Chương 738: Câu đố của Vũ trụ
Hắc Long
27/07/2024
Chương 738: Câu đố của Vũ trụ
Kỉ lịch 5992, 24 năm về trước.
Hội thảo Khoa học được tổ chức bởi Hiệp hội Khoa học tại Kim Hành Kinh, Bắc Hà Lãnh thổ.
Hội thảo được tổ chức đúng dịp Kim Tinh Hội cùng năm, là thời điểm rất nhiều nhân vật có máu mặt đều sẽ tham dự, vừa để quan sát tìm kiếm tài năng trẻ, vừa là cơ hội gặp mặt tạo mối quan hệ. Quy mô của Hội nghị cũng đủ để thể hiện tầm vóc của ban tổ chức, hoành tráng xa hoa chẳng thua kém bất kì ai.
Trong đám đông các Học giả và những đại nhân vật năm ấy, xuất hiện 2 Người Bướm là thành viên cao cấp của Liệp Thú Hội.
- 2 ngài Ủy viên, thoải mái chứ? Ta hi vọng các ngài không khó chịu với sự ồn ào nơi đây?
1 người đàn ông Đại Nam có ngoại hình áng chừng 60 tuổi theo cách tính tuổi của loài người, mang theo 2 ly rượu nho bước tới.
Aleph tươi cười, đưa 2 tay đón lấy 2 ly rượu, đưa 1 ly cho người em sinh đôi Elexa của mình.
- Ta thì đã sớm đã quen rồi, nhưng Elexa lại không thích nơi náo nhiệt cho lắm. Cám ơn ông, Lý Thuẫn. Con Drake còn khỏe chứ?
Người đàn ông tên Lý Thuẫn niềm nở đáp lời.
- Vẫn được Lý gia chăm sóc rất tốt. Áng chừng vài năm nữa, nó sẽ đẻ 1 lứa mới. Lão Cường, à, chắc các ngài quen gọi là Kuzon Baros hơn, đã đặt gạch sẵn lứa đó rồi.
- Tiếc ghê - Elexa nhấp 1 ngụm rượu, lần đầu lên tiếng - Ta còn đang định được quan sát nhiều hơn về các loài hậu duệ của Rồng.
- Ngài Elexa, nếu muốn, ngài có thể ghé Lý gia bất cứ lúc nào, chúng ta khắp 7 lục địa đều là anh em bằng hữu mà.
- Ha ha, - lần này Aleph lại cười - 7 lục địa, đúng là 1 câu khẩu hiệu quen tai. Sớm đã chẳng còn đủ 7 lục địa trên trái đất này nữa. Âu cũng là hậu quả do đám Hậu duệ của Rồng gây ra. À, nhắc tới Hậu duệ của Rồng, hình như Hội nghị lần này có rất nhiều tiếng râm ran nhắc tới tên họ?
- Phải rồi… - Lý Thuẫn gãi đầu gãi tai, Vương tộc dù sao cũng là Hoàng tộc thống trị đất nước của ông ta, ông không có tình cảm đặc biệt nhưng cũng không tiện nói xấu - Là vụ xét xử Huỳnh Vĩ Thụy cách đây 2 tháng. Nghe nói ông ta đã thí nghiệm lên 1 nữ quân nhân người Đại Nam.
Aleph và Elexa liếc nhìn nhau, trong đôi mắt đều thoáng hiện lên chút khinh bỉ và ghê tởm. Đối với thành viên Liệp Thú Hội như bọn họ, rõ ràng những hành vi cấy ghép Hóa Hình của Huỳnh Vĩ Thụy từ lâu đã bị căm ghét đến tận xương tủy.
- Lần này, nghe nói là… có liên quan đến thí nghiệm bất tử… - Lý Thuẫn nhỏ giọng nói.
- Haizz. - Aleph khẽ lắc đầu. Ông ta đã chẳng còn xa lạ gì với nét tính cách của nhân loại. Thọ mệnh ngắn ngủi, luôn khao khát trường sinh.
Phản ứng của họ đối với thông tin này chỉ có vậy. Họ không phải thành viên Hiệp hội Khoa học, hay đúng hơn là Hiệp hội đã nhiều năm ngỏ ý muốn mời Liệp Thú Hội tham gia, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm. Bởi vậy, việc Huỳnh Vĩ Thụy bị Đại Nam đem ra xét xử cũng không gây cho họ nhiều loại cảm xúc như mọi người trong Hội trường.
- A! Nguyễn Mạnh tiên sinh! - Lý Thuẫn bất chợt giơ tay vẫy vẫy, gọi to. - Ồ, lại còn có…
- Hà hà hà, tiểu Lý, Nam Bắc cách biệt, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Bước tới là 2 vị Học giả Đại Nam, dù đã thất thập nhưng dáng điệu vẫn ung dung khoan thai, có vẻ vừa mới bàn luận vô cùng thích thú 1 đề tài nào đó.
- Nguyễn Mạnh tiên sinh và Vô Thường đại sư - Lý Thuẫn tỏ rõ khí chất của 1 người làm ăn kinh doanh, vô cùng hoạt ngôn giới thiệu - Đây là 2 vị Học giả nói không ngoa là niềm tự hào của Đại Nam Đế quốc! Còn xin giới thiệu với 2 vị, đây là 2 Ủy viên cao cấp của Liệp Thú Hội, cũng là những Tiên Bướm có địa vị rất cao trong Cộng đồng Ocellote, ngài Alepho’morphossiss và Elexa’morphossiss.
- Dài quá, cứ gọi là Aleph được rồi.
- Ta cũng vậy, cứ gọi ta Elexa được rồi.
Nói rồi mấy người đều vui vẻ bắt tay nhau. Niềm đam mê học thuật của các Học giả nhân loại, hóa ra lại rất hợp cạ với nguồn tri thức sâu rộng của những Người Bướm đã sống nhiều năm, lại được đưa đẩy bởi 1 vị doanh nhân thành đạt, cuộc bàn luận cứ như vậy trở nên rôm rả.
Nhóm 5 người ban đầu thảo luận trong 1 góc vắng nơi Hội trường, sau đó cùng đồng quan điểm đưa nhau tới 1 phòng VIP trong CLB gần đó, thật yên tĩnh để bàn luận.
Không còn tạp âm bên ngoài, Elexa hóa ra lại là người nói nhiều nhất. Nói về những tri thức Tu Tiên mà ông đã tự mình tìm hiểu, nói về những cảm ngộ tâm đắc của ông về trường phái này, điểm tương đồng của nó với nền văn hóa của Tiên tộc Ocellote. Cách cả 2 trường phái đều hướng tới “trường sinh”, 1 khái niệm trường sinh mà theo ông không nên lý giải theo lối hiểu tầm thường, không phải là sự cố chấp kéo dài sự tồn tại nơi cõi tạm, mà là sự buông bỏ siêu thoát, hướng tới 1 con đường dài và siêu phàm hơn, là sự tấn thăng niết bàn, Nihilism.
Aleph thì không nói nhiều như vậy, ông cùng với Lý Thuẫn bàn luận tâm đắc về sự đại hòa hợp, về “trạng thái hòa hợp” tự nhiên và nhân tạo giữa loài có trí tuệ và Hung thú, nhìn rộng ra là “trạng thái hòa hợp” giữa các loài có trí tuệ với nhau. Bằng kinh nghiệm thực tiễn của Lý Thuẫn, ông cho rằng thực sự có tồn tại 2 loại “trạng thái hòa hợp”, trong tình trạng tự nhiên không can thiệp, và 2 là khi có sự can thiệp chủ đích. Họ đều đồng thuận rằng bằng việc can thiệp có chủ đích và đúng đắn, có thể tạo nên 1 thế giới hài hòa cho tất cả mọi giống loài.
Elexa lại xen vào, nói rằng nếu tất cả đều chỉ là hư vô, Nihilism mới là chân lý, vậy thì còn cần gì hòa hợp hòa hảo? Tất cả đều là ảo mộng của cõi tạm. Đích đến của mọi giống loài đều là Niết bàn. Theo ông, Niết bàn chính là trạng thái hòa hợp hoàn hảo nhất, có thể giải quyết mọi vấn đề mà Aleph đang trăn trở.
- Các vị này, - Vô Thường đại sư đột ngột lên tiếng - Các vị có bao giờ nhìn lên bầu trời và băn khoăn, vì sao từ trái đất của chúng ta lại nhìn thấy không nhiều không ít, vừa đúng 60 chòm sao chưa?
- Chưa từng - Aleph và Elexa đồng thanh đáp - Chúng ta không thắc mắc về những gì Mẹ Thiên nhiên sắp xếp, bà có chủ đích của bà, và bọn ta không có thói quen tò mò với mọi thứ giống như nhân loại.
- Vậy là Tiên Bướm các vị cũng cho rằng, đó là “sự sắp xếp”? - Vô Thường hơi nhướn người về phía trước, ánh mắt sắc bén lạ thường.
- Đúng vậy, - Sau phút trầm ngâm, Aleph đáp lời - Là 1 sự sắp xếp có chủ đích, là 1 “trạng thái hòa hợp” có chủ đích.
- Toán học của nhân loại cho rằng hệ đếm 12 là hệ đếm lý tưởng nhất, 60 lại càng là con số lý tưởng hơn nữa, nó vừa chia hết cho 10 vừa chi hết cho 12. - Elexa nói - Kể cả đối với Tiên đạo, mọi sự ngẫu nhiên kì thực đều là tất nhiên, vạn hạt mưa rơi xuống mặt đất, chẳng hạt nào rơi nhầm chỗ.
- Chúng ta chẳng phải đã quá bận rộn với tư duy của bản thân mình, mà quên đi rằng vẫn còn 1 thế lực cao cả hơn tất thảy đang ngắm nhìn chúng ta khinh bỉ hay sao? - Vô Thường đưa ngón tay chỉ lên trần nhà, mà ai cũng biết ông ta đang ám chỉ tới thứ gì.
Nói rồi, ông đưa ngón tay vẽ lên chiếc bàn uống trà. Ngón tay lướt qua tới đâu, Khí lực của ông lưu lại tới đó, vừa đủ để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không khác gì dùng bút vẽ lên giấy trắng.
- Lục Thập Tinh Mệnh Đồ.
- Xác suất xảy ra với bầu trời, cũng là xác suất xảy tới với chúng ta - Aleph trầm ngâm. - mỗi 1 chòm Tinh Mệnh, cũng đại biểu cho 1 loại Mệnh Vận sao? Ta nghĩ, có lẽ Lục Thập Tinh Mệnh Đồ này là những gì Vũ trụ, dù vô tình hay hữu ý, muốn cho chúng ta nhìn thấy.
- Nói cách khác, đây có thể chính là Câu đố của Vũ trụ, mà nền văn minh của chúng ta buộc phải giải mã. Chính bản thân tôi cũng không rõ vì sao ta bắt buộc phải giải mã nó, là để tránh khỏi sự diệt vong, hay để nhìn thấu được Thiên Cơ? - Vô Thường nói.
- Dù gì thì, - Elexa lại trầm ngâm - Có lẽ nó chính là chìa khóa mở ra Niết Bàn thực sự? Vô Thường đại sư, ngài có chút chiêm nghiệm nào về thứ này rồi phải không?
- Tại hạ quả thực đã nghĩ về nó rất lâu, cũng đã có 1 vài giả thuyết. Nhưng… vẫn còn thiếu 1 mấu chốt đột phá cuối cùng, mà chính ta cũng không rõ nó là gì…
- Các vị!
Đúng lúc ấy, Nguyễn Mạnh tiên sinh đột ngột cất lời.
- Dạo gần đây, ta có manh nha 1 thứ ý tưởng điên rồ, về 1 loại hình Văn học mà chính ta cũng muốn phản bác, phủ nhận, mà càng nghĩ về nó lại càng ám ảnh.
===
Thời khắc ấy, 1 câu nói tưởng chừng chẳng đầu chẳng đuôi của Nguyễn Mạnh, lại khiến Elexa nhớ mãi đến tận 24 năm sau, về 1 thứ Văn học vốn tưởng chừng chẳng liên quan chút gì tới “Câu đố của Vũ trụ”.
1 tháng sau Hội nghị ấy, Vô Thường đại sư mất tích, mà về sau được Vương Lập Đế ngang nhiên xác nhận là “mời ông về để thảo luận về Thiên Mệnh”.
1 năm sau đó, Kỉ lịch 5993, Thánh nữ Cầm Dạ Nguyệt ra đời.
