Chương 559: Căn hầm bí mật
Hắc Long
19/12/2019
- Đứa nào thuê chúng mày?! Nói!!!
Bốp!!!
- Có nói không?
Bốp!!!! Rắc!!!! Một cái răng văng ra.
- Mày không nói bố mày tát cho tới khi nào nói thì thôi!!!
Bốp!!! Bốp!!!! Bốppp!!!!!
La Croix có đâu 10 tên cơ mà, nhưng Quang chẳng quan tâm. Mấy đứa đó nhìn thấy hắn hùng hổ như vậy, chắc cũng đã chạy mất dép. Nãy giờ hắn cáu tên Marco này, nên chỉ nhè mặt thằng đó mà giã. Mặt của Marco lúc này không khác gì một khu phế tích, cả mặt đò lừ vì máu me be bét, 2 mắt sưng vù, mũi gãy dập, răng môi lẫn lộn, nhìn không còn ra con người.
Đừng nói hắn thủ tiết không khai, dù có muốn khai hẳn cũng chẳng thể nói nổi nên lời.
“Móa thằng này còn trẻ mà tàn ác dữ ghê!”
Nguyễn Bạch núp một góc mà lẩm bẩm. Hắn vẫn luôn dõi mắt theo dõi cục diện. Tên đồng sự này mạnh thật (mạnh gần bằng hắn, hắn rất hào phóng mà đánh giá vậy), nhưng nếu thực sự là 10 tên La Croix thực lòng đồng tâm hiệp lực phối hợp tác chiến, hẳn cũng không tới nỗi bị đánh như con vậy.
Bọn Thập tự này cũng không phải một đội đồng nhất. Mỗi đứa đều sẽ có mưu đồ riêng của chúng. Nếu lúc này có đứa muốn nhân cơ hội để kiếm chác lợi ích, hẳn cũng không lạ.
Có mùi lợi ích, đương nhiên Nguyễn Bạch sẽ không để kẻ khác nẫng tay trên.
Hắn đưa mắt nhìn một vòng, rồi dừng lại ở cái casino đang đổ nát.
Phải rồi, nếu Illya làm việc tại nơi đó, liệu trong văn phòng của lão còn lưu lại chút gì đáng giá không? Ví dụ như… cách đánh bạc trăm ván trăm thắng?
Nguyễn Bạch nghĩ tới đây, nước dãi đã chảy tới cằm. Nếu thực sự có khả năng bách chiến bách thắng như vậy, còn cần gì phải lo nghĩ tới tiền bạc nữa?
Phương pháp vừa rồi của tên kia, cũng có chút cao tay đấy, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ để qua mắt tất cả thiên hạ. Hắn cần một bí kíp ghê gớm hơn nữa.
Nghĩ vậy, Nguyễn Bạch chẳng chút do dự mà lao vào đống đổ nát kia. Hắn nhìn thấy một cái lỗ to tướng mà bọn Thập tự vừa khoét xuống.
“Có thể mấy thằng đó lại đang vơ vét cái gì đây”, Nguyễn Bạch nghĩ thầm. “Nếu bây giờ cứ thế đi xuống, đụng bọn kia thì biết phải làm sao? Mình đánh không nổi chúng nó”.
- Cúc cục cục! - Nguyễn Bạch chu miệng kêu vài tiếng.
- Cục cục cục.
Ngay lập tức, con Hắc Kê chẳng biết từ chỗ này chạy tới, đôi mắt đen tròn nhìn lão như đang chờ đợi được cho ăn.
Nguyễn Bạch nét mặt hiện lên chút xót của, nhưng vẫn cắn răng lôi từ trong túi mình ra một viên đồ ăn màu tím. Hắn đút cho con Hắc Kê.
Con gà há mỏ đớp gọn miếng thức ăn, sau đó nó rùng mình rũ lông một cái. Toàn bộ lông cánh của nó dựng hết lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Bạch. Hai mắt lão Bạch cũng trở nên đỏ ngầu, trong mắt hắn, thứ hắn nhìn thấy, lại chính là gương mặt mình. Thứ mà hắn thấy, chính là thứ mà con Hắc Kê thấy.
Cách Cảm Thần Giao.
Đây là thứ kỹ thuật thuộc nhánh Luyện thú, khi người chủ có thể tương thông suy nghĩ với thú nuôi, thậm chí ở mức cao nhất, còn có thể lấy chiến lực của Hung thú để sử dụng như của chính bản thân mình.
