Thiên Mệnh Giang Hồ

Chương 3: Hắc Lang

Tiểu Mã

19/06/2021

“Ta đói rồi! Làm cơm cho ta ăn đi”

Tiểu Mã dừng bổ củi, hắn nhin Doãn Tuyết mà có chút nhức đầu, cô nàng Doãn Tuyết này hắn thấy vết thương đã hoàn toàn hồi phục cớ sao lại không đi mà vẫn còn ở lại đây.

“Doãn muội, muội ở đây cũng gần một tuần rồi! Sao không về nhà đi”

“Ta đói” . ngôn tình sủng

Tiểu Mã cũng đến chịu chỉ đành nói

“Thật không biết ta đã làm gì nữa”

Doãn Tuyết mấy ngày dưỡng thương liền có chút thích thú Tiểu Mã nhất là những món ăn mà hắn nấu luôn đem đến cho Doãn Tuyết những trải nghiệm mới lại tuy nhiên nàng vẫn không khỏi nghi hoặc về Tiểu Mã, độc [Hóa hồn độc] vốn là kịch độc trong võ lâm, người có thể giải được chỉ có duy nhất thần y Hồi Xuân Thủ vậy nên nàng có cơ sở nghi vấn về thân phận Tiểu Mã nhưng dù sao tiếp xúc với Tiểu Mã vài ngày nàng cũng cảm nhận hắn không có ý đồ gì xấu.

Chừng nửa canh giờ, Tiểu Mã cũng làm xong mâm cơm ngon lành có thịt nướng, rau xào, bát canh măng nấu xương tuy giản dị nhưng cũng làm Doãn Tuyết phải xuýt xoa khen ngợi tài nấu nướng Tiểu Mã làm hắn có chút phổng mũi tự hào.

“Ơ nhưng sao hôm nay lượng thức ăn nhiều vậy?” Doãn Tuyết có chút thắc mắc.

“Ta nấu luôn bữa tối vì tối nay ta không có ăn cơm” Tiểu Mã gắp miếng thịt vào miệng vừa nói.

“Huynh đi đâu à?”

“Ở thôn tối nay có tiệc! Cả làng phải tham dự”

Nói xong Tiểu Mã lấy trong áo một chiếc trâm bạc được thiết kế tinh xảo không kém cạnh gì ở những tiệm bán vàng.

“Đây! Cầm lấy, quà chia tay. Không phải muội sắp đi rồi sao?”

Doãn Tuyết bất ngờ vì vốn cuộc sống của nàng từ trước đến nay luôn phải sống trong đề phòng vì lời căn dặn của sư phụ cho nên việc ai đó tặng quà thì đó là điều xa xỉ. Doãn Tuyết có chút lắp bắp nói.

“Thật…thật là! Tặng… Tặng quà cáp… gì chứ?”

Tối đó khi chỉ còn Doãn Tuyết trong phòng, nàng đã ngắm chiếc trâm cài từ lúc được tặng tới giờ.



“Nhận được quà thì ra lại là chuyện vui như vậy. Thật đẹp quá”

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phía bên thôn làng chưa đến tối mà đã tấp nập người đi lại cùng tiếng ca nhạc vui nhộn, những chiếc lồng đèn đỏ đã được thắp nến trải dài từ cổng làng cho đến tận bên sâu bên trong cùng với những bó hoa đủ mọi màu sắc như tô điểm bức tranh hoàn mỹ. Hôm nay cũng là ngày vui cùa trưởng thôn Diệp Thuần bởi lẽ lão tự hào nhất trong cái thôn làng này vì có đứa con nổi danh giang hồ võ lâm cùng với đó là ngày đính hôn con trai lão với Vân Linh. Tiểu Mã đến nhà trưởng lão nơi mà đã chật kín thế nên hắn rẽ vào một đường khác rồi đạp chân khinh công lên một mái nhà có thể thấy được bên trong nhà trưởng thôn ngoài cha con Diệp Thuần, Diệp Chính còn có Vân Linh cùng Vân Lâm cha nàng.

Bên trong ngôi nhà rộng lớn có xuất hiện một vài gương mặt có tiếng trong võ lâm đây đều là những người mà Diệp Chính kết giao. Trong đại sảnh chia ra làm hai hàng, người ngồi đầu tiên bên trái là cao thủ của phái Hoa Sơn, một trong tứ đại trưởng lão của Hoa Sơn được gọi là Thiết Kiếm Khách – Mục Bạch vốn có tiếng trong võ lâm. Người thứ hai là một thiếu niên trẻ tuổi toàn thân bạch y, kể ra có vài phần tuấn tú. Vẻ mặt hiện nụ cười ẩn ước có chút tự cao tự đại. Người này là đại đệ tử của Hoa Sơn gọi là Lý Hoa Vinh và là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của phái Hoa Sơn.

