Chương 29
Bộ Vi Lan
04/07/2020
Mĩ Nhược nhốt bản thân trong phòng rất nhiều ngày sau đó.
Bên ngoài rất ồn ào, tiếng mẹ nàng quát mắng, thỉnh thoảng điên cuồng cười to, tiếng Tiểu Mỹ khóc nỉ non, tiếng cô Bảy dỗ dành em bé, còn có tiếng xe của Cận Chính Lôi.
Nàng bỏ mặc tất cả.
Có mấy lần, Cận Chính Lôi muốn xông vào, may mắn cô Bảy ngăn lại. Mỗi lần nàng nghe thấy tiếng hắn, cơ thể không tự chủ run rẩy, xiết chặt gối ôm trong tay.
Cô Bảy khuyên nàng: "Cô nhỏ, như thế nào cũng phải ăn cơm."
Nàng cười, nói với cô Bảy: "Sớm muộn gì con cũng chết, có ăn cũng vậy.""
Nàng tự nhốt mình trong một cái lồng, cho đến khi Đinh Lộ Vi đến Chiêm gia.
"Tôi rất lo lắng cho bạn, ngày đã định rồi, bạn..." Đinh Lộ Vi im lặng, nhìn Mĩ Nhược qua cửa sổ.
Mĩ Nhược cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: "Lộ Vi, tôi không đi đâu, tôi trốn không được, cứ như vậy đi."
"A Như."
Giọng nói của nàng lãnh đạm, khiêm tốn, Đinh Lộ Vi muốn khóc.
"Về sau đừng đến thăm tôi, nơi này chính là bệnh viện tâm thần, rất đáng sợ."
"A Như.."
Lộ Vi khóc, Mĩ Nhược lẳng lặng nhìn nàng.
Lúc Lộ Vi ra về, Chiêm Mỹ Phụng chặn lại: "Đinh tiểu thư, về sớm vậy? Không bằng ở lại ăn một bữa cơm? Vào đi, dì tự nấu đồ ăn vì con đấy."
Lộ Vi gượng cười, cự tuyệt.
Chiêm Mỹ Phụng không thuận theo: "Không được, Chiêm gia là nhà có giáo giục, khách quý đến nhà, không thể không ở lại ăn cơm." Nàng ta túm lấy tay Đinh Lộ Vi kéo tới nhà ăn.
Đinh Lộ Vi bất đắc dĩ nhìn Mĩ Nhược.
Một lát sau, người hầu mang thức ăn lên.
Chiêm Mỹ Phụng giới thiệu đồ ăn, lại nói: "Sở trường của dì chính là nấu canh, con xem, món này rất bổ cho thận, phù hợp với hoàn cảnh."
Mĩ Nhược và Đinh Lộ Vi nhìn nhau, cúi đầu uống canh.
"Ngon không?" Chiêm Mỹ Phụng đắc ý.
"Rất ngon." Đinh Lộ Vi nói dối. Trong nước canh có cái gì đó, nàng ta đột nhiên biến sắc. "Dì, đây là canh sao?"
Chiêm Mỹ Phụng nói nhỏ: "Là thịt mèo, Mang Phi."
Lời còn chưa dứt, Đinh Lộ Vi đã thét chói tai, đẩy bát súp, lùi về sau, ghế đổ, bát nước canh bỏng rát đổ lên người nàng ta.
Mĩ Nhược nghe thấy là Mang Phi, lòng chua xót vô cùng, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện trên đời thật hoang đường.
Chiêm Mỹ Phụng cười khanh khách.
"A Như." Đinh Lộ Vi òa khóc. "Nóng quá."
Cô Bảy mang Lộ Vi đi tắm, dùng thuốc mỡ bôi lên bàn chân Lộ Vi, xin lỗi rối rít.
Bỗng dưng gặp tai bay vạ gió, Đinh Lộ Vi khôi phục lí trí, chạy vội lên xe nhà mình.
Mĩ Nhược ngồi im lặng, nhìn thịt Mang Phi trong nước canh, lại lạnh nhạt nhìn mẹ nàng.
Chiêm Mỹ Phụng cũng nhìn nàng khiêu khích.
"Một mình mẹ chơi, con không bồi được." Mĩ Nhược đứng dậy trở về phòng thay quần áo.
Nàng trở lại phố Ninh Ba, sửa sang phòng ốc, gọi điện cho Hà Bình An: "Anh ta đâu? Tôi đã trở về phố Ninh Ba, nói cho anh ta biết, muốn làm gì tôi, tùy."
"A Như."
Mĩ Nhược cúp điện thoại.
Đếm đó, Cận Chính Lôi đến, từ phía sau ôm