Hắn liếc mắt nhìn xuống cái hố kia. Con Hắc Kê như hiểu ý, cũng quay đầu nhìn vào đó, rồi vụt giơ cánh bay thẳng xuống hố. Vừa bay xuống hố, ngay lập tức bộ lông của nó đã chìm vào hậu cảnh y như đang tàng hình.
Nguyễn Bạch lén lút bò phía sau. Con Hắc Kê khám phá phía dưới tới đâu, hắn lọ mọ đi theo tới đấy. Bất chợt, hắn khựng lại. Phía trước, con Hắc Kê đã nhìn thấy bóng người. Nguyễn Bạch ngay lập tức lệnh cho con Hắc Kê đứng yên tại chỗ, còn hắn lén bò sang phía đối diện.
- Ò ó o!!!
Con Hắc Kê đột ngột gáy lên một tiếng, làm tên kia giật mình quay đầu lại.
Piuuuu!!!!
Ngay lập tức, một cái Truy Tung Bí Thức từ tay Nguyễn Bạch ném ra từ 1 góc khuất, cắm thẳng vào gáy đối phương. Truy Tung Bí Thức này không xịn như cái của Hà Khuyết Minh, nhưng lại được hắn tẩm đẫm độc dược đủ để đánh gục cả một con Thượng phẩm Hung thú.
Quả nhiên, đối phương sùi bọt mép nằm lăn xuống đất.
Nguyễn Bạch ngó nghiêng một hồi, thấy không còn động tĩnh gì, mới bò ra khám cái xác kia. Đúng là một tên thuộc La Croix. Tên này có vẻ được cử đứng ở đây trông chừng. Xem ra nguyên nhân bọn này tới đây là để lục soát nơi này, còn đám Marco chỉ là tình cờ thấy Nguyễn Bạch nên mới chia ra đánh lẻ. Cũng có thể bọn nó tưởng rằng vụ này quá dễ xơi nên cần tới 10 người là quá nhiều.
Nếu vậy, còn ít nhất 5 tên nữa ở phía dưới này.
Nguyễn Bạch vẫn rất cẩn thận do thám khắp nơi. Không có ai. Hắn thấy một cái cầu thang dẫn xuống. Hắn xuống. Lại một tầng nữa. Dấu vết lục lọi bắt đầu xuất hiện, nhưng xem ra đám La Croix này vẫn chưa tìm thấy thứ chúng muốn.
Đi hết cả tầng này, Nguyễn Bạch cũng chẳng thấy đám người kia đâu. Đây đã là tầng cuối cùng. Hắn cảm thấy có gì không đúng. Tìm kiếm một vòng, bằng kinh nghiệm của mình, hắn tìm ra một cánh cửa bí mật đi xuống một tầng hầm nữa.
“Hừm, mấy cái chỗ chết tiệt này thể nào cũng giấu bí mật gì đó”. Hắn làu bàu. Cũng không nên kì vọng quá nhiều. Có lẽ cũng chỉ là nơi giấu quỹ đen hoặc hàng buôn lậu cấm gì đó của mấy tay chủ Casino mà thôi. Nhưng nếu là thứ mà đám La Croix kia, không, là lũ Holy Knight muốn tìm, có khi không đơn giản như vậy…
- Áaaaaaaaaaaaaaarghhhhh!!!!!!
Thình lình, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau cánh cửa, khiến Nguyễn Bạch giật mình tới suýt rớt tim ra ngoài. Đồng thời, màu lông con gà cũng đổi sang màu đỏ rực, báo hiệu nguy hiểm.
Tiếp đó là những tràng la hét kinh hãi vang lên, kèm những tiếng ẩu đả. Nguyễn Bạch căng tai lắng nghe cố phân tích xem chuyện gì đang xảy ra. Nghe có vẻ như 5 tên La Croix kia đi xuống căn hầm bí mật này, gặp phải một Cường địch, sau đó đang phải nhận một trận tàn sát. Dựa theo âm thanh, thì kẻ địch này ra tay thực sự rất dã man.
Chỉ không lâu sau đó, mọi thứ im bặt. Con Hắc Kê cũng trở về màu lông bình thường.
Bản năng của Nguyễn Bạch thúc giục hắn phải chuồn khỏi chỗ này, nhưng có gì đó trong hắn lại giữ hắn ở lại. Hắn trở thành Runner, cũng là để tìm kiếm “thứ đó” kia mà. Nếu ngay từ đầu hắn đã bị nỗi sợ kìm hãm, hắn đã không bước đi trên con đường này.
