Chương 11:
Vân Cập
29/08/2023
“Huống hồ, dù hiện tại Lưu sư huynh đang ở trong bình cảnh nhưng kiến thức võ thuật của huynh ấy rất tốt, với kinh nghiệm của huynh ấy, còn sợ không trông chừng được đồ đệ hay sao? Vũ Văn Sư, có phải huynh đang khinh thường Lưu sư huynh không.”
Lời nói khéo léo nhưng sắc bén của Chu Nhân Như khiến Vũ Văn Sư hoàn toàn không thể đáp trả.
Lúc này ở trong thiên điện, Lục Minh Thư quỳ trên mặt đất, nhìn Huệ Nương chải chuốt, sửa sang lại bộ dáng của Lục Thanh Nghi.
Mặt mũi A Sinh bầm dập, đứng im ở một bên.
Ngoài bọn họ ra, trong điện không còn ai khác, đám người hầu kia thậm chí còn không mang nổi một chậu nước vào.
Bọn họ tụ tập bên ngoài điện, nhỏ giọng bàn luận tình hình bên trong.
“Đó là thê tử và nữ nhi của chưởng môn sao?”
“Đúng vậy!”
“Sao bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở đây? Lúc trước thì công khai ghét bỏ chưởng môn, có bản lĩnh thì đừng tới đây chứ.”
“Đúng thế. Nếu lão chưởng môn không có đôi mắt sáng suốt, nhìn xa trông rộng, sợ rằng chưởng môn vẫn chỉ là một vị anh hùng nghèo nàn ngoài kia!”
“Chính xác, đúng là đồ có mắt không tròng, không biết ngọc quý đang ở trước mắt, xứng đáng thôi!”
Đột nhiên, âm thanh chợt nhỏ dần, thiếu niên ngồi trên xe lăn đã xuất hiện ngay trước cửa đại điện.
Một nhóm người vội vàng tụ tập xung quanh: “Liêm Trinh công tử, không biết ngài có yêu cầu gì…”
Liêm Trinh công tử xua tay: “Không có gì, chỉ là ta muốn đi qua nhìn thử đứa bé kia, dù sao thì ta và nó cũng có duyên với nhau.”
“Cái này…”
Không đợi đám người hầu trả lời, hai đệ tử bên cạnh nâng xe lăn lên, đưa hắn vào trong điện.
Huệ Nương và A Sinh biết vị công tử này có lai lịch đặc biệt, thấy hắn tiến vào, cả hai người đều đứng dậy. Chỉ có Lục Minh Thư vẫn còn ngồi đó, ngơ ngác nhìn Lục Thanh Nghi, không có bất kỳ phản ứng nào.
Xe lăn dừng lại, Liêm Trinh công tử rũ mắt nhìn xuống nhưng không nói câu gì.
Trong lòng Huệ Nương càng thêm lo lắng, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Im lặng hồi lâu, vị Liêm Trinh công tử này mới chậm rãi mở miệng: “Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi biết rõ bọn họ đang hãm hại trưởng bối của ngươi mà.”
Nghe được câu này, Huệ Nương lắp bắp kinh hãi nhìn về phía Liêm Trinh công tử. Bà nghĩ Liêm Trinh công tử làm chứng cho bức thư hòa ly kia, còn tưởng rằng hắn tin tưởng Chu Nhân Như.
Lông mi Lục Minh Thư khẽ giật giật, nàng ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn.
Liêm Trinh công tử hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống, còn lặp lại hỏi một câu: “Vì sao?”
Lục Minh Thư thu hồi ánh mắt, vẫn nhìn mẫu thân mình như cũ: “Bởi vì, chúng ta chỉ có ba cái miệng, còn bọn họ có hàng ngàn cái miệng, có nói cũng vô dụng thôi.”
“Phải không?” Đôi mắt Liêm Trinh công tử lấp lánh ánh sáng, không biết đó là sự thương xót hay vô tình: “Vậy khi nào ngươi mới định nói ra?”
Lục Minh Thư nắm lấy bàn tay lạnh băng của mẫu thân, đôi mắt dại ra khó có thể khôi phục sinh khí.
Sau đó, nàng nói: “Đến khi ta cho rằng đó là thời điểm thích hợp, đến khi ta cho rằng… người trong thiên hạ không thể không nghe lời ta nói.”
