến người nhìn phải muốn ôm lấy mà che chở.
“Muội biết Mã ca sẽ nói vậy nên cầm lấy mà ăn đi”
Vân Linh đưa cho Tiểu Mã một cặp lồng nhỏ, khuôn mặt nàng cũng đã đỏ chót rồi mà sao tên ngốc Tiểu Mã còn chưa hành động.
Tiểu Mã không làm gì là bởi vì ở phía trước ở xưởng gạo, một cặp mắt không mấy thiện cảm mà đúng hơn là sát khí đang nhìn hắn. Và tất nhiên với một người bản tính không thích dây dư và xung đột hắn tốt nhất là nên từ chối. Hắn nhanh chóng thu dọn rồi để lại Vân Linh mắt đang ngấn lệ một mình. Hắn tiếp tục công việc của mình, phía bên cạnh mấy người làm công vừa làm vừa nói chuyện.
“Này, con trai trưởng thôn về rồi đấy, hôm nay có vẻ như là làm tiệc tưng bừng luôn”
“Nói mới nhớ nha Diệp Chính cũng đã luyện võ công phái Võ Đang cũng được gần mười năm rồi đó”
“Đúng vậy, ta còn nghe nói Diệp Chính đang xếp thứ năm trong hai mươi cao thủ trẻ võ lâm phen này trưởng thôn sướng nhất rồi còn gì”
“Đúng đấy mà còn nữa này, ta còn nghe một tin là chủ xưởng còn định gả Vân Linh cho Diệp Chính nữa”
“Thế thì lại quá tốt, hai nhà môn đăng hộ đối. Nam anh tuấn nữ yêu kiều quá là hợp với nhau”
Tiểu Mã nghe rồi nhớ lại khoảng thời gian lúc hắn mới đến đây cũng từng nhìn thấy Diệp Chính, tất nhiên là hắn biết Diệp Chính còn ngược lại Diệp Chính không hề biết Tiểu Mã. Lại nghĩ đến Vân Linh, Tiểu Mã sao mà không biết được ý của nàng nhưng vì vài lý do hắn không đáp lại tình cảm này và hắn cũng nghĩ Vân Linh gả cho Diệp Chính cũng chuyện tốt. Duyên này Tiểu Mã coi là một kỉ niệm đẹp trong lòng hắn.
Đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ di động một cách chậm rãi! Bóng hình này càng ngày càng lớn dần, thì ra là một thiếu nữ.
Người này tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khoác trên mình bộ váy trắng cùng một chiếc áo lông.
Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỏ tươi, và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất.
Trước trán, khuôn mặt đều chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả thanh kiếm trên trong tay nàng.
Thiếu nữ bước đi khập khiễng, nơi chân vừa đi qua để lại một đường máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt nàng không hề lộ vẻ đau đớn nào cả. Trên đôi môi lộ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết.
Nhưng dường như thiếu nữ đã mất quá nhiều máu, đôi mắt nàng càng ngày càng mờ dần rồi gục ngã trên nền tuyết trắng, bàn tay trắng muốt nhuốm cố vươn phía trước.
“Ta không thể…chết..”
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau.
Tuyết cũng đã tan đi phần nào sau những ngày âm u ảm đạm, những chú chim cất tiếng hót chào một ngày mới.
Ánh tà dương như máu, rực rỡ thập phần. Những tia nắng chiều kỳ dị xuyên qua những đám mây khiến cho bầu trời trở thành một mảnh đỏ rực.
Phía xa xa là núi Thạch Long và dưới đó là một thôn làng nhỏ, mọi người cũng đã tập nập người đi lại, có tiếng người chào hàng, trả giá ở những cửa hàng, tiếng búa đập vào sắt keng keng ở khu lò rèn, … và còn nhiều âm thanh khác nữa nữa tạo một không khí khá sôi động.
“Tiểu Mã”
Tiếng của một ông lão kéo xe giơ tay vẫy ra hiệu cho chàng thiếu niên trẻ đang bốc vác bao gạo. Tiểu Mã ngước nhìn vế tiếng gọi rồi nhận ra ông lão Minh Chính phu xe, hắn cười nhẹ rồi nhanh chóng đặt gọn bao gạo rồi tiến về phía Minh thúc.
“Minh thúc, người đã ăn gì chưa? Để cháu vào lấy mấy cái bánh bao”
Minh thúc khẽ xua tay rồi hướng đến cỗ xe ngựa bên cạnh móc trên thùng một gói giấy lớn đưa cho Tiểu Mã.
“Thôi khỏi, ta đi ngay bây giờ. Đây, những thứ cháu nhờ ta đã có hết trong đây”
Tiểu Mã cần thận đón lấy hai tay rồi cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn Minh thúc. Chỗ này hết bao nhiêu ạ?”
“Khỏi đi”
“Ấy! Sao lại thế được. Chỗ này ngót nghét cũng phải hai đồng vàng lận đó” Tiểu Mã không đồng ý, hắn là một người đàng hoàng có vay thì phải có trả. Nhất là khi Minh thúc cũng không giàu có gì, ông một thân một mình sống đến bây giờ con cái thì đi biệt không thấy ngày trở về, không những vậy ông lại còn là người giúp hắn rất nhiều khi mới đến đây. Minh thúc chẳng để tâm đến lời Tiểu Mã nài nỉ, ông leo nhanh lên cỗ xe ngựa rồi nói.
“Ta có một chuyến giao hàng, chủ thuê sộp lắm nên khỏi lo tiền nong”
Minh thúc dừng nói rồi ngó nghiêng xung quanh xem xét có ai gần đó không mới ghé sát vào tai Tiểu Mã.
“Tiểu Mã, chuyện ngươi mang về một người lạ phải cẩn thận. Dân làng không thích có ai khác vào mà không rõ ràng đâu nhất là khi người đó có vẻ là người trong võ lâm. Lúc trước đưa người vào làng ta cũng phải nói gãy lưỡi ngươi là cháu của ta thì thôn trưởng mới tạm tin nhưng mà lão vẫn đang nghi ngờ đấy cho nên phải cẩn thận”
Tiểu Mã gật đầu lia lịa
“Minh thúc yên tâm cháu sẽ cẩn thận”
“Được rồi, nói chuyện đến đây thôi không kẻo có người của lão trưởng thôn nghi ngờ. Ta đi đây”
“Vâng, Minh thúc đi bình an”
Tiểu Mã nhìn bóng xe của Minh thúc dần khuất, hắn nhanh chóng cất bao giấy vào trong áo rồi tiếp tục công việc của mình. Nói qua về công việc Tiểu Mã làm, nó thay đổi theo ngày nói trắng ra thì ai bảo gì thì làm nấy có lẽ dân làng vẫn chưa thực sự tin tưởng hắn. Tuy nhiên nhờ tinh nhanh, nhanh nhẹn và khỏe nên những công việc được giao vẫn hoàn thành tốt, cuộc sống hằng ngày có thể không dư dả nhưng ngày ba bữa cơm đã là quá đủ đối với Tiểu Mã.
Gần buổi trưa khi mà những bao gạo cuối cùng được chất lên chiếc xe cuối cùng cũng là lúc mọi người được nghỉ ngơi. Những người làm công khác đã túm năm tụm ba thành mấy nhóm nhỏ cùng nhau ăn cơm và nói chuyện rôm rả, còn Tiểu Mã thì ra ngoài ngồi dưới cây đa cách chỗ làm chỉ vài bước chân, giở gói đồ ăn trong lá chuối chỉ có hai nắm cơm cùng một ít muối nhưng vẫn ngon lành với hắn. Bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng che khuất khi gói đồ ăn trên tay hắn, và rồi một mùi hương thơm xộc lên mũi hắn.
Phía trước Tiểu Mã là một thiếu nữ chừng 16 tuổi, toàn thân áo lục, tỏ ra hết sức tươi mát, nơi eo là thắt lưng màu trắng, bày ra đường cong động lòng người. Trên ngực là hai cái bánh bao cao cao thẳng đứng, đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọc đồn phía dưới vểnh lên kiêu hãnh, khiến người say lòng. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ hiện ra ba phần tinh nghịch, cặp mắt to tròn lóe lên vẻ rực rỡ động người.
Thì ra đó là Vân Linh con gái của chủ xưởng sản xuất gạo.
“Mã ca, huynh lại ăn mấy thứ không đủ cho sức khỏe. Muội đã nói bao nhiêu lần rồi. Huynh ăn như vậy sao có sức để làm việc.”
“Ta ăn vậy nhưng nạp đủ năng lượng lắm, muội không phải lo lắng đâu”
Vân Linh hừ nhẹ nhưng khó có thể che đi vẻ dễ thương khiến người nhìn phải muốn ôm lấy mà che chở.
“Muội biết Mã ca sẽ nói vậy nên cầm lấy mà ăn đi”
Vân Linh đưa cho Tiểu Mã một cặp lồng nhỏ, khuôn mặt nàng cũng đã đỏ chót rồi mà sao tên ngốc Tiểu Mã còn chưa hành động.
Tiểu Mã không làm gì là bởi vì ở phía trước ở xưởng gạo, một cặp mắt không mấy thiện cảm mà đúng hơn là sát khí đang nhìn hắn. Và tất nhiên với một người bản tính không thích dây dư và xung đột hắn tốt nhất là nên từ chối. Hắn nhanh chóng thu dọn rồi để lại Vân Linh mắt đang ngấn lệ một mình. Hắn tiếp tục công việc của mình, phía bên cạnh mấy người làm công vừa làm vừa nói chuyện.
“Này, con trai trưởng thôn về rồi đấy, hôm nay có vẻ như là làm tiệc tưng bừng luôn”
“Nói mới nhớ nha Diệp Chính cũng đã luyện võ công phái Võ Đang cũng được gần mười năm rồi đó”
“Đúng vậy, ta còn nghe nói Diệp Chính đang xếp thứ năm trong hai mươi cao thủ trẻ võ lâm phen này trưởng thôn sướng nhất rồi còn gì”
“Đúng đấy mà còn nữa này, ta còn nghe một tin là chủ xưởng còn định gả Vân Linh cho Diệp Chính nữa”
“Thế thì lại quá tốt, hai nhà môn đăng hộ đối. Nam anh tuấn nữ yêu kiều quá là hợp với nhau”
Tiểu Mã nghe rồi nhớ lại khoảng thời gian lúc hắn mới đến đây cũng từng nhìn thấy Diệp Chính, tất nhiên là hắn biết Diệp Chính còn ngược lại Diệp Chính không hề biết Tiểu Mã. Lại nghĩ đến Vân Linh, Tiểu Mã sao mà không biết được ý của nàng nhưng vì vài lý do hắn không đáp lại tình cảm này và hắn cũng nghĩ Vân Linh gả cho Diệp Chính cũng chuyện tốt. Duyên này Tiểu Mã coi là một kỉ niệm đẹp trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.