Chương 12: Quà Gặp Mặt
thiên thiết chi nhân
07/01/2022
Bóng đen vừa nói xong liền có hai người khác xuất hiện. Mỗi người đều cầm trong tay một thanh kiếm. Do trời tối cậu không thấy được dung mạo của hai người đó, người thứ nhất cất tiếng,"Ngươi buông tay chịu trói đi!"
Bóng đen gào khét,"Các ngươi là cái há gì mà bắt ta chịu trói!!"
Người thứ hai nói,"Đừng nói nhiều với hắn là gì!! Cùng nhau lên!"
Hai người cùng nhau lên, bóng đen đang tính ra tay với cậu thì có một đường kiếm chặn lại giúp cậu thoát khỏi bóng đen. Y nắm lấy tay cậu nói,"Đừng sợ!!"
Rồi quay sang người kia nói,"Sư huynh!!", Minh Tâm ngửi thoáng qua trên người y có mùi anh đào rất dễ ngửi.
Người kia hiểu ý y nói liền lấy ra túi càn khôn thu phục bóng đen. Bóng đen chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị thu phục.
Minh Tâm từ đầu đến cuối vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này, cậu nương theo ánh trăng thấy rõ người nắm tay cậu. Người nắm tay cậu là người đỡ cậu dậy và lấy khăn tay lau mặt cho cậu.
Cậu tròn mắt nhìn y, lúc này tầm mắt y dời sang cậu nói,"Thì ra là đệ. Không sao chứ!!"
Minh Tâm hoàn hồn đáp,"Cảm ơn, ta không sao!!"
Người kia đi tới nói,"Sư đệ, đệ có sao không?"
Y nhìn hắn cười đáp,"Ta không sao, sư huynh đừng lo cho ta!!"
Người kia đi được nữa chừng liền dừng lại nhìn Minh Tâm nói,"Sao lại là ngươi?"
Minh Tâm nhìn hắn rồi nhìn y chợt nhớ ra chuyện gì liền lấy từ trong áo ra chiếc khăn tay đưa cho y nói,"Trả cho huynh!!"
Y nhìn chiếc khăn tay nói,"Đệ chứ giữ lấy!"
Minh Tâm tưởng y ghét mình nên nói vậy định nói tiếp thì y bổ sung thêm,"Ta tưởng mình làm rơi ở đâu? Không ngờ lại ở chỗ đệ. Chúng ta có duyên như vậy thì đệ cứ cầm lấy nó coi như vật gặp mặt đi!"
Minh Tâm muốn nói thì nghe tiếng "ột ột", tiếng ấy phát ra từ bụng cậu. Minh Tâm nghe vậy liền đỏ mặt, y mỉm cười nói,"Đệ đói sao?"
Minh Tâm nhẹ nhàng gật đầu, y lấy ra một cái bánh màn thầu đưa cho cậu nói,"Cho đệ!"
Minh Tâm buông tay y vươn tay lấy bánh màu thầu, rồi ngoan ngoãn ăn. Y xoa đầu cậu, kẻ bên cạnh không chịu được nhưng hắn cũng hết cách, cậu đang ăn thì nghe y hỏi,"Đệ tên gì?"
Minh Tâm dừng ăn nói,"Tên của đệ là Minh Tâm!!"
Y nói,"Tên rất hay. Thế cha mẹ đệ đâu?"
Minh Tâm đáp,"Cha mẹ ta mất khi ta mới bốn tuổi! Huynh tên gì vậy?"
Y đang muốn nói thì kẻ bên cạnh nắm tay y nói,"Chúng ta phải về thôi!! Đừng để sư tôn đợi!"
Hắn nói xong thì kéo y đi, y quay đầu nói,"Thật sự xin lỗi đệ, ta phải đi rồi!! Có duyên nhất định sẽ gặp lại!!"
Nói xong cả hai đều biến mất, Minh Tâm vẫn đứng đó nhìn nghĩ bụng, y thật tốt không như kẻ bên cạnh.
****************
Thiết Phong Minh xuất quan đi ra ngoài đã thấy Đương Khải Dương đi trước cửa động đợi y. Thấy y nói,"Ta có chuyện muốn với ngươi!!"
Thiết Phong Minh vừa đi vừa nói,"Có chuyện gì?"
Cả hai cùng nhau đi Đương Khải Dương nói,"Chuyện mà ngươi nhờ ta và Thái Huyền đã làm!!"
Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc nói,"Rồi sao!!"
Đương Khải Dương chấp tay sau lưng nói,"Tu vi không có nhưng võ công thì rất giỏi!!"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng không nói gì nữa. Đương Khải Dương nói tiếp,"Sao ta lại cảm thấy nhường như thấy hắn gặp ở đâu rồi?"
Thiết Phong Minh chẳng ngạc nhiên nói,"Đúng vậy, ngươi đã gặp hắn trước khi hắn nhập môn rồi!"
Đương Khải Dương ngạc nhiên nói,"Sao ta không nhớ gì hết vậy!!"
