Chương 706: Nhật ký phát triển mẫu vật số 16
Hắc Long
27/07/2024
Chương 706:
“Nhật ký phát triển mẫu vật số 16
Người ghi chép: Huỳnh Vĩ Thụy
Ngày 1,
Đây vốn là 1 mẫu vật mà ta đã bỏ công quan sát nhiều năm. Ta đặt tên hắn là số 16.
Trong nhiều năm ẩn mình dưới cống ngầm Hải Thành, ta đã gặp nhiều mẫu vật thú vị, đã từng được thử nghiệm nhiều ý tưởng mới mẻ và lý thú. Ta đã phẫu thuật cấy ghép cho hầu như tất cả các chủng loài có tri thức tồn tại trên quả đất này. Người lùn, ngạ quỷ, người bướm, người sói, người cá, người rắn. Và hầu như tất cả những chủng loài biến thể của chúng. Dưới cống ngầm Hải Thành có 1 đấu trường ngầm cho giới quý tộc và xã hội đen. Chúng nó cung cấp cho ta vô vàn những mẫu vật quý hiếm để ta thỏa sức nghiên cứu và cải tiến. Ta đã cho ra đời bao nhiêu siêu chiến binh, bao nhiêu huyền thoại bách chiến bách thắng? Ta không nhớ nữa, vì có quá nhiều những trường hợp không quá lý thú, ta cũng không ghi chép lại kĩ càng.
Coi như thể hiện lòng biết ơn với cái đấu trường đó, ta cũng tặng lại cho chúng nó 1 con Phù Dung Ngạ Quỷ mà ta tình cờ khai quật được cùng với tàn xác của Diệt Thế Tử Nghê. Ta gọi nó là mẫu vật số 1. Nó cũng đã trở thành Chiến thần bất bại của đấu trường dưới lòng đất. Nhưng ta đã mô tả chi tiết về nó trong Nhật ký phát triển mật vật số 1, vậy nên ta sẽ không nhắc lại ở đây.
Nói tới đâu rồi nhỉ, à, 7 chủng loài dị tộc, ta đều đã phân tách tới từng sợi cơ thớ thịt, đã dùng đèn pin và kính hiển vi soi từng sợi neuron thần kinh của chúng. Đại khái là ta tự tin chẳng có ai trên quả đất này có sự kiến giải về 7 loài dị tộc phong phú và chi tiết bằng ta, họa chăng chỉ có các Kiến giả đã tồn tại hàng ngàn năm là ngoại lệ. Nhưng, chẳng hiểu sao, ta lại chỉ hứng thú với nhân loại.
Phải, là nhân loại.
Người lùn thẳng thắn, bộc trực, chăm chỉ và sáng tạo. Người rắn thì giảo quyệt và lọc lừa. Người bướm thì thượng đẳng kiêu ngạo. Người cá có khả năng thích nghi với mọi môi trường. Ngạ quỷ thì hiếu chiến và tham lam. Người sói thì chỉ có bản năng sinh tồn như thú vật.
Nhưng nhân loại, nhân loại thú vị hơn rất nhiều. Chúng phức tạp, khó đoán. Chúng đồng thời vừa có thể nhân hậu và thẳng thắn, vừa có thể dối trá và gian xảo. Chúng coi lời dối trá như 1 công cụ không thể thiếu để gây dựng nền văn minh, nhưng đồng thời lại tôn vinh sự trung thành và lòng dũng cảm. Lịch sử đã chứng minh, nhân loại cần cả sự dối trá để thúc đẩy lòng trung thực, chúng dùng lời dối trá để kêu gọi đồng loại tham gia các cuộc chiến, nhưng lại cần tới lòng dũng cảm để giành chiến thắng.
Ta không giỏi lối diễn giải dài dòng này, đại khái thì, loài người trong mắt ta thật đặc biệt, lại thật lý thú. Chẳng biết từ khi nào, ta đã đam mê tính con người tồn tại trong giống loài ấy, trong chính bản thân ta.
