Chương 734: "Đại diện" của nhân loại
Hắc Long
27/07/2024
Chương 734: “Đại diện” của nhân loại
Nói về sức mạnh thể chất, ngoại trừ chủng tộc Người Bướm, trung bình nhân loại thua kém rất nhiều so với tất cả các tộc còn lại. Trong số các dị tộc còn lại, Người Sói tuy cũng có cơ bắp mạnh mẽ hơn loài người khá nhiều, nhưng kì thực, giống loài này cũng không lấy điều ấy làm tự hào. Nếu chỉ tính sức mạnh thể chất thuần túy, Người Sói cũng chẳng thể đọ nổi với những bắp tay vạm vỡ rắn chắc của Người Lùn, với những thớ thịt rắn chắc như thép nguội của Ngạ Quỷ.
Thứ làm nên sự đáng sợ của giống loài này, phải kể tới tốc độ phản xạ kinh người, bản năng sinh tồn mạnh mẽ, và ý chí quyết liệt của 1 kẻ săn mồi.
Trung bình 1 Người Sói có thể có sức mạnh thể chất mạnh hơn trung bình 1 nhân loại, nhưng Quang đã vượt xa mức trung bình ấy từ rất lâu rồi. Luyện tập Địa Mạch với Vương Tuyết Trinh, cơ thể hắn cũng đã phải bất đắc dĩ mà cứng rắn tới 1 trình độ khá đáng gờm. Nếu phải 1 đối 1 trực tiếp đọ quyền, hắn tự tin mình chẳng ngán bất kì con Người Sói nào cả. Nhưng… khổ nỗi lần này đối mặt với hắn lại không phải Người Sói.
Là 1 loại biến chủng cao hơn 2 mét rưỡi, bắp tay to như gấu, và lực lượng kinh thiên động địa.
2 bàn tay khổng lồ ấy còn chưa vỗ vào nhau, khí áp từ 2 bên nén lại đã khiến hắn nhức nhối đôi bên sườn. Cảm tưởng như 1 con muỗi đang sắp sửa bị đập nát bét. Luồng Khí áp này khiến hắn như bị kẹt cứng tại đây, bất lực đón chờ kết cục bi thảm xảy tới. Không 1 phương thức di chuyển thông thường nào có thể kịp cứu hắn thoát thân. Vẫn giữ tư thế giơ đầu gối thúc vào mạn sườn đối thủ, hắn vội vã xoay người, đưa chân còn lại đạp mạnh vào bụng tên kia, hướng đạp hơi chếch lên trên, mượn lực phản chấn đẩy hắn lao nhanh xuống dưới, vừa kịp thoát 1 vỗ này.
Mộc Hành Bộ, giống như cây cỏ len lỏi khắp mọi nơi, là loại Bộ Pháp linh hoạt vận dụng tất cả những điều kiện đang có, tạo ra những bước di chuyển vô cùng kì quái.
Uỳnh!!!
Né kịp 1 vỗ này, hắn vẫn bị dư chấn đánh cho quay cuồng đầu óc. Khí áp ồ ạt thổi văng hắn đập mặt xuống nền rừng.
Kar’gan lại 1 trảo vồ xuống, xem chừng đã sớm có thể đập chết tươi con mồi của mình.
Quang chẳng cần quay đầu lại, vẫn tư thế nằm sấp mặt ấy, hắn cảm nhận rõ ràng tử lộ vừa mới né được nửa bước chân lại đã tìm đến. Áp lực từ trảo này khiến hắn không thể ngóc đầu dậy, hắn cũng không có ý định làm thế. Vẫn giữ nguyên thân người áp sát mặt đất, hắn đột ngột co 2 đầu gối lên ngang hông, giống như con ếch, dùng bắp chân mà nhảy bật về phía trước. Cả người hắn vọt về phía trước 1 mét, vừa kịp né đòn, cũng vừa có đà để hơi nâng cơ thể lên. Lần này, hắn vẫn không chịu đứng dậy, mà dùng cả tứ chi để nhảy từng phát 1, nom cực kì hài hước.
