Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 715: Ván cờ năm xưa

Hắc Long

27/07/2024

Chương 715: Ván cờ năm xưa

- Chào nhị vị tiền bối.

- Ồ, cô nhóc lại tới lấy thuốc à?

Ông già râu tóc đen nửa mắt liếc lên nhìn Vân, mắt còn lại vẫn chăm chú theo dõi bàn cờ, như chỉ sợ ông già râu tóc trắng tranh thủ ăn gian.

- Dạ không. Tiểu nữ theo lời Đường trưởng lão, tới đây có chuyện nhờ 2 vị tiền bối. Đường trường lão có dặn là, nhờ 2 vị trả lại món nợ trận cờ đã thua…

- Suỵt!!!!!!

Lão già râu trắng đang chăm chú nghĩ nước cờ, bất chợt bật dậy đưa ngón tay lên miệng Vân, ra hiệu cho cô im lặng.

- Chúng ta đã minh bạch, chuyện này mong cô nương không tiết lộ cho bất kì ai khác, được vậy, chúng ta sẵn sằng giúp đỡ thỉnh cầu của cô hết mình.

- Lão đần này! - Ông già râu đen cũng không thiết tha gì cơ hội hiếm có để gian lận, lập tức tham gia câu chuyện - Như vậy chưa đủ! Chẳng lẽ Đường Thái Nguyên sau này cứ cử người tới đây nói với chúng ta câu ấy là mình lại phải giúp người hay sao? Ông nên bổ sung điều kiện: sau chuyện này thì đôi bên không còn nợ nần gì nhau nữa!

- Chết tiệt! - Lão già râu trắng cũng chột dạ - Nước cờ hiểm độc thế này, tại sao năm đó ngươi không nhắc nhở ta! Bây giờ chúng ta há miệng mắc quai, lỡ như Đường Thái Nguyên thật sự bỉ ổi tới vậy, chẳng phải cả đời chúng ta mang nợ lão?

- Còn dám đổ lỗi cho ta nữa? Năm đó không vì ngươi phá bĩnh, luôn mồm lải nhải bên tai ta, ta đi công thì ngươi đòi thủ, ta phá vòng vây thì ngươi lại muốn đôi công, làm ta tâm phiền ý loạn, cuối cùng để nhầm nước thu quan vào tay tên lừa đảo đó?

- Ngươi thua do trình ngươi kém cỏi, cớ gì đổ lỗi cho ta?

- Ta và ngươi hai mươi năm qua bất phân thắng bại, trình ta kém cỏi, chắc trình ngươi giỏi giang lắm?

- Giỏi giang hay không chưa biết, nhưng chắc chắn là giỏi hơn ngươi!

- Đừng có phét! Lại! Làm ván mới, ván này quyết phân định thắng thua.

- Á à, đừng có thuận thế đẩy thuyền, ván này ngươi đã thua chắc tới nơi, lại muốn sủi hay sao?



- Ngươi nói ai thua? Không phải vì vừa rồi người lại gian trá đổi chỗ quân cờ hay sao? Thật vô liêm sỉ…

- E hèm!!! - Vân đằng hắng 1 tiếng rõ to - Nhị vị tiền bối. Tiểu nữ có 1 nan đề cần giải quyết, chẳng hay trong 2 vị, vị nào có đủ trí tuệ hiền minh và tài đức hơn người để giải đáp được giúp tiểu nữ đây?

Câu nói này như chọc thẳng vào tính ganh đua của 2 ông già tính tình con nít này.

- Hảo! Đương nhiên là Hắc Tu Lão Nhân ta mới đủ trí tuệ hiền minh, tài đức hơn người để giúp đỡ cô nương rồi!

- Đừng có phét! Cô nương, lão già râu đen này chỉ được cái khoác lác lừa người. Chỉ có Bạch Tu Lão Nhân ta là đủ khả năng giúp đỡ cô. Không hiểu cô có nan đề gì cần giải đáp?

- Tiểu nữ - Vân ngừng lại lấy hơi, rồi với vẻ mặt thản nhiên nhất có thể, nói - muốn luyện dược.

- Luyện dược? Chẳng phải đã có Luyện Dược Đường gần đỉnh núi đó sao? Hay trong Dược Phường cũng có lò luyện đan.

- Đúng là có thể luyện dược tại đó, nhưng thứ tiểu nữ đang muốn luyện không phải là đan, chỉ là dược mà thôi.

- Không phải đan, chỉ là dược? - Lão già râu đen nhíu mày.

- Là loại thuốc nước vẫn dùng để chữa các loại cảm mạo phong hàn, bổ sung dưỡng chất, hằng ngày uống thay nước để thanh lọc cơ thể đấy ư? - Lão già râu trắng không muốn tỏ ra vô tri như đối thủ, nên thay vì hỏi ngu ngơ thì lựa chọn lặp lại điều ai cũng biết.

- Lão chỉ hỏi vớ vẩn. Ai chả biết thế! - Lão già râu đen ngay lập tức táp lại - Nếu chỉ đơn giản có vậy thì người ta đến nhờ chúng ta làm gì? Phải không cô gái nhỏ?

- Đúng vậy, - Vân gật đầu. 2 lão già này thật là nhức đầu. - Là loại thuốc nước có thể ngưng tụ dược lực tương đương Luyện Khí Đan, có thể dễ dàng điều chế với số lượng lớn và chỉ bằng các nguyên liệu phổ thông.

2 lão già nghe tới đây, 4 mắt đã quay sang nhìn nhau.

- Có thể không nhỉ? - Lão già râu đen hỏi, không biết đang tự hỏi bản thân hay hỏi đối phương.

- Chẳng có nhẽ? - Lão già râu trắng cũng không biết đang đáp lời hay đang tự vấn.



- Hóa Hải, không cần Tụ Đan, nếu có thể cô lập Dược tính của nguyên liệu ở bước Hỗn Thể… - Lão già râu đen trầm tư.

- Nếu là Dược Phương năm đó… - Lão già râu trắng cũng tập trung đến kì lạ.

Bất chợt, 2 lão già đều quay đầu về phía Vân, làm cô giật mình, rồi đồng thanh nói:

- Dù sao thì, vẫn quá hoang đường!

- Vậy là… - Vân ngập ngừng, - Vậy là 2 lão không đủ khả năng?

- Không đủ khả năng? - Lão già râu trắng nhíu mày, rồi hếch mắt liếc ông bạn - Chẳng có nhẽ? Ngươi thấy sao?

- Đừng có khinh người quá đáng! - Lão già râu đen sắc mặt hằm hè - Đừng có khinh người quá đáng. Hắc Bạch Nhị Lão chúng ta, chỉ có thể hận tài năng kém cỏi mà không thể thay đổi càn khôn, chứ chẳng lẽ buông tay bỏ cuộc? Đan cũng được, mà dược cũng thế, chúng ta không làm được, nhưng chẳng lẽ không thể giúp đỡ hết mình cho tiểu cô nương đây?

- Vậy là ngươi muốn… truyền lại Dược Phương năm đó? - Lão già râu trắng không bừng bừng khí thế như lão già râu đen, mà ngược lại có phần e dè sợ hãi.

- Lão bị điên à! Chúng ta đã phát thệ rồi, đương nhiên không thể bội ước. Dược Phương đó sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này, 1 nửa phương thuốc mà ta nắm, bản thân ta cũng đã tự xóa đi quá nửa kí ức rồi. Đương nhiên chẳng thể chỉ dạy cho ai được nữa, nhưng kiến văn đúc kết qua từng ấy năm, chẳng lẽ không thể truyền lại được cho người?

- Chỉ e là… - Lão già râu trắng vẫn có chút ngần ngại - Tiểu cô nương, có điều này ta thật sự muốn làm rõ, Đường Thái Nguyên vì sao gửi cô tới đây? Nếu cô nương đã là môn đồ cưng của lão ta, nếu đã có thành quả nhiều năm tu Đạo, thì con đường này chẳng khác gì tự phế bỏ đi tất cả.

- Tu Đạo? - Vân không biết mình có nên nói ra điều này không, nhưng kì thực trong vụ “làm ăn” lần này giữa Nguyễn Bạch và Đường Thái Nguyên, cô cũng không có liên hệ lợi ích gì quá nhiều. Thành ra, cô cũng không có gì để mất - Tiểu nữ chưa hề tu Đạo. Tiên Pháp Trúc Sơn, hoàn toàn không có chút liên hệ nào với tiểu nữ.

- Thật vậy sao? - Lão già râu đen 2 mắt sáng lên, không giấu sự vui mừng phấn khích của 1 đứa trẻ - Tên lừa đảo họ Đường này, lại muốn mưu đồ chuyện khốn kiếp gì đây?

- Đương nhiên không phải chuyện gì tốt lành - Lão già râu trắng lại thở dài - Không cảm nhận được chút tu vi nào của cô gái, có lẽ cũng chẳng phải thủ thuật che giấu nào cả, hóa ra chỉ là vì cô không phải môn đồ Đạo gia. Cả cậu thanh niên phía sau cũng vậy phải không?

Vân gật đầu. Trong lòng cô vẫn đang có điều khúc mắc về những gì 2 lão già này thao thao bất tuyệt từ nãy tới giờ. Dược Phương năm đó là gì? Và có vẻ cách họ kể về Đường Thái Nguyên cũng mang nhiều ý bất thiện.

- Có 1 sự thật này lão cũng không muốn giấu cô, nếu chỉ thuần về kì nghệ chơi cờ, có 10 Đường Thái Nguyên hợp sức cũng không thể đấu lại 1 người trong số bọn ta. Năm đó bọn ta cố tình nhận thua 1 ván cờ, vốn không phải trên bàn cờ gỗ. Có những ván cờ thực sự to lớn, Đường Thái Nguyên lại là 1 kẻ chơi liều. Nhưng vì nước đi liều lĩnh của hắn, mà bọn ta mắc nợ hắn cho tới bây giờ. Có lẽ đã tới lúc trả nợ rồi. - Lão già râu trắng chậm rãi nói.

- Đi thôi. - Trong lúc lão già râu trắng nói, lão già râu đen đã từ đâu lấy ra 2 chiếc ô lớn. - Đi theo 2 lão. Chúng ta tiến vào khu rừng linh hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Mệnh Khả Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook