Chương 550: Là ai?
Hắc Long
12/12/2019
- Mày là Vương Thành Văn?
Thanh niên kia tiến lại hỏi hắn, mắt lại lạnh lùng liếc qua nhìn con Abo đang lon ton chạy tới.
- Đúng vậy. Sao cậu biết?
- Có người nói. - Thiếu niên kia không tiện nói về Phan Văn Dũng. - Tao tên Đức. Hà Minh Đức. Minh là bạn tao.
Giọng nói cũng chẳng lạnh chẳng ấm, mang một chút hời hợt. Hiển nhiên đối với Văn, Đức chẳng có quá nhiều thái độ.
Văn khẽ gật đầu. Hắn không phải loại người quá để ý tới thái độ của người khác đối với mình. Hà Minh Đức? Chưa từng nghe tới. Nhưng nếu đã xưng là bạn của thằng Minh, vậy tức là cũng giống như thằng đó, là một trong những kẻ đi theo lý tưởng của Phạm Viết Phương.
Từ ngày lên lớp 7 cho tới bây giờ, Văn đã chịu khó lắng nghe nhiều hơn từ những người xung quanh mình. Hay đúng hơn là họ cứ tìm tới hắn kể lể, và hắn không còn cách nào khác là lắng nghe. Minh có kể cho hắn nghe cũng khá nhiều thứ, nhưng đại đa số nội dung là những chuyện trong Hải Thành, trong địa bàn của thằng đó. Còn về những “đồng chí” của hắn, những người tri kỉ cùng tâm đắc về lý tưởng của Phạm Viết Phương, thì thằng đó lại không kể nhiều.
Trên Đế quốc này, trên đại lục này, số người đi theo tư tưởng của Phạm Viết Phương có rất nhiều, rất nhiều. Bọn họ không phục vụ cho Phạm Thị, cũng không nhận lệnh từ Phạm Viết Phương, cũng chẳng chia phe phái rõ ràng. Họ có thể là bất kì ai, đến từ bất kì đâu, làm bất kì ngành nghề gì. Thậm chí, nói không chừng, trong ngay Chính quyền của Vương Vũ Hoành, việc tồn tại những “tín đồ” của Phạm Viết Phương cũng là hoàn toàn có thể.
Nói là tín đồ theo lý tưởng của Phạm Viết Phương, nhưng mỗi người lại tín theo một kiểu, tùy theo cách họ diễn giải tư tưởng đó. Ở Hải Thành hắn cũng đã tình cờ gặp qua một số người, dưới cống ngầm, ở chợ đen… Nhưng bằng một thứ cảm giác kì lạ, hắn luôn nghĩ rằng những kẻ như Minh mới là những người tiệm cận nhất với thứ tư tưởng mà Phạm Viết Phương muốn truyền đạt.
Chỉ là một thứ cảm giác, không có quá nhiều cơ sở, Văn cũng chẳng có nhiều hiểu biết về Phạm Viết Phương. Hắn hiển nhiên cũng chẳng quan tâm tới cái cuộc đua vô nghĩa để trở thành Người thừa kế cái tư tưởng đó. Hắn chưa từng thắc mắc hay tò mò về thứ tham vọng của ông lão ấy, qua lời kể của Bạch Thế Thắng.
Một thế giới mới ư? Thế giới hiện tại ra sao, hắn còn chưa hiểu rõ. Thứ mà hắn thực sự muốn hiểu, muốn thật sự tìm kiếm, có lẽ chỉ là thứ thế giới tốt đẹp mà mẹ vẫn thường kể cho hắn ngày thơ bé.
Chúng ta chỉ thấy những thứ chúng ta muốn tìm kiếm. Hẳn là ông cụ ấy cũng đang muốn tìm kiếm một thế giới lý tưởng của mình?
Bỏ qua những chuyện xa vời đó, giờ đây Hà Minh Đức đứng trước mặt hắn, hẳn là một trong những người bạn mà Minh từng nhắc tới. Nhưng đối với Văn hiện giờ, mối liên hệ giữa hắn với Hà Minh Đức cũng chưa rõ ràng. Bạn của bạn, chưa chắc đã là bạn. Hà Minh Đức đối với hắn cũng chẳng vồ vập gì, chứng tỏ đối phương cũng không cần nhờ vả gì hắn.
