Thiên Mệnh Vi Hoàng

Chương 14:

Vân Cập

08/12/2023

Còn tìm cho nàng một vị sư phụ lợi hại như vậy, người phụ thân này cũng không tệ lắm.

Sau khi vào cốc được một canh giờ, không gian trước mắt bỗng nhiên trống trải, xuất hiện một vùng đất bằng rộng lớn, diện tích chắc cũng phải mấy chục mẫu nhưng chỉ có một con đường nhỏ ở chính giữa. Ở phía cuối con đường là một sơn động cực kỳ lớn, bên cạnh sơn động là hai ngôi nhà gỗ lảo đảo xiêu vẹo.

“Răng rắc! Răng rắc!” m thanh đột nhiên truyền đến, trước nhà là bộ dáng một người nam nhân lôi thôi lếch thếch đang làm mộc.

Vị quản sự nhìn người nọ, lập tức đi qua: “Lưu chưởng viện.”

Nam nhân kia vẫn vùi đầu làm mộc như cũ, hoàn toàn phớt lờ người khác.

Quản sự biết đây là thói quen của đối phương nên cũng không để bụng: “Tiểu nhân đưa đệ tử tới cho ngài đây ạ.”

Động tác trong tay nam nhân dừng lại một chút, thẳng thắn trả lời: “Đưa trở về đi, ta không cần.” m thanh lãnh đạm nhưng thật ra lại cực kỳ dễ nghe.

Vị quản sự mỉm cười: “Đây là mong muốn của chưởng môn, ngài xem, đây là mệnh lệnh của chưởng môn.” Lão ta lấy một tờ giấy ra, nam nhân cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.

Sắc mặt vị quản sự trầm xuống: “Lưu chưởng viện, theo quy định của tông môn chúng ta, một khi đạt tới cảnh giới xuất thần thì cần phải thu nhận đồ đề, nhưng đến một đồ đệ ngài cũng không có, quả thật không hợp quy củ.”

“Răng rắc! Răng rắc!” Chân nam nhân nọ vẫn đạp lên trường ghế, tiếp tục cưa tấm ván gỗ, có tai như điếc.

Mặc dù Lục Minh Thư đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn đến nam nhân này vẫn kinh hãi không thôi. Đây là vị sư phụ thiên tài mà phụ thân nói sao? Sao lại lôi thôi như vậy…



Huệ Nương cũng âm thầm lo lắng, trước đó Phó Thượng Thanh nói đã tìm được một vị sư phụ cho Lục Minh Thư, bà còn tưởng rằng hắn ta còn chút tình người, dù sao thì bọn họ có chung huyết thống, hiện tại xem ra, dường như còn có ẩn tình nào khác.

Bộ dáng nam nhân này lôi thôi, trông vô cùng nghèo nàn. Mà ngữ khí vị quản sự kia cũng không tốt, có vẻ cũng không kính trọng cho mấy, thoạt nhìn tình cảnh cũng không tốt cho lắm.

“Lưu chưởng viện.” Đối phương không ăn cứng nên vị quản sự chỉ có thể hạ giọng, đây là mệnh lệnh của Tam tiểu thư, nếu làm không xong, chức quản sự này lão ta cũng khó giữ lại được.

“Quy định tông môn của chúng ta là như vậy, nếu lần này ngài không chịu nhận, về sau chúng ta chỉ có thể tiếp tục đưa người tới đây. Ngài có thể kháng cự lệnh của chưởng môn một lần nhưng có thể kháng cự được nhiều lần khác hay không?”

Thấy đối phương không đáp, lão ta cũng không ngừng cố gắng: “Hơn nữa, nếu ngài không nhận người này, chúng ta còn phải tìm nơi phù hợp cho bọn họ. Ngài phiền chúng ta cũng phiền, vậy sao chúng ta không giải quyết mọi chuyện ngay tại đây để đỡ phiền toái hơn đi?” “Phiền toái?”

Rốt cuộc nam nhân kia cũng dừng lại, hạ chân xuống đất, chính thức ngồi dậy.

Lúc này Lục Minh Thư mới thấy rõ chân dung của hắn. Vóc dáng của hắn rất cao, so với vị quản sự còn cao hơn phân nửa cái đầu, thân thể rắn chắc, tay áo vén để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Bố y trên người có chút bẩn thỉu, mặt trên còn dính đầy vụn gỗ. Râu ria xồm xòa che hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn không ra tuổi tác thật sự, có lẽ ba mươi tuổi, cũng có thể đã bốn mươi. Ánh mắt uể oải ỉu xìu tràn ngập vẻ chán ghét, giống như hắn không có hứng thú với bất kỳ điều nào khác.

Ánh mắt hắn khẽ đảo qua vị quản sự rồi dừng lại trên người Lục Minh Thư.

“Ta không thu nhận ma ma của đứa trẻ này.” Hắn nói.

Thấy hắn rốt cuộc cũng chịu trả lời, vị quản sự nhẹ nhàng thở ra: “Đây đều là hạ nhân của con bé, nếu ngài không thích thì cứ đuổi bọn họ đi là được.”

Lục Minh Thư vừa nghe đến đây đã vội vàng la lên: “Không được, bọn họ là người nhà của ta, không thể đuổi đi.”



Vị quản sự không vui trừng mắt nhìn nàng một cái: “Đã vào Cửu Dao cung là không được phép mang hạ nhân vào, cho dù là thiên hoàng hay hậu duệ quý tộc cũng phải tuân theo quy củ. Nếu không, Cửu Lộc châu chúng ta còn ra thể thống gì?”

“Nhưng mà…”

Huệ Nương vội nói: “Tiểu thư, nếu quy củ như thế, ta và A Sinh dọn ra ngoài sinh sống.” Bà liên tục khom người trước vị quản sự: “Tiểu thư nhà ta còn nhỏ tuổi, mong ngài đừng để bụng.”

Tuy bề ngoài vị Lưu chưởng viện này thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng Huệ Nương biết, nếu Lục Minh Thư không thể bái sư, sợ rằng sau này khó có thể trưởng thành bình an.

Lục Minh Thư cắn môi, cúi đầu không nói một lời.

Quản sự có chút đắc ý, quay lại hỏi ý: “Lưu chưởng viện, ngài xem…”

Nam nhân đánh giá trên dưới Lục Minh Thư một phen, nói: “Muốn ta thu nhận đồ đệ cũng được.” Sau đó chỉ chỉ bên cạnh hồ nước: “Bên kia có hai thùng nước, thùng lớn chứa được năm lít, thùng nhỏ chứa được ba lít, ta chỉ cần một lít mà thôi —— không có người khác hỗ trợ, cũng không cho dùng những thứ khác.”

Hai cái thùng, một thùng năm, một thùng ba, nhưng chỉ cần một lít? Phải làm thế nào đây?

Huệ Nương khẩn trương: “Vị đại nhân này…”

“Câm miệng!” Nam nhân lạnh lùng đảo mắt qua: “Không thấy vừa lòng thì cút ra ngoài cho ta.”

Huệ Nương lo lắng liếc về phía quản sự. Nhưng vị quản sự cũng không trả lời, ngược lại còn vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa, đứng bên cạnh xem kịch vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Mệnh Vi Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook