Chương 9:
Vân Cập
29/08/2023
Có Liêm Trinh công tử làm chứng, vậy bức thư hòa ly này đã được xác thực. Đám người đứng vây quanh “Ồ” lên một tiếng, nhỏ giọng bàn luận.
Nàng ta nhếch mép cười lạnh: “Như thế nào, còn gì để cãi nữa không?”
Huệ Nương vô cùng sửng sốt. Phong thư hòa ly mới được đưa đến nhà bọn họ vào tháng 2 năm nay, sao có thể là 8 năm trước được? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm phòng bị, cố ý chuẩn bị từ trước?
Nữ tử thu hồi thư hòa ly, xoay người đối mặt với mọi người, cao giọng nói: “Chư vị chớ nghe lời nói bậy bạ của những người này. Ta tên là Chu Nhân Như, nữ nhi của tiền chưởng môn, trong việc này có nội tình riêng. Quả thật chưởng môn xuất thân từ trấn Thanh Phong ở Đông Việt, nhưng lời người này nói không đúng. Lục gia ở trấn Thanh Phong có chút của cải, trong nhà chỉ có một nữ nhi, mà vị Lục lão thái gia kia nhìn trúng chưởng môn tuổi trẻ hứa hẹn, bức bách chưởng môn phải ở rể. Về sau thấy chưởng môn luyện tập võ công tốn quá nhiều tiền của cải mà không mang lại lợi lộc gì nên mới viết thư hòa ly, trục xuất chưởng môn không xu dính túi ra khỏi gia môn. Sau đó chưởng môn đến kinh đô Đông Việt, gặp được phụ thân ta và tỷ tỷ, lúc này mới theo chúng ta vào Cửu Dao cung. Cũng không biết làm sao bọn họ biết được việc này, hiện giờ chưởng môn không thể so với lúc trước nên mới nổi lên dã tâm, từ phương xa tìm đến đây. Bọn họ tự biết việc hành xử năm đó không được hợp tình hợp lý nên mới đổ tội vu vạ, ép bức chưởng môn thu nhận bọn họ, quả thật rất nực cười!”
“Ngươi nói bậy!” Huệ Nương hét lên nhưng đối phương đã có chuẩn bị rất tốt, bà không có chứng cứ để chống lại, khẩn trương đến nỗi toát cả mồ hôi.
Nơi này là Cửu Lộc châu, chỉ toàn dân chúng thân cận với Cửu Dao cung, dĩ nhiên sẽ tin tưởng Chu Nhân Như hơn cả. Huống hồ, Huệ Nương chỉ nói suông ngoài miệng, còn Chu Nhân Như có cả thư hòa ly làm bằng chứng..
Ánh mắt bọn họ nhìn Huệ Nương đã mang theo vài phần khiển trách. Nghe nói người Đông Việt xảo quyệt gian trá, quả nhiên là như thế, khó trách chưởng môn không muốn tiếp nhận bọn họ.
Phó Thượng Thanh than thở một tiếng: “Nhân Như, làm người phải biết khoan dung, độ lượng, dù sao bọn họ đã đến đường cùng rồi.”
Huệ Nương không ngờ Phó Thượng Thanh lại giả vờ làm người tốt, càng khiến bà cảm thấy chán ghét hơn, mắng chửi thẳng mặt hắn ta: “Phó Trạch, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, còn muốn hắt nước bẩn lên người ân nhân, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng mà thôi.”
“Huệ Nương…”
Phó Thượng Thanh đang muốn nói chuyện, Lục Minh Thư chợt la lên một tiếng: “Nương!”
Lục Thanh Nghi được Vũ Văn Sư vận chuyển một chút nội lực, hiện tại chỉ là một chút sức tàn còn lại.
“Nương, người thế nào rồi?”
Phó Thượng Thanh cũng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Thanh Nghi, sao nàng phải làm như vậy chứ?”
Lục Thanh Nghi không thèm nhìn hắn ta, gian nan nở nụ cười với Lục Minh Thư, bàn tay nàng khẽ duỗi ra về phía Huệ Nương.
“Phu nhân!” Huệ Nương nắm tay nàng, nước mắt lưng tròng.
“Huệ Nương, đừng nói nữa.” Hơi thở Lục Thanh Nghi yếu ớt mỏng manh: “Cho đến bây giờ, còn gì để tranh luận nữa?”
“Nhưng thưa phu nhân, bọn họ…”
Lục Thanh Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: “Huệ Nương, tuy rằng ta và ngươi là quan hệ chủ tớ, nhưng ta vẫn coi ngươi là tỷ muội. Hiện giờ ta sắp phải đi rồi, ta chỉ cầu xin ngươi một việc.”
Huệ Nương khóc lóc thảm thiết: “Phu nhân…”
“Điều duy nhất khiến ta không yên lòng chính là Minh Thư, con bé còn quá nhỏ, chỉ cầu xin ngươi hãy chăm sóc con bé cho đến khi nó trưởng thành.” Rồi nàng quay sang nhìn Lục Minh Thư: “Minh Thư, từ nay trở đi Huệ Nương sẽ là a di của con, từ nay về sau con phải coi a di như nương, hiểu không?”
Lục Minh Thư rơi nước mắt, quay người dập đầu với Huệ Nương: “Huệ di.”
Huệ Nương ôm lấy nàng, khóc lóc không ngừng.
Lục Thanh Nghi mỉm cười bình thản, chậm rãi quay đầu lại nhìn Phó Thượng Thanh.
Người nam nhân này trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc rời đi, những nỗi buồn bực, thất bại vì nghèo túng hồi trẻ không còn thấy đâu nữa, hiện tại chỉ còn bộ dáng uy nghi, khí thế của một vị chưởng môn thực thụ.
“Phó Trạch.”
“Thanh Nghi.” Phó Thượng Thanh muốn nắm lấy tay nàng nhưng lại bị nàng lảng tránh.
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, Lục Thanh Nghi bình thản nhìn người nam nhân trước mắt này: “Ta biết ngươi đã khác xưa rất nhiều, mặc kệ ngươi oán hay hận ta, Minh Thư vẫn luôn là hài tử của ngươi. Nếu ngươi còn niệm chút tình xưa thì hãy cho bọn họ một con đường sống.”
Phó Thượng Thanh nói: “Đó là lẽ đương nhiên. Có khi nào ta từ chối yêu cầu của nàng sao?”
Lục Thanh Nghi cười khẩy một tiếng, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ nhi mình một lần sau cuối.
Nàng chậm rãi nở nụ cười, nhưng trong mắt vẫn mang theo nỗi buồn man mác.
Ý thức dần dần mơ hồ…
“Phu nhân…”
“Nương…”
Nàng ta nhếch mép cười lạnh: “Như thế nào, còn gì để cãi nữa không?”
Huệ Nương vô cùng sửng sốt. Phong thư hòa ly mới được đưa đến nhà bọn họ vào tháng 2 năm nay, sao có thể là 8 năm trước được? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm phòng bị, cố ý chuẩn bị từ trước?
Nữ tử thu hồi thư hòa ly, xoay người đối mặt với mọi người, cao giọng nói: “Chư vị chớ nghe lời nói bậy bạ của những người này. Ta tên là Chu Nhân Như, nữ nhi của tiền chưởng môn, trong việc này có nội tình riêng. Quả thật chưởng môn xuất thân từ trấn Thanh Phong ở Đông Việt, nhưng lời người này nói không đúng. Lục gia ở trấn Thanh Phong có chút của cải, trong nhà chỉ có một nữ nhi, mà vị Lục lão thái gia kia nhìn trúng chưởng môn tuổi trẻ hứa hẹn, bức bách chưởng môn phải ở rể. Về sau thấy chưởng môn luyện tập võ công tốn quá nhiều tiền của cải mà không mang lại lợi lộc gì nên mới viết thư hòa ly, trục xuất chưởng môn không xu dính túi ra khỏi gia môn. Sau đó chưởng môn đến kinh đô Đông Việt, gặp được phụ thân ta và tỷ tỷ, lúc này mới theo chúng ta vào Cửu Dao cung. Cũng không biết làm sao bọn họ biết được việc này, hiện giờ chưởng môn không thể so với lúc trước nên mới nổi lên dã tâm, từ phương xa tìm đến đây. Bọn họ tự biết việc hành xử năm đó không được hợp tình hợp lý nên mới đổ tội vu vạ, ép bức chưởng môn thu nhận bọn họ, quả thật rất nực cười!”
“Ngươi nói bậy!” Huệ Nương hét lên nhưng đối phương đã có chuẩn bị rất tốt, bà không có chứng cứ để chống lại, khẩn trương đến nỗi toát cả mồ hôi.
Nơi này là Cửu Lộc châu, chỉ toàn dân chúng thân cận với Cửu Dao cung, dĩ nhiên sẽ tin tưởng Chu Nhân Như hơn cả. Huống hồ, Huệ Nương chỉ nói suông ngoài miệng, còn Chu Nhân Như có cả thư hòa ly làm bằng chứng..
Ánh mắt bọn họ nhìn Huệ Nương đã mang theo vài phần khiển trách. Nghe nói người Đông Việt xảo quyệt gian trá, quả nhiên là như thế, khó trách chưởng môn không muốn tiếp nhận bọn họ.
Phó Thượng Thanh than thở một tiếng: “Nhân Như, làm người phải biết khoan dung, độ lượng, dù sao bọn họ đã đến đường cùng rồi.”
Huệ Nương không ngờ Phó Thượng Thanh lại giả vờ làm người tốt, càng khiến bà cảm thấy chán ghét hơn, mắng chửi thẳng mặt hắn ta: “Phó Trạch, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, còn muốn hắt nước bẩn lên người ân nhân, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng mà thôi.”
“Huệ Nương…”
Phó Thượng Thanh đang muốn nói chuyện, Lục Minh Thư chợt la lên một tiếng: “Nương!”
Lục Thanh Nghi được Vũ Văn Sư vận chuyển một chút nội lực, hiện tại chỉ là một chút sức tàn còn lại.
“Nương, người thế nào rồi?”
Phó Thượng Thanh cũng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Thanh Nghi, sao nàng phải làm như vậy chứ?”
Lục Thanh Nghi không thèm nhìn hắn ta, gian nan nở nụ cười với Lục Minh Thư, bàn tay nàng khẽ duỗi ra về phía Huệ Nương.
“Phu nhân!” Huệ Nương nắm tay nàng, nước mắt lưng tròng.
“Huệ Nương, đừng nói nữa.” Hơi thở Lục Thanh Nghi yếu ớt mỏng manh: “Cho đến bây giờ, còn gì để tranh luận nữa?”
“Nhưng thưa phu nhân, bọn họ…”
Lục Thanh Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: “Huệ Nương, tuy rằng ta và ngươi là quan hệ chủ tớ, nhưng ta vẫn coi ngươi là tỷ muội. Hiện giờ ta sắp phải đi rồi, ta chỉ cầu xin ngươi một việc.”
Huệ Nương khóc lóc thảm thiết: “Phu nhân…”
“Điều duy nhất khiến ta không yên lòng chính là Minh Thư, con bé còn quá nhỏ, chỉ cầu xin ngươi hãy chăm sóc con bé cho đến khi nó trưởng thành.” Rồi nàng quay sang nhìn Lục Minh Thư: “Minh Thư, từ nay trở đi Huệ Nương sẽ là a di của con, từ nay về sau con phải coi a di như nương, hiểu không?”
Lục Minh Thư rơi nước mắt, quay người dập đầu với Huệ Nương: “Huệ di.”
Huệ Nương ôm lấy nàng, khóc lóc không ngừng.
Lục Thanh Nghi mỉm cười bình thản, chậm rãi quay đầu lại nhìn Phó Thượng Thanh.
Người nam nhân này trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc rời đi, những nỗi buồn bực, thất bại vì nghèo túng hồi trẻ không còn thấy đâu nữa, hiện tại chỉ còn bộ dáng uy nghi, khí thế của một vị chưởng môn thực thụ.
“Phó Trạch.”
“Thanh Nghi.” Phó Thượng Thanh muốn nắm lấy tay nàng nhưng lại bị nàng lảng tránh.
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, Lục Thanh Nghi bình thản nhìn người nam nhân trước mắt này: “Ta biết ngươi đã khác xưa rất nhiều, mặc kệ ngươi oán hay hận ta, Minh Thư vẫn luôn là hài tử của ngươi. Nếu ngươi còn niệm chút tình xưa thì hãy cho bọn họ một con đường sống.”
Phó Thượng Thanh nói: “Đó là lẽ đương nhiên. Có khi nào ta từ chối yêu cầu của nàng sao?”
Lục Thanh Nghi cười khẩy một tiếng, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ nhi mình một lần sau cuối.
Nàng chậm rãi nở nụ cười, nhưng trong mắt vẫn mang theo nỗi buồn man mác.
Ý thức dần dần mơ hồ…
“Phu nhân…”
“Nương…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.