Chương 86: Sát Thần Lệnh(Lê Nam và Thành Nam 2)
Nhat Dinh
14/07/2024
Bàn tay vẫn bóp chặt cổ Lê Nam, tên Thành Nam cất lời:
“Kẻ mạnh ăn kẻ yếu đó luôn là cách mà xã hội vận hành, mày có bao giờ thấy một con hổ cảm thấy đau khổ, hối hận tiếc thương cho con mồi của mình hay không. Những kẻ bị ta lấy mạng không phải bởi vì ta độc ác mà là bọn chúng quá yếu, quá yếu để tồn tại tiếp trên cõi đời này. Đó phải mạnh hơn mạnh hơn nữa trở thành kẻ mạnh nhất! thì mới có thể bảo vệ được những người thân xung quanh bảo vệ chính bản thân mình. Chuỗi bi kịch của cuộc đời mày sảy ra chỉ vì mày quá yếu đuối hèn nhát mà thôi”
Lê Nam tuy bị bóp cổ, mắt mở trợn trừng nhìn thẳng tên Thành Nam khó khăn nói:
“Mày câm… mồm… đi câm mồm… lại lập tức… đừng có lấy lý do bao biện… cho tội ác của …mày nữa… cái gì mà mạnh nhất… chỉ sự bạo lực, cuồng sát của mày thôi… thằng khốn”
Lê Nam càng nói tên Thành Nam càng bóp cổ mạnh. Lượng không khí ít dần, ý thức của Lê Nam ngày càng yếu đi, đôi mắt của ông ngày càng mờ dần, mờ dần. Ngay khi Lê Nam cảm thấy buông xuôi chấp nhận cái chết thì bất ngờ tên Thành Nam mới lấy ra một vài viên thuốc, không chần chứ hắn nhét hết vào miệng Lê Nam, sau đó hắn cất lời:
“Dù gì thì mày cũng là tao, tao không muốn chết chung với loại yếu đuối như mày”
Sau khi viên thuốc được đưa vào người, tâm trí Lê Nam dần tỉnh táo, không còn mụ mị khi nói chuyện với Thành Nam. Lúc này trưởng tộc Lê bình tĩnh nhận ra, chính cánh tay trái đang bóp cổ mình còn cánh tay phải của ông lại cầm lọ thuộc an thần. Hạ cánh tay của mình xuống nhưng hai cánh tay vẫn run lên không ngừng, cứng đờ gần như Lê Nam không thể điều khiển được.
Tưởng trừng những viên thuốc an thần đã giúp ông thoát khỏi nhân cách cuồng sát Thành Nam, nhưng bất chợt trong đầu ông lại vang lên giọng nói của hắn:
“Tao chưa có chết đâu, bao nhiêu năm qua mày trốn tránh phủ nhận sự tồn tại của tao giờ là lúc tao trở lại, mày không thể cản được lúc tao lấy lại thân xác này đâu”
Ngay khi giọng nói của tên Thành Nam một lần nữa được cất lên ngay lập tức Lê Nam lại ném vào miệng một viên thuốc an thần. Giọng tên Thành Nam biến mất, ngay lập tức trưởng tộc Lê bật điện thắp sáng khắp căn phòng. Ông tiến tới kéo chiếc ngăn bàn ra phía trong ngăn bàn là rất nhiều lọ thuốc an thần, thuốc lá và rượu bia.
“Này tên kia mày định làm cái gì đấy, cái quái gì mà mày lắm chất kích thích vậy “Giọng tên Thành Nam vẫn cất lên ở phía trong đầu của Lê Nam
Trước những câu nói không ngừng từ nhân cách đồi bại của mình,Lê Nam liền nhoẻn miệng cười rồi nói:
“Haiz biết làm sao bây giờ, mày cứ lảm nhảm như vậy thì tao chỉ còn cách chơi đồ tới mức não tê dại đi thôi”
“Ê mày bị điên sao, mày vừa nốc một đồng thuốc an thần rồi đấy, chơi đồ tiếp để chết à.” Thành Nam cất lời phân trần
Lê Nam tức giận quát lớn một mình trong phòng:
“Vậy thì ngậm cái mồm lại, trước khi tao tự kết liễu mạng sống của cả hai đi đấy”
“Được được mày thắng, mệt mỏi thật đấy, thế Mày nghĩ tao chỉ có thể nói được thôi à”
Ngay lập tức cánh tay trái của Lê Nam bất ngờ giơ lên, Tên Thành Nam thi triển:
“Quỷ khí hợp dạng cầu”
Ngay lập tức bàn tay của Lê Nam phóng ra hai quả cầu màu đen tới phía gầm bàn, ngay khi quả cầu trạm vào ngăn bàn
“Bùmmmmmmmm”
Một vụ nổ đẩy văng Lê Nam ra một đoạn, trưởng tộc Lê loạng choạng đứng dậy, bàng hoàng cộng với tuyệt vọng khi nhìn thấy cả chiếc bàn bị phá hủy… bởi chính tà thuật mà Lê Nam vừa thi triển.
Giọng tên Thành Nam cười lớn rồi nói:
“Hahaha ở đây có nhiều pháp sư quá nhỉ, khi mà tao lấy được cái thể xác này tao sẽ giết hết. Lúc đấy thì tà thuật của tao sẽ được đưa tới một tầm cao mới”
Nghe những lời nói của chính một phiên bản khác của mình, Lê Nam sợ hãi lắc đầu không ngừng, ngay lập tức ông ấy mở cửa phòng. Loạng choạng bước ra ngoài đi từng bước tiến lên phía trên nhằm tiến thẳng tới tầng thượng của toà nhà.
Vừa đi Lê Nam vừa lẩm nhẩm:
“Không được hắn sắp lấy được thể xác rồi, không thể để hắn giết chết liên minh pháp sư được. Phải tự sát tự sát mới cứu được mọi người, giải thoát cho mình nữa”
Sau một lúc thì Lê Nam cũng đã leo lên tới tầng thượng của toà nhà, từ đây cách mặt đất hơn hai mươi mét nếu nhảy từ trên xuống chắc chắn Lê Nam không thể toàn mạng:
“Xin lỗi mọi người, tôi không thể tham gia chiến đấu với mọi người được nữa”
“Kẻ mạnh ăn kẻ yếu đó luôn là cách mà xã hội vận hành, mày có bao giờ thấy một con hổ cảm thấy đau khổ, hối hận tiếc thương cho con mồi của mình hay không. Những kẻ bị ta lấy mạng không phải bởi vì ta độc ác mà là bọn chúng quá yếu, quá yếu để tồn tại tiếp trên cõi đời này. Đó phải mạnh hơn mạnh hơn nữa trở thành kẻ mạnh nhất! thì mới có thể bảo vệ được những người thân xung quanh bảo vệ chính bản thân mình. Chuỗi bi kịch của cuộc đời mày sảy ra chỉ vì mày quá yếu đuối hèn nhát mà thôi”
Lê Nam tuy bị bóp cổ, mắt mở trợn trừng nhìn thẳng tên Thành Nam khó khăn nói:
“Mày câm… mồm… đi câm mồm… lại lập tức… đừng có lấy lý do bao biện… cho tội ác của …mày nữa… cái gì mà mạnh nhất… chỉ sự bạo lực, cuồng sát của mày thôi… thằng khốn”
Lê Nam càng nói tên Thành Nam càng bóp cổ mạnh. Lượng không khí ít dần, ý thức của Lê Nam ngày càng yếu đi, đôi mắt của ông ngày càng mờ dần, mờ dần. Ngay khi Lê Nam cảm thấy buông xuôi chấp nhận cái chết thì bất ngờ tên Thành Nam mới lấy ra một vài viên thuốc, không chần chứ hắn nhét hết vào miệng Lê Nam, sau đó hắn cất lời:
“Dù gì thì mày cũng là tao, tao không muốn chết chung với loại yếu đuối như mày”
Sau khi viên thuốc được đưa vào người, tâm trí Lê Nam dần tỉnh táo, không còn mụ mị khi nói chuyện với Thành Nam. Lúc này trưởng tộc Lê bình tĩnh nhận ra, chính cánh tay trái đang bóp cổ mình còn cánh tay phải của ông lại cầm lọ thuộc an thần. Hạ cánh tay của mình xuống nhưng hai cánh tay vẫn run lên không ngừng, cứng đờ gần như Lê Nam không thể điều khiển được.