Người thứ ba là một cô nương toàn thân quần áo vàng nhạt phối hợp với vóc dáng mảnh mai động lòng người, khiến nàng lộ ra trong đám đông hết sức chói lọi. Trên khuôn mặt trái xoan trắng mịn là cặp thu thủy câu hồn ẩn chứa vẻ kiều mị; mũi dao cao cao thẳng thớm nối liền với cặp môi hồng đỏ rực làm người mê say, lại thêm ý cười giữa cặp lông mày, thực là tuyệt thế giai nhân. Nàng tĩnh tĩnh ngồi tại đó, đường nét thân thể đầy đặn hấp dẫn ánh mắt của tất cả những người trong đại sảnh. Cô nương này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tuy nhiên vẻ mặt lại mang vẻ lẳng lơ, gợi tình. Nàng chính là con gái của chưởng môn phái Hoa Sơn tên là Linh Nguyệt. Còn vài người còn lại có điều vẫn chưa có danh khí trong võ lâm, lần này cùng trưởng lão ra ngoài mở rộng tầm nhìn.

Còn phía bên Võ Đang là một lão đạo trên dưới năm mươi tuổi, Võ Đang phái Xuất Vân đạo trưởng, lão cũng là nhân vật nổi danh trong võ lâm bên cạnh Xuất Vân đạo trưởng là một đệ tử tên là Lưu Vân chưa có danh tiếng gì trong võ lâm. Lưu Phi vẻ mặt không tệ, có thể coi là anh tuấn. Lúc này cặp mắt như cố ý lại như vô ý đang nhìn Thu Nguyệt ở phía đối diện, trong mắt có vẻ vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

“Mời cả hai vị trưởng lão phái Hoa Sơn và Võ Đang sao? Diệp Chính này có vẻ cao thâm bất lộ đây, sát khí mà hắn nhắm vào mình hôm nọ bốn phần giết sáu phần thị uy” Tiểu Mã thầm nghĩ.

Diệp Thuần ôm quyền hướng đến các khách mời cao quý dõng dạc nói.

“Xin cảm ơn các vị đã dành thời gian tới đây để chung vui tiệc mừng Diệp Chính về nhà sau mười năm và cũng nhân ngày vui này cũng là ngày Diệp Chính sẽ thành thân”

Sau lời phát biểu Diệp Thuần, mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay mọi ánh nhìn đều hướng về Diệp Chính cũng đang ôm quyền hướng tới mọi người chỉ có Vân Linh mặt mày ủ rủ người ngoài cũng có thể nhìn thấy được nàng đã khóc rất nhiều.

“Đùngggg…..”

Đột nhiên một tiếng nổ vang lớn khiến tất cả phải giật mình cùng với đó là những tiếng hét thảm thiết của người dân.

Xuất Vân đạo trưởng cùng với trưởng lão Mục Bạch đồng thời lên tiếng dường như cả hai đều cảm ứng được nguy hiểm xuất hiện.

“Sát khí quá mạnh! Có chuyện nguy rồi”

Mục Bạch cùng Xuất Vân lập tức hướng tới đệ tử của mình ra lệnh.

“Di tản mọi người ngay lập tức”

“Vâng thưa trưởng lão”

Diệp Thuần đang rất sợ hãi quay sang hỏi Diệp Chính.



“Diệp Chính! Có chuyện gì vậy?”

Nhưng Diệp Chính không trả lời được bởi thứ trước mặt hắn cùng với mọi người ở đây là một tên có một luồng sát khí quá mạnh khiến tất cả không tài nào mà di chuyển được.

Tên này cơ thể đồ sộ cùng những đường cơ bắp lộ rõ trên cơ thể và vô số vết sẹo trên người chứng tỏ hắn rất thiện chiến và rất mạnh. Trên tay hắn là hai cái đầu người đang nhỏ giọt máu tanh tách trên nên đất khiến Vân Linh ôm miệng mà nôn thốc nôn tháo còn lão Diệp Thuần thì đã ngất từ lúc nào.

Xuất Vân đạo trưởng trố mắt nhìn kẻ đứng mặt.

“Hắc Lang…ngươi chẳng phải đã chết rồi sao?”

Hắc Lang cười lạnh tay đưa lên miệng liếm những giọt máu trên tay.

“Phải! Ta đã chết nhưng mà ta được một kẻ lạ mặt cứu rỗi. Hắn lệnh ta phải bắt con nhóc này”

Hắc Lang giơ tờ giấy phác họa cho mọi người cùng xem.

“Ta dò được con nhóc đó đã đến đây nên các người khôn hồn giao nộp nó cho ta”

Mục Bạch tức giận những đường gân đã nổi trên mặt nói.

“Tên khốn khiếp! Bọn ta sao biết người mà ngươi tìm”

“Vậy thì ta chỉ còn cách giết các ngươi thôi” Hắc Lang ra bộ bất đắc dĩ.

Tiểu Mã phía trên mái nhà nhíu mày nhìn Hắc Lang thầm nói.

“Tên này đang sử dụng Huyết Anh Sát để gia tăng nội công. Bí thuật này đã thất truyền từ lâu rồi mà sao lại có kẻ sở hữu được?”

Xuất Vân cùng Mục Bạch, Diệp Chính lúc này tay đã xuất kiếm.

(Còn tiếp)

Mọi người ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Mệnh Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook