Chương 180: Chương 180: Trao đổi
Hắc Long
03/07/2018
Nơi đây là một hầm mỏ cũ. Tối tăm. Nóng bức.
Quang đã theo đuôi tên nhỏ con từ chợ tới tận đây. Dọc đường đi, hắn đảm bảo mình không hề bị phát hiện.
Bám đuôi là một trong những sở trường của Quang. Bởi vì hắn rất mờ nhạt.
Ánh đèn pin lấp loé ở phía trước. Quang bám sát phía sau. Từng tiếng nước nhỏ róc rách xuống dưới chân.
Hầm mỏ này, đã bị bỏ hoang khá lâu.
Đường hầm dẫn sâu xuống phía dưới lòng đất.
Các nhánh rẽ cũng bắt đầu nhiều lên, và đường hầm càng trở nên rộng rãi.
Ra vậy. Hệ thống cống ngầm của Hải Thành, lại kết nối với những hầm mỏ của Quảng Yên. Đám người thú sau khi trốn thoát khỏi Hải Thành, đã nương theo đường cống ngầm để tới đây.
Việc sử dụng đường cống ngầm để vượt ra khỏi ranh giới của một thành phố vốn vô cùng khó khăn. Bởi vây quanh những con đường ra ngoại ô, chính là hàng đàn quái vật bị đột biến, mạnh tới mức kinh khủng.
Nhưng từ 2 tháng trước, sau vụ ám sát Vương Vũ Hoành bất thành, các đường cống ngầm bỗng nhiên được thông thoáng một cách kì lạ.
Hiện nay, dựa vào đường cống ngầm, người ta đã có thể di chuyển gần như khắp toàn bộ Đế quốc.
Chuyện này ẩn chứa thật nhiều nguy cơ.
Nhưng trước mắt, Quang cần tập trung vào mục đích của mình. Hắn bám sát theo ánh đèn pin, tai vểnh lên nghe ngóng.
Phía trước, có tiếng nói chuyện.
- Mua đồ về rồi đấy à? Hôm nay có món gì vậy? Ồ, vẫn mua thịt với rau à? Kinh phí của chúng ta đang eo hẹp, đừng nên phung phí như vậy...
- Có gì đâu, anh em ta lâu lắm rồi mới được tự do như vậy, ăn uống ngon lành vài bữa cũng đâu có sao.
- Thôi được rồi, vào đi.
Phía trước, có 2 tên lính gác. Có lẽ từ đây trở vào, sẽ là nơi chúng ẩn nấp.
Làm sao để có thể đi tiếp, đối với Quang cũng không khó. Mẹ hắn có dạy vài mánh khoé liên quan tới địa mạch.
Hắn vỗ nhẹ bàn tay vào bức tường. Lực đạo truyền từ tay hắn, chạy theo mạch của đất, tới phía đối diện.
Rầm!
Một viên đá lớn rơi từ trên trần xuống, tạo nên một tiếng động lớn.
- Ai?
Hai tên lính gác nhanh chóng chạy tới kiểm tra. Phía đối diện, Quang đã sử dụng Mộc Hành Bộ nép mình vào đá, lẻn vào trong.
Hai tên này, may quá, không phải người sói. Trong tất cả các giống loài, Quang chỉ ngại nhất người sói. Đám đó sử dụng thính giác và khứu giác, rất khó chơi. Các giống loài còn lại, đều lấy thị giác làm chủ, mà che giấu thị giác, đối với Quang, vô cùng dễ dàng.
Đặc biệt, trong hang đá này, có một cách vô cùng hữu hiệu để lẩn trốn.
Khúc Xạ.
Ánh sáng có thuộc tính truyền thẳng trong môi trường đồng nhất, nhưng sẽ bị gấp khúc khi đi qua những phân cách giữa các môi trường, hoặc môi trường không đồng nhất. Ví dụ, từ không khí truyền vào nước, hay từ không khí lạnh qua không khí nóng. Cách tạo ra môi trường không đồng nhất, cũng vô cùng đơn giản, sử dụng nhiệt độ.
