Chương 645: Tiểu tiết không cần để ý
Hắc Long
15/01/2021
Vân Như Tài đã ra về, để lại Đường Thái Nguyên ngồi đó bần thần suốt 1 hồi lâu. Phen này toang rồi. Lão nghĩ. Điều Vân Như Tài vừa nói, có gây tổn thất gì cho Trúc Sơn Phái hay không, khó mà nói rõ ngày 1 ngày 2
được. Đối với môn đồ, có lẽ sẽ chẳng có thay đổi mấy, nhưng với những
đạo sư như lão, đây lại là 1 cuộc chiến không khoan nhượng.
Lý do là vì, như Vân Như Tài đã nói, biên chế có hạn, và sắp tới chắc chắn sẽ có cắt giảm.
Sáp nhập môn phái gì đó, cũng chỉ là để hợp lí hóa sự cắt giảm này. 1 môn phái cũng như 1 học viện vậy, có từng đó ghế thôi, đâu phải cho bao nhiêu người ngồi cũng được? Tứ Đại Tiên phái mỗi tông môn đều có 1000 ghế biên chế ăn lương nhà nước, giờ gộp làm 1 thì có tới 3000 người mất chén cơm.
Không vào được biên chế, không chỉ mất tiền trợ cấp của nhà nước thôi đâu, mà còn mất nhiều, nhiều lắm…
Mất những gì thì Đường Thái Nguyên không tiện kể. Nhưng đáng lẽ 1 trưởng lão giữ ghế Đệ Nhị như lão không nên lo lắng tới vấn đề cắt giảm biên chế mới đúng chứ? Ấy thế mà nếu chuyện này thực sự xảy ra, lão lại là người đầu tiên có nguy cơ khăn gói ra đi.
Reng!!!!!
-Uẩy? – Lão nhấc chiếc điện thoại bàn đặt trong phòng lên nghe.
-Đường Trưởng lão, có người tìm gặp ngài.
-Ai? Có hẹn trước không?
-Dạ, không. Ông ấy bảo cứ nói Nguyễn Bạch tiên sinh là Trưởng lão sẽ biết.
Cạch!!!!!
-Đường Trưởng lão? Đường Trưởng lão?
-Ta đây, ta đây. Cho ông ta vào đi.
-Dạ, ông ấy còn dẫn theo 3 vị thiếu niên ạ.
-Cho vào, cho vào đi!
20 năm đã trôi qua, nhưng ấn tượng của Đường Thái Nguyên về tên Nguyễn Bạch vẫn sâu sắc như ngày nào.
Lão ngồi đó quan sát cái kẻ sau 20 năm vẫn chẳng mấy thay đổi kia, vẫn chẳng chút phép tắc, vẫn tùy tiện ngồi đâu thì ngồi, pha cái gì thì pha, uống cái gì thì uống, hồn nhiên lục lọi săm soi, hồn nhiên oang oang nói chuyện, chẳng cả nể gì ai.
-Làm Trưởng lão tông môn kiếm chác khá quá ta?! Cả cái phòng làm việc này cấp cho riêng ông à?
-Cái gì đây? Thượng phẩm Ô Quy à? Xác con này hiếm lắm, hình như phải khai quật dưới 6 trăm thước dưới đất rừng Hoàng Phong, phải ít nhất 3 ngàn năm tuổi mới hóa thạch? Ồ, còn cái này, cái này, cái này… Toàn hàng hối lộ đây à?
-Tiên Nhân không vướng bụi trần, ngoại vật tùy thân, đống của cải này trưng bày ở đây cũng thật là lãng phí. Hay để tôi bán cho, lão 7 tôi 3, ok? Ok chốt luôn nhé…
Đường Thái Nguyên thở dài, mặc kệ những lời líu lô của Nguyễn Bạch. Lão quan sát 3 thiếu niên mà Nguyễn Bạch dẫn theo.
1 đứa con gái cũng thoải mái y như Nguyễn Bạch, vừa vào phòng đã kiếm ngay cái tràng kỉ trong góc mà nằm dài ra, chân gác lên tay vịn, tay thì bấm điện thoại, ra vẻ hoàn toàn chả quan tâm tới ngoại cảnh, cũng chả thèm để ý tới thái độ của chủ nhà.