Đám người linh cẩu xung quanh chỉ trò cười hục hặc, chúng không nhìn ra nổi phong phạm 1 Siêu Cường giả đại diện cho nhân loại trong rừng Ocellote lại hèn mạt như vậy.
Kar’gan bất chấp hắn có đang làm trò con bò gì, cũng nhanh chóng vồ tới. 1 cú vồ của hắn đã bằng mấy lần bò lồm cồm của Quang.
Đúng lúc ấy, dùng 2 bàn tay cảm nhận mặt đất, Quang cũng đã tìm ra Địa Mạch của nơi này. Dùng 2 cánh tay làm trụ chống, hắn bật phần thân sau dựng thẳng đứng lên thành cây chuối, vừa kịp né đòn công kích của Kar’gan, sau đó vặn người xoay 1 vòng, 2 luồng Khí lực 1 âm 1 dương truyền xuống 2 cánh tay, tạo thành 1 mũi khoan.
Mặt đất bên dưới cứ như bị 2 bàn tay hắn xoắn vặn, mềm nhũn như 1 loại dung dịch, sau đó bị kéo ra 1 lỗ lớn. Trong chớp mắt, Quang lao người chui xuống lỗ, mất hút.
- Muốn trốn sao???!!!
Kar’gan không chút chậm trễ, phóng thẳng cánh tay mình xuống nơi mà con mồi vừa chạy trốn, mặt đất ngay lập tức khép lại, rắn đanh. 1 trảo này hắn đấm xuống nền đất. Nhưng bản năng của 1 con thú săn mồi khiến hắn không dễ dàng buông bỏ cuộc săn. Khí lực hoang dã cuồn cuộn chảy ra khỏi từng lỗ chân lông, khiến bộ lông quanh thân người hắn phồng lên, từng sợi lông bay phất phới mà chẳng cần gió thổi. Toàn bộ sức lực dồn xuống 2 bàn tay, hắn vung trảo phạt xuống. Trảo của hắn chẳng khác gì 1 cái máy xúc đất, đã phạt bay cả 1 vùng đất rộng chừng 2m.
Nơi đất vừa bị bới lên, lấp ló 1 vật màu đen tỏa ánh kim loại nhàn nhạt.
Bùm!!!!!!!
Chớp lửa từ hố đất phát nổ sáng lòa, phủ kín thân hình của Kar’gan trong đó.
- Grarghhhhh!!!!!!!!!!!!
Kar’gan lao ra khỏi làn khói, khói bị luồng Khí lực quanh thân hắn đẩy bay về phía sau, miệng hắn cũng phì phào thở ra chẳng biết là khói bom hay Khí lực, đôi đồng tử co rút lại, hốc mắt mở trừng trừng như muốn thể hiện cơn thịnh nộ.
- Nhân loại khốn kiếp, lũ chúng mày vẫn toàn những thủ đoạn bẩn thỉu này. Chúng mày không có chút gì gọi là niềm kiêu hãnh của kẻ thống trị hay sao?
- Tiên quyết của việc thống trị, là phải sinh tồn đã. Nếu không dám dùng mọi cái giá để sinh tồn, liệu còn có thể thống trị hay sao?
Cách đó không xa, Quang đã từ dưới đất bò lên tới chỗ chiếc thùng Oath, rồi lại nhảy lên đó. Khắp người hắn phủ đầy bụi đất, so với phong thái oanh phong hùng dũng của Kar’gan thật là 1 trời 1 vực.
- Hóa ra chúng mày còn đáng khinh hơn những gì tao nghĩ.
Kar’gan nhếch mép, nhổ ra 1 bụm máu nhỏ. Nếu dính 1 quả bom trực diện như vậy mà còn không khiến tên này hề hấn gì, đoán chừng Quang đã sớm tuyệt vọng buông tay.
Những tưởng nhân loại ít ra cũng là 1 giống loài kiêu hãnh, Kar’gan vốn đã có thể cho Quang 1 cái chết ngạo nghễ. Đây là lần đầu tiên hắn đối chiến với 1 Cường giả loài người, và tên “Cường giả” này chẳng mấy đã khiến hắn vô cùng khinh bỉ và coi thường.