Bẻ cong đường đi của ánh sáng, biến không khí xung quanh trở thành một lăng kính. Như vậy, đối phương sẽ không nhìn thấy hắn, mà chỉ nhìn thấy những vùng đất đá xung quanh. Bởi vì trong hang động, các vùng đất đá đều na ná nhau, nên đối phương sẽ khó nhận ra được, không khác gì đang tàng hình.
Hắn sử dụng Khúc Xạ quanh người, ung dung bò vào bên trong.
Mô hình trú ẩm dưới mặt đất, thường theo một khuôn mẫu quen thuộc, phòng canh gác, kho vũ khí, nhà bếp, sau đó mới là nơi ở và nơi chữa trị.
Sở dĩ phải đặt kho vũ khí và nhà bếp lên trước, bởi nấu nướng, cần tiêu khói lên trên mặt đất, còn vũ khí, để tiện lấy và sử dụng.
Nơi trú ẩn này không quá mới mẻ. Từ hôm xảy ra bạo động đến giờ, mới chỉ có vài ngày. Có lẽ, từ trước đó, kế hoạch này đã được chuẩn bị, cả đường thoát hiểm cũng được tính tới.
Mọi thứ cứ như đều được biết trước.
Một vụ bạo động chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng muốn nó xảy ra, lại phải chờ hắn tới.
Ngươi muốn cho ta, thấy cảnh lầm than của những kẻ này sao? Vì lý do gì mà ngươi muốn chiêu mộ ta đến vậy? Ta cũng không phải là chúa trời, thiếu gì kẻ mạnh mẽ hơn ta để ngươi có thể chiêu mộ?
Quang nghĩ trong đầu như vậy. Hắn tiếp tục bò sâu vào trong.
- Các anh này, các anh là sói, là bướm, là quỷ, còn tôi là gián. Về cơ bản, chúng ta đều là súc vật. Các anh nên nghe tôi, đừng cố chấp như vậy...
Giọng nói này, là của Hồng! Con gián này, sao đã bị bắt tới đây rồi?
Giọng nói phát ra từ một căn phòng. Quang ghé mắt vào nhìn. Hoá ra chẳng phải phòng tra tấn gì, mà là một gian bếp.
- Món rau này, phải luộc trước rồi mới xào, ăn mới giòn. Còn món thịt này, nên chia làm nhiều phần, mỗi phần lại nấu một kiểu, ăn cho đỡ nhàm. Các anh cứ ném hết nguyên liệu vào trong chảo dầu như vậy, còn gì là ẩm thực nữa?
Đúng là Hồng. Hơi đen nhẻm vì muội than, nhưng xem ra vẫn béo tốt. Có vẻ như đám người thú này đối xử với tù binh không tệ chút nào. Thậm chí, tù binh còn có quyền lải nhải chỉ bảo cho nhân viên nhà bếp cách nấu nướng.
Quang không rảnh để hỏi chuyện Hồng, hắn tìm vào nơi phơi quần áo, vơ tạm lấy một cái áo để mặc. Áo không được phơi ngoài nắng, có mùi hôi rình, nhưng chính vì vậy, mới ngăn được cái mũi của đám người sói.
Hắn lại mò sâu vào bên trong.
Vào tới đây, mới thấy được sinh hoạt của đám người thú.
Cũng không có gì nhiều, chỉ là tán chuyện, hát hò, vật tay, vật lộn. Đám này đều từ trong đấu trường thoát ra ngoài, ít nhiều còn mang tâm lý e ngại dè chừng. Người pha trò chủ yếu là đám đã quen phục vụ cho khách hàng. Quang còn thấy những bàn chơi mạt chược hay poker. Cái đám này, trốn thoát ra ngoài, còn cuỗm theo rất nhiều đồ giải trí.
Quang không tìm thấy Ngạ Quỷ. Hắn tiếp tục mò sâu xuống dưới.
Nơi đây chỉ còn lại một lối đi. Hắn không chút do dự bước theo. Một căn phòng không quá rộng lớn. Nơi đây đúc một bức tượng không nhìn rõ hình thù. Phù Dung ngồi trước bức tượng, khoanh chân.