Tưởng trừng những viên thuốc an thần đã giúp ông thoát khỏi nhân cách cuồng sát Thành Nam, nhưng bất chợt trong đầu ông lại vang lên giọng nói của hắn:
“Tao chưa có chết đâu, bao nhiêu năm qua mày trốn tránh phủ nhận sự tồn tại của tao giờ là lúc tao trở lại, mày không thể cản được lúc tao lấy lại thân xác này đâu”
Ngay khi giọng nói của tên Thành Nam một lần nữa được cất lên ngay lập tức Lê Nam lại ném vào miệng một viên thuốc an thần. Giọng tên Thành Nam biến mất, ngay lập tức trưởng tộc Lê bật điện thắp sáng khắp căn phòng. Ông tiến tới kéo chiếc ngăn bàn ra phía trong ngăn bàn là rất nhiều lọ thuốc an thần, thuốc lá và rượu bia.
“Này tên kia mày định làm cái gì đấy, cái quái gì mà mày lắm chất kích thích vậy “Giọng tên Thành Nam vẫn cất lên ở phía trong đầu của Lê Nam
Trước những câu nói không ngừng từ nhân cách đồi bại của mình,Lê Nam liền nhoẻn miệng cười rồi nói:
“Haiz biết làm sao bây giờ, mày cứ lảm nhảm như vậy thì tao chỉ còn cách chơi đồ tới mức não tê dại đi thôi”
“Ê mày bị điên sao, mày vừa nốc một đồng thuốc an thần rồi đấy, chơi đồ tiếp để chết à.” Thành Nam cất lời phân trần
Lê Nam tức giận quát lớn một mình trong phòng:
“Vậy thì ngậm cái mồm lại, trước khi tao tự kết liễu mạng sống của cả hai đi đấy”
“Được được mày thắng, mệt mỏi thật đấy, thế Mày nghĩ tao chỉ có thể nói được thôi à”
Ngay lập tức cánh tay trái của Lê Nam bất ngờ giơ lên, Tên Thành Nam thi triển:
“Quỷ khí hợp dạng cầu”
Ngay lập tức bàn tay của Lê Nam phóng ra hai quả cầu màu đen tới phía gầm bàn, ngay khi quả cầu trạm vào ngăn bàn
“Bùmmmmmmmm”
Một vụ nổ đẩy văng Lê Nam ra một đoạn, trưởng tộc Lê loạng choạng đứng dậy, bàng hoàng cộng với tuyệt vọng khi nhìn thấy cả chiếc bàn bị phá hủy… bởi chính tà thuật mà Lê Nam vừa thi triển.
Giọng tên Thành Nam cười lớn rồi nói:
“Hahaha ở đây có nhiều pháp sư quá nhỉ, khi mà tao lấy được cái thể xác này tao sẽ giết hết. Lúc đấy thì tà thuật của tao sẽ được đưa tới một tầm cao mới”
Nghe những lời nói của chính một phiên bản khác của mình, Lê Nam sợ hãi lắc đầu không ngừng, ngay lập tức ông ấy mở cửa phòng. Loạng choạng bước ra ngoài đi từng bước tiến lên phía trên nhằm tiến thẳng tới tầng thượng của toà nhà.
Vừa đi Lê Nam vừa lẩm nhẩm:
“Không được hắn sắp lấy được thể xác rồi, không thể để hắn giết chết liên minh pháp sư được. Phải tự sát tự sát mới cứu được mọi người, giải thoát cho mình nữa”
Sau một lúc thì Lê Nam cũng đã leo lên tới tầng thượng của toà nhà, từ đây cách mặt đất hơn hai mươi mét nếu nhảy từ trên xuống chắc chắn Lê Nam không thể toàn mạng:
“Xin lỗi mọi người, tôi không thể tham gia chiến đấu với mọi người được nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.