1 đứa con trai cao gầy, mặc 1 bộ áo dài có vẻ như mang phong cách xứ Giang Hạ, ngồi 1 chỗ ngơ ngáo nhìn xung quanh với ánh mắt mơ màng. Nguyễn Bạch loăng quăng tới đâu, líu lô cái gì, nó đều sẽ ngoảnh đầu về phía đó. Vẻ mặt nó chẳng hề tỏ ra 1 chút hiếu kì hay hứng thú, mà chỉ đơn giản là phản xạ quay về nguồn phát ra âm thanh.
Còn lại 1 đứa nhóc, sau khi bước vào căn phòng có quét mắt nhìn tổng quát nơi đây 1 lượt. Đường Thái Nguyên là 1 kẻ khá tinh ý, ngay lập tức nhận ra thằng nhóc này chỉ trong khoảnh khắc đã thâu tóm đại thể địa hình nơi đây. Sau đó, nó rất từ tốn mà ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách, với dáng ngồi rất ngay ngắn và lịch sự, không nhúc nhích, lúc lắc hay bị phân tán bởi bất cứ thứ gì.
Đường Thái Nguyên sau 1 hồi quan sát những sự thay đổi của Nguyễn Bạch sau ngần ấy năm, rồi lại quan sát 2 đứa nhóc kì quái kia, bất chợt giật mình nhận ra mình cũng đang bị quan sát, bởi tên thiếu niên mà lão cho là bình thường nhất trong đám khách không mời này.
Kể cả khi Đường Thái Nguyên phát giác ra và nhìn lại thằng nhóc, nó vẫn không hề quay mặt đi hay bày tỏ bất cứ sự ngại ngần nào. Ánh mắt của nó bình thản và tĩnh lặng, không mang theo bất kì sự sợ hãi, tức giận, đe dọa hay bất kính nào, mà chỉ đơn giản là 1 sự quan sát.
Đường Thái Nguyên chợt cảm thấy không hề thoải mái trước ánh mắt này. Lão ghét cái cảm giác bị soi thấu, bị vạch trần, dù rằng chính lão cũng không biết mình có gì để bị vạch trần hay soi thấu, ít nhất là 1 đứa nhóc như vậy đâu có đáng để lão phải che giấu ý đồ gì xấu xa?
Trừng mắt lại nó? Tỏa Khí lực ra trấn áp nó? Tỏa Sát khí ra đe dọa nó? Đường đường là 1 vị Tiên Nhân đứng ở gần như đỉnh cao của Tiên Phái, lại phải giãy nảy lên như vậy chỉ vì cái nhìn của 1 kẻ hậu bối? Lão đương nhiên sẽ không thất thố tới mức ấy.
Nhưng, vẫn thật sự khó chịu.
-E hèm! – Đường Thái Nguyên rốt cuộc đánh tiếng. – Tiểu Bạch, đã lâu không gặp, nay tới gặp ta hẳn có chuyện hệ trọng?
Nguyễn Bạch đang nghịch ngợm mấy thứ đồ trưng bày, dừng lại cười cười, sau đó đáp lời bằng thứ tiếng Bắc Hà mà hắn đã dùng từ khi bước vào căn phòng này.
-Hề hề. Gian hùng thời loạn, quan hoạn thời bình. 20 năm ăn sung mặc sướng, ông anh đã không còn cái khí phách năm xưa nữa. Đáng thất vọng làm sao!
-Tiểu Bạch à, mấy lời khích tướng này với lão phu không có tác dụng gì đâu. Có gì muốn nói mau nói nhanh, đừng làm bản tọa tốn thời giờ. Ta cũng không rảnh hàn huyên chuyện xưa nghĩa cũ với ngươi đâu.
Nguyễn Bạch vẫn đủng đỉnh cầm 1 cái chén cổ trên tay, vừa vân vê xem xét vừa thủng thẳng nói tiếp. Đường Thái Nguyên không thích hàn huyên chuyện cũ, hắn lại càng muốn kể chuyện cũ:
-Đường lão ca à. Nhớ năm đó Vu Linh Đại chiến, Cửu U Vu Phái liên kết với Lục Lăng Giáo, trong vòng 10 ngày tập kết được hơn 60 vạn quân, 100 Chiến Vu, 16 Đại Vu, 3 Cửu Tinh Vu Chủ, cùng với 2 con Thượng Phẩm Hung Thú, xuất binh như thần đánh úp 3 huyện Giao Phong, khí thế như rồng chuẩn bị phá toang mặt trận phía Tây của Tứ Đại Tiên Phái. Lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, nếu không nhờ bản lĩnh của Đường lão ca đứng ra đề xuất cho Bạch mỗ đây dẫn 1 ngàn quân phá tan cường địch, liệu Tứ Đại Tiên Phái có còn trụ vững tại Tứ Vân Sơn như bây giờ không?
-Chiến dịch năm đó, ngươi quả thực đã biến điều không thể thành có thể. Nhưng Vu Linh Đại Chiến vốn không phải là cuộc chiến của 1 cá nhân nào. Kẻ đóng góp công lao và xương máu để chấm dứt nó, đánh bại đám Vu Giáo tà ác, cứu rỗi sinh linh cũng không chỉ có mình ngươi. Giờ tới đây kể lể công lao với ta làm gì?
-Hề hề, Đường lão ca cũng nhờ chiến tích đó của Bạch mỗ mà được đề cử lên Thập Đại Vị gì gì đó sao? Nhưng thôi, chúng ta là người xả thân vì nghĩa lớn, không nề hà chuyện công lao. Điều ta muốn nói, là Lão ca mang trong người bản lĩnh của 1 gian hùng thời loạn, dám đánh cược lớn thu lợi lớn. Đến cuối đời lại an phận thủ thường ở nơi đây, tự bao phủ bản thân bằng những thứ đồ trang trí vớ vẩn này, lão ca có thể thỏa nguyện chăng? Ván cược năm đó, Đường lão ca cược vào Nguyễn Bạch ta là vô cùng chuẩn xác, vậy giờ đây lão ca có dám phóng tay đánh thêm 1 ván nữa?
Đường Thái Nguyên vừa thấy bực mình vừa thấy bất lực. Lão biết mình đã bị chọc vào chỗ ngứa mà chẳng biết nên nổi giận ra làm sao. Rốt cuộc lão phì cười.
-Cái mũi của ngươi vẫn thính như ngày nào, tên chết tiệt này. Sao? Có kèo nào thơm à?
-Kim Tinh Hội sắp tới, lão ca sợ bị Mai Sơn Phái đá đít đúng không? À hay là phải nói, Mai Sơn Phái vốn không đáng ngại, đáng ngại lại ở chính kẻ bên cạnh mình, cái tên giữ Đệ Tam Vị, tên là gì ấy nhỉ?
-Vũ Đăng Phiên.
-Ờ, cái tên căm lão ca từ hồi đó tới giờ phải không? Lão ca hất cảng hắn ngồi chễm chệ lên ghế Đệ Nhị như bây giờ, ắt hẳn là oán hận sâu lắm, hén? Mà tên đó lại có giao tình rất sâu đậm với Trưởng môn Mai Sơn Phái, gọi là cái gì, gì ấy nhỉ?
-Mai Trung Hựu, hay còn gọi là Mai Chân Nhân. Móa nhà ngươi, tên của người ta thì không nhớ mà ai chơi với ai thì lại biết rõ rành rành thế?
-Khửa khửa, cái gì cần nhớ thì nên nhớ thôi. Mấy cái tiểu tiết để ý làm gì. Mai Sơn Phái chiến thắng Kim Tinh Hội, Mai Trung Hựu quyền to hơn núi, Vũ Đăng Phiên sẽ tới nhờ vả đá đít lão ca về vườn, đúng không?
-Chuyện về Kim Tinh Hội, ta còn vừa mới nghe nói thôi. Ngươi lại còn biết sớm hơn cả ta?
-Khửa khửa, mấy cái tiểu tiết để ý làm gì. Sao, lão ca có muốn đầu tư 1 canh bạc lớn, lật kèo 1 cú cho cả Tiên Giới phải kinh hãi không?