Đồng thời điểm đó, Vu Linh Đại Chiến nổ ra.
Kỉ lịch 5992, 24 năm về trước.
Hội thảo Khoa học được tổ chức bởi Hiệp hội Khoa học tại Kim Hành Kinh, Bắc Hà Lãnh thổ.
Hội thảo được tổ chức đúng dịp Kim Tinh Hội cùng năm, là thời điểm rất nhiều nhân vật có máu mặt đều sẽ tham dự, vừa để quan sát tìm kiếm tài năng trẻ, vừa là cơ hội gặp mặt tạo mối quan hệ. Quy mô của Hội nghị cũng đủ để thể hiện tầm vóc của ban tổ chức, hoành tráng xa hoa chẳng thua kém bất kì ai.
Trong đám đông các Học giả và những đại nhân vật năm ấy, xuất hiện 2 Người Bướm là thành viên cao cấp của Liệp Thú Hội.
- 2 ngài Ủy viên, thoải mái chứ? Ta hi vọng các ngài không khó chịu với sự ồn ào nơi đây?
1 người đàn ông Đại Nam có ngoại hình áng chừng 60 tuổi theo cách tính tuổi của loài người, mang theo 2 ly rượu nho bước tới.
Aleph tươi cười, đưa 2 tay đón lấy 2 ly rượu, đưa 1 ly cho người em sinh đôi Elexa của mình.
- Ta thì đã sớm đã quen rồi, nhưng Elexa lại không thích nơi náo nhiệt cho lắm. Cám ơn ông, Lý Thuẫn. Con Drake còn khỏe chứ?
Người đàn ông tên Lý Thuẫn niềm nở đáp lời.
- Vẫn được Lý gia chăm sóc rất tốt. Áng chừng vài năm nữa, nó sẽ đẻ 1 lứa mới. Lão Cường, à, chắc các ngài quen gọi là Kuzon Baros hơn, đã đặt gạch sẵn lứa đó rồi.
- Tiếc ghê - Elexa nhấp 1 ngụm rượu, lần đầu lên tiếng - Ta còn đang định được quan sát nhiều hơn về các loài hậu duệ của Rồng.
- Ngài Elexa, nếu muốn, ngài có thể ghé Lý gia bất cứ lúc nào, chúng ta khắp 7 lục địa đều là anh em bằng hữu mà.
- Ha ha, - lần này Aleph lại cười - 7 lục địa, đúng là 1 câu khẩu hiệu quen tai. Sớm đã chẳng còn đủ 7 lục địa trên trái đất này nữa. Âu cũng là hậu quả do đám Hậu duệ của Rồng gây ra. À, nhắc tới Hậu duệ của Rồng, hình như Hội nghị lần này có rất nhiều tiếng râm ran nhắc tới tên họ?
- Phải rồi… - Lý Thuẫn gãi đầu gãi tai, Vương tộc dù sao cũng là Hoàng tộc thống trị đất nước của ông ta, ông không có tình cảm đặc biệt nhưng cũng không tiện nói xấu - Là vụ xét xử Huỳnh Vĩ Thụy cách đây 2 tháng. Nghe nói ông ta đã thí nghiệm lên 1 nữ quân nhân người Đại Nam.
Aleph và Elexa liếc nhìn nhau, trong đôi mắt đều thoáng hiện lên chút khinh bỉ và ghê tởm. Đối với thành viên Liệp Thú Hội như bọn họ, rõ ràng những hành vi cấy ghép Hóa Hình của Huỳnh Vĩ Thụy từ lâu đã bị căm ghét đến tận xương tủy.
- Lần này, nghe nói là… có liên quan đến thí nghiệm bất tử… - Lý Thuẫn nhỏ giọng nói.
- Haizz. - Aleph khẽ lắc đầu. Ông ta đã chẳng còn xa lạ gì với nét tính cách của nhân loại. Thọ mệnh ngắn ngủi, luôn khao khát trường sinh.
Phản ứng của họ đối với thông tin này chỉ có vậy. Họ không phải thành viên Hiệp hội Khoa học, hay đúng hơn là Hiệp hội đã nhiều năm ngỏ ý muốn mời Liệp Thú Hội tham gia, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm. Bởi vậy, việc Huỳnh Vĩ Thụy bị Đại Nam đem ra xét xử cũng không gây cho họ nhiều loại cảm xúc như mọi người trong Hội trường.