- Các cậu là những người mở ra cuộc đấu súng hồi sáng? - Văn hỏi.
- Còn mày là đứa đã đấu ngang ngửa với Triệu Khuyết? - Đức không trả lời mà hỏi lại.
- Không gọi là ngang ngửa được. Tôi thua mà. - Văn gãi gãi mũi - Nhưng các cậu nợ tôi một lời xin lỗi.
- Cái gì?! - Đức nhướn mày.
- Các cậu lôi người vô tội vào một cuộc ẩu đả, như vậy là không đúng.
- Mày vẫn nghĩ là mày vô tội thật đó hả? - Hà Minh Đức cảm thấy sắp sửa nổi cáu. Theo tin tức hắn nghe ngóng được, mấy đứa này cũng đâu có hiền? Dám ngang nhiên đánh gục một tên thuộc lực lượng Bảo an Quận 2.
Văn nhún vai. Những việc mà hắn không cho là sai, đương nhiên hắn sẽ không áy náy. Bỗng nhiên đòi theo dõi người ta, rồi truy đuổi ráo riết, đương nhiên là lúc bị ăn đòn thì không oan đi đâu được. Còn việc đối phương có là lực lượng Bảo an hay là cái quái gì đi nữa, thì cũng chỉ là một biến số độc lập, không hề liên quan.
Hà Minh Đức xem ra không muốn tiếp tục câu chuyện vô bổ này. Hắn đưa tay lên xoa cằm, đôi mắt nhìn Vương Thành Văn chăm chú đánh giá một lúc, suy xét nên làm gì với tên này.
Vương Thành Văn được Minh khen ngợi rất nhiều, mà hắn cũng rất tôn trọng đánh giá của thằng đó. Mục tiêu của Đức là bắt được Triệu Khuyết, và tên này thực sự rất mạnh. Chỉ có kẻ trước mắt là có thể đánh ngang ngửa với Triệu Khuyết. Nhưng ấn tượng ban đầu khiến Đức hoàn toàn không ưa tên này. Hắn càng có cảm giác bất an khó tả với con Abo đang lẽo đẽo bên cạnh Văn.
Thêm vào đó, thân phận mập mờ của Vương Thành Văn càng khiến hắn nghi ngờ. Kể cả Minh, bạn từ nhỏ với thằng này còn chẳng đưa ra nổi một lý lịch rõ ràng nào về Văn để khiến hắn đủ yên tâm.
- Nè. - Bất chợt, Văn lên tiếng.
- Sao?! - Bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Đức đã hơi cáu.
- Có mỗi câu xin lỗi mà thôi, cậu cũng không cần đắn đo lâu như vậy. Ai cũng có công việc của mình cả, cậu không thích xin lỗi thì thôi. Cho tôi hỏi đường nào về lại Quận 2 được chứ?
Móa!! Thằng này nãy giờ vẫn chỉ luẩn quẩn với chuyện xin lỗi với chả tạ tội! Nó bị ngáo bẩm sinh hay sao? Nó còn không biết nó đang ở trong địa bàn của mình, mặc mình sinh sát hay sao?
Tất nhiên Đức cũng chẳng muốn làm khó dễ gì cho Văn. Một là vì sợ khó ăn nói với Minh sau này. Phần vì hắn không biết liệu có thể lợi dụng chiến lực của Văn để đối phó với Triệu Khuyết hay không.
- Vẫn muốn thử xem mạng mình đã đủ vận số chưa hả? Có nhìn thấy cái thứ vừa rồi chứ? Bọn đó là lũ Săn đêm, chúng nó được lập trình để bảo vệ lãnh thổ. Còn nhiều con mạnh hơn con vừa rồi nữa. Mày đi lớ ngớ lại tan xác. Kể cả khi mày vượt qua bọn đó rồi, sẽ còn đám bảo an của Quận 1, và đám bảo an Quận 2 đang lùng sục mày nữa.