-Nói.
Thấy Đường Thái Nguyên đã bị mình thành công khơi dậy hứng thú, Nguyễn Bạch mới khẽ khàng bước tới ghé tai nói nhỏ:
-3 đứa nhóc kia sẽ là át chủ bài Bạch mỗ tặng Đường lão ca.
Lý do là vì, như Vân Như Tài đã nói, biên chế có hạn, và sắp tới chắc chắn sẽ có cắt giảm.
Sáp nhập môn phái gì đó, cũng chỉ là để hợp lí hóa sự cắt giảm này. 1 môn phái cũng như 1 học viện vậy, có từng đó ghế thôi, đâu phải cho bao nhiêu người ngồi cũng được? Tứ Đại Tiên phái mỗi tông môn đều có 1000 ghế biên chế ăn lương nhà nước, giờ gộp làm 1 thì có tới 3000 người mất chén cơm.
Không vào được biên chế, không chỉ mất tiền trợ cấp của nhà nước thôi đâu, mà còn mất nhiều, nhiều lắm…
Mất những gì thì Đường Thái Nguyên không tiện kể. Nhưng đáng lẽ 1 trưởng lão giữ ghế Đệ Nhị như lão không nên lo lắng tới vấn đề cắt giảm biên chế mới đúng chứ? Ấy thế mà nếu chuyện này thực sự xảy ra, lão lại là người đầu tiên có nguy cơ khăn gói ra đi.
Reng!!!!!
-Uẩy? – Lão nhấc chiếc điện thoại bàn đặt trong phòng lên nghe.
-Đường Trưởng lão, có người tìm gặp ngài.
-Ai? Có hẹn trước không?
-Dạ, không. Ông ấy bảo cứ nói Nguyễn Bạch tiên sinh là Trưởng lão sẽ biết.
Cạch!!!!!
-Đường Trưởng lão? Đường Trưởng lão?
-Ta đây, ta đây. Cho ông ta vào đi.
-Dạ, ông ấy còn dẫn theo 3 vị thiếu niên ạ.
-Cho vào, cho vào đi!
20 năm đã trôi qua, nhưng ấn tượng của Đường Thái Nguyên về tên Nguyễn Bạch vẫn sâu sắc như ngày nào.
Lão ngồi đó quan sát cái kẻ sau 20 năm vẫn chẳng mấy thay đổi kia, vẫn chẳng chút phép tắc, vẫn tùy tiện ngồi đâu thì ngồi, pha cái gì thì pha, uống cái gì thì uống, hồn nhiên lục lọi săm soi, hồn nhiên oang oang nói chuyện, chẳng cả nể gì ai.
-Làm Trưởng lão tông môn kiếm chác khá quá ta?! Cả cái phòng làm việc này cấp cho riêng ông à?
-Cái gì đây? Thượng phẩm Ô Quy à? Xác con này hiếm lắm, hình như phải khai quật dưới 6 trăm thước dưới đất rừng Hoàng Phong, phải ít nhất 3 ngàn năm tuổi mới hóa thạch? Ồ, còn cái này, cái này, cái này… Toàn hàng hối lộ đây à?
-Tiên Nhân không vướng bụi trần, ngoại vật tùy thân, đống của cải này trưng bày ở đây cũng thật là lãng phí. Hay để tôi bán cho, lão 7 tôi 3, ok? Ok chốt luôn nhé…
Đường Thái Nguyên thở dài, mặc kệ những lời líu lô của Nguyễn Bạch. Lão quan sát 3 thiếu niên mà Nguyễn Bạch dẫn theo.
1 đứa con gái cũng thoải mái y như Nguyễn Bạch, vừa vào phòng đã kiếm ngay cái tràng kỉ trong góc mà nằm dài ra, chân gác lên tay vịn, tay thì bấm điện thoại, ra vẻ hoàn toàn chả quan tâm tới ngoại cảnh, cũng chả thèm để ý tới thái độ của chủ nhà.