- A! Nguyễn Mạnh tiên sinh! - Lý Thuẫn bất chợt giơ tay vẫy vẫy, gọi to. - Ồ, lại còn có…
- Hà hà hà, tiểu Lý, Nam Bắc cách biệt, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Bước tới là 2 vị Học giả Đại Nam, dù đã thất thập nhưng dáng điệu vẫn ung dung khoan thai, có vẻ vừa mới bàn luận vô cùng thích thú 1 đề tài nào đó.
- Nguyễn Mạnh tiên sinh và Vô Thường đại sư - Lý Thuẫn tỏ rõ khí chất của 1 người làm ăn kinh doanh, vô cùng hoạt ngôn giới thiệu - Đây là 2 vị Học giả nói không ngoa là niềm tự hào của Đại Nam Đế quốc! Còn xin giới thiệu với 2 vị, đây là 2 Ủy viên cao cấp của Liệp Thú Hội, cũng là những Tiên Bướm có địa vị rất cao trong Cộng đồng Ocellote, ngài Alepho’morphossiss và Elexa’morphossiss.
- Dài quá, cứ gọi là Aleph được rồi.
- Ta cũng vậy, cứ gọi ta Elexa được rồi.
Nói rồi mấy người đều vui vẻ bắt tay nhau. Niềm đam mê học thuật của các Học giả nhân loại, hóa ra lại rất hợp cạ với nguồn tri thức sâu rộng của những Người Bướm đã sống nhiều năm, lại được đưa đẩy bởi 1 vị doanh nhân thành đạt, cuộc bàn luận cứ như vậy trở nên rôm rả.
Nhóm 5 người ban đầu thảo luận trong 1 góc vắng nơi Hội trường, sau đó cùng đồng quan điểm đưa nhau tới 1 phòng VIP trong CLB gần đó, thật yên tĩnh để bàn luận.
Không còn tạp âm bên ngoài, Elexa hóa ra lại là người nói nhiều nhất. Nói về những tri thức Tu Tiên mà ông đã tự mình tìm hiểu, nói về những cảm ngộ tâm đắc của ông về trường phái này, điểm tương đồng của nó với nền văn hóa của Tiên tộc Ocellote. Cách cả 2 trường phái đều hướng tới “trường sinh”, 1 khái niệm trường sinh mà theo ông không nên lý giải theo lối hiểu tầm thường, không phải là sự cố chấp kéo dài sự tồn tại nơi cõi tạm, mà là sự buông bỏ siêu thoát, hướng tới 1 con đường dài và siêu phàm hơn, là sự tấn thăng niết bàn, Nihilism.
Aleph thì không nói nhiều như vậy, ông cùng với Lý Thuẫn bàn luận tâm đắc về sự đại hòa hợp, về “trạng thái hòa hợp” tự nhiên và nhân tạo giữa loài có trí tuệ và Hung thú, nhìn rộng ra là “trạng thái hòa hợp” giữa các loài có trí tuệ với nhau. Bằng kinh nghiệm thực tiễn của Lý Thuẫn, ông cho rằng thực sự có tồn tại 2 loại “trạng thái hòa hợp”, trong tình trạng tự nhiên không can thiệp, và 2 là khi có sự can thiệp chủ đích. Họ đều đồng thuận rằng bằng việc can thiệp có chủ đích và đúng đắn, có thể tạo nên 1 thế giới hài hòa cho tất cả mọi giống loài.
Elexa lại xen vào, nói rằng nếu tất cả đều chỉ là hư vô, Nihilism mới là chân lý, vậy thì còn cần gì hòa hợp hòa hảo? Tất cả đều là ảo mộng của cõi tạm. Đích đến của mọi giống loài đều là Niết bàn. Theo ông, Niết bàn chính là trạng thái hòa hợp hoàn hảo nhất, có thể giải quyết mọi vấn đề mà Aleph đang trăn trở.
- Các vị này, - Vô Thường đại sư đột ngột lên tiếng - Các vị có bao giờ nhìn lên bầu trời và băn khoăn, vì sao từ trái đất của chúng ta lại nhìn thấy không nhiều không ít, vừa đúng 60 chòm sao chưa?
