Chương 1:
Vân Cập
25/08/2023
Lục Minh Thư vẫn nhớ rõ ngày sinh thần năm bảy tuổi.
Nàng sinh ngày mùng hai tháng hai, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía.
Sáng sớm thức dậy, Huệ Nương gấp cho nàng một cành hoa đào cắm ở trên bàn, trông rất là đẹp mắt.
Huệ Nương còn nói: “Sáng sớm thức dậy, chim khách ở ngoài cửa sổ kêu, hôm nay là ngày sinh thần tiểu thư nhất định có chuyện tốt.”
Vừa mới nói xong, Tiểu Hoàn thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào: “Tiểu thư tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Không đợi Huệ Nương quát lớn nói nàng liều lĩnh, nàng đã hô: “Cha người, cha người phái người tới!”
Huệ Nương nuốt lại lời trách cứ, giật mình: “Cái gì?”
“Cha ta?” Lục Minh Thư quay đầu lại.
Từ nhỏ nàng chưa từng gặp phụ thân mình.
Mẫu thân nói cho nàng biết, lúc nàng còn ở trong bụng phụ thân đã đi bái sư học nghệ, sau đó liền không trở về. Mẫu thân còn nói, phụ thân có thể có việc trì hoãn nên không trở về.
“Đúng vậy, vừa rồi có khách đến nhà, nói là cha người phái tới…”
Tiểu Hoàn còn chưa nói xong, đã bị Huệ Nương đánh một cái: “Cái gì cha người, một chút quy củ cũng không có, gọi lão gia!”
“A…” Đây không phải trọng điểm, Tiểu Hoàn lôi kéo Lục Minh Thư khẩn cấp nói, “Tiểu thư, người không biết đâu, chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài đẹp vô cùng! Ngay cả người được phái tới, đều đẹp giống như tiên tử vậy! Ta vụng trộm ở bên ngoài nghe được, nói lão gia là chưởng môn gì đấy, nhất định là lão gia bái danh sư, trở thành cao thủ rồi!”
Nữ tế của Lục gia Phó Trạch, ở trên phương diện tập võ có thiên phú cực kỳ cao, nhưng trấn Thanh Phong ở nơi hẻo lánh, phương viên mấy trăm dặm ngay cả một võ quán tốt cũng không có. Bảy năm trước, Lục gia gần như xuất ra toàn bộ tiền tiết kiệm để hỗ trợ hắn lên kinh tìm kiếm danh sư, lần này đi liền không có tin tức.
Từ nhỏ Lục Minh Thư đã có một nguyện vọng, hy vọng khi nào phụ thân nàng trở về, một nhà bọn họ có thể đoàn viên. Nhưng Lục Minh Thư không nghĩ tới, nguyện vọng này lại trở thành sự thật vào ngày sinh thần nàng!
Đây là quà sinh thần ông trời tặng cho nàng sao?
“Nhất định là lão gia đã công thành danh toại, tới đón các ngươi, về sau tiểu thư sẽ có ngày lành…”
“Tiểu thư!”
Lục Minh Thư đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài mặc kệ Huệ Nương ở phía sau gọi.
Nàng bước nhanh chạy ra ngoài phòng khách, bên trong truyền đến giọng nói của một nữ tử.
“Cái này là cho các ngươi.”
Lục Minh Thư thở đều đều, kiễng mũi chân tò mò nhìn vào bên trong.
Hiện tại A gia và mẫu thân nàng đều ở trong đại sảnh, trên ghế khách, một nữ tử toàn thân lộng lẫy đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ nhìn thấy búi tóc đen nhánh, trâm bướm rung rung, tinh xảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Thị nữ đứng bên cạnh nàng, đang đem một cái hộp tinh xảo đưa cho A gia.
Chiếc hộp mở ra, lấy ra một tờ giấy.
Sau đó, nàng nhìn thấy sắc mặt a gia nhanh chóng đỏ bừng, giọng nói run rẩy hỏi: “Cái này, đây là có ý gì?”
Thị nữ kia nhẹ nhàng cười, mang theo sự kiêu ngạo cùng ý tứ khinh bỉ nói: “Người ta nói Lục gia các ngươi là nhà có học, tuy rằng nghèo khó, nhưng mà biết văn biết lễ, Lục lão thái gia sẽ không có chuyện ngay cả chữ cũng không hiểu chứ?”
Lục Minh Thư ngẩn người, câu này là đang cười nhạo A gia nàng sao? Một thị nữ?