Đức cúi xuống, liếc mắt cho đàn em. Ngay lập tức, Vương Thành Văn bị 2 thằng giữ chặt lấy. Đức thò tay vào túi áo hắn, rút ra chiếc thẻ căn cước màu trắng và cái điện thoại còn đang ẩm nước.
- Tao chợt nghĩ, cái này có thể sẽ hữu dụng đây. Còn mày cứ ngoan ngoãn ở yên nơi này. Bãi rác này có độ ô nhiễm từ rất lớn, không ai có thể theo dõi được mày ở đây đâu. Coi như mày là bạn của Minh, bọn tao sẽ coi mày là khách.
Lấy mất thẻ căn cước, Văn cũng biết là mình vừa bị giam lỏng. Nếu còn chút sức lực, hắn đương nhiên sẽ đập cho bọn này một trận để lấy lại đồ của hắn. Nhưng tình huống đã đến nước này, hắn cũng ngay lập tức thuận theo tình hình.
- Cậu muốn giữ tôi ở đây cũng được thôi, nhưng để con Abo này lại với tôi. Nó đã cứu mạng tôi, tôi cũng không muốn cậu biến nó thành đống rác. Hơn nữa, tôi muốn có người tâm sự…
Đức liếc nhìn con Abo. Khu vực này bị nhiễm từ mạnh, hẳn con Abo này cũng không thể nào kết nối với bên ngoài. Nhưng bọn hắn đã đổ bao nhiêu xương máu vì lũ Abo này, đương nhiên đối với con robot cả lũ chẳng mấy thiện cảm. Đức tặc lưỡi. Hắn không muốn quá kì kèo chuyện này.
- Giữ nó cho cẩn thận.
Nói rồi, hắn quay đi. Cả lũ đứng xung quanh cũng rời đi theo hắn.
Còn lại một mình với con Abo, Văn mới ngả người thở dốc. Hắn vốn đã rất mệt mỏi, nhưng vừa rồi lại phải căng cứng người khi trước mặt người lạ.
Có quá nhiều chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến cho hắn cũng cảm thấy có chút quá tải.
- Canh chừng cho tôi một chút được không? - Hắn quay sang nói với con Abo - Tôi nghỉ ngơi một chút.
Vừa muốn nằm xuống, hắn lại thấy mát lạnh nơi cánh tay. Sực nhớ ra cái gì, hắn mới nhìn xuống cánh tay vẫn đang bó băng của mình. Phần băng trải qua bao nhiêu thứ, vừa tơi tả dấu bùn, dấu bị đốt cháy, trông vô cùng thảm thương. Lấp ló phía bên trong, là một thanh gỗ để cố định cánh tay. Từ thanh gỗ, những hoa văn đang lập lòe ánh sáng đỏ.
Đây là… thước Lỗ Ban của Nguyễn Bạch?
Tia nhiệt lúc nãy, là do cây thước này hấp thụ giúp hắn sao?
Tạm thời bỏ qua những băn khoăn này, Văn nằm bẹp xuống mặt đất. Hắn ngay lập tức thấy từng cơn ê ẩm truyền tới não bộ, sau đó là cảm giác tê tê có phần dễ chịu. Hắn ngắm nhìn bầu trời sao phía trên, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
=====
Hà Minh Đức bước tới một đống phế liệu. Ngồi chễm chệ trên đống phế liệu đó là Phan Văn Dũng.
- Tình hình thực sự tệ lắm à? - Hà Minh Đức hỏi.
- Còn hơn cả tệ. Cứ như thể Quận 1 toàn tâm toàn ý muốn lùng bắt Vương Thành Văn vậy. Để hắn ở đây có lẽ là an toàn nhất.
- Ông anh có vẻ biết rất rõ về Vương Thành Văn. Có thể nói cho tôi biết nó là ai không? Tôi sẽ đáp lễ ông bằng những thông tin không hề rẻ tiền đâu.
Phan Văn Dũng nhìn Hà Minh Đức, khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn lắc đầu.
- Tất nhiên là tôi không thể nói cho cậu biết được. Nhưng kể cả nếu tôi có thể nói, thì tới lúc này, tôi cũng hoài nghi liệu mình có thực sự biết Vương Thành Văn là ai hay không.
