Chương 113: Chương 113: Đặc sản
Hắc Long
03/07/2018
- Oa! Các bạn nhìn xem, gian bếp rất gọn gàng, và sạch sẽ! Ồ, nơi đây có đến 8 cái bếp, và cả những nồi nước dùng. Oa! Mùi rất là thơm~. Chiếc tủ lạnh lớn này, chắc là chứa nhiều nguyên liệu lắm đây~. Chị à, chị có thể nấu ăn tại đây cho các bạn khán giả cùng xem, được không ạ~.... Oái! Oái! Cái gì thế kia? Gián! Gián!
Pha này, Thuý Giang diễn rất thuần thục, rất chân thực.
Vũ Hải Hùng đứng đằng sau, cười khành khạch.
Dưới nền nhà bếp sạch sẽ, một con gián nhởn nhơ bò trên nền đất. Tiếp theo đó, là hai con, ba con, rồi cả một đàn gián!
Thuý Giang hét lên, nhảy nhót, mấy nhân viên nữ của nhà hàng cũng vậy.
Há há há! Vũ Hải Hùng cố nhịn không cười ra thành tiếng. Gián, hắn mang vào, cả một đàn luôn.
Phá hoại nhà hàng, vẫn xoay quanh câu chuyện về con gián, nhưng làm sao để sử dụng con gián, mới là nghệ thuật. Đang yên đang lành xông vào gian bếp nhà người ta, rồi thả gián ra, chẳng phải quá lộ liễu sao?
Thuê đám Fooder vào review nhà hàng, rồi bỗng nhiên phát hiện ra gián trong bếp, cũng quá lộ liễu. Đám Fooder, đã có quá nhiều ô danh với mấy vụ bóc phốt rồi.
Tất cả, phải được dàn xếp, phải đánh vào tâm lý khán giả, phải khiến cho tất cả mọi thứ, giống như một sự ngẫu nhiên. Không nhờ đích danh Fooder, mà nhờ MC của Fooder, Thuý Giang. Khán giả sẽ có cảm giác như đang xem một Vlog thực tế, mọi sự việc xảy ra đều do ngẫu nhiên, không hề được lên kế hoạch.
Vũ Hải Hùng, sẵn sàng đem bản thân mình ra làm mồi, để tạo nên cái sự ngẫu nhiên ấy, để rồi Thuý Giang, một cách rất tình cờ, bước vào nhà hàng, và rất tình cờ muốn tham quan gian bếp.
Thủ đoạn vô cùng đơn giản, nhưng để thực hiện được thủ đoạn này, cần nắm được rất vững vàng về tâm lý khách hàng.
Các bình luận, cũng thể hiện điều đó.
“Ôi kinh quá, gián kìa!”
“Đen kịt một mảnh luôn!”
“Lúc nha lúc nhúc, kinh quá!”
“Sởn hết cả da gà!”
“Nhà hàng này nhìn bên ngoài thì sạch sẽ, ai ngờ bẩn vãi như vậy?!”
“Từ giờ tao không dám ăn nhà hàng này nữa đâu!”
Nhà hàng này coi như đứt. Hải Hùng đắc ý nhìn bà bếp trưởng. Đây chính là mẹ thằng Văn sao? Khó khăn lắm, mới xin được vào vị trí này nhỉ? Có trách, thì trách con trai bà ăn ở không ra gì mà thôi.
Chị Thanh nhìn tất cả hoảng loạn, chị vẫn đứng đó bình tĩnh, mỉm cười.
- Em gái, đừng sợ. Bọn gián này, là chị nuôi để làm nguyên liệu đặc biệt đấy. Hôm nay, em đã ở đây, hay là để chị mời em ăn thử nhé?
- Cái... cái gì? Là chị nuôi? Làm nguyên liệu? Chị định nấu món gián à?
- Đúng thế, nhân dịp này, mời tất cả mọi người cùng ăn luôn! - Chị cố ý nói to lên, cho tất cả khách khứa bên ngoài nghe thấy. Tiếng xôn xao nổi lên.