“Thụy Hương.” Nữ tử trên ghế khách lên tiếng, giọng nói vẫn dễ nghe như vậy.
Thị nữ nghiêng người, cung kính cúi đầu: “Vâng, tiểu thư.”
Nữ tử nói: “Bọn họ xuất thân hương dã, kiến thức ít cũng khó tránh khỏi, ngươi kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ, không nên vô lễ.”
“Nô tỳ đã biết.”
Thị nữ quay đầu lại, cằm hơi ngẩng lên: “Lục lão thái gia, nếu ngươi xem không hiểu, nô tỳ sẽ giải thích cho ngươi nghe. Đây là thư hoà ly, sau khi lệnh ái ký tên, từ nay về sau sẽ không liên quan đến chưởng môn nhà ta nữa.”
Nghe đến đây Lục Minh Thư trừng to mắt, thư hoà ly? Phụ thân không phải phái người tới đón bọn họ, mà là muốn cùng mẫu thân hòa ly?
Mẫu thân nàng đột nhiên đứng lên, đoạt lấy tờ giấy kia, khó có thể tin nhìn nội dung bên trên, tay run rẩy càng lúc càng lợi hại.
Mẫu thân đột nhiên rất tức giận xé tờ giấy kia, nói: “A Trạch sẽ không đối xử với ta như vậy!”
“Ngươi muốn cho chưởng môn tự mình đến?” Thị nữ cười khẽ một tiếng, “Lục phu nhân, ngươi có biết chưởng môn Cửu Dao cung đại biểu cho cái gì hay không? Coi như là Đông Việt vương các ngươi nhìn thấy, cũng phải cung kính đối đãi với chưởng môn như khách quý, dựa vào cái gì mà phải tới gặp một thôn phụ như ngươi?” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn đống giấy trên mặt đất, lại lấy ra một tờ mới, “Dù ngươi có xé cũng vô dụng, ở đây vẫn có.”
“Thanh Nghi!” Lục lão thái gia ngăn mẫu thân lại, nhìn về phía nữ tử từ đầu đến cuối không thèm đếm xỉa kia, trầm giọng nói, “Vị cô nương này, mọi việc đều phải nói chữ lý. A Trạch là con rể nhà ta, bái trời đất viết hôn thư lên hộ thiếp, cho dù hắn muốn hòa ly, cũng phải trở về nói rõ ràng chứ?”
Nàng sinh ngày mùng hai tháng hai, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía.
Sáng sớm thức dậy, Huệ Nương gấp cho nàng một cành hoa đào cắm ở trên bàn, trông rất là đẹp mắt.
Huệ Nương còn nói: “Sáng sớm thức dậy, chim khách ở ngoài cửa sổ kêu, hôm nay là ngày sinh thần tiểu thư nhất định có chuyện tốt.”
Vừa mới nói xong, Tiểu Hoàn thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào: “Tiểu thư tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Không đợi Huệ Nương quát lớn nói nàng liều lĩnh, nàng đã hô: “Cha người, cha người phái người tới!”
Huệ Nương nuốt lại lời trách cứ, giật mình: “Cái gì?”
“Cha ta?” Lục Minh Thư quay đầu lại.
Từ nhỏ nàng chưa từng gặp phụ thân mình.
Mẫu thân nói cho nàng biết, lúc nàng còn ở trong bụng phụ thân đã đi bái sư học nghệ, sau đó liền không trở về. Mẫu thân còn nói, phụ thân có thể có việc trì hoãn nên không trở về.
“Đúng vậy, vừa rồi có khách đến nhà, nói là cha người phái tới…”
Tiểu Hoàn còn chưa nói xong, đã bị Huệ Nương đánh một cái: “Cái gì cha người, một chút quy củ cũng không có, gọi lão gia!”
“A…” Đây không phải trọng điểm, Tiểu Hoàn lôi kéo Lục Minh Thư khẩn cấp nói, “Tiểu thư, người không biết đâu, chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài đẹp vô cùng! Ngay cả người được phái tới, đều đẹp giống như tiên tử vậy! Ta vụng trộm ở bên ngoài nghe được, nói lão gia là chưởng môn gì đấy, nhất định là lão gia bái danh sư, trở thành cao thủ rồi!”
Nữ tế của Lục gia Phó Trạch, ở trên phương diện tập võ có thiên phú cực kỳ cao, nhưng trấn Thanh Phong ở nơi hẻo lánh, phương viên mấy trăm dặm ngay cả một võ quán tốt cũng không có. Bảy năm trước, Lục gia gần như xuất ra toàn bộ tiền tiết kiệm để hỗ trợ hắn lên kinh tìm kiếm danh sư, lần này đi liền không có tin tức.