Thanh niên kia tiến lại hỏi hắn, mắt lại lạnh lùng liếc qua nhìn con Abo đang lon ton chạy tới.
- Đúng vậy. Sao cậu biết?
- Có người nói. - Thiếu niên kia không tiện nói về Phan Văn Dũng. - Tao tên Đức. Hà Minh Đức. Minh là bạn tao.
Giọng nói cũng chẳng lạnh chẳng ấm, mang một chút hời hợt. Hiển nhiên đối với Văn, Đức chẳng có quá nhiều thái độ.
Văn khẽ gật đầu. Hắn không phải loại người quá để ý tới thái độ của người khác đối với mình. Hà Minh Đức? Chưa từng nghe tới. Nhưng nếu đã xưng là bạn của thằng Minh, vậy tức là cũng giống như thằng đó, là một trong những kẻ đi theo lý tưởng của Phạm Viết Phương.
Từ ngày lên lớp 7 cho tới bây giờ, Văn đã chịu khó lắng nghe nhiều hơn từ những người xung quanh mình. Hay đúng hơn là họ cứ tìm tới hắn kể lể, và hắn không còn cách nào khác là lắng nghe. Minh có kể cho hắn nghe cũng khá nhiều thứ, nhưng đại đa số nội dung là những chuyện trong Hải Thành, trong địa bàn của thằng đó. Còn về những “đồng chí” của hắn, những người tri kỉ cùng tâm đắc về lý tưởng của Phạm Viết Phương, thì thằng đó lại không kể nhiều.
Trên Đế quốc này, trên đại lục này, số người đi theo tư tưởng của Phạm Viết Phương có rất nhiều, rất nhiều. Bọn họ không phục vụ cho Phạm Thị, cũng không nhận lệnh từ Phạm Viết Phương, cũng chẳng chia phe phái rõ ràng. Họ có thể là bất kì ai, đến từ bất kì đâu, làm bất kì ngành nghề gì. Thậm chí, nói không chừng, trong ngay Chính quyền của Vương Vũ Hoành, việc tồn tại những “tín đồ” của Phạm Viết Phương cũng là hoàn toàn có thể.
Nói là tín đồ theo lý tưởng của Phạm Viết Phương, nhưng mỗi người lại tín theo một kiểu, tùy theo cách họ diễn giải tư tưởng đó. Ở Hải Thành hắn cũng đã tình cờ gặp qua một số người, dưới cống ngầm, ở chợ đen… Nhưng bằng một thứ cảm giác kì lạ, hắn luôn nghĩ rằng những kẻ như Minh mới là những người tiệm cận nhất với thứ tư tưởng mà Phạm Viết Phương muốn truyền đạt.
Chỉ là một thứ cảm giác, không có quá nhiều cơ sở, Văn cũng chẳng có nhiều hiểu biết về Phạm Viết Phương. Hắn hiển nhiên cũng chẳng quan tâm tới cái cuộc đua vô nghĩa để trở thành Người thừa kế cái tư tưởng đó. Hắn chưa từng thắc mắc hay tò mò về thứ tham vọng của ông lão ấy, qua lời kể của Bạch Thế Thắng.
Một thế giới mới ư? Thế giới hiện tại ra sao, hắn còn chưa hiểu rõ. Thứ mà hắn thực sự muốn hiểu, muốn thật sự tìm kiếm, có lẽ chỉ là thứ thế giới tốt đẹp mà mẹ vẫn thường kể cho hắn ngày thơ bé.
Chúng ta chỉ thấy những thứ chúng ta muốn tìm kiếm. Hẳn là ông cụ ấy cũng đang muốn tìm kiếm một thế giới lý tưởng của mình?
Bỏ qua những chuyện xa vời đó, giờ đây Hà Minh Đức đứng trước mặt hắn, hẳn là một trong những người bạn mà Minh từng nhắc tới. Nhưng đối với Văn hiện giờ, mối liên hệ giữa hắn với Hà Minh Đức cũng chưa rõ ràng. Bạn của bạn, chưa chắc đã là bạn. Hà Minh Đức đối với hắn cũng chẳng vồ vập gì, chứng tỏ đối phương cũng không cần nhờ vả gì hắn.