Dối trá! Gián do tao mua về, nuôi nuôi cái đé*. Vũ Hải Hùng có nằm mơ cũng không tin được độ tráo trở của con mụ này. Để xem, hơn trăm con gián, mụ lấy cái gì mà bắt hết bọn nó?
Tất cả khán giả trên mạng cũng đang hồi hộp chờ xem.
Chị Thanh vẫn ung dung lấy từ trong chạn ra hai cái chảo lớn. Chị đặt một cái chảo xuống dưới, huýt sáo một tiếng lanh lảnh. Nghe tiếng huýt sáo này, bỗng cả đàn gián, rào rào đồng loạt nhảy lên, nằm im trong chảo.
Nhìn cảnh đàn gián đồng loạt nhảy lên, phát ra những tiếng sào sạo, ai cũng sởn cả da gà.
Chị vẫn thản nhiên huýt sáo, lấy chai dầu rưới lên chiếc chảo còn lại. Chị bật một lúc hai cái bếp. Chị đặt chiếc chảo đã rưới dầu lên bếp, dưới ngọn lửa to đùng, chiếc chảo dần phát ra những tiếng sôi xèo xèo.
Cốp!!
Bằng một thao tác vô cùng điêu luyện, chị úp chiếc chảo chứa đầy gián vào chiếc chảo dầu đang sôi, giữ chặt lấy hơ trên lửa. Chỉ nghe tiếng xèo xèo ghê người.
Hấp!!
Chị nhún người, vung một cây chảo ra, đàn gián bị hất văng lên trời, chị lại dùng một cây chảo, nhẹ nhàng hứng lấy.
Hai cái bếp bừng bừng lửa cháy, chị dùng hai chiếc chảo, thuần thục nhẹ nhàng, tung hứng đám gián đã bị rán giòn, từ bên này qua bên kia.
Những động tác của chị, mê đắm lòng người, không khác gì một buổi biểu diễn ẩm thực của những nhà hàng 5 sao.
Rất nhiều bình luận, đều thán phục, và thả tim.
“Đẹp thật”
“Nấu ăn, mà cứ như đang múa vậy”
“Mấy con gián bay bay trên trời, mà ta cứ thấy giống mấy miếng snack”
“Rán như vậy, chắc là giòn lắm”
“Gián rán? Hay là rán gián? Há há, nghe y như nhau!”
“Gián rán! Không biết ăn ra sao nhỉ?”
Cốp!!
Đột nhiên, chị lại úp hai chiếc chảo lại, xoay tròn trên lửa.
- Chị à, chị... chị đang làm gì vậy? - Thuý Giang e dè hỏi.
- Rán giòn mặt ngoài, sau đó nướng, để tạo mùi thơm.
“Úp chảo lại rồi xoay tròn trên lửa, là để nướng sao?”
“Nhìn hấp dẫn quá”
“Nhìn qua màn hình thôi cũng ngửi thấy mùi thơm rồi!” Công nhận, mùi thơm bay ra khắp cả quán. Là mùi của hương liệu, và tẩm ướp.
Thực khách đều chảy hết nước dãi.
Mọi người bị mùi thơm này hành hạ thêm ít lâu, đã thấy chị Thanh mang một đĩa lớn những con rán được chiên, bày biện trên những lá rau diếp, khói còn đang bốc nghi ngút.
Đoàn quay phim của Thuý Giang vẫn theo sát.
Có mấy lần, thằng Hùng kéo kéo tay Thuý Giang, như muốn nhắc rằng bà chị được tui thuê tới đây để bóc phốt người ta, chứ không phải để quảng cáo đặc sản.
Nhưng Thuý Giang vờ như không biết, cứ tươi cười đon đả chạy theo chị Thanh.
Không bóc được phốt, thì chỉ lỡ một đơn hàng mà thôi. Nhưng giới thiệu được một món đặc sản mới, chắc chắn, tháng này sẽ được tăng lương.
Thực khách trong quán đắm đuối nhìn đám gián, đánh ực một tiếng. Có người đánh bạo, lấy đũa khều khều, gắp một con lên, cho thử vào mồm.
Quay phim ngay lập tức chạy tới, quay cận mặt vào người vừa ăn, như muốn bắt từng biểu cảm của người này. Chỉ thấy, cơ miệng anh ta chảy xệ xuống, lông mày nhíu lên cao hết cỡ, mũi hất lên như muốn hít ngửi.