Công bằng mà nói, Vương Minh Quang cũng không phải “đại diện” xứng đáng nhất để thể hiện những đức tính của nhân loại, nhưng hắn cũng không có nhu cầu mở miệng giải thích.
Cạch!
Chẳng biết từ bao giờ, Quang đã lấy từ trong Oath ra 2 khẩu pháo cầm tay, mỗi khẩu dài cỡ nửa mét, có hình dạng trụ lục lăng, đầu mỗi khẩu pháo là 1 hình lục lăng to tầm gấp rưỡi bàn tay con người. Hắn ghép 2 khẩu pháo lại thành 1 khẩu pháo dài, nhắm về phía đối thủ.
Khí lực của hắn tràn vào trong khẩu pháo, kích hoạt viên đạn lượng tử đã được hắn bí mật cài lệnh làm nóng từ lúc mới bước vào cuộc chiến. Khẩu pháo này được các kĩ sư ở Đế Vương Cung tỉ mỉ thiết kế để phục vụ nhu cầu của hắn, dựa theo chiêu thức Minh Quang Xạ Tuyến mà hắn đã phát minh. Tại Đế quốc Đại Nam, ngoại trừ Đại Nam Đế Vương và các bậc Tướng trở lên trong quân đội, cũng chỉ có mình Quang là có được đặc cách chế tạo vũ khí đo ni đóng giày cấp quốc gia thế này.
Miệng khẩu pháo dần sáng lên, ở cách miệng pháo khoảng chừng vài cm, những hạt photon ánh sáng bắt đầu tích tụ về 1 chỗ, nhảy múa quanh nhau, tốc độ ngày càng nhanh, cho tới khi trở thành 1 quả cầu rực sáng.
Kar’gan đứng trước họng pháo, chẳng chút e ngại, cũng thu đà lao thẳng về phía trước.
Uỳnhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!
Cũng là Minh Quang Xạ Tuyến, nhưng uy lực mạnh hơn hàng chục lần, từ nóng pháo bắn ra, sáng rực cả 1 vùng.
Nói về sức mạnh thể chất, ngoại trừ chủng tộc Người Bướm, trung bình nhân loại thua kém rất nhiều so với tất cả các tộc còn lại. Trong số các dị tộc còn lại, Người Sói tuy cũng có cơ bắp mạnh mẽ hơn loài người khá nhiều, nhưng kì thực, giống loài này cũng không lấy điều ấy làm tự hào. Nếu chỉ tính sức mạnh thể chất thuần túy, Người Sói cũng chẳng thể đọ nổi với những bắp tay vạm vỡ rắn chắc của Người Lùn, với những thớ thịt rắn chắc như thép nguội của Ngạ Quỷ.
Thứ làm nên sự đáng sợ của giống loài này, phải kể tới tốc độ phản xạ kinh người, bản năng sinh tồn mạnh mẽ, và ý chí quyết liệt của 1 kẻ săn mồi.
Trung bình 1 Người Sói có thể có sức mạnh thể chất mạnh hơn trung bình 1 nhân loại, nhưng Quang đã vượt xa mức trung bình ấy từ rất lâu rồi. Luyện tập Địa Mạch với Vương Tuyết Trinh, cơ thể hắn cũng đã phải bất đắc dĩ mà cứng rắn tới 1 trình độ khá đáng gờm. Nếu phải 1 đối 1 trực tiếp đọ quyền, hắn tự tin mình chẳng ngán bất kì con Người Sói nào cả. Nhưng… khổ nỗi lần này đối mặt với hắn lại không phải Người Sói.
Là 1 loại biến chủng cao hơn 2 mét rưỡi, bắp tay to như gấu, và lực lượng kinh thiên động địa.