Dù chỉ có 1 phần trăm cơ hội, nhưng nếu dưới căn hầm kia có thứ hắn tìm, hắn chẳng thể nào cứ như vậy bỏ qua.
Nhưng 5 phút trôi qua, Nguyễn Bạch vẫn không cử động. Hắn lắng tai nghe ngóng. Tên Cường giả kia liệu có còn ở phía dưới chứ? Tại sao lại im lìm tới vậy? Đúng là Hắc Kê không còn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cũng không nên vì thế mà chủ quan. Hắn hít một hơi thật sâu. Mình sẽ thử dò xét một chút, nếu bị phát hiện thì sẽ nhanh chân mà chạy vậy. Nghĩ vậy, hắn rút từ trong túi ra một cái vỏ ốc.
Đây lại là một Bảo vật hắn thu thập được trong quá trình làm Runner. Tên nó là gì hắn cũng lười tìm hiểu. Chỉ biết kết cấu cái vỏ ốc này không những có thể khuếch đại những âm thanh cộng hưởng trong môi trường, còn sẽ tạo ra những âm thanh rất đặc trưng mỗi lần nguồn phản xạ âm thay đổi.
Cũng có nghĩa là, nếu trong căn hầm dưới kia có bất kì động tĩnh nào, hắn đều có thể phát hiện ra, giống như con dơi vậy.
Dò thám bên dưới, cũng có thể dùng Thấu Thị, nhưng Thấu Thị chỉ là mánh khóe cấp thấp, rất dễ bị Cường giả phát hiện.
Áp con ốc vào tường, Nguyễn Bạch ghé tai lắng nghe.
Xì xào. Xì xào.
Qua thanh âm dội về, hắn nghe được những xác người nằm dưới mặt đất, bị chia năm xẻ bảy không ra hình thù. Hắn nghe thấy tiếng đàn chuột đang kéo ra gặm nhấm những mẩu thịt. Chẳng còn gì nữa. Có vẻ tên Cường giả kia đã bằng cách nào đó rời đi.
Nguyễn Bạch hạ quyết tâm. Hắn mở cánh cửa, bước xuống căn hầm.
Bốp!!!
- Có nói không?
Bốp!!!! Rắc!!!! Một cái răng văng ra.
- Mày không nói bố mày tát cho tới khi nào nói thì thôi!!!
Bốp!!! Bốp!!!! Bốppp!!!!!
La Croix có đâu 10 tên cơ mà, nhưng Quang chẳng quan tâm. Mấy đứa đó nhìn thấy hắn hùng hổ như vậy, chắc cũng đã chạy mất dép. Nãy giờ hắn cáu tên Marco này, nên chỉ nhè mặt thằng đó mà giã. Mặt của Marco lúc này không khác gì một khu phế tích, cả mặt đò lừ vì máu me be bét, 2 mắt sưng vù, mũi gãy dập, răng môi lẫn lộn, nhìn không còn ra con người.
Đừng nói hắn thủ tiết không khai, dù có muốn khai hẳn cũng chẳng thể nói nổi nên lời.
“Móa thằng này còn trẻ mà tàn ác dữ ghê!”
Nguyễn Bạch núp một góc mà lẩm bẩm. Hắn vẫn luôn dõi mắt theo dõi cục diện. Tên đồng sự này mạnh thật (mạnh gần bằng hắn, hắn rất hào phóng mà đánh giá vậy), nhưng nếu thực sự là 10 tên La Croix thực lòng đồng tâm hiệp lực phối hợp tác chiến, hẳn cũng không tới nỗi bị đánh như con vậy.
Bọn Thập tự này cũng không phải một đội đồng nhất. Mỗi đứa đều sẽ có mưu đồ riêng của chúng. Nếu lúc này có đứa muốn nhân cơ hội để kiếm chác lợi ích, hẳn cũng không lạ.
Có mùi lợi ích, đương nhiên Nguyễn Bạch sẽ không để kẻ khác nẫng tay trên.
Hắn đưa mắt nhìn một vòng, rồi dừng lại ở cái casino đang đổ nát.
Phải rồi, nếu Illya làm việc tại nơi đó, liệu trong văn phòng của lão còn lưu lại chút gì đáng giá không? Ví dụ như… cách đánh bạc trăm ván trăm thắng?
Nguyễn Bạch nghĩ tới đây, nước dãi đã chảy tới cằm. Nếu thực sự có khả năng bách chiến bách thắng như vậy, còn cần gì phải lo nghĩ tới tiền bạc nữa?
Phương pháp vừa rồi của tên kia, cũng có chút cao tay đấy, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ để qua mắt tất cả thiên hạ. Hắn cần một bí kíp ghê gớm hơn nữa.
Nghĩ vậy, Nguyễn Bạch chẳng chút do dự mà lao vào đống đổ nát kia. Hắn nhìn thấy một cái lỗ to tướng mà bọn Thập tự vừa khoét xuống.
“Có thể mấy thằng đó lại đang vơ vét cái gì đây”, Nguyễn Bạch nghĩ thầm. “Nếu bây giờ cứ thế đi xuống, đụng bọn kia thì biết phải làm sao? Mình đánh không nổi chúng nó”.
- Cúc cục cục! - Nguyễn Bạch chu miệng kêu vài tiếng.
- Cục cục cục.
Ngay lập tức, con Hắc Kê chẳng biết từ chỗ này chạy tới, đôi mắt đen tròn nhìn lão như đang chờ đợi được cho ăn.
Nguyễn Bạch nét mặt hiện lên chút xót của, nhưng vẫn cắn răng lôi từ trong túi mình ra một viên đồ ăn màu tím. Hắn đút cho con Hắc Kê.
Con gà há mỏ đớp gọn miếng thức ăn, sau đó nó rùng mình rũ lông một cái. Toàn bộ lông cánh của nó dựng hết lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Bạch. Hai mắt lão Bạch cũng trở nên đỏ ngầu, trong mắt hắn, thứ hắn nhìn thấy, lại chính là gương mặt mình. Thứ mà hắn thấy, chính là thứ mà con Hắc Kê thấy.
Cách Cảm Thần Giao.
Đây là thứ kỹ thuật thuộc nhánh Luyện thú, khi người chủ có thể tương thông suy nghĩ với thú nuôi, thậm chí ở mức cao nhất, còn có thể lấy chiến lực của Hung thú để sử dụng như của chính bản thân mình.
Hắn liếc mắt nhìn xuống cái hố kia. Con Hắc Kê như hiểu ý, cũng quay đầu nhìn vào đó, rồi vụt giơ cánh bay thẳng xuống hố. Vừa bay xuống hố, ngay lập tức bộ lông của nó đã chìm vào hậu cảnh y như đang tàng hình.
Nguyễn Bạch lén lút bò phía sau. Con Hắc Kê khám phá phía dưới tới đâu, hắn lọ mọ đi theo tới đấy. Bất chợt, hắn khựng lại. Phía trước, con Hắc Kê đã nhìn thấy bóng người. Nguyễn Bạch ngay lập tức lệnh cho con Hắc Kê đứng yên tại chỗ, còn hắn lén bò sang phía đối diện.
- Ò ó o!!!
Con Hắc Kê đột ngột gáy lên một tiếng, làm tên kia giật mình quay đầu lại.
Piuuuu!!!!
Ngay lập tức, một cái Truy Tung Bí Thức từ tay Nguyễn Bạch ném ra từ 1 góc khuất, cắm thẳng vào gáy đối phương. Truy Tung Bí Thức này không xịn như cái của Hà Khuyết Minh, nhưng lại được hắn tẩm đẫm độc dược đủ để đánh gục cả một con Thượng phẩm Hung thú.
Quả nhiên, đối phương sùi bọt mép nằm lăn xuống đất.
Nguyễn Bạch ngó nghiêng một hồi, thấy không còn động tĩnh gì, mới bò ra khám cái xác kia. Đúng là một tên thuộc La Croix. Tên này có vẻ được cử đứng ở đây trông chừng. Xem ra nguyên nhân bọn này tới đây là để lục soát nơi này, còn đám Marco chỉ là tình cờ thấy Nguyễn Bạch nên mới chia ra đánh lẻ. Cũng có thể bọn nó tưởng rằng vụ này quá dễ xơi nên cần tới 10 người là quá nhiều.
Nếu vậy, còn ít nhất 5 tên nữa ở phía dưới này.
Nguyễn Bạch vẫn rất cẩn thận do thám khắp nơi. Không có ai. Hắn thấy một cái cầu thang dẫn xuống. Hắn xuống. Lại một tầng nữa. Dấu vết lục lọi bắt đầu xuất hiện, nhưng xem ra đám La Croix này vẫn chưa tìm thấy thứ chúng muốn.