- Ngon quá! Giòn giòn như cá khô, dai dai như thịt bò, lại thơm thơm. Ngon không cưỡng nổi!
Vị này không nhịn nổi, ngay lập tức bốc một vốc muốn cho vào mồm, bị những người khác ngăn chặn.
- Ê ông anh! Ăn vừa vừa thôi người khác còn ăn với! Có phải chết đói chết khát gì đâu!
Nói rồi, tất cả đều ngấu nghiến xơi món gián này.
Những khán giả nhìn qua màn hình, cũng phát thèm. Clip trực tiếp này, đã có hơn 100 nghìn người xem.
“Ở Hải Thành mấy chục năm rồi, giờ mới biết có món gián này”
“Khi nào phải đi ăn thử mới được!”
“Khi nào là khi nào, đi ăn luôn đi, chắc người ta vẫn còn bán!”
“Đặc sản mới của Hải Thành đây sao? Đi ăn ngay và luôn!”
“Thèm quá!”
…
- Em cũng ăn thử đi. - Chị Thanh cười, bảo Thuý Giang.
- Em... em xin... Ui! Ui! Các bạn ơi~ - Thuý Giang nói vào ống kính- Ngon.. ngon không tả được.
- Nghe nói, ăn gián rất tốt cho da đấy, cải thiện tiết tố rất tốt nữa. Loài gián, là sinh vật tiền sử có sức sống vô cùng dẻo dai.
- Vậy hả chị? Vậy để em ăn nhiều một chút...
Nhìn biểu cảm hot girl ăn con gián mà ngon tới nỗi chảy cả cơ mặt, một loạt bình luận vào thả tim.
Vũ Hải Hùng bực tức, lôi thằng Vinh Mũi chó ra về. Chưa kịp ra tới cửa, đã có tiếng một thanh niên quát tháo lên.
- Sao cơ? Ta mới nghỉ thu ngân có một buổi sáng, đã có đứa dám đến bắt nạt nhân viên của ta?
Ngoài cửa, cô bé thu ngân vừa ấm ức, vừa mách ông chủ. Ông chủ, chính là Vương Minh Quang. Tên này, từ chợ về, bị con người bí ẩn trong bóng tối kia trêu chọc, mặt vẫn còn hiện rõ sự cay cú.
Pha này, Thuý Giang diễn rất thuần thục, rất chân thực.
Vũ Hải Hùng đứng đằng sau, cười khành khạch.
Dưới nền nhà bếp sạch sẽ, một con gián nhởn nhơ bò trên nền đất. Tiếp theo đó, là hai con, ba con, rồi cả một đàn gián!
Thuý Giang hét lên, nhảy nhót, mấy nhân viên nữ của nhà hàng cũng vậy.
Há há há! Vũ Hải Hùng cố nhịn không cười ra thành tiếng. Gián, hắn mang vào, cả một đàn luôn.
Phá hoại nhà hàng, vẫn xoay quanh câu chuyện về con gián, nhưng làm sao để sử dụng con gián, mới là nghệ thuật. Đang yên đang lành xông vào gian bếp nhà người ta, rồi thả gián ra, chẳng phải quá lộ liễu sao?
Thuê đám Fooder vào review nhà hàng, rồi bỗng nhiên phát hiện ra gián trong bếp, cũng quá lộ liễu. Đám Fooder, đã có quá nhiều ô danh với mấy vụ bóc phốt rồi.
Tất cả, phải được dàn xếp, phải đánh vào tâm lý khán giả, phải khiến cho tất cả mọi thứ, giống như một sự ngẫu nhiên. Không nhờ đích danh Fooder, mà nhờ MC của Fooder, Thuý Giang. Khán giả sẽ có cảm giác như đang xem một Vlog thực tế, mọi sự việc xảy ra đều do ngẫu nhiên, không hề được lên kế hoạch.
Vũ Hải Hùng, sẵn sàng đem bản thân mình ra làm mồi, để tạo nên cái sự ngẫu nhiên ấy, để rồi Thuý Giang, một cách rất tình cờ, bước vào nhà hàng, và rất tình cờ muốn tham quan gian bếp.