Từ nhỏ Lục Minh Thư đã có một nguyện vọng, hy vọng khi nào phụ thân nàng trở về, một nhà bọn họ có thể đoàn viên. Nhưng Lục Minh Thư không nghĩ tới, nguyện vọng này lại trở thành sự thật vào ngày sinh thần nàng!
Đây là quà sinh thần ông trời tặng cho nàng sao?
“Nhất định là lão gia đã công thành danh toại, tới đón các ngươi, về sau tiểu thư sẽ có ngày lành…”
“Tiểu thư!”
Lục Minh Thư đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài mặc kệ Huệ Nương ở phía sau gọi.
Nàng bước nhanh chạy ra ngoài phòng khách, bên trong truyền đến giọng nói của một nữ tử.
“Cái này là cho các ngươi.”
Lục Minh Thư thở đều đều, kiễng mũi chân tò mò nhìn vào bên trong.
Hiện tại A gia và mẫu thân nàng đều ở trong đại sảnh, trên ghế khách, một nữ tử toàn thân lộng lẫy đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ nhìn thấy búi tóc đen nhánh, trâm bướm rung rung, tinh xảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Thị nữ đứng bên cạnh nàng, đang đem một cái hộp tinh xảo đưa cho A gia.
Chiếc hộp mở ra, lấy ra một tờ giấy.
Sau đó, nàng nhìn thấy sắc mặt a gia nhanh chóng đỏ bừng, giọng nói run rẩy hỏi: “Cái này, đây là có ý gì?”
Thị nữ kia nhẹ nhàng cười, mang theo sự kiêu ngạo cùng ý tứ khinh bỉ nói: “Người ta nói Lục gia các ngươi là nhà có học, tuy rằng nghèo khó, nhưng mà biết văn biết lễ, Lục lão thái gia sẽ không có chuyện ngay cả chữ cũng không hiểu chứ?”
Lục Minh Thư ngẩn người, câu này là đang cười nhạo A gia nàng sao? Một thị nữ?
“Thụy Hương.” Nữ tử trên ghế khách lên tiếng, giọng nói vẫn dễ nghe như vậy.
Thị nữ nghiêng người, cung kính cúi đầu: “Vâng, tiểu thư.”
Nữ tử nói: “Bọn họ xuất thân hương dã, kiến thức ít cũng khó tránh khỏi, ngươi kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ, không nên vô lễ.”
“Nô tỳ đã biết.”
Thị nữ quay đầu lại, cằm hơi ngẩng lên: “Lục lão thái gia, nếu ngươi xem không hiểu, nô tỳ sẽ giải thích cho ngươi nghe. Đây là thư hoà ly, sau khi lệnh ái ký tên, từ nay về sau sẽ không liên quan đến chưởng môn nhà ta nữa.”
Nghe đến đây Lục Minh Thư trừng to mắt, thư hoà ly? Phụ thân không phải phái người tới đón bọn họ, mà là muốn cùng mẫu thân hòa ly?
Mẫu thân nàng đột nhiên đứng lên, đoạt lấy tờ giấy kia, khó có thể tin nhìn nội dung bên trên, tay run rẩy càng lúc càng lợi hại.
Mẫu thân đột nhiên rất tức giận xé tờ giấy kia, nói: “A Trạch sẽ không đối xử với ta như vậy!”
“Ngươi muốn cho chưởng môn tự mình đến?” Thị nữ cười khẽ một tiếng, “Lục phu nhân, ngươi có biết chưởng môn Cửu Dao cung đại biểu cho cái gì hay không? Coi như là Đông Việt vương các ngươi nhìn thấy, cũng phải cung kính đối đãi với chưởng môn như khách quý, dựa vào cái gì mà phải tới gặp một thôn phụ như ngươi?” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn đống giấy trên mặt đất, lại lấy ra một tờ mới, “Dù ngươi có xé cũng vô dụng, ở đây vẫn có.”
“Thanh Nghi!” Lục lão thái gia ngăn mẫu thân lại, nhìn về phía nữ tử từ đầu đến cuối không thèm đếm xỉa kia, trầm giọng nói, “Vị cô nương này, mọi việc đều phải nói chữ lý. A Trạch là con rể nhà ta, bái trời đất viết hôn thư lên hộ thiếp, cho dù hắn muốn hòa ly, cũng phải trở về nói rõ ràng chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.