Ta đã cấy tế bào của Phù Dung Ngạ Quỷ lên 1 đứa trẻ sơ sinh, gọi nó là mẫu vất số 1, và cấy tế bào của Diệt Thế Tử Nghê lên chính mình, và gọi chính ta là mẫu vật số 2, chỉ để kiểm nghiệm ranh giới nào thì “tính con người” sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm. Chi tiết mấy chuyện này, ta cũng đã ghi chép trong các bản Nhật ký trước đây, ta cũng sẽ không nhắc lại.
Đã 3 tháng kể từ ngày ta mang được mẫu vật này tới nơi an toàn. Và cũng cần 3 tháng để Diệt Thế Tử Nghê giúp ta hồi phục thương tích. Chiêu thức của tên Ám Hành Sứ Giả đó kết hợp với Pháp Chế Ngục đúng là không thể đùa. Ta khi ấy đã phải cắn răng hiến cho Tử Nghê 50% thân thể mới có thể thoát chết. Thương tích lên thân thể vẫn rất trầm trọng, nhưng cũng lại là 1 may mắn, khi ta mượn chính thương tổn ấy để loại bỏ phần thân thể bị dính cấm chế của Đại Nam Pháp Chế, qua mắt được cả Vương Chính Đức.
Lan man vậy là đủ rồi, hôm nay chính là ngày đầu tiên tiến hành thí nghiệm. Nói đôi chút về mẫu vật số 16. 3 tháng nay ta đã quan sát hắn. Hắn vốn đã nửa bước chân bước qua cửa tử. Lạm dụng Lugen lên cơ thể quá nhiều lần, bất kể có ý chí sắt thép đến mức nào, cơ thể con người cũng có giới hạn sụp đổ. Chỉ là chưa ai có đủ can đảm để chính mình thử nghiệm cái giới hạn đó, ngoại trừ mẫu vật này, ấy cũng là 1 phần lý do ta hứng thú với hắn.
Ta thật sự muốn biết, giới hạn “tính con người” của hắn là tới đâu. Ta muốn nhìn thấy cái ranh giới tuyệt đẹp ấy.
Mẫu vật số 16 đã bị hành hạ bởi ác mộng suốt 3 tháng nay. Hắn bị ta treo lên tường, bịt kín toàn bộ ngũ quan. Ta đã cho hắn uống rất nhiều loại pha chế an thần do chính ta nghiên cứu. Thuốc an thần do chính Huỳnh Vĩ Thụy nghiên cứu! Không phải thứ thuốc mà bọn lang băm ở Sa Li Khan điều chế với mớ lý thuyết rỗng tuếch. Đây là những liều thuốc do chính ta thực nghiệm trên bao nhiêu ca bệnh. Ta đã thử tác động bằng mọi phương pháp lên hệ thần kinh của mẫu vật số 16, nhưng có vẻ như chúng chẳng hề có tác dụng. Mẫu vật số 16, mặc dù hệ thần kinh hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt, hắn vẫn trải nghiệm những cơn ác mộng kinh hoàng.
Vấn đề có lẽ đã không còn nằm ở não bộ hay hệ thần kinh, hay tiềm thức hay bất cứ thứ gì khoa học Đại Nam có thể chẩn đoán nữa. Vấn đề của mẫu vật số 16 có lẽ nằm ở 1 phạm trù hoàn toàn xa lạ và mơ hồ.
Tâm Linh.
Hắn đã bị nguyền rủa bởi Dị Thế Linh Thể. 1 lời nguyền hùng mạnh và độc địa tới mức có thể giam cầm linh hồn hắn trong 1 địa ngục đọa đày. Hắn vĩnh viễn không còn có được 1 giấc ngủ ngon, tâm trí hắn mãi mãi không bao giờ được an yên, hắn sẽ phải đối mặt với cơn kiệt quệ vô cùng vô hạn, bị đốt cháy bởi sự thù hận và đau khổ quằn quại.