- Ta biết là ngươi sẽ tới.
Quang không còn sử dụng Khúc Xạ nữa, hắn cũng cởi bỏ cái áo, đứng đó. Phù Dung cũng đứng dậy, quay người.
Hai người nhìn nhau.
- Thánh Nữ của các ngươi, có vẻ nắm rất rõ nhất cử nhất động của ta? - Quang mỉa mai cười.
- Còn ngươi, có vẻ nắm rất rõ hướng đi của ta. - Phù Dung nói.
- Ta chỉ nghĩ, nếu ngươi thật sự muốn tìm kiếm tự do, bằng vào năng lực của ngươi, là thừa sức. Vì sao còn cần vác thêm rất nhiều cục nợ như vậy? Có lẽ thứ ngươi muốn tìm, không phải là tự do của riêng ngươi, mà là tự do của tất cả mọi người giống như ngươi.
Phù Dung gật đầu.
- Một kẻ nô lệ, quanh năm phải chém giết trong đấu trường, làm sao có nổi một tư tưởng cao cả như vậy. Chỉ có thể do một kẻ nào đó reo giắc lý tưởng ấy vào trong đầu ngươi. Vậy thì chỉ có thể là cô gái đó. Và qua câu nói vừa rồi, ngươi không phản đối, vậy ta có thể xác nhận, cô ta chính là Thánh Nữ trong lời đồn.
Phù Dung lại gật đầu.
Cái tên này, hình như vô cùng thật thà? Quang chợt nghĩ, những thủ đoạn nhỏ hắn giăng ra, bỗng trở nên dư thừa. Vô cùng chán. Giống y như nói chuyện với thằng Văn vậy.
- Ngươi không sợ khi tới đây một mình sao?
- Ha ha ha, tất nhiên là ta không sợ, bởi vì ta chắc chắn mình sẽ không chết.
- Vì ngươi mạnh?
- Không phải, vì ta quan trọng.
- Vậy ngươi tới đây để làm gì?
- Ta muốn thương lượng. Một cuộc trao đổi.
Quang đã theo đuôi tên nhỏ con từ chợ tới tận đây. Dọc đường đi, hắn đảm bảo mình không hề bị phát hiện.
Bám đuôi là một trong những sở trường của Quang. Bởi vì hắn rất mờ nhạt.
Ánh đèn pin lấp loé ở phía trước. Quang bám sát phía sau. Từng tiếng nước nhỏ róc rách xuống dưới chân.
Hầm mỏ này, đã bị bỏ hoang khá lâu.
Đường hầm dẫn sâu xuống phía dưới lòng đất.
Các nhánh rẽ cũng bắt đầu nhiều lên, và đường hầm càng trở nên rộng rãi.
Ra vậy. Hệ thống cống ngầm của Hải Thành, lại kết nối với những hầm mỏ của Quảng Yên. Đám người thú sau khi trốn thoát khỏi Hải Thành, đã nương theo đường cống ngầm để tới đây.
Việc sử dụng đường cống ngầm để vượt ra khỏi ranh giới của một thành phố vốn vô cùng khó khăn. Bởi vây quanh những con đường ra ngoại ô, chính là hàng đàn quái vật bị đột biến, mạnh tới mức kinh khủng.
Nhưng từ 2 tháng trước, sau vụ ám sát Vương Vũ Hoành bất thành, các đường cống ngầm bỗng nhiên được thông thoáng một cách kì lạ.
Hiện nay, dựa vào đường cống ngầm, người ta đã có thể di chuyển gần như khắp toàn bộ Đế quốc.
Chuyện này ẩn chứa thật nhiều nguy cơ.
Nhưng trước mắt, Quang cần tập trung vào mục đích của mình. Hắn bám sát theo ánh đèn pin, tai vểnh lên nghe ngóng.
Phía trước, có tiếng nói chuyện.
- Mua đồ về rồi đấy à? Hôm nay có món gì vậy? Ồ, vẫn mua thịt với rau à? Kinh phí của chúng ta đang eo hẹp, đừng nên phung phí như vậy...