Nhận được đáp án này, Liêm Trinh công tử hơi mỉm cười giống như tuyết tan đầu xuân.
“Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, ta hy vọng có thể chờ được đến ngày ngươi lên tiếng giải thích mọi chuyện.” Hắn ta cởi dây chuyền ngọc ra, cuộn gọn lại, cúi người đưa nó cho nàng.
Hai người đệ tử đẩy xe lăn, đưa hắn ta ra khỏi điện.
Huệ Nương và A Sinh “rầm” một cái đều quỳ xuống, Huệ Nương buồn bã nói: “Cảm tạ lời nói của công tử hôm nay!”
Chiếc xe lăn được đẩy ra khỏi thiên điện, chậm rãi rời đi.
Trong bức thư hòa ly quả thật có ghi Tuyên Bình năm thứ năm, nhưng tờ giấy kia là giấy người Tây Xuyên thường dùng chứ không phải là giấy Tuyên Thành người Đông Việt thường dùng, nét mực cũng không giống như đã trải qua tám năm dài đằng đẵng.
Ai nói thật, ai nói dối, vừa nhìn đã biết rõ.
……
Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng có người lại đây.
Người này thoạt nhìn giống như một vị quản sự, tiến vào cũng không chào hỏi bọn họ, đối phương giơ tay lên một cái đã có mấy người hầu đi qua nâng Lục Thanh Nghi lên cáng.
Huệ Nương cuống quít hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi muốn mang phu nhân nhà ta đi đâu?”
Vị quản sự kia lạnh lùng nhìn bà một cái: “Làm sao, chẳng lẽ phu nhân nhà ngươi không cần lo việc tang lễ sao?”
Không đợi Huệ Nương trả lời, đoàn người đã nâng thi thể Lục Thanh Nghi lên, ngay lập tức đi ra ngoài.
Huệ Nương vội kêu lên một tiếng A Sinh, lôi kéo Lục Minh Thư đi cùng.
Cửu Dao cung vốn ở nơi rất cao, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, có nơi còn có tuyết đọng, đi lại không dễ dàng chút nào. Đám người hầu này đã quen thuộc với chỗ này, đi lại rất nhanh. Mà ba người Lục Minh Thư bao gồm một hài tử, một nữ nhân và một người bị bệnh, bọn họ theo sau vô cùng vất vả.
Lời nói khéo léo nhưng sắc bén của Chu Nhân Như khiến Vũ Văn Sư hoàn toàn không thể đáp trả.
Lúc này ở trong thiên điện, Lục Minh Thư quỳ trên mặt đất, nhìn Huệ Nương chải chuốt, sửa sang lại bộ dáng của Lục Thanh Nghi.
Mặt mũi A Sinh bầm dập, đứng im ở một bên.
Ngoài bọn họ ra, trong điện không còn ai khác, đám người hầu kia thậm chí còn không mang nổi một chậu nước vào.
Bọn họ tụ tập bên ngoài điện, nhỏ giọng bàn luận tình hình bên trong.
“Đó là thê tử và nữ nhi của chưởng môn sao?”
“Đúng vậy!”
“Sao bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở đây? Lúc trước thì công khai ghét bỏ chưởng môn, có bản lĩnh thì đừng tới đây chứ.”
“Đúng thế. Nếu lão chưởng môn không có đôi mắt sáng suốt, nhìn xa trông rộng, sợ rằng chưởng môn vẫn chỉ là một vị anh hùng nghèo nàn ngoài kia!”
“Chính xác, đúng là đồ có mắt không tròng, không biết ngọc quý đang ở trước mắt, xứng đáng thôi!”
Đột nhiên, âm thanh chợt nhỏ dần, thiếu niên ngồi trên xe lăn đã xuất hiện ngay trước cửa đại điện.
Một nhóm người vội vàng tụ tập xung quanh: “Liêm Trinh công tử, không biết ngài có yêu cầu gì…”
Liêm Trinh công tử xua tay: “Không có gì, chỉ là ta muốn đi qua nhìn thử đứa bé kia, dù sao thì ta và nó cũng có duyên với nhau.”
“Cái này…”
Không đợi đám người hầu trả lời, hai đệ tử bên cạnh nâng xe lăn lên, đưa hắn vào trong điện.