1 đứa con trai cao gầy, mặc 1 bộ áo dài có vẻ như mang phong cách xứ Giang Hạ, ngồi 1 chỗ ngơ ngáo nhìn xung quanh với ánh mắt mơ màng. Nguyễn Bạch loăng quăng tới đâu, líu lô cái gì, nó đều sẽ ngoảnh đầu về phía đó. Vẻ mặt nó chẳng hề tỏ ra 1 chút hiếu kì hay hứng thú, mà chỉ đơn giản là phản xạ quay về nguồn phát ra âm thanh.
Còn lại 1 đứa nhóc, sau khi bước vào căn phòng có quét mắt nhìn tổng quát nơi đây 1 lượt. Đường Thái Nguyên là 1 kẻ khá tinh ý, ngay lập tức nhận ra thằng nhóc này chỉ trong khoảnh khắc đã thâu tóm đại thể địa hình nơi đây. Sau đó, nó rất từ tốn mà ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách, với dáng ngồi rất ngay ngắn và lịch sự, không nhúc nhích, lúc lắc hay bị phân tán bởi bất cứ thứ gì.
Đường Thái Nguyên sau 1 hồi quan sát những sự thay đổi của Nguyễn Bạch sau ngần ấy năm, rồi lại quan sát 2 đứa nhóc kì quái kia, bất chợt giật mình nhận ra mình cũng đang bị quan sát, bởi tên thiếu niên mà lão cho là bình thường nhất trong đám khách không mời này.
Kể cả khi Đường Thái Nguyên phát giác ra và nhìn lại thằng nhóc, nó vẫn không hề quay mặt đi hay bày tỏ bất cứ sự ngại ngần nào. Ánh mắt của nó bình thản và tĩnh lặng, không mang theo bất kì sự sợ hãi, tức giận, đe dọa hay bất kính nào, mà chỉ đơn giản là 1 sự quan sát.
Đường Thái Nguyên chợt cảm thấy không hề thoải mái trước ánh mắt này. Lão ghét cái cảm giác bị soi thấu, bị vạch trần, dù rằng chính lão cũng không biết mình có gì để bị vạch trần hay soi thấu, ít nhất là 1 đứa nhóc như vậy đâu có đáng để lão phải che giấu ý đồ gì xấu xa?
Trừng mắt lại nó? Tỏa Khí lực ra trấn áp nó? Tỏa Sát khí ra đe dọa nó? Đường đường là 1 vị Tiên Nhân đứng ở gần như đỉnh cao của Tiên Phái, lại phải giãy nảy lên như vậy chỉ vì cái nhìn của 1 kẻ hậu bối? Lão đương nhiên sẽ không thất thố tới mức ấy.
Nhưng, vẫn thật sự khó chịu.
-E hèm! – Đường Thái Nguyên rốt cuộc đánh tiếng. – Tiểu Bạch, đã lâu không gặp, nay tới gặp ta hẳn có chuyện hệ trọng?
Nguyễn Bạch đang nghịch ngợm mấy thứ đồ trưng bày, dừng lại cười cười, sau đó đáp lời bằng thứ tiếng Bắc Hà mà hắn đã dùng từ khi bước vào căn phòng này.
-Hề hề. Gian hùng thời loạn, quan hoạn thời bình. 20 năm ăn sung mặc sướng, ông anh đã không còn cái khí phách năm xưa nữa. Đáng thất vọng làm sao!
-Tiểu Bạch à, mấy lời khích tướng này với lão phu không có tác dụng gì đâu. Có gì muốn nói mau nói nhanh, đừng làm bản tọa tốn thời giờ. Ta cũng không rảnh hàn huyên chuyện xưa nghĩa cũ với ngươi đâu.
Nguyễn Bạch vẫn đủng đỉnh cầm 1 cái chén cổ trên tay, vừa vân vê xem xét vừa thủng thẳng nói tiếp. Đường Thái Nguyên không thích hàn huyên chuyện cũ, hắn lại càng muốn kể chuyện cũ:
-Đường lão ca à. Nhớ năm đó Vu Linh Đại chiến, Cửu U Vu Phái liên kết với Lục Lăng Giáo, trong vòng 10 ngày tập kết được hơn 60 vạn quân, 100 Chiến Vu, 16 Đại Vu, 3 Cửu Tinh Vu Chủ, cùng với 2 con Thượng Phẩm Hung Thú, xuất binh như thần đánh úp 3 huyện Giao Phong, khí thế như rồng chuẩn bị phá toang mặt trận phía Tây của Tứ Đại Tiên Phái. Lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, nếu không nhờ bản lĩnh của Đường lão ca đứng ra đề xuất cho Bạch mỗ đây dẫn 1 ngàn quân phá tan cường địch, liệu Tứ Đại Tiên Phái có còn trụ vững tại Tứ Vân Sơn như bây giờ không?