2 bàn tay khổng lồ ấy còn chưa vỗ vào nhau, khí áp từ 2 bên nén lại đã khiến hắn nhức nhối đôi bên sườn. Cảm tưởng như 1 con muỗi đang sắp sửa bị đập nát bét. Luồng Khí áp này khiến hắn như bị kẹt cứng tại đây, bất lực đón chờ kết cục bi thảm xảy tới. Không 1 phương thức di chuyển thông thường nào có thể kịp cứu hắn thoát thân. Vẫn giữ tư thế giơ đầu gối thúc vào mạn sườn đối thủ, hắn vội vã xoay người, đưa chân còn lại đạp mạnh vào bụng tên kia, hướng đạp hơi chếch lên trên, mượn lực phản chấn đẩy hắn lao nhanh xuống dưới, vừa kịp thoát 1 vỗ này.
Mộc Hành Bộ, giống như cây cỏ len lỏi khắp mọi nơi, là loại Bộ Pháp linh hoạt vận dụng tất cả những điều kiện đang có, tạo ra những bước di chuyển vô cùng kì quái.
Uỳnh!!!
Né kịp 1 vỗ này, hắn vẫn bị dư chấn đánh cho quay cuồng đầu óc. Khí áp ồ ạt thổi văng hắn đập mặt xuống nền rừng.
Kar’gan lại 1 trảo vồ xuống, xem chừng đã sớm có thể đập chết tươi con mồi của mình.
Quang chẳng cần quay đầu lại, vẫn tư thế nằm sấp mặt ấy, hắn cảm nhận rõ ràng tử lộ vừa mới né được nửa bước chân lại đã tìm đến. Áp lực từ trảo này khiến hắn không thể ngóc đầu dậy, hắn cũng không có ý định làm thế. Vẫn giữ nguyên thân người áp sát mặt đất, hắn đột ngột co 2 đầu gối lên ngang hông, giống như con ếch, dùng bắp chân mà nhảy bật về phía trước. Cả người hắn vọt về phía trước 1 mét, vừa kịp né đòn, cũng vừa có đà để hơi nâng cơ thể lên. Lần này, hắn vẫn không chịu đứng dậy, mà dùng cả tứ chi để nhảy từng phát 1, nom cực kì hài hước.
Đám người linh cẩu xung quanh chỉ trò cười hục hặc, chúng không nhìn ra nổi phong phạm 1 Siêu Cường giả đại diện cho nhân loại trong rừng Ocellote lại hèn mạt như vậy.
Kar’gan bất chấp hắn có đang làm trò con bò gì, cũng nhanh chóng vồ tới. 1 cú vồ của hắn đã bằng mấy lần bò lồm cồm của Quang.
Đúng lúc ấy, dùng 2 bàn tay cảm nhận mặt đất, Quang cũng đã tìm ra Địa Mạch của nơi này. Dùng 2 cánh tay làm trụ chống, hắn bật phần thân sau dựng thẳng đứng lên thành cây chuối, vừa kịp né đòn công kích của Kar’gan, sau đó vặn người xoay 1 vòng, 2 luồng Khí lực 1 âm 1 dương truyền xuống 2 cánh tay, tạo thành 1 mũi khoan.
Mặt đất bên dưới cứ như bị 2 bàn tay hắn xoắn vặn, mềm nhũn như 1 loại dung dịch, sau đó bị kéo ra 1 lỗ lớn. Trong chớp mắt, Quang lao người chui xuống lỗ, mất hút.
- Muốn trốn sao???!!!
Kar’gan không chút chậm trễ, phóng thẳng cánh tay mình xuống nơi mà con mồi vừa chạy trốn, mặt đất ngay lập tức khép lại, rắn đanh. 1 trảo này hắn đấm xuống nền đất. Nhưng bản năng của 1 con thú săn mồi khiến hắn không dễ dàng buông bỏ cuộc săn. Khí lực hoang dã cuồn cuộn chảy ra khỏi từng lỗ chân lông, khiến bộ lông quanh thân người hắn phồng lên, từng sợi lông bay phất phới mà chẳng cần gió thổi. Toàn bộ sức lực dồn xuống 2 bàn tay, hắn vung trảo phạt xuống. Trảo của hắn chẳng khác gì 1 cái máy xúc đất, đã phạt bay cả 1 vùng đất rộng chừng 2m.
Nơi đất vừa bị bới lên, lấp ló 1 vật màu đen tỏa ánh kim loại nhàn nhạt.
Bùm!!!!!!!
Chớp lửa từ hố đất phát nổ sáng lòa, phủ kín thân hình của Kar’gan trong đó.
- Grarghhhhh!!!!!!!!!!!!
Kar’gan lao ra khỏi làn khói, khói bị luồng Khí lực quanh thân hắn đẩy bay về phía sau, miệng hắn cũng phì phào thở ra chẳng biết là khói bom hay Khí lực, đôi đồng tử co rút lại, hốc mắt mở trừng trừng như muốn thể hiện cơn thịnh nộ.
- Nhân loại khốn kiếp, lũ chúng mày vẫn toàn những thủ đoạn bẩn thỉu này. Chúng mày không có chút gì gọi là niềm kiêu hãnh của kẻ thống trị hay sao?
- Tiên quyết của việc thống trị, là phải sinh tồn đã. Nếu không dám dùng mọi cái giá để sinh tồn, liệu còn có thể thống trị hay sao?
Cách đó không xa, Quang đã từ dưới đất bò lên tới chỗ chiếc thùng Oath, rồi lại nhảy lên đó. Khắp người hắn phủ đầy bụi đất, so với phong thái oanh phong hùng dũng của Kar’gan thật là 1 trời 1 vực.
- Hóa ra chúng mày còn đáng khinh hơn những gì tao nghĩ.
Kar’gan nhếch mép, nhổ ra 1 bụm máu nhỏ. Nếu dính 1 quả bom trực diện như vậy mà còn không khiến tên này hề hấn gì, đoán chừng Quang đã sớm tuyệt vọng buông tay.
Những tưởng nhân loại ít ra cũng là 1 giống loài kiêu hãnh, Kar’gan vốn đã có thể cho Quang 1 cái chết ngạo nghễ. Đây là lần đầu tiên hắn đối chiến với 1 Cường giả loài người, và tên “Cường giả” này chẳng mấy đã khiến hắn vô cùng khinh bỉ và coi thường.
Công bằng mà nói, Vương Minh Quang cũng không phải “đại diện” xứng đáng nhất để thể hiện những đức tính của nhân loại, nhưng hắn cũng không có nhu cầu mở miệng giải thích.
Cạch!
Chẳng biết từ bao giờ, Quang đã lấy từ trong Oath ra 2 khẩu pháo cầm tay, mỗi khẩu dài cỡ nửa mét, có hình dạng trụ lục lăng, đầu mỗi khẩu pháo là 1 hình lục lăng to tầm gấp rưỡi bàn tay con người. Hắn ghép 2 khẩu pháo lại thành 1 khẩu pháo dài, nhắm về phía đối thủ.
Khí lực của hắn tràn vào trong khẩu pháo, kích hoạt viên đạn lượng tử đã được hắn bí mật cài lệnh làm nóng từ lúc mới bước vào cuộc chiến. Khẩu pháo này được các kĩ sư ở Đế Vương Cung tỉ mỉ thiết kế để phục vụ nhu cầu của hắn, dựa theo chiêu thức Minh Quang Xạ Tuyến mà hắn đã phát minh. Tại Đế quốc Đại Nam, ngoại trừ Đại Nam Đế Vương và các bậc Tướng trở lên trong quân đội, cũng chỉ có mình Quang là có được đặc cách chế tạo vũ khí đo ni đóng giày cấp quốc gia thế này.
Miệng khẩu pháo dần sáng lên, ở cách miệng pháo khoảng chừng vài cm, những hạt photon ánh sáng bắt đầu tích tụ về 1 chỗ, nhảy múa quanh nhau, tốc độ ngày càng nhanh, cho tới khi trở thành 1 quả cầu rực sáng.
Kar’gan đứng trước họng pháo, chẳng chút e ngại, cũng thu đà lao thẳng về phía trước.
Uỳnhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!
Cũng là Minh Quang Xạ Tuyến, nhưng uy lực mạnh hơn hàng chục lần, từ nóng pháo bắn ra, sáng rực cả 1 vùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.