Chương 775: Câu chuyện của Vương Minh Quang
Hắc Long
27/07/2024
Chương 775: Câu chuyện của Vương Minh Quang
- Vương Minh Quang, trí tò mò của cậu sâu tới mức nào?
- Hở?
- Điều gì đã mang cậu tới tận nơi đây? Thư viện của tôi, Tiên Đô Arya, rừng rậm Ocellote, lục địa Cận Tây. Trong mọi nơi trên quả đất này mà cậu có thể tới, tại sao lại là nơi đây? Chẳng phải là trí tò mò hay sao? Tôi rất ngưỡng mộ trí tò mò của nhân loại các cậu. Không phải “chúng tôi” không có trí tò mò. Chỉ là trí tò mò của chúng tôi không đi quá xa, và chúng tôi mất hứng rất nhanh. Không như nhân loại, các cậu không ngừng đặt ra những câu hỏi “Vì sao”, và từ những câu hỏi ấy, lại hàng loạt những câu hỏi khác lại ra đời. Trí tò mò của các cậu dường như vô hạn không bao giờ kết thúc, và điều ấy khiến tôi tò mò.
Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt, Elena ngồi thẳng người dậy, mắt vẫn nhìn thẳng vào Quang.
Hắn cũng quan sát người phụ nữ này.
- Để tôi đoán nhé… Cô… có 1 phần dòng máu nhân loại.
- Chà, dễ đoán ra vậy sao? - Elena chẳng chút giấu giếm - Đó, trí tò mò của các cậu mạnh tới vậy đó. Hay phải nói, cậu tinh ý hơn vẻ bề ngoài khá nhiều đấy chứ.
- Tôi đã dần đoán ra rồi. Tất cả những câu chuyện tôi từng nghe, giờ thì mọi thứ đã kết nối với nhau, tôi đã nhìn thấy toàn bộ dòng thời gian của thứ danh hiệu được gọi là Thánh Nữ rồi.
Lần đầu tiên Elena biểu lộ chút cảm xúc trên gương mặt mình. Đôi mắt cô hơi nhướn lên thể hiện ít nhiều sự hứng thú.
- Nói ta nghe coi.
Cô cất giọng nói bình thản, nhưng nét cao ngạo vẫn toát ra, khiến lời nói như 1 mệnh lệnh ngạo nghễ.
- Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ, vào thời điểm hơn 3000 năm trước, đã cùng nhau lên kế hoạch đánh cắp Đại Thư viện. Đại Thư viện mà họ đánh cắp được là Kouda’in, Hồng Định. Để mang Hồng Định về Đại Nam, Vương Nhất Quan đã đốt cháy Đại Thư viện Phật giáo Visshala, tạo ra 1 lỗ hổng lớn trong Thứ nguyên Naga’e, từ đó đưa Đại Thư viện Hồng Định vào trám chỗ. Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ đã đồng thuận chia đôi lục địa Viễn Đông ngay từ ban đầu.
- Đúng thế, kì thực câu chuyện này không khó khám phá. Chỉ cần cậu chịu khó chắp nối 2 mảnh câu chuyện từ phía Đại Nam và Bắc Hà lại, hẳn sẽ nhìn ra chân tướng.
- Từ đó lại ra đời câu chuyện về Kính Hoa Thủy Nguyệt. Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Vương Nhất Quan có 1 người anh em sinh đôi. Vương Nhất Quan thì ở ngoài ánh sáng, thu hút mọi sự chú ý, người anh em ấy lại ẩn khuất trong màn đêm. Ông ấy chính là Ám Hành Sứ Giả đầu tiên của Đại Nam, đồng thời cũng là người kế thừa ý chí của Man’Noerr, nhân loại đầu tiên. Lời hứa của ông ta là gìn giữ cân bằng cho Thế giới, cũng tức là bao hàm sự cân bằng của cả 7 chủng loài dị tộc. Từ đây chúng ta lại nói tới câu chuyện của tộc Krabei, về việc tàn dư của các dị tộc đã cùng nhau hiến tế 1 báu vật gì đó để gọi ra vị thần Trí tuệ, người đã vạch lối cho họ 5 con đường sinh tồn, mà Tiên Quốc Ocellote chính là 1 trong số đó.