- Có gì đâu, anh em ta lâu lắm rồi mới được tự do như vậy, ăn uống ngon lành vài bữa cũng đâu có sao.
- Thôi được rồi, vào đi.
Phía trước, có 2 tên lính gác. Có lẽ từ đây trở vào, sẽ là nơi chúng ẩn nấp.
Làm sao để có thể đi tiếp, đối với Quang cũng không khó. Mẹ hắn có dạy vài mánh khoé liên quan tới địa mạch.
Hắn vỗ nhẹ bàn tay vào bức tường. Lực đạo truyền từ tay hắn, chạy theo mạch của đất, tới phía đối diện.
Rầm!
Một viên đá lớn rơi từ trên trần xuống, tạo nên một tiếng động lớn.
- Ai?
Hai tên lính gác nhanh chóng chạy tới kiểm tra. Phía đối diện, Quang đã sử dụng Mộc Hành Bộ nép mình vào đá, lẻn vào trong.
Hai tên này, may quá, không phải người sói. Trong tất cả các giống loài, Quang chỉ ngại nhất người sói. Đám đó sử dụng thính giác và khứu giác, rất khó chơi. Các giống loài còn lại, đều lấy thị giác làm chủ, mà che giấu thị giác, đối với Quang, vô cùng dễ dàng.
Đặc biệt, trong hang đá này, có một cách vô cùng hữu hiệu để lẩn trốn.
Khúc Xạ.
Ánh sáng có thuộc tính truyền thẳng trong môi trường đồng nhất, nhưng sẽ bị gấp khúc khi đi qua những phân cách giữa các môi trường, hoặc môi trường không đồng nhất. Ví dụ, từ không khí truyền vào nước, hay từ không khí lạnh qua không khí nóng. Cách tạo ra môi trường không đồng nhất, cũng vô cùng đơn giản, sử dụng nhiệt độ.
Bẻ cong đường đi của ánh sáng, biến không khí xung quanh trở thành một lăng kính. Như vậy, đối phương sẽ không nhìn thấy hắn, mà chỉ nhìn thấy những vùng đất đá xung quanh. Bởi vì trong hang động, các vùng đất đá đều na ná nhau, nên đối phương sẽ khó nhận ra được, không khác gì đang tàng hình.
Hắn sử dụng Khúc Xạ quanh người, ung dung bò vào bên trong.
Mô hình trú ẩm dưới mặt đất, thường theo một khuôn mẫu quen thuộc, phòng canh gác, kho vũ khí, nhà bếp, sau đó mới là nơi ở và nơi chữa trị.
Sở dĩ phải đặt kho vũ khí và nhà bếp lên trước, bởi nấu nướng, cần tiêu khói lên trên mặt đất, còn vũ khí, để tiện lấy và sử dụng.
Nơi trú ẩn này không quá mới mẻ. Từ hôm xảy ra bạo động đến giờ, mới chỉ có vài ngày. Có lẽ, từ trước đó, kế hoạch này đã được chuẩn bị, cả đường thoát hiểm cũng được tính tới.
Mọi thứ cứ như đều được biết trước.
Một vụ bạo động chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng muốn nó xảy ra, lại phải chờ hắn tới.
Ngươi muốn cho ta, thấy cảnh lầm than của những kẻ này sao? Vì lý do gì mà ngươi muốn chiêu mộ ta đến vậy? Ta cũng không phải là chúa trời, thiếu gì kẻ mạnh mẽ hơn ta để ngươi có thể chiêu mộ?
Quang nghĩ trong đầu như vậy. Hắn tiếp tục bò sâu vào trong.
- Các anh này, các anh là sói, là bướm, là quỷ, còn tôi là gián. Về cơ bản, chúng ta đều là súc vật. Các anh nên nghe tôi, đừng cố chấp như vậy...
Giọng nói này, là của Hồng! Con gián này, sao đã bị bắt tới đây rồi?