-Chiến dịch năm đó, ngươi quả thực đã biến điều không thể thành có thể. Nhưng Vu Linh Đại Chiến vốn không phải là cuộc chiến của 1 cá nhân nào. Kẻ đóng góp công lao và xương máu để chấm dứt nó, đánh bại đám Vu Giáo tà ác, cứu rỗi sinh linh cũng không chỉ có mình ngươi. Giờ tới đây kể lể công lao với ta làm gì?
-Hề hề, Đường lão ca cũng nhờ chiến tích đó của Bạch mỗ mà được đề cử lên Thập Đại Vị gì gì đó sao? Nhưng thôi, chúng ta là người xả thân vì nghĩa lớn, không nề hà chuyện công lao. Điều ta muốn nói, là Lão ca mang trong người bản lĩnh của 1 gian hùng thời loạn, dám đánh cược lớn thu lợi lớn. Đến cuối đời lại an phận thủ thường ở nơi đây, tự bao phủ bản thân bằng những thứ đồ trang trí vớ vẩn này, lão ca có thể thỏa nguyện chăng? Ván cược năm đó, Đường lão ca cược vào Nguyễn Bạch ta là vô cùng chuẩn xác, vậy giờ đây lão ca có dám phóng tay đánh thêm 1 ván nữa?
Đường Thái Nguyên vừa thấy bực mình vừa thấy bất lực. Lão biết mình đã bị chọc vào chỗ ngứa mà chẳng biết nên nổi giận ra làm sao. Rốt cuộc lão phì cười.
-Cái mũi của ngươi vẫn thính như ngày nào, tên chết tiệt này. Sao? Có kèo nào thơm à?
-Kim Tinh Hội sắp tới, lão ca sợ bị Mai Sơn Phái đá đít đúng không? À hay là phải nói, Mai Sơn Phái vốn không đáng ngại, đáng ngại lại ở chính kẻ bên cạnh mình, cái tên giữ Đệ Tam Vị, tên là gì ấy nhỉ?
-Vũ Đăng Phiên.
-Ờ, cái tên căm lão ca từ hồi đó tới giờ phải không? Lão ca hất cảng hắn ngồi chễm chệ lên ghế Đệ Nhị như bây giờ, ắt hẳn là oán hận sâu lắm, hén? Mà tên đó lại có giao tình rất sâu đậm với Trưởng môn Mai Sơn Phái, gọi là cái gì, gì ấy nhỉ?
-Mai Trung Hựu, hay còn gọi là Mai Chân Nhân. Móa nhà ngươi, tên của người ta thì không nhớ mà ai chơi với ai thì lại biết rõ rành rành thế?
-Khửa khửa, cái gì cần nhớ thì nên nhớ thôi. Mấy cái tiểu tiết để ý làm gì. Mai Sơn Phái chiến thắng Kim Tinh Hội, Mai Trung Hựu quyền to hơn núi, Vũ Đăng Phiên sẽ tới nhờ vả đá đít lão ca về vườn, đúng không?
-Chuyện về Kim Tinh Hội, ta còn vừa mới nghe nói thôi. Ngươi lại còn biết sớm hơn cả ta?
-Khửa khửa, mấy cái tiểu tiết để ý làm gì. Sao, lão ca có muốn đầu tư 1 canh bạc lớn, lật kèo 1 cú cho cả Tiên Giới phải kinh hãi không?
-Nói.
Thấy Đường Thái Nguyên đã bị mình thành công khơi dậy hứng thú, Nguyễn Bạch mới khẽ khàng bước tới ghé tai nói nhỏ:
-3 đứa nhóc kia sẽ là át chủ bài Bạch mỗ tặng Đường lão ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.