- Sức liên tưởng của cậu rất thú vị - Elena gật đầu - Tiếp đi.
- Vẫn còn khúc mắc trong câu chuyện về Kính Hoa Thủy Nguyệt năm đó, nên sau khi nghe kể câu chuyện sinh tồn của dị tộc này, tôi đã nhận ra điều lấn cấn khiến tôi không cách nào bỏ qua: thứ mà Vương Nhất Quan, à không, là người anh em sinh đôi của ông ta, mang từ Thủy Hành Kinh ra khỏi Bắc Hà, tới độ dẫn phát cuộc chiến kinh thiên động địa phân đôi bờ Nam Bắc với Hà Linh Vũ, là gì chứ? Chẳng lẽ chỉ là 1 đóa hóa sen đỏ như trong câu chuyện kể lại? Chẳng lẽ chỉ là Tỳ Bà Cầm? Vậy đáng lẽ Tỳ Bà Cầm phải là vật sở hữu của ông ta mới phải chứ? Câu trả lời chỉ có 1.
- Rất nhạy bén.
- Kì thực khi nghe nói rằng dòng họ Hoàng và Cầm Dạ Nguyệt đều có tổ tiên chung là Hoàng Bích Liên, nhưng 1 dòng là hậu duệ của con trai bà ta, 1 dòng là hậu duệ con gái, tôi đã hiểu: Hoàng Bích Liên từng là vợ của Hà Linh Vũ, bà ta có với Hà Linh Vũ 1 người con trai đầu lòng, cũng là tổ của dòng họ Hoàng hiện tại ở Bắc Hà. Vậy điểm khúc mắc còn lại đã rõ ràng: bà ta đã có thai với người Ám Hành Sứ Giả mang họ Vương kia. Khi ông ta chinh chiến trở về, Hoàng Bích Liên đã chết, nhưng thứ bà ấy để lại chính là 1 người con gái.
- Đúng vậy, bông sen đỏ giữa hồ nước chỉ là 1 phép ẩn dụ. Dòng máu Vương tộc không giỏi ẩn dụ, cho thấy cậu đã tốn rất nhiều tâm huyết để suy nghĩ vấn đề đấy.
- Vậy là mọi mảnh ghép đã khớp vào nhau. Cô con gái ấy mới là chủ nhân của Tỳ Bà Cầm. Ám Hành Sứ Giả đã mang cô bé ấy theo mình. Cô bé ấy mới là người tấu lên khúc nhạc đánh tan vạn quân truy binh giữa dòng sông Mẫu Hà. Điều ấy giải thích cho nghịch lý tại sao 1 kẻ mang họ Vương như Ám Hành Sứ Giả lại có thể sử dụng Tỳ Bà Cầm như trong câu chuyện kể.
- Đến cả những câu chuyện truyền miệng tam sao thất bản, cậu cũng không bỏ qua chút manh mối nào ư? Tôi rất ấn tượng đấy.
- Trở lại câu chuyện của tộc Krabei nhé. Người đã gọi lên vị thần Trí tuệ ở tầng 18 Vô thức, cũng là cô bé đó phải không? Cô ta đã giao ước điều gì với thần Trí tuệ? Để rồi từ đó đã có 1 định mệnh được báo trước rằng hậu duệ dòng nữ của cô ta sẽ gánh lấy trách nhiệm cứu tinh cho toàn bộ các chủng loài? Cô gái ấy chính là Thánh Nữ đầu tiên!
- Màn trình diễn của cậu đã vượt xa mọi sự mong đợi của tôi, Ám Hành Sứ Giả ạ, nhưng tôi vẫn đang sẵn sàng để được kinh ngạc hơn nữa. Hãy cho tôi được chiêm ngưỡng khả năng suy luận tuyệt vời của Hậu duệ Rồng xem nào.