Một mẫu vật hoàn hảo để nghiên cứu “tính con người” trong thân xác phàm! Ta đã nhịn không nổi mà cười ngặt nghẽo suốt đêm qua. Nếu linh hồn hắn đã bị đày đọa vĩnh viễn không được giải thoát, vậy ta có nên tàn phá luôn thân xác mục ruỗng kia? Nếu hắn đã nhận sự hành hạ tột bậc về mặt linh hồn, liệu sự đau đớn tiệm cận cái chết về mặt thể xác có thể chính thức xóa sổ sự tồn tại của “tính người” trong hắn? Hay là không phải bên trong hắn? Rốt cuộc điều gì định nghĩa nên “nhân loại”, nó nằm trong vùng mơ hồ tâm linh, trong thẳm sâu tiềm thức, hay chỉ đơn thuần là những phản ứng hóa học của 1 cỗ máy sinh lí phức tạp thành hình sau hàng ngàn năm tiến hóa?
Ta đã mường tượng tới viễn cảnh tìm ra thứ ấy, tìm ra bí mật của thứ nền Văn minh của Khuyết Hầu, thứ tội lỗi mà con Khỉ già ấy đã cấy vào thế giới của phàm nhân. Kẻ đã tạo ra sự cân bằng tuyệt đối với 7 chủng loài và 7 Đại Thư viện, 7 lục địa, 7 giới nguyên, nhưng đồng thời vĩnh viễn phá vỡ nó với chủng tộc thứ 8 mang tên nhân loại.
Vậy nên, cuộc thí nghiệm lên mẫu vật số 16, từ ngày hôm nay, chính thức bắt đầu!”
- Dậy rồi sao?
Khi Hà Minh Đức tỉnh dậy, hắn thấy đầu mình đau như búa bổ. Vẫn cảm giác quen thuộc với tứ chi bị trói chặt, và thân mình ê ẩm trên nền đất hôi hám lạnh lẽo, và không gian tăm tối của cống ngầm.
- Rốt cuộc tôi là con tin, là chiến lợi phẩm, là tù nhân, hay là cái gì của anh? Đối xử với tôi tử tế chút được không?
Đức cố xoay khớp vai, ngáp ngắn ngáp dài. Hắn không phải chưa từng trải qua gian khổ, tình cảnh này kì thực chưa khiến hắn phải tuyệt vọng u buồn.
- Vốn muốn cho cậu thoải mái 1 chút, nhưng xét tới việc cậu là phần tử khủng bố nguy hiểm, vẫn nên cẩn tắc 1 chút.
Trả lời hắn là 1 thanh niên trong bộ đồ trắng toát, 1 màu trắng tưởng chừng không thể nào bị vấy bẩn bởi nơi cống ngầm hôi tanh này.
- Đại ca à, anh cao to khỏe mạnh là vậy, tác phong nhìn ra ngay là có đào tạo bài bản, chiến lực cũng gần đột phá Cường giả rồi. Tôi đây thấp bé nhỏ con, lại chả được học hành gì, chỉ biết dăm ba món tự vệ đầu đường xó chợ, anh sợ gì tôi chứ?
- Những kẻ sinh tồn từ nơi đầu đường xó chợ, chẳng phải đều rất nguy hiểm đó sao?
Thanh niên kia gấp tập tài liệu đang đọc dở cho vào túi, quay lại nhìn hắn.
- Thôi được rồi, đại ca. Chẳng biết đại ca đang đưa tôi đi đâu, nhưng đường còn dài. Ít nhất cũng cho đôi tay tôi được cử động đôi chút. Tôi cũng là kẻ thức thời, đại ca còn cho tôi cơm ăn, tôi cũng không ngu dại gì mà làm trò để rước về hậu quả. Mà nhân tiện, cho tôi hỏi đại ca tên gì? Đại ca chính là người đã giao đống thẻ căn cước cho chúng tôi lúc ở Ngã Ba Lớn, có phải không nhỉ?
- Đúng vậy. Cũng không có gì cần giấu giếm cả. Tôi là người của Bạch Linh Đội. Tên tôi là Vũ Hải Phong.