Thủ đoạn vô cùng đơn giản, nhưng để thực hiện được thủ đoạn này, cần nắm được rất vững vàng về tâm lý khách hàng.
Các bình luận, cũng thể hiện điều đó.
“Ôi kinh quá, gián kìa!”
“Đen kịt một mảnh luôn!”
“Lúc nha lúc nhúc, kinh quá!”
“Sởn hết cả da gà!”
“Nhà hàng này nhìn bên ngoài thì sạch sẽ, ai ngờ bẩn vãi như vậy?!”
“Từ giờ tao không dám ăn nhà hàng này nữa đâu!”
Nhà hàng này coi như đứt. Hải Hùng đắc ý nhìn bà bếp trưởng. Đây chính là mẹ thằng Văn sao? Khó khăn lắm, mới xin được vào vị trí này nhỉ? Có trách, thì trách con trai bà ăn ở không ra gì mà thôi.
Chị Thanh nhìn tất cả hoảng loạn, chị vẫn đứng đó bình tĩnh, mỉm cười.
- Em gái, đừng sợ. Bọn gián này, là chị nuôi để làm nguyên liệu đặc biệt đấy. Hôm nay, em đã ở đây, hay là để chị mời em ăn thử nhé?
- Cái... cái gì? Là chị nuôi? Làm nguyên liệu? Chị định nấu món gián à?
- Đúng thế, nhân dịp này, mời tất cả mọi người cùng ăn luôn! - Chị cố ý nói to lên, cho tất cả khách khứa bên ngoài nghe thấy. Tiếng xôn xao nổi lên.
Dối trá! Gián do tao mua về, nuôi nuôi cái đé*. Vũ Hải Hùng có nằm mơ cũng không tin được độ tráo trở của con mụ này. Để xem, hơn trăm con gián, mụ lấy cái gì mà bắt hết bọn nó?
Tất cả khán giả trên mạng cũng đang hồi hộp chờ xem.
Chị Thanh vẫn ung dung lấy từ trong chạn ra hai cái chảo lớn. Chị đặt một cái chảo xuống dưới, huýt sáo một tiếng lanh lảnh. Nghe tiếng huýt sáo này, bỗng cả đàn gián, rào rào đồng loạt nhảy lên, nằm im trong chảo.
Nhìn cảnh đàn gián đồng loạt nhảy lên, phát ra những tiếng sào sạo, ai cũng sởn cả da gà.
Chị vẫn thản nhiên huýt sáo, lấy chai dầu rưới lên chiếc chảo còn lại. Chị bật một lúc hai cái bếp. Chị đặt chiếc chảo đã rưới dầu lên bếp, dưới ngọn lửa to đùng, chiếc chảo dần phát ra những tiếng sôi xèo xèo.
Cốp!!
Bằng một thao tác vô cùng điêu luyện, chị úp chiếc chảo chứa đầy gián vào chiếc chảo dầu đang sôi, giữ chặt lấy hơ trên lửa. Chỉ nghe tiếng xèo xèo ghê người.
Hấp!!
Chị nhún người, vung một cây chảo ra, đàn gián bị hất văng lên trời, chị lại dùng một cây chảo, nhẹ nhàng hứng lấy.
Hai cái bếp bừng bừng lửa cháy, chị dùng hai chiếc chảo, thuần thục nhẹ nhàng, tung hứng đám gián đã bị rán giòn, từ bên này qua bên kia.
Những động tác của chị, mê đắm lòng người, không khác gì một buổi biểu diễn ẩm thực của những nhà hàng 5 sao.
Rất nhiều bình luận, đều thán phục, và thả tim.
“Đẹp thật”
“Nấu ăn, mà cứ như đang múa vậy”
“Mấy con gián bay bay trên trời, mà ta cứ thấy giống mấy miếng snack”
“Rán như vậy, chắc là giòn lắm”
“Gián rán? Hay là rán gián? Há há, nghe y như nhau!”
“Gián rán! Không biết ăn ra sao nhỉ?”
Cốp!!
Đột nhiên, chị lại úp hai chiếc chảo lại, xoay tròn trên lửa.