Huệ Nương và A Sinh biết vị công tử này có lai lịch đặc biệt, thấy hắn tiến vào, cả hai người đều đứng dậy. Chỉ có Lục Minh Thư vẫn còn ngồi đó, ngơ ngác nhìn Lục Thanh Nghi, không có bất kỳ phản ứng nào.
Xe lăn dừng lại, Liêm Trinh công tử rũ mắt nhìn xuống nhưng không nói câu gì.
Trong lòng Huệ Nương càng thêm lo lắng, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Im lặng hồi lâu, vị Liêm Trinh công tử này mới chậm rãi mở miệng: “Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi biết rõ bọn họ đang hãm hại trưởng bối của ngươi mà.”
Nghe được câu này, Huệ Nương lắp bắp kinh hãi nhìn về phía Liêm Trinh công tử. Bà nghĩ Liêm Trinh công tử làm chứng cho bức thư hòa ly kia, còn tưởng rằng hắn tin tưởng Chu Nhân Như.
Lông mi Lục Minh Thư khẽ giật giật, nàng ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn.
Liêm Trinh công tử hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống, còn lặp lại hỏi một câu: “Vì sao?”
Lục Minh Thư thu hồi ánh mắt, vẫn nhìn mẫu thân mình như cũ: “Bởi vì, chúng ta chỉ có ba cái miệng, còn bọn họ có hàng ngàn cái miệng, có nói cũng vô dụng thôi.”
“Phải không?” Đôi mắt Liêm Trinh công tử lấp lánh ánh sáng, không biết đó là sự thương xót hay vô tình: “Vậy khi nào ngươi mới định nói ra?”
Lục Minh Thư nắm lấy bàn tay lạnh băng của mẫu thân, đôi mắt dại ra khó có thể khôi phục sinh khí.
Sau đó, nàng nói: “Đến khi ta cho rằng đó là thời điểm thích hợp, đến khi ta cho rằng… người trong thiên hạ không thể không nghe lời ta nói.”
Nhận được đáp án này, Liêm Trinh công tử hơi mỉm cười giống như tuyết tan đầu xuân.
“Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, ta hy vọng có thể chờ được đến ngày ngươi lên tiếng giải thích mọi chuyện.” Hắn ta cởi dây chuyền ngọc ra, cuộn gọn lại, cúi người đưa nó cho nàng.
Hai người đệ tử đẩy xe lăn, đưa hắn ta ra khỏi điện.
Huệ Nương và A Sinh “rầm” một cái đều quỳ xuống, Huệ Nương buồn bã nói: “Cảm tạ lời nói của công tử hôm nay!”
Chiếc xe lăn được đẩy ra khỏi thiên điện, chậm rãi rời đi.
Trong bức thư hòa ly quả thật có ghi Tuyên Bình năm thứ năm, nhưng tờ giấy kia là giấy người Tây Xuyên thường dùng chứ không phải là giấy Tuyên Thành người Đông Việt thường dùng, nét mực cũng không giống như đã trải qua tám năm dài đằng đẵng.
Ai nói thật, ai nói dối, vừa nhìn đã biết rõ.
……
Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng có người lại đây.
Người này thoạt nhìn giống như một vị quản sự, tiến vào cũng không chào hỏi bọn họ, đối phương giơ tay lên một cái đã có mấy người hầu đi qua nâng Lục Thanh Nghi lên cáng.
Huệ Nương cuống quít hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi muốn mang phu nhân nhà ta đi đâu?”
Vị quản sự kia lạnh lùng nhìn bà một cái: “Làm sao, chẳng lẽ phu nhân nhà ngươi không cần lo việc tang lễ sao?”
Không đợi Huệ Nương trả lời, đoàn người đã nâng thi thể Lục Thanh Nghi lên, ngay lập tức đi ra ngoài.
Huệ Nương vội kêu lên một tiếng A Sinh, lôi kéo Lục Minh Thư đi cùng.
Cửu Dao cung vốn ở nơi rất cao, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, có nơi còn có tuyết đọng, đi lại không dễ dàng chút nào. Đám người hầu này đã quen thuộc với chỗ này, đi lại rất nhanh. Mà ba người Lục Minh Thư bao gồm một hài tử, một nữ nhân và một người bị bệnh, bọn họ theo sau vô cùng vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.