Giọng nói phát ra từ một căn phòng. Quang ghé mắt vào nhìn. Hoá ra chẳng phải phòng tra tấn gì, mà là một gian bếp.
- Món rau này, phải luộc trước rồi mới xào, ăn mới giòn. Còn món thịt này, nên chia làm nhiều phần, mỗi phần lại nấu một kiểu, ăn cho đỡ nhàm. Các anh cứ ném hết nguyên liệu vào trong chảo dầu như vậy, còn gì là ẩm thực nữa?
Đúng là Hồng. Hơi đen nhẻm vì muội than, nhưng xem ra vẫn béo tốt. Có vẻ như đám người thú này đối xử với tù binh không tệ chút nào. Thậm chí, tù binh còn có quyền lải nhải chỉ bảo cho nhân viên nhà bếp cách nấu nướng.
Quang không rảnh để hỏi chuyện Hồng, hắn tìm vào nơi phơi quần áo, vơ tạm lấy một cái áo để mặc. Áo không được phơi ngoài nắng, có mùi hôi rình, nhưng chính vì vậy, mới ngăn được cái mũi của đám người sói.
Hắn lại mò sâu vào bên trong.
Vào tới đây, mới thấy được sinh hoạt của đám người thú.
Cũng không có gì nhiều, chỉ là tán chuyện, hát hò, vật tay, vật lộn. Đám này đều từ trong đấu trường thoát ra ngoài, ít nhiều còn mang tâm lý e ngại dè chừng. Người pha trò chủ yếu là đám đã quen phục vụ cho khách hàng. Quang còn thấy những bàn chơi mạt chược hay poker. Cái đám này, trốn thoát ra ngoài, còn cuỗm theo rất nhiều đồ giải trí.
Quang không tìm thấy Ngạ Quỷ. Hắn tiếp tục mò sâu xuống dưới.
Nơi đây chỉ còn lại một lối đi. Hắn không chút do dự bước theo. Một căn phòng không quá rộng lớn. Nơi đây đúc một bức tượng không nhìn rõ hình thù. Phù Dung ngồi trước bức tượng, khoanh chân.
- Ta biết là ngươi sẽ tới.
Quang không còn sử dụng Khúc Xạ nữa, hắn cũng cởi bỏ cái áo, đứng đó. Phù Dung cũng đứng dậy, quay người.
Hai người nhìn nhau.
- Thánh Nữ của các ngươi, có vẻ nắm rất rõ nhất cử nhất động của ta? - Quang mỉa mai cười.
- Còn ngươi, có vẻ nắm rất rõ hướng đi của ta. - Phù Dung nói.
- Ta chỉ nghĩ, nếu ngươi thật sự muốn tìm kiếm tự do, bằng vào năng lực của ngươi, là thừa sức. Vì sao còn cần vác thêm rất nhiều cục nợ như vậy? Có lẽ thứ ngươi muốn tìm, không phải là tự do của riêng ngươi, mà là tự do của tất cả mọi người giống như ngươi.
Phù Dung gật đầu.
- Một kẻ nô lệ, quanh năm phải chém giết trong đấu trường, làm sao có nổi một tư tưởng cao cả như vậy. Chỉ có thể do một kẻ nào đó reo giắc lý tưởng ấy vào trong đầu ngươi. Vậy thì chỉ có thể là cô gái đó. Và qua câu nói vừa rồi, ngươi không phản đối, vậy ta có thể xác nhận, cô ta chính là Thánh Nữ trong lời đồn.
Phù Dung lại gật đầu.
Cái tên này, hình như vô cùng thật thà? Quang chợt nghĩ, những thủ đoạn nhỏ hắn giăng ra, bỗng trở nên dư thừa. Vô cùng chán. Giống y như nói chuyện với thằng Văn vậy.
- Ngươi không sợ khi tới đây một mình sao?
- Ha ha ha, tất nhiên là ta không sợ, bởi vì ta chắc chắn mình sẽ không chết.
- Vì ngươi mạnh?
- Không phải, vì ta quan trọng.
- Vậy ngươi tới đây để làm gì?
- Ta muốn thương lượng. Một cuộc trao đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.