- Chị à, chị... chị đang làm gì vậy? - Thuý Giang e dè hỏi.
- Rán giòn mặt ngoài, sau đó nướng, để tạo mùi thơm.
“Úp chảo lại rồi xoay tròn trên lửa, là để nướng sao?”
“Nhìn hấp dẫn quá”
“Nhìn qua màn hình thôi cũng ngửi thấy mùi thơm rồi!” Công nhận, mùi thơm bay ra khắp cả quán. Là mùi của hương liệu, và tẩm ướp.
Thực khách đều chảy hết nước dãi.
Mọi người bị mùi thơm này hành hạ thêm ít lâu, đã thấy chị Thanh mang một đĩa lớn những con rán được chiên, bày biện trên những lá rau diếp, khói còn đang bốc nghi ngút.
Đoàn quay phim của Thuý Giang vẫn theo sát.
Có mấy lần, thằng Hùng kéo kéo tay Thuý Giang, như muốn nhắc rằng bà chị được tui thuê tới đây để bóc phốt người ta, chứ không phải để quảng cáo đặc sản.
Nhưng Thuý Giang vờ như không biết, cứ tươi cười đon đả chạy theo chị Thanh.
Không bóc được phốt, thì chỉ lỡ một đơn hàng mà thôi. Nhưng giới thiệu được một món đặc sản mới, chắc chắn, tháng này sẽ được tăng lương.
Thực khách trong quán đắm đuối nhìn đám gián, đánh ực một tiếng. Có người đánh bạo, lấy đũa khều khều, gắp một con lên, cho thử vào mồm.
Quay phim ngay lập tức chạy tới, quay cận mặt vào người vừa ăn, như muốn bắt từng biểu cảm của người này. Chỉ thấy, cơ miệng anh ta chảy xệ xuống, lông mày nhíu lên cao hết cỡ, mũi hất lên như muốn hít ngửi.
- Ngon quá! Giòn giòn như cá khô, dai dai như thịt bò, lại thơm thơm. Ngon không cưỡng nổi!
Vị này không nhịn nổi, ngay lập tức bốc một vốc muốn cho vào mồm, bị những người khác ngăn chặn.
- Ê ông anh! Ăn vừa vừa thôi người khác còn ăn với! Có phải chết đói chết khát gì đâu!
Nói rồi, tất cả đều ngấu nghiến xơi món gián này.
Những khán giả nhìn qua màn hình, cũng phát thèm. Clip trực tiếp này, đã có hơn 100 nghìn người xem.
“Ở Hải Thành mấy chục năm rồi, giờ mới biết có món gián này”
“Khi nào phải đi ăn thử mới được!”
“Khi nào là khi nào, đi ăn luôn đi, chắc người ta vẫn còn bán!”
“Đặc sản mới của Hải Thành đây sao? Đi ăn ngay và luôn!”
“Thèm quá!”
…
- Em cũng ăn thử đi. - Chị Thanh cười, bảo Thuý Giang.
- Em... em xin... Ui! Ui! Các bạn ơi~ - Thuý Giang nói vào ống kính- Ngon.. ngon không tả được.
- Nghe nói, ăn gián rất tốt cho da đấy, cải thiện tiết tố rất tốt nữa. Loài gián, là sinh vật tiền sử có sức sống vô cùng dẻo dai.
- Vậy hả chị? Vậy để em ăn nhiều một chút...
Nhìn biểu cảm hot girl ăn con gián mà ngon tới nỗi chảy cả cơ mặt, một loạt bình luận vào thả tim.
Vũ Hải Hùng bực tức, lôi thằng Vinh Mũi chó ra về. Chưa kịp ra tới cửa, đã có tiếng một thanh niên quát tháo lên.
- Sao cơ? Ta mới nghỉ thu ngân có một buổi sáng, đã có đứa dám đến bắt nạt nhân viên của ta?
Ngoài cửa, cô bé thu ngân vừa ấm ức, vừa mách ông chủ. Ông chủ, chính là Vương Minh Quang. Tên này, từ chợ về, bị con người bí ẩn trong bóng tối kia trêu chọc, mặt vẫn còn hiện rõ sự cay cú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.