- Các cậu là những người mở ra cuộc đấu súng hồi sáng? - Văn hỏi.
- Còn mày là đứa đã đấu ngang ngửa với Triệu Khuyết? - Đức không trả lời mà hỏi lại.
- Không gọi là ngang ngửa được. Tôi thua mà. - Văn gãi gãi mũi - Nhưng các cậu nợ tôi một lời xin lỗi.
- Cái gì?! - Đức nhướn mày.
- Các cậu lôi người vô tội vào một cuộc ẩu đả, như vậy là không đúng.
- Mày vẫn nghĩ là mày vô tội thật đó hả? - Hà Minh Đức cảm thấy sắp sửa nổi cáu. Theo tin tức hắn nghe ngóng được, mấy đứa này cũng đâu có hiền? Dám ngang nhiên đánh gục một tên thuộc lực lượng Bảo an Quận 2.
Văn nhún vai. Những việc mà hắn không cho là sai, đương nhiên hắn sẽ không áy náy. Bỗng nhiên đòi theo dõi người ta, rồi truy đuổi ráo riết, đương nhiên là lúc bị ăn đòn thì không oan đi đâu được. Còn việc đối phương có là lực lượng Bảo an hay là cái quái gì đi nữa, thì cũng chỉ là một biến số độc lập, không hề liên quan.
Hà Minh Đức xem ra không muốn tiếp tục câu chuyện vô bổ này. Hắn đưa tay lên xoa cằm, đôi mắt nhìn Vương Thành Văn chăm chú đánh giá một lúc, suy xét nên làm gì với tên này.
Vương Thành Văn được Minh khen ngợi rất nhiều, mà hắn cũng rất tôn trọng đánh giá của thằng đó. Mục tiêu của Đức là bắt được Triệu Khuyết, và tên này thực sự rất mạnh. Chỉ có kẻ trước mắt là có thể đánh ngang ngửa với Triệu Khuyết. Nhưng ấn tượng ban đầu khiến Đức hoàn toàn không ưa tên này. Hắn càng có cảm giác bất an khó tả với con Abo đang lẽo đẽo bên cạnh Văn.
Thêm vào đó, thân phận mập mờ của Vương Thành Văn càng khiến hắn nghi ngờ. Kể cả Minh, bạn từ nhỏ với thằng này còn chẳng đưa ra nổi một lý lịch rõ ràng nào về Văn để khiến hắn đủ yên tâm.
- Nè. - Bất chợt, Văn lên tiếng.
- Sao?! - Bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Đức đã hơi cáu.
- Có mỗi câu xin lỗi mà thôi, cậu cũng không cần đắn đo lâu như vậy. Ai cũng có công việc của mình cả, cậu không thích xin lỗi thì thôi. Cho tôi hỏi đường nào về lại Quận 2 được chứ?
Móa!! Thằng này nãy giờ vẫn chỉ luẩn quẩn với chuyện xin lỗi với chả tạ tội! Nó bị ngáo bẩm sinh hay sao? Nó còn không biết nó đang ở trong địa bàn của mình, mặc mình sinh sát hay sao?
Tất nhiên Đức cũng chẳng muốn làm khó dễ gì cho Văn. Một là vì sợ khó ăn nói với Minh sau này. Phần vì hắn không biết liệu có thể lợi dụng chiến lực của Văn để đối phó với Triệu Khuyết hay không.
- Vẫn muốn thử xem mạng mình đã đủ vận số chưa hả? Có nhìn thấy cái thứ vừa rồi chứ? Bọn đó là lũ Săn đêm, chúng nó được lập trình để bảo vệ lãnh thổ. Còn nhiều con mạnh hơn con vừa rồi nữa. Mày đi lớ ngớ lại tan xác. Kể cả khi mày vượt qua bọn đó rồi, sẽ còn đám bảo an của Quận 1, và đám bảo an Quận 2 đang lùng sục mày nữa.
Đức cúi xuống, liếc mắt cho đàn em. Ngay lập tức, Vương Thành Văn bị 2 thằng giữ chặt lấy. Đức thò tay vào túi áo hắn, rút ra chiếc thẻ căn cước màu trắng và cái điện thoại còn đang ẩm nước.
- Tao chợt nghĩ, cái này có thể sẽ hữu dụng đây. Còn mày cứ ngoan ngoãn ở yên nơi này. Bãi rác này có độ ô nhiễm từ rất lớn, không ai có thể theo dõi được mày ở đây đâu. Coi như mày là bạn của Minh, bọn tao sẽ coi mày là khách.
Lấy mất thẻ căn cước, Văn cũng biết là mình vừa bị giam lỏng. Nếu còn chút sức lực, hắn đương nhiên sẽ đập cho bọn này một trận để lấy lại đồ của hắn. Nhưng tình huống đã đến nước này, hắn cũng ngay lập tức thuận theo tình hình.
- Cậu muốn giữ tôi ở đây cũng được thôi, nhưng để con Abo này lại với tôi. Nó đã cứu mạng tôi, tôi cũng không muốn cậu biến nó thành đống rác. Hơn nữa, tôi muốn có người tâm sự…
Đức liếc nhìn con Abo. Khu vực này bị nhiễm từ mạnh, hẳn con Abo này cũng không thể nào kết nối với bên ngoài. Nhưng bọn hắn đã đổ bao nhiêu xương máu vì lũ Abo này, đương nhiên đối với con robot cả lũ chẳng mấy thiện cảm. Đức tặc lưỡi. Hắn không muốn quá kì kèo chuyện này.
- Giữ nó cho cẩn thận.
Nói rồi, hắn quay đi. Cả lũ đứng xung quanh cũng rời đi theo hắn.
Còn lại một mình với con Abo, Văn mới ngả người thở dốc. Hắn vốn đã rất mệt mỏi, nhưng vừa rồi lại phải căng cứng người khi trước mặt người lạ.
Có quá nhiều chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến cho hắn cũng cảm thấy có chút quá tải.
- Canh chừng cho tôi một chút được không? - Hắn quay sang nói với con Abo - Tôi nghỉ ngơi một chút.
Vừa muốn nằm xuống, hắn lại thấy mát lạnh nơi cánh tay. Sực nhớ ra cái gì, hắn mới nhìn xuống cánh tay vẫn đang bó băng của mình. Phần băng trải qua bao nhiêu thứ, vừa tơi tả dấu bùn, dấu bị đốt cháy, trông vô cùng thảm thương. Lấp ló phía bên trong, là một thanh gỗ để cố định cánh tay. Từ thanh gỗ, những hoa văn đang lập lòe ánh sáng đỏ.
Đây là… thước Lỗ Ban của Nguyễn Bạch?
Tia nhiệt lúc nãy, là do cây thước này hấp thụ giúp hắn sao?
Tạm thời bỏ qua những băn khoăn này, Văn nằm bẹp xuống mặt đất. Hắn ngay lập tức thấy từng cơn ê ẩm truyền tới não bộ, sau đó là cảm giác tê tê có phần dễ chịu. Hắn ngắm nhìn bầu trời sao phía trên, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
=====
Hà Minh Đức bước tới một đống phế liệu. Ngồi chễm chệ trên đống phế liệu đó là Phan Văn Dũng.
- Tình hình thực sự tệ lắm à? - Hà Minh Đức hỏi.
- Còn hơn cả tệ. Cứ như thể Quận 1 toàn tâm toàn ý muốn lùng bắt Vương Thành Văn vậy. Để hắn ở đây có lẽ là an toàn nhất.
- Ông anh có vẻ biết rất rõ về Vương Thành Văn. Có thể nói cho tôi biết nó là ai không? Tôi sẽ đáp lễ ông bằng những thông tin không hề rẻ tiền đâu.
Phan Văn Dũng nhìn Hà Minh Đức, khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn lắc đầu.
- Tất nhiên là tôi không thể nói cho cậu biết được. Nhưng kể cả nếu tôi có thể nói, thì tới lúc này, tôi cũng hoài nghi liệu mình có thực sự biết Vương Thành Văn là ai hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.