“Nhật ký phát triển mẫu vật số 16
Người ghi chép: Huỳnh Vĩ Thụy
Ngày 1,
Đây vốn là 1 mẫu vật mà ta đã bỏ công quan sát nhiều năm. Ta đặt tên hắn là số 16.
Trong nhiều năm ẩn mình dưới cống ngầm Hải Thành, ta đã gặp nhiều mẫu vật thú vị, đã từng được thử nghiệm nhiều ý tưởng mới mẻ và lý thú. Ta đã phẫu thuật cấy ghép cho hầu như tất cả các chủng loài có tri thức tồn tại trên quả đất này. Người lùn, ngạ quỷ, người bướm, người sói, người cá, người rắn. Và hầu như tất cả những chủng loài biến thể của chúng. Dưới cống ngầm Hải Thành có 1 đấu trường ngầm cho giới quý tộc và xã hội đen. Chúng nó cung cấp cho ta vô vàn những mẫu vật quý hiếm để ta thỏa sức nghiên cứu và cải tiến. Ta đã cho ra đời bao nhiêu siêu chiến binh, bao nhiêu huyền thoại bách chiến bách thắng? Ta không nhớ nữa, vì có quá nhiều những trường hợp không quá lý thú, ta cũng không ghi chép lại kĩ càng.
Coi như thể hiện lòng biết ơn với cái đấu trường đó, ta cũng tặng lại cho chúng nó 1 con Phù Dung Ngạ Quỷ mà ta tình cờ khai quật được cùng với tàn xác của Diệt Thế Tử Nghê. Ta gọi nó là mẫu vật số 1. Nó cũng đã trở thành Chiến thần bất bại của đấu trường dưới lòng đất. Nhưng ta đã mô tả chi tiết về nó trong Nhật ký phát triển mật vật số 1, vậy nên ta sẽ không nhắc lại ở đây.
Nói tới đâu rồi nhỉ, à, 7 chủng loài dị tộc, ta đều đã phân tách tới từng sợi cơ thớ thịt, đã dùng đèn pin và kính hiển vi soi từng sợi neuron thần kinh của chúng. Đại khái là ta tự tin chẳng có ai trên quả đất này có sự kiến giải về 7 loài dị tộc phong phú và chi tiết bằng ta, họa chăng chỉ có các Kiến giả đã tồn tại hàng ngàn năm là ngoại lệ. Nhưng, chẳng hiểu sao, ta lại chỉ hứng thú với nhân loại.
Phải, là nhân loại.
Người lùn thẳng thắn, bộc trực, chăm chỉ và sáng tạo. Người rắn thì giảo quyệt và lọc lừa. Người bướm thì thượng đẳng kiêu ngạo. Người cá có khả năng thích nghi với mọi môi trường. Ngạ quỷ thì hiếu chiến và tham lam. Người sói thì chỉ có bản năng sinh tồn như thú vật.
Nhưng nhân loại, nhân loại thú vị hơn rất nhiều. Chúng phức tạp, khó đoán. Chúng đồng thời vừa có thể nhân hậu và thẳng thắn, vừa có thể dối trá và gian xảo. Chúng coi lời dối trá như 1 công cụ không thể thiếu để gây dựng nền văn minh, nhưng đồng thời lại tôn vinh sự trung thành và lòng dũng cảm. Lịch sử đã chứng minh, nhân loại cần cả sự dối trá để thúc đẩy lòng trung thực, chúng dùng lời dối trá để kêu gọi đồng loại tham gia các cuộc chiến, nhưng lại cần tới lòng dũng cảm để giành chiến thắng.
Ta không giỏi lối diễn giải dài dòng này, đại khái thì, loài người trong mắt ta thật đặc biệt, lại thật lý thú. Chẳng biết từ khi nào, ta đã đam mê tính con người tồn tại trong giống loài ấy, trong chính bản thân ta.
Ta đã cấy tế bào của Phù Dung Ngạ Quỷ lên 1 đứa trẻ sơ sinh, gọi nó là mẫu vất số 1, và cấy tế bào của Diệt Thế Tử Nghê lên chính mình, và gọi chính ta là mẫu vật số 2, chỉ để kiểm nghiệm ranh giới nào thì “tính con người” sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm. Chi tiết mấy chuyện này, ta cũng đã ghi chép trong các bản Nhật ký trước đây, ta cũng sẽ không nhắc lại.
Đã 3 tháng kể từ ngày ta mang được mẫu vật này tới nơi an toàn. Và cũng cần 3 tháng để Diệt Thế Tử Nghê giúp ta hồi phục thương tích. Chiêu thức của tên Ám Hành Sứ Giả đó kết hợp với Pháp Chế Ngục đúng là không thể đùa. Ta khi ấy đã phải cắn răng hiến cho Tử Nghê 50% thân thể mới có thể thoát chết. Thương tích lên thân thể vẫn rất trầm trọng, nhưng cũng lại là 1 may mắn, khi ta mượn chính thương tổn ấy để loại bỏ phần thân thể bị dính cấm chế của Đại Nam Pháp Chế, qua mắt được cả Vương Chính Đức.
Lan man vậy là đủ rồi, hôm nay chính là ngày đầu tiên tiến hành thí nghiệm. Nói đôi chút về mẫu vật số 16. 3 tháng nay ta đã quan sát hắn. Hắn vốn đã nửa bước chân bước qua cửa tử. Lạm dụng Lugen lên cơ thể quá nhiều lần, bất kể có ý chí sắt thép đến mức nào, cơ thể con người cũng có giới hạn sụp đổ. Chỉ là chưa ai có đủ can đảm để chính mình thử nghiệm cái giới hạn đó, ngoại trừ mẫu vật này, ấy cũng là 1 phần lý do ta hứng thú với hắn.
Ta thật sự muốn biết, giới hạn “tính con người” của hắn là tới đâu. Ta muốn nhìn thấy cái ranh giới tuyệt đẹp ấy.
Mẫu vật số 16 đã bị hành hạ bởi ác mộng suốt 3 tháng nay. Hắn bị ta treo lên tường, bịt kín toàn bộ ngũ quan. Ta đã cho hắn uống rất nhiều loại pha chế an thần do chính ta nghiên cứu. Thuốc an thần do chính Huỳnh Vĩ Thụy nghiên cứu! Không phải thứ thuốc mà bọn lang băm ở Sa Li Khan điều chế với mớ lý thuyết rỗng tuếch. Đây là những liều thuốc do chính ta thực nghiệm trên bao nhiêu ca bệnh. Ta đã thử tác động bằng mọi phương pháp lên hệ thần kinh của mẫu vật số 16, nhưng có vẻ như chúng chẳng hề có tác dụng. Mẫu vật số 16, mặc dù hệ thần kinh hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt, hắn vẫn trải nghiệm những cơn ác mộng kinh hoàng.
Vấn đề có lẽ đã không còn nằm ở não bộ hay hệ thần kinh, hay tiềm thức hay bất cứ thứ gì khoa học Đại Nam có thể chẩn đoán nữa. Vấn đề của mẫu vật số 16 có lẽ nằm ở 1 phạm trù hoàn toàn xa lạ và mơ hồ.
Tâm Linh.
Hắn đã bị nguyền rủa bởi Dị Thế Linh Thể. 1 lời nguyền hùng mạnh và độc địa tới mức có thể giam cầm linh hồn hắn trong 1 địa ngục đọa đày. Hắn vĩnh viễn không còn có được 1 giấc ngủ ngon, tâm trí hắn mãi mãi không bao giờ được an yên, hắn sẽ phải đối mặt với cơn kiệt quệ vô cùng vô hạn, bị đốt cháy bởi sự thù hận và đau khổ quằn quại.
Một mẫu vật hoàn hảo để nghiên cứu “tính con người” trong thân xác phàm! Ta đã nhịn không nổi mà cười ngặt nghẽo suốt đêm qua. Nếu linh hồn hắn đã bị đày đọa vĩnh viễn không được giải thoát, vậy ta có nên tàn phá luôn thân xác mục ruỗng kia? Nếu hắn đã nhận sự hành hạ tột bậc về mặt linh hồn, liệu sự đau đớn tiệm cận cái chết về mặt thể xác có thể chính thức xóa sổ sự tồn tại của “tính người” trong hắn? Hay là không phải bên trong hắn? Rốt cuộc điều gì định nghĩa nên “nhân loại”, nó nằm trong vùng mơ hồ tâm linh, trong thẳm sâu tiềm thức, hay chỉ đơn thuần là những phản ứng hóa học của 1 cỗ máy sinh lí phức tạp thành hình sau hàng ngàn năm tiến hóa?
Ta đã mường tượng tới viễn cảnh tìm ra thứ ấy, tìm ra bí mật của thứ nền Văn minh của Khuyết Hầu, thứ tội lỗi mà con Khỉ già ấy đã cấy vào thế giới của phàm nhân. Kẻ đã tạo ra sự cân bằng tuyệt đối với 7 chủng loài và 7 Đại Thư viện, 7 lục địa, 7 giới nguyên, nhưng đồng thời vĩnh viễn phá vỡ nó với chủng tộc thứ 8 mang tên nhân loại.
Vậy nên, cuộc thí nghiệm lên mẫu vật số 16, từ ngày hôm nay, chính thức bắt đầu!”
- Dậy rồi sao?
Khi Hà Minh Đức tỉnh dậy, hắn thấy đầu mình đau như búa bổ. Vẫn cảm giác quen thuộc với tứ chi bị trói chặt, và thân mình ê ẩm trên nền đất hôi hám lạnh lẽo, và không gian tăm tối của cống ngầm.
- Rốt cuộc tôi là con tin, là chiến lợi phẩm, là tù nhân, hay là cái gì của anh? Đối xử với tôi tử tế chút được không?
Đức cố xoay khớp vai, ngáp ngắn ngáp dài. Hắn không phải chưa từng trải qua gian khổ, tình cảnh này kì thực chưa khiến hắn phải tuyệt vọng u buồn.
- Vốn muốn cho cậu thoải mái 1 chút, nhưng xét tới việc cậu là phần tử khủng bố nguy hiểm, vẫn nên cẩn tắc 1 chút.
Trả lời hắn là 1 thanh niên trong bộ đồ trắng toát, 1 màu trắng tưởng chừng không thể nào bị vấy bẩn bởi nơi cống ngầm hôi tanh này.
- Đại ca à, anh cao to khỏe mạnh là vậy, tác phong nhìn ra ngay là có đào tạo bài bản, chiến lực cũng gần đột phá Cường giả rồi. Tôi đây thấp bé nhỏ con, lại chả được học hành gì, chỉ biết dăm ba món tự vệ đầu đường xó chợ, anh sợ gì tôi chứ?
- Những kẻ sinh tồn từ nơi đầu đường xó chợ, chẳng phải đều rất nguy hiểm đó sao?
Thanh niên kia gấp tập tài liệu đang đọc dở cho vào túi, quay lại nhìn hắn.
- Thôi được rồi, đại ca. Chẳng biết đại ca đang đưa tôi đi đâu, nhưng đường còn dài. Ít nhất cũng cho đôi tay tôi được cử động đôi chút. Tôi cũng là kẻ thức thời, đại ca còn cho tôi cơm ăn, tôi cũng không ngu dại gì mà làm trò để rước về hậu quả. Mà nhân tiện, cho tôi hỏi đại ca tên gì? Đại ca chính là người đã giao đống thẻ căn cước cho chúng tôi lúc ở Ngã Ba Lớn, có phải không nhỉ?
- Đúng vậy. Cũng không có gì cần giấu giếm cả. Tôi là người của Bạch Linh Đội. Tên tôi là Vũ Hải Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.