Chương 10: Bế Quan
thiên thiết chi nhân
06/01/2022
Y mặc dù bị thương nhưng vẫn bình tĩnh đi đến Minh Tâm. Y dùng linh lực trị thương cho hắn, Đương Khải Dương thấy y dùng linh lực trị thương cho Minh Tâm liền nói,"Ngươi chữa trị cho vết thương của ngươi trước đi!!"
Y không nghe vẫn tiếp tục trị thương cho Minh Tâm, thấy vết thương trên người Minh Tâm khép lại y mới dừng lại. Y dùng linh lực quá nhiều và còn bị trọng thương. Mặc dù bị thương nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ.
Thiết Phong Minh bình thãn nói,"Đưa hắn cho ta!!"
Giọng của y có chút mệt mỏi và lo lắng, Đương Khải Dương biết y mệt và còn bị thương nên ngăn cản,"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ đứa nó về phòng cho!!"
Thiết Phong Minh nhất quyết không đi còn nói,"Ngươi đưa hắn đây!!"
Đương Khải Đương chịu thua y, mặc dù đã bị thương còn cố chấp, hắn đưa Minh Tâm qua cho y. Y đón lấy Minh Tâm, cõng hắn về thiên viện. Đặt hắn lên giường, y ngồi mép giường. Giơ tay chạm vào trán hắn tích một tia linh lực thăm dò hắn.
Một lúc sau mạch tượng không có biến động y liền thu hồi lại. Y đứng lại đi ra tiện tay đóng cửa, y quay người đã thấy Đương Khải Dương và Thạch Quân đứng trước mặt y nhường như muốn có một câu trả lời từ y. Sắc mặt y trắng bệch nhưng y gánh sức chịu đựng, y cố gắng nén xuống nói,"Theo ta!"
Cả hai người đi theo Thiết Phong Minh về phòng. Bước vào trong, chỗ y được xếp sắp gọn gàng, sạch sẽ. Sau mấy năm, Thiết Phong Minh vẫn không khác gì ngày xưa. Y là người gọn gàng và sạch sẽ. Cuối cùng sức chịu đựng của y đến cực hạn ngã xuống.
Đương Khải Dương nhanh tay bắt được y, bế y lên giường. Hắn vận chuyển linh lực hắn vào trong cơ thể y để trị thương cho y. Thạch Quân liền đi kêu Thái Huyền trưởng lão đến.
Sắc mặt y có chút đỡ đi, máu từ vết thương ở bên hông y chảy ra lan ra khắp bạch y trên người y. Khi Thái Huyền trưởng lão đến, băng bó vết thương và bắt mạch cho y.
Nửa canh giờ sau, ông đứng dậy, Đương Khải Dương thấy sắc mắt ông không tốt liền hỏi,"Y sao rồi?"
Thái Huyền nhìn hắn đáp,"Vết thương khá nặng, linh căn tổn thất khá nặng. Cần nghỉ ngơi và bồi bổ thêm sẽ tỉnh lại! Nhưng có điều lạ!"
Đương Khải Dương,"Y bị làm sao ư?"
Thái Huyền lại hỏi tiếp,"Cả ngày hôm nay y đã làm những gì mà để bị trọng thương đến như vậy?"
Đương Khải Dương nói tiếp,"Sáng sớm y đi đến cấm địa phía Tây để bổ thêm kết giới, sau đó y đánh nhau với quỷ tu đoạt xá ở đây!!"
Cấm địa phía Tây là nơi nhốt rất nhiều yêu và quỷ tu. Trong số đó, có một yêu quái đã bị nhốt hơn ba trăm năm, yêu quái đó là một bạch hổ thuần khiết. Ba trăm trước, hắn náo loạn khắp nơi, cuối cùng bị nhốt lại cấm địa ở Thiên Dương Thủy môn mà người nhốt hắn trong cấm địa là chưởng môn đời đầu tiên- Hy Tuyết.
Hắn bị nhốt trong cấm địa, xung quanh cấm địa có trận pháp không để hắn thoát ra. Mỗi năm phải tu sửa trận pháp này, trận pháp này cần rất nhiều linh lực để tu sửa.
Trận pháp này Cung Thường chỉ dạy cho một mình y. Không phải ông không dạy hai người còn lại bởi vì linh căn của Thiết Phong Minh phù hợp với trận pháp này.
Ngày hôm nay, y phát hiện động tĩnh liền chạy tới xem mới phát hiện trận pháp có dấu hiệu bị phá, y và Đương Khải Dương cùng với Thạch Quân cùng nhau hợp lực củng cố lại trận pháp.
Lúc y đánh nhau với con quỷ tu đoạt xá kia gần như kiệt sức nhưng vẫn cố gắng chống cự, con quỷ đó mạnh gần bằng với tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần hậu kỳ.
Đương Khải Dương kể hết tất cả cho ông. Thái Huyền ngẫm nghĩ nói,"Nói như vậy, ngay từ đầu y đã hao tổn linh lực rất nhiều phải không?"
Đương Khải Dương tán thành nói,"Đúng vậy!!"
Thái Huyền thở dài rồi Thiết Phong Minh đang hôn mê nằm trên giường nói,"Ta cảm thấy y như bị tẩu hỏa nhập ma!"
Đương Khải Dương hỏi,"Tẩu hỏa nhập ma? Tại sao y lại bị tẩu hỏa chứ!"
Thái Huyền đáp,"Chuyện này ta thật sự không biết!"
Đương Khải Dương nói,"Đa tạ!!" rồi theo ông lại thuốc cho y, nhưng chưa rời khỏi thì nghe tiếng của y. Quay người lại mới thấy y đã rất nhanh tỉnh lại còn đang muốn ngồi dậy. Đương Khải Dương chạy coi đỡ y.
Vết thương trên người chỉ mới khép lại, y cố gắng ngồi dậy. Y nhìn Thái Huyền nói,"Trưởng lão, ta có chuyện muốn nhờ ngài!!"
Thái Huyền nhìn y thở dài nói,"Ngài cứ nói, nếu việc ngài nhờ ở phạm vi giúp đỡ được thì nhất định sẽ giúp ngài!!"
Y sắc mới có chút huyết sắc nói,"Ngài còn linh dược tẩy kinh phạt tủy và linh dược bồi bổ cơ thể không?"
Thái Huyền giơ tay tính toán còn Đương Khải Dương thì ngạc nhiên hỏi y,"Tại sao lại cần linh dược đó??"
Y cũng chẳng ngạc nhiên đáp,"Ta không dùng mà người dùng nó là Minh Tâm!!"
Đương Khải Dương ngạc nhiên, Thái Huyền cuối cùng cũng cất tiếng,"Hiện tại còn rất nhiều. Không biết ngài muốn bao nhiêu?"
Y không hề lo dự đáp,"Khi Minh Tâm tỉnh, bắt nó dùng những thứ mà ta nói trong một tháng nếu không có hiện tượng đột phá hay gì khác chứ cho nó dùng tiếp đến khi nào đột phá thôi và nói với nó là mệnh lệnh từ ta!"
Y nói tiếp,"Không được cho mọi người biết ta bị thương bởi vì nó và đặc biệt không cho nó biết chuyện ta trọng thương!!"
"Mấy tháng tới ta sẽ đi bế quan, không có chuyện gì thì đừng gọi ta. Đừng cho nó tới gần chỗ ta bế quan!"
Đương Khải Dương vẫn không hiểu ý y ngạc nhiên nói,"Ngươi bế quan nhưng vết thương của ngươi chỉ mới khép lại! Với lại ngươi bị tẩu hỏa nhập ma sao lại đi bế quan được! Ngươi không sống nữa phải không?"
Thiết Phong Minh nhìn hắn nói,"Ta sẽ không sao đâu!!"
Thái Huyền trưởng lão hỏi,"Nhưng làm vậy thì sợ cơ thể của hắn sẽ không chịu nổi!!"
Thiết Phong Minh vẫn không ngạc nhiên bởi câu hỏi của ông đáp,"Sao này ông sẽ biết lí do thôi! Chuyện học hành của hai đệ tử ta thì xin giao lại cho hai người!"