Đương Khải Dương nói tiếp,"Ngươi có thể nói cho ta biết được không?"
Thiết Phong Minh chỉ để lại cho một câu rồi ngự kiếm bay đi, y nói,"Ngươi tự nghĩ đi. Ta có chuyện phải làm rồi?"
Đương Khải Dương nhìn y ngự kiếm đi, hắn vẫn lục lại kí ức. Đứng trước đó một hồi mới nhớ ra còn một chuyện chưa nói với y liền ngự kiếm đuổi theo y.
Thiết Phong Minh ngự kiếm về núi Huyền Dương, Minh Tâm đang luyện võ ở trước sân. Y nhẹ nhàng đáp xuống, Minh Tâm vẫn chuyên tâm luyện võ, cho đến khi có người tung một chưởng đánh hắn. Hắn đỡ một chưởng mới nhìn thấy dung mạo của người đánh mình, người đánh hắn là sư tôn của hắn.
Thiết Phong Minh không nóng không lạnh nói,"Ngươi so với ta bằng võ công của ngươi đi!!"
Minh Tâm ngạc nhiên hành lễ nói,"Đệ tử không dám!!"
Thiết Phong Minh cười như không cười nói,"Ta chỉ kiểm tra ngươi có luyện võ tốt khi ta bế quan không?"
Minh Tâm hành lễ đáp,"Mạo phạm!!"
Cả hai so vài chiêu, chiêu nào của y cũng nhắm vào chỗ hiểm. Minh Tâm cũng đỡ được vài chiêu thì không còn đỡ nổi. Nhân lúc Minh Tâm lê là thì tung một chưởng vào ngực hắn. Minh Tâm bị trúng một chưởng vào ngực liền hộc ra búng máu, vươn mắt nhìn y.
Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc nói,"Võ công quá yếu! Xem ra sư huynh không dạy tốt cho ngươi rồi!"
Đương Khải Dương đuổi tới thấy Minh Tâm một tay xoa ngực và ở trên mặt đất có máu hắn cũng phần nào hiểu được. Thiết Phong Minh lạnh lùng nhìn hắn nói,"Xem ra ta và ngươi phải nói chuyện rồi, chưởng môn!!"
Đương Khải Dương thấy y vừa lạnh lùng vừa nhìn hắn, hắn cảm thấy lạnh sóng lưng. Thiết Phong Minh quay sang nói với Minh Tâm," Tu vi của ngươi đã tới đâu rồi!!"
Minh Tâm ôm quyền nói,"Đệ tử bất tài đã phụ lòng sư tôn!!"
Thiết Phong Minh nói,"Ta cho ngươi một tuần, tu vi phải luyện được cảnh luyện khí!!Nếu không đừng trách ta vô tình!!"
Bóng đen gào khét,"Các ngươi là cái há gì mà bắt ta chịu trói!!"
Người thứ hai nói,"Đừng nói nhiều với hắn là gì!! Cùng nhau lên!"
Hai người cùng nhau lên, bóng đen đang tính ra tay với cậu thì có một đường kiếm chặn lại giúp cậu thoát khỏi bóng đen. Y nắm lấy tay cậu nói,"Đừng sợ!!"
Rồi quay sang người kia nói,"Sư huynh!!", Minh Tâm ngửi thoáng qua trên người y có mùi anh đào rất dễ ngửi.
Người kia hiểu ý y nói liền lấy ra túi càn khôn thu phục bóng đen. Bóng đen chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị thu phục.
Minh Tâm từ đầu đến cuối vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này, cậu nương theo ánh trăng thấy rõ người nắm tay cậu. Người nắm tay cậu là người đỡ cậu dậy và lấy khăn tay lau mặt cho cậu.
Cậu tròn mắt nhìn y, lúc này tầm mắt y dời sang cậu nói,"Thì ra là đệ. Không sao chứ!!"
Minh Tâm hoàn hồn đáp,"Cảm ơn, ta không sao!!"
Người kia đi tới nói,"Sư đệ, đệ có sao không?"
Y nhìn hắn cười đáp,"Ta không sao, sư huynh đừng lo cho ta!!"
Người kia đi được nữa chừng liền dừng lại nhìn Minh Tâm nói,"Sao lại là ngươi?"
Minh Tâm nhìn hắn rồi nhìn y chợt nhớ ra chuyện gì liền lấy từ trong áo ra chiếc khăn tay đưa cho y nói,"Trả cho huynh!!"
Y nhìn chiếc khăn tay nói,"Đệ chứ giữ lấy!"
Minh Tâm tưởng y ghét mình nên nói vậy định nói tiếp thì y bổ sung thêm,"Ta tưởng mình làm rơi ở đâu? Không ngờ lại ở chỗ đệ. Chúng ta có duyên như vậy thì đệ cứ cầm lấy nó coi như vật gặp mặt đi!"
Minh Tâm muốn nói thì nghe tiếng "ột ột", tiếng ấy phát ra từ bụng cậu. Minh Tâm nghe vậy liền đỏ mặt, y mỉm cười nói,"Đệ đói sao?"