Đi hết cả tầng này, Nguyễn Bạch cũng chẳng thấy đám người kia đâu. Đây đã là tầng cuối cùng. Hắn cảm thấy có gì không đúng. Tìm kiếm một vòng, bằng kinh nghiệm của mình, hắn tìm ra một cánh cửa bí mật đi xuống một tầng hầm nữa.
“Hừm, mấy cái chỗ chết tiệt này thể nào cũng giấu bí mật gì đó”. Hắn làu bàu. Cũng không nên kì vọng quá nhiều. Có lẽ cũng chỉ là nơi giấu quỹ đen hoặc hàng buôn lậu cấm gì đó của mấy tay chủ Casino mà thôi. Nhưng nếu là thứ mà đám La Croix kia, không, là lũ Holy Knight muốn tìm, có khi không đơn giản như vậy…
- Áaaaaaaaaaaaaaarghhhhh!!!!!!
Thình lình, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau cánh cửa, khiến Nguyễn Bạch giật mình tới suýt rớt tim ra ngoài. Đồng thời, màu lông con gà cũng đổi sang màu đỏ rực, báo hiệu nguy hiểm.
Tiếp đó là những tràng la hét kinh hãi vang lên, kèm những tiếng ẩu đả. Nguyễn Bạch căng tai lắng nghe cố phân tích xem chuyện gì đang xảy ra. Nghe có vẻ như 5 tên La Croix kia đi xuống căn hầm bí mật này, gặp phải một Cường địch, sau đó đang phải nhận một trận tàn sát. Dựa theo âm thanh, thì kẻ địch này ra tay thực sự rất dã man.
Chỉ không lâu sau đó, mọi thứ im bặt. Con Hắc Kê cũng trở về màu lông bình thường.
Bản năng của Nguyễn Bạch thúc giục hắn phải chuồn khỏi chỗ này, nhưng có gì đó trong hắn lại giữ hắn ở lại. Hắn trở thành Runner, cũng là để tìm kiếm “thứ đó” kia mà. Nếu ngay từ đầu hắn đã bị nỗi sợ kìm hãm, hắn đã không bước đi trên con đường này.
Dù chỉ có 1 phần trăm cơ hội, nhưng nếu dưới căn hầm kia có thứ hắn tìm, hắn chẳng thể nào cứ như vậy bỏ qua.
Nhưng 5 phút trôi qua, Nguyễn Bạch vẫn không cử động. Hắn lắng tai nghe ngóng. Tên Cường giả kia liệu có còn ở phía dưới chứ? Tại sao lại im lìm tới vậy? Đúng là Hắc Kê không còn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cũng không nên vì thế mà chủ quan. Hắn hít một hơi thật sâu. Mình sẽ thử dò xét một chút, nếu bị phát hiện thì sẽ nhanh chân mà chạy vậy. Nghĩ vậy, hắn rút từ trong túi ra một cái vỏ ốc.
Đây lại là một Bảo vật hắn thu thập được trong quá trình làm Runner. Tên nó là gì hắn cũng lười tìm hiểu. Chỉ biết kết cấu cái vỏ ốc này không những có thể khuếch đại những âm thanh cộng hưởng trong môi trường, còn sẽ tạo ra những âm thanh rất đặc trưng mỗi lần nguồn phản xạ âm thay đổi.
Cũng có nghĩa là, nếu trong căn hầm dưới kia có bất kì động tĩnh nào, hắn đều có thể phát hiện ra, giống như con dơi vậy.
Dò thám bên dưới, cũng có thể dùng Thấu Thị, nhưng Thấu Thị chỉ là mánh khóe cấp thấp, rất dễ bị Cường giả phát hiện.
Áp con ốc vào tường, Nguyễn Bạch ghé tai lắng nghe.
Xì xào. Xì xào.
Qua thanh âm dội về, hắn nghe được những xác người nằm dưới mặt đất, bị chia năm xẻ bảy không ra hình thù. Hắn nghe thấy tiếng đàn chuột đang kéo ra gặm nhấm những mẩu thịt. Chẳng còn gì nữa. Có vẻ tên Cường giả kia đã bằng cách nào đó rời đi.
Nguyễn Bạch hạ quyết tâm. Hắn mở cánh cửa, bước xuống căn hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.