Đương Khải Dương và Thái Huyền trưởng lão đồng thanh,"Được!!"
Y không nghe vẫn tiếp tục trị thương cho Minh Tâm, thấy vết thương trên người Minh Tâm khép lại y mới dừng lại. Y dùng linh lực quá nhiều và còn bị trọng thương. Mặc dù bị thương nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ.
Thiết Phong Minh bình thãn nói,"Đưa hắn cho ta!!"
Giọng của y có chút mệt mỏi và lo lắng, Đương Khải Dương biết y mệt và còn bị thương nên ngăn cản,"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ đứa nó về phòng cho!!"
Thiết Phong Minh nhất quyết không đi còn nói,"Ngươi đưa hắn đây!!"
Đương Khải Đương chịu thua y, mặc dù đã bị thương còn cố chấp, hắn đưa Minh Tâm qua cho y. Y đón lấy Minh Tâm, cõng hắn về thiên viện. Đặt hắn lên giường, y ngồi mép giường. Giơ tay chạm vào trán hắn tích một tia linh lực thăm dò hắn.
Một lúc sau mạch tượng không có biến động y liền thu hồi lại. Y đứng lại đi ra tiện tay đóng cửa, y quay người đã thấy Đương Khải Dương và Thạch Quân đứng trước mặt y nhường như muốn có một câu trả lời từ y. Sắc mặt y trắng bệch nhưng y gánh sức chịu đựng, y cố gắng nén xuống nói,"Theo ta!"
Cả hai người đi theo Thiết Phong Minh về phòng. Bước vào trong, chỗ y được xếp sắp gọn gàng, sạch sẽ. Sau mấy năm, Thiết Phong Minh vẫn không khác gì ngày xưa. Y là người gọn gàng và sạch sẽ. Cuối cùng sức chịu đựng của y đến cực hạn ngã xuống.
Đương Khải Dương nhanh tay bắt được y, bế y lên giường. Hắn vận chuyển linh lực hắn vào trong cơ thể y để trị thương cho y. Thạch Quân liền đi kêu Thái Huyền trưởng lão đến.
Sắc mặt y có chút đỡ đi, máu từ vết thương ở bên hông y chảy ra lan ra khắp bạch y trên người y. Khi Thái Huyền trưởng lão đến, băng bó vết thương và bắt mạch cho y.
Nửa canh giờ sau, ông đứng dậy, Đương Khải Dương thấy sắc mắt ông không tốt liền hỏi,"Y sao rồi?"
Thái Huyền nhìn hắn đáp,"Vết thương khá nặng, linh căn tổn thất khá nặng. Cần nghỉ ngơi và bồi bổ thêm sẽ tỉnh lại! Nhưng có điều lạ!"
Đương Khải Dương,"Y bị làm sao ư?"
Thái Huyền lại hỏi tiếp,"Cả ngày hôm nay y đã làm những gì mà để bị trọng thương đến như vậy?"
Đương Khải Dương nói tiếp,"Sáng sớm y đi đến cấm địa phía Tây để bổ thêm kết giới, sau đó y đánh nhau với quỷ tu đoạt xá ở đây!!"
Cấm địa phía Tây là nơi nhốt rất nhiều yêu và quỷ tu. Trong số đó, có một yêu quái đã bị nhốt hơn ba trăm năm, yêu quái đó là một bạch hổ thuần khiết. Ba trăm trước, hắn náo loạn khắp nơi, cuối cùng bị nhốt lại cấm địa ở Thiên Dương Thủy môn mà người nhốt hắn trong cấm địa là chưởng môn đời đầu tiên- Hy Tuyết.
Hắn bị nhốt trong cấm địa, xung quanh cấm địa có trận pháp không để hắn thoát ra. Mỗi năm phải tu sửa trận pháp này, trận pháp này cần rất nhiều linh lực để tu sửa.
Trận pháp này Cung Thường chỉ dạy cho một mình y. Không phải ông không dạy hai người còn lại bởi vì linh căn của Thiết Phong Minh phù hợp với trận pháp này.
Ngày hôm nay, y phát hiện động tĩnh liền chạy tới xem mới phát hiện trận pháp có dấu hiệu bị phá, y và Đương Khải Dương cùng với Thạch Quân cùng nhau hợp lực củng cố lại trận pháp.
Lúc y đánh nhau với con quỷ tu đoạt xá kia gần như kiệt sức nhưng vẫn cố gắng chống cự, con quỷ đó mạnh gần bằng với tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần hậu kỳ.
Đương Khải Dương kể hết tất cả cho ông. Thái Huyền ngẫm nghĩ nói,"Nói như vậy, ngay từ đầu y đã hao tổn linh lực rất nhiều phải không?"
Đương Khải Dương tán thành nói,"Đúng vậy!!"
Thái Huyền thở dài rồi Thiết Phong Minh đang hôn mê nằm trên giường nói,"Ta cảm thấy y như bị tẩu hỏa nhập ma!"
Đương Khải Dương hỏi,"Tẩu hỏa nhập ma? Tại sao y lại bị tẩu hỏa chứ!"
Thái Huyền đáp,"Chuyện này ta thật sự không biết!"
Đương Khải Dương nói,"Đa tạ!!" rồi theo ông lại thuốc cho y, nhưng chưa rời khỏi thì nghe tiếng của y. Quay người lại mới thấy y đã rất nhanh tỉnh lại còn đang muốn ngồi dậy. Đương Khải Dương chạy coi đỡ y.
Vết thương trên người chỉ mới khép lại, y cố gắng ngồi dậy. Y nhìn Thái Huyền nói,"Trưởng lão, ta có chuyện muốn nhờ ngài!!"
Thái Huyền nhìn y thở dài nói,"Ngài cứ nói, nếu việc ngài nhờ ở phạm vi giúp đỡ được thì nhất định sẽ giúp ngài!!"
Y sắc mới có chút huyết sắc nói,"Ngài còn linh dược tẩy kinh phạt tủy và linh dược bồi bổ cơ thể không?"
Thái Huyền giơ tay tính toán còn Đương Khải Dương thì ngạc nhiên hỏi y,"Tại sao lại cần linh dược đó??"
Y cũng chẳng ngạc nhiên đáp,"Ta không dùng mà người dùng nó là Minh Tâm!!"
Đương Khải Dương ngạc nhiên, Thái Huyền cuối cùng cũng cất tiếng,"Hiện tại còn rất nhiều. Không biết ngài muốn bao nhiêu?"
Y không hề lo dự đáp,"Khi Minh Tâm tỉnh, bắt nó dùng những thứ mà ta nói trong một tháng nếu không có hiện tượng đột phá hay gì khác chứ cho nó dùng tiếp đến khi nào đột phá thôi và nói với nó là mệnh lệnh từ ta!"
Y nói tiếp,"Không được cho mọi người biết ta bị thương bởi vì nó và đặc biệt không cho nó biết chuyện ta trọng thương!!"
"Mấy tháng tới ta sẽ đi bế quan, không có chuyện gì thì đừng gọi ta. Đừng cho nó tới gần chỗ ta bế quan!"
Đương Khải Dương vẫn không hiểu ý y ngạc nhiên nói,"Ngươi bế quan nhưng vết thương của ngươi chỉ mới khép lại! Với lại ngươi bị tẩu hỏa nhập ma sao lại đi bế quan được! Ngươi không sống nữa phải không?"
Thiết Phong Minh nhìn hắn nói,"Ta sẽ không sao đâu!!"
Thái Huyền trưởng lão hỏi,"Nhưng làm vậy thì sợ cơ thể của hắn sẽ không chịu nổi!!"
Thiết Phong Minh vẫn không ngạc nhiên bởi câu hỏi của ông đáp,"Sao này ông sẽ biết lí do thôi! Chuyện học hành của hai đệ tử ta thì xin giao lại cho hai người!"
Đương Khải Dương và Thái Huyền trưởng lão đồng thanh,"Được!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.