Minh Tâm nhẹ nhàng gật đầu, y lấy ra một cái bánh màn thầu đưa cho cậu nói,"Cho đệ!"
Minh Tâm buông tay y vươn tay lấy bánh màu thầu, rồi ngoan ngoãn ăn. Y xoa đầu cậu, kẻ bên cạnh không chịu được nhưng hắn cũng hết cách, cậu đang ăn thì nghe y hỏi,"Đệ tên gì?"
Minh Tâm dừng ăn nói,"Tên của đệ là Minh Tâm!!"
Y nói,"Tên rất hay. Thế cha mẹ đệ đâu?"
Minh Tâm đáp,"Cha mẹ ta mất khi ta mới bốn tuổi! Huynh tên gì vậy?"
Y đang muốn nói thì kẻ bên cạnh nắm tay y nói,"Chúng ta phải về thôi!! Đừng để sư tôn đợi!"
Hắn nói xong thì kéo y đi, y quay đầu nói,"Thật sự xin lỗi đệ, ta phải đi rồi!! Có duyên nhất định sẽ gặp lại!!"
Nói xong cả hai đều biến mất, Minh Tâm vẫn đứng đó nhìn nghĩ bụng, y thật tốt không như kẻ bên cạnh.
****************
Thiết Phong Minh xuất quan đi ra ngoài đã thấy Đương Khải Dương đi trước cửa động đợi y. Thấy y nói,"Ta có chuyện muốn với ngươi!!"
Thiết Phong Minh vừa đi vừa nói,"Có chuyện gì?"
Cả hai cùng nhau đi Đương Khải Dương nói,"Chuyện mà ngươi nhờ ta và Thái Huyền đã làm!!"
Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc nói,"Rồi sao!!"
Đương Khải Dương chấp tay sau lưng nói,"Tu vi không có nhưng võ công thì rất giỏi!!"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng không nói gì nữa. Đương Khải Dương nói tiếp,"Sao ta lại cảm thấy nhường như thấy hắn gặp ở đâu rồi?"
Thiết Phong Minh chẳng ngạc nhiên nói,"Đúng vậy, ngươi đã gặp hắn trước khi hắn nhập môn rồi!"
Đương Khải Dương ngạc nhiên nói,"Sao ta không nhớ gì hết vậy!!"
Đương Khải Dương nói tiếp,"Ngươi có thể nói cho ta biết được không?"
Thiết Phong Minh chỉ để lại cho một câu rồi ngự kiếm bay đi, y nói,"Ngươi tự nghĩ đi. Ta có chuyện phải làm rồi?"
Đương Khải Dương nhìn y ngự kiếm đi, hắn vẫn lục lại kí ức. Đứng trước đó một hồi mới nhớ ra còn một chuyện chưa nói với y liền ngự kiếm đuổi theo y.
Thiết Phong Minh ngự kiếm về núi Huyền Dương, Minh Tâm đang luyện võ ở trước sân. Y nhẹ nhàng đáp xuống, Minh Tâm vẫn chuyên tâm luyện võ, cho đến khi có người tung một chưởng đánh hắn. Hắn đỡ một chưởng mới nhìn thấy dung mạo của người đánh mình, người đánh hắn là sư tôn của hắn.
Thiết Phong Minh không nóng không lạnh nói,"Ngươi so với ta bằng võ công của ngươi đi!!"
Minh Tâm ngạc nhiên hành lễ nói,"Đệ tử không dám!!"
Thiết Phong Minh cười như không cười nói,"Ta chỉ kiểm tra ngươi có luyện võ tốt khi ta bế quan không?"
Minh Tâm hành lễ đáp,"Mạo phạm!!"
Cả hai so vài chiêu, chiêu nào của y cũng nhắm vào chỗ hiểm. Minh Tâm cũng đỡ được vài chiêu thì không còn đỡ nổi. Nhân lúc Minh Tâm lê là thì tung một chưởng vào ngực hắn. Minh Tâm bị trúng một chưởng vào ngực liền hộc ra búng máu, vươn mắt nhìn y.
Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc nói,"Võ công quá yếu! Xem ra sư huynh không dạy tốt cho ngươi rồi!"
Đương Khải Dương đuổi tới thấy Minh Tâm một tay xoa ngực và ở trên mặt đất có máu hắn cũng phần nào hiểu được. Thiết Phong Minh lạnh lùng nhìn hắn nói,"Xem ra ta và ngươi phải nói chuyện rồi, chưởng môn!!"
Đương Khải Dương thấy y vừa lạnh lùng vừa nhìn hắn, hắn cảm thấy lạnh sóng lưng. Thiết Phong Minh quay sang nói với Minh Tâm," Tu vi của ngươi đã tới đâu rồi!!"
Minh Tâm ôm quyền nói,"Đệ tử bất tài đã phụ lòng sư tôn!!"
Thiết Phong Minh nói,"Ta cho ngươi một tuần, tu vi phải luyện được cảnh luyện khí!!Nếu không đừng trách ta vô tình!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.