- Chưa từng - Aleph và Elexa đồng thanh đáp - Chúng ta không thắc mắc về những gì Mẹ Thiên nhiên sắp xếp, bà có chủ đích của bà, và bọn ta không có thói quen tò mò với mọi thứ giống như nhân loại.
- Vậy là Tiên Bướm các vị cũng cho rằng, đó là “sự sắp xếp”? - Vô Thường hơi nhướn người về phía trước, ánh mắt sắc bén lạ thường.
- Đúng vậy, - Sau phút trầm ngâm, Aleph đáp lời - Là 1 sự sắp xếp có chủ đích, là 1 “trạng thái hòa hợp” có chủ đích.
- Toán học của nhân loại cho rằng hệ đếm 12 là hệ đếm lý tưởng nhất, 60 lại càng là con số lý tưởng hơn nữa, nó vừa chia hết cho 10 vừa chi hết cho 12. - Elexa nói - Kể cả đối với Tiên đạo, mọi sự ngẫu nhiên kì thực đều là tất nhiên, vạn hạt mưa rơi xuống mặt đất, chẳng hạt nào rơi nhầm chỗ.
- Chúng ta chẳng phải đã quá bận rộn với tư duy của bản thân mình, mà quên đi rằng vẫn còn 1 thế lực cao cả hơn tất thảy đang ngắm nhìn chúng ta khinh bỉ hay sao? - Vô Thường đưa ngón tay chỉ lên trần nhà, mà ai cũng biết ông ta đang ám chỉ tới thứ gì.
Nói rồi, ông đưa ngón tay vẽ lên chiếc bàn uống trà. Ngón tay lướt qua tới đâu, Khí lực của ông lưu lại tới đó, vừa đủ để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không khác gì dùng bút vẽ lên giấy trắng.
- Lục Thập Tinh Mệnh Đồ.
- Xác suất xảy ra với bầu trời, cũng là xác suất xảy tới với chúng ta - Aleph trầm ngâm. - mỗi 1 chòm Tinh Mệnh, cũng đại biểu cho 1 loại Mệnh Vận sao? Ta nghĩ, có lẽ Lục Thập Tinh Mệnh Đồ này là những gì Vũ trụ, dù vô tình hay hữu ý, muốn cho chúng ta nhìn thấy.
- Nói cách khác, đây có thể chính là Câu đố của Vũ trụ, mà nền văn minh của chúng ta buộc phải giải mã. Chính bản thân tôi cũng không rõ vì sao ta bắt buộc phải giải mã nó, là để tránh khỏi sự diệt vong, hay để nhìn thấu được Thiên Cơ? - Vô Thường nói.
- Dù gì thì, - Elexa lại trầm ngâm - Có lẽ nó chính là chìa khóa mở ra Niết Bàn thực sự? Vô Thường đại sư, ngài có chút chiêm nghiệm nào về thứ này rồi phải không?
- Tại hạ quả thực đã nghĩ về nó rất lâu, cũng đã có 1 vài giả thuyết. Nhưng… vẫn còn thiếu 1 mấu chốt đột phá cuối cùng, mà chính ta cũng không rõ nó là gì…
- Các vị!
Đúng lúc ấy, Nguyễn Mạnh tiên sinh đột ngột cất lời.
- Dạo gần đây, ta có manh nha 1 thứ ý tưởng điên rồ, về 1 loại hình Văn học mà chính ta cũng muốn phản bác, phủ nhận, mà càng nghĩ về nó lại càng ám ảnh.
===
Thời khắc ấy, 1 câu nói tưởng chừng chẳng đầu chẳng đuôi của Nguyễn Mạnh, lại khiến Elexa nhớ mãi đến tận 24 năm sau, về 1 thứ Văn học vốn tưởng chừng chẳng liên quan chút gì tới “Câu đố của Vũ trụ”.
1 tháng sau Hội nghị ấy, Vô Thường đại sư mất tích, mà về sau được Vương Lập Đế ngang nhiên xác nhận là “mời ông về để thảo luận về Thiên Mệnh”.
1 năm sau đó, Kỉ lịch 5993, Thánh nữ Cầm Dạ Nguyệt ra đời.
Đồng thời điểm đó, Vu Linh Đại Chiến nổ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.