- Đương nhiên vẫn còn nữa chứ - Quang mỉm cười đắc ý - Nếu chỉ có nhiêu đó, cớ gì tôi phải tới đây để kể lại với cô. Đương nhiên câu chuyện sẽ phải có cô ở trong đó, Nữ Hoàng Elena ạ.
Elena cũng nhếch miệng cười. Nụ cười đầu tiên cô ta nở ra với 1 nhân loại kể từ rất lâu rồi.
- Thực ra có chuyện này tôi khá khó hiểu. Tân Thế giới đã trồi lên khỏi mặt nước được hơn 1200 năm rồi. Chỉ 100 năm sau cột mốc ấy, đã có 1 Vương triều vàng son chói lọi có thể sánh vai với các Đế quốc lớn. Vương triều Khali. Vị Vua cuối cùng của thời đại hoàng kim ấy, Kalutami, lại có 1 câu chuyện thế này: 1 ngày nọ, khi đi dạo trên bờ biển, ông ta đã gặp 1 cô gái người Krabei dạt vào bờ. Đó là lần hiếm hoi mà trong Sử sách có ghi chép về người Krabei bên ngoài lãnh thổ Đại Nam.
- Tìm kiếm ghi chép về người Krabei trong Sử sách sao? Cậu đã đi đúng hướng đấy chứ?
- Kì lạ là, câu chuyện này khá trái ngược với phiên bản của Bà lão người Krabei nhỉ? - Quang đưa tay gãi cằm - Trong câu chuyện ấy, có 1 Mo cái hùng mạnh có thể điều khiển biển cả, rồi 1 ngày, có 1 chàng trai từ nơi khác trôi dạt vào bờ. Cuối cùng, họ yêu nhau, và bỏ trốn cùng nhau.
- Cậu cho rằng Mo cái đó và cô gái trong câu chuyện Kalutami là 1 người?
- Elena, tôi biết hỏi 1 người phụ nữ thế này hơi lỗ mãng, nhưng cô đã tồn tại, tính cả thời gian ở cõi phàm này, lẫn trong Mộng, được bao nhiêu năm rồi?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Elena. Cô ta cũng chẳng hề tránh né ánh mắt ấy.
- 1000 năm.
- Vương Minh Quang, trí tò mò của cậu sâu tới mức nào?
- Hở?
- Điều gì đã mang cậu tới tận nơi đây? Thư viện của tôi, Tiên Đô Arya, rừng rậm Ocellote, lục địa Cận Tây. Trong mọi nơi trên quả đất này mà cậu có thể tới, tại sao lại là nơi đây? Chẳng phải là trí tò mò hay sao? Tôi rất ngưỡng mộ trí tò mò của nhân loại các cậu. Không phải “chúng tôi” không có trí tò mò. Chỉ là trí tò mò của chúng tôi không đi quá xa, và chúng tôi mất hứng rất nhanh. Không như nhân loại, các cậu không ngừng đặt ra những câu hỏi “Vì sao”, và từ những câu hỏi ấy, lại hàng loạt những câu hỏi khác lại ra đời. Trí tò mò của các cậu dường như vô hạn không bao giờ kết thúc, và điều ấy khiến tôi tò mò.
Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt, Elena ngồi thẳng người dậy, mắt vẫn nhìn thẳng vào Quang.
Hắn cũng quan sát người phụ nữ này.
- Để tôi đoán nhé… Cô… có 1 phần dòng máu nhân loại.
- Chà, dễ đoán ra vậy sao? - Elena chẳng chút giấu giếm - Đó, trí tò mò của các cậu mạnh tới vậy đó. Hay phải nói, cậu tinh ý hơn vẻ bề ngoài khá nhiều đấy chứ.
- Tôi đã dần đoán ra rồi. Tất cả những câu chuyện tôi từng nghe, giờ thì mọi thứ đã kết nối với nhau, tôi đã nhìn thấy toàn bộ dòng thời gian của thứ danh hiệu được gọi là Thánh Nữ rồi.
Lần đầu tiên Elena biểu lộ chút cảm xúc trên gương mặt mình. Đôi mắt cô hơi nhướn lên thể hiện ít nhiều sự hứng thú.
- Nói ta nghe coi.
Cô cất giọng nói bình thản, nhưng nét cao ngạo vẫn toát ra, khiến lời nói như 1 mệnh lệnh ngạo nghễ.
- Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ, vào thời điểm hơn 3000 năm trước, đã cùng nhau lên kế hoạch đánh cắp Đại Thư viện. Đại Thư viện mà họ đánh cắp được là Kouda’in, Hồng Định. Để mang Hồng Định về Đại Nam, Vương Nhất Quan đã đốt cháy Đại Thư viện Phật giáo Visshala, tạo ra 1 lỗ hổng lớn trong Thứ nguyên Naga’e, từ đó đưa Đại Thư viện Hồng Định vào trám chỗ. Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ đã đồng thuận chia đôi lục địa Viễn Đông ngay từ ban đầu.
- Đúng thế, kì thực câu chuyện này không khó khám phá. Chỉ cần cậu chịu khó chắp nối 2 mảnh câu chuyện từ phía Đại Nam và Bắc Hà lại, hẳn sẽ nhìn ra chân tướng.
- Từ đó lại ra đời câu chuyện về Kính Hoa Thủy Nguyệt. Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Vương Nhất Quan có 1 người anh em sinh đôi. Vương Nhất Quan thì ở ngoài ánh sáng, thu hút mọi sự chú ý, người anh em ấy lại ẩn khuất trong màn đêm. Ông ấy chính là Ám Hành Sứ Giả đầu tiên của Đại Nam, đồng thời cũng là người kế thừa ý chí của Man’Noerr, nhân loại đầu tiên. Lời hứa của ông ta là gìn giữ cân bằng cho Thế giới, cũng tức là bao hàm sự cân bằng của cả 7 chủng loài dị tộc. Từ đây chúng ta lại nói tới câu chuyện của tộc Krabei, về việc tàn dư của các dị tộc đã cùng nhau hiến tế 1 báu vật gì đó để gọi ra vị thần Trí tuệ, người đã vạch lối cho họ 5 con đường sinh tồn, mà Tiên Quốc Ocellote chính là 1 trong số đó.
- Sức liên tưởng của cậu rất thú vị - Elena gật đầu - Tiếp đi.
- Vẫn còn khúc mắc trong câu chuyện về Kính Hoa Thủy Nguyệt năm đó, nên sau khi nghe kể câu chuyện sinh tồn của dị tộc này, tôi đã nhận ra điều lấn cấn khiến tôi không cách nào bỏ qua: thứ mà Vương Nhất Quan, à không, là người anh em sinh đôi của ông ta, mang từ Thủy Hành Kinh ra khỏi Bắc Hà, tới độ dẫn phát cuộc chiến kinh thiên động địa phân đôi bờ Nam Bắc với Hà Linh Vũ, là gì chứ? Chẳng lẽ chỉ là 1 đóa hóa sen đỏ như trong câu chuyện kể lại? Chẳng lẽ chỉ là Tỳ Bà Cầm? Vậy đáng lẽ Tỳ Bà Cầm phải là vật sở hữu của ông ta mới phải chứ? Câu trả lời chỉ có 1.
- Rất nhạy bén.
- Kì thực khi nghe nói rằng dòng họ Hoàng và Cầm Dạ Nguyệt đều có tổ tiên chung là Hoàng Bích Liên, nhưng 1 dòng là hậu duệ của con trai bà ta, 1 dòng là hậu duệ con gái, tôi đã hiểu: Hoàng Bích Liên từng là vợ của Hà Linh Vũ, bà ta có với Hà Linh Vũ 1 người con trai đầu lòng, cũng là tổ của dòng họ Hoàng hiện tại ở Bắc Hà. Vậy điểm khúc mắc còn lại đã rõ ràng: bà ta đã có thai với người Ám Hành Sứ Giả mang họ Vương kia. Khi ông ta chinh chiến trở về, Hoàng Bích Liên đã chết, nhưng thứ bà ấy để lại chính là 1 người con gái.
- Đúng vậy, bông sen đỏ giữa hồ nước chỉ là 1 phép ẩn dụ. Dòng máu Vương tộc không giỏi ẩn dụ, cho thấy cậu đã tốn rất nhiều tâm huyết để suy nghĩ vấn đề đấy.
- Vậy là mọi mảnh ghép đã khớp vào nhau. Cô con gái ấy mới là chủ nhân của Tỳ Bà Cầm. Ám Hành Sứ Giả đã mang cô bé ấy theo mình. Cô bé ấy mới là người tấu lên khúc nhạc đánh tan vạn quân truy binh giữa dòng sông Mẫu Hà. Điều ấy giải thích cho nghịch lý tại sao 1 kẻ mang họ Vương như Ám Hành Sứ Giả lại có thể sử dụng Tỳ Bà Cầm như trong câu chuyện kể.
- Đến cả những câu chuyện truyền miệng tam sao thất bản, cậu cũng không bỏ qua chút manh mối nào ư? Tôi rất ấn tượng đấy.
- Trở lại câu chuyện của tộc Krabei nhé. Người đã gọi lên vị thần Trí tuệ ở tầng 18 Vô thức, cũng là cô bé đó phải không? Cô ta đã giao ước điều gì với thần Trí tuệ? Để rồi từ đó đã có 1 định mệnh được báo trước rằng hậu duệ dòng nữ của cô ta sẽ gánh lấy trách nhiệm cứu tinh cho toàn bộ các chủng loài? Cô gái ấy chính là Thánh Nữ đầu tiên!
- Màn trình diễn của cậu đã vượt xa mọi sự mong đợi của tôi, Ám Hành Sứ Giả ạ, nhưng tôi vẫn đang sẵn sàng để được kinh ngạc hơn nữa. Hãy cho tôi được chiêm ngưỡng khả năng suy luận tuyệt vời của Hậu duệ Rồng xem nào.
- Đương nhiên vẫn còn nữa chứ - Quang mỉm cười đắc ý - Nếu chỉ có nhiêu đó, cớ gì tôi phải tới đây để kể lại với cô. Đương nhiên câu chuyện sẽ phải có cô ở trong đó, Nữ Hoàng Elena ạ.
Elena cũng nhếch miệng cười. Nụ cười đầu tiên cô ta nở ra với 1 nhân loại kể từ rất lâu rồi.
- Thực ra có chuyện này tôi khá khó hiểu. Tân Thế giới đã trồi lên khỏi mặt nước được hơn 1200 năm rồi. Chỉ 100 năm sau cột mốc ấy, đã có 1 Vương triều vàng son chói lọi có thể sánh vai với các Đế quốc lớn. Vương triều Khali. Vị Vua cuối cùng của thời đại hoàng kim ấy, Kalutami, lại có 1 câu chuyện thế này: 1 ngày nọ, khi đi dạo trên bờ biển, ông ta đã gặp 1 cô gái người Krabei dạt vào bờ. Đó là lần hiếm hoi mà trong Sử sách có ghi chép về người Krabei bên ngoài lãnh thổ Đại Nam.
- Tìm kiếm ghi chép về người Krabei trong Sử sách sao? Cậu đã đi đúng hướng đấy chứ?
- Kì lạ là, câu chuyện này khá trái ngược với phiên bản của Bà lão người Krabei nhỉ? - Quang đưa tay gãi cằm - Trong câu chuyện ấy, có 1 Mo cái hùng mạnh có thể điều khiển biển cả, rồi 1 ngày, có 1 chàng trai từ nơi khác trôi dạt vào bờ. Cuối cùng, họ yêu nhau, và bỏ trốn cùng nhau.
- Cậu cho rằng Mo cái đó và cô gái trong câu chuyện Kalutami là 1 người?
- Elena, tôi biết hỏi 1 người phụ nữ thế này hơi lỗ mãng, nhưng cô đã tồn tại, tính cả thời gian ở cõi phàm này, lẫn trong Mộng, được bao nhiêu năm rồi?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Elena. Cô ta cũng chẳng hề tránh né ánh mắt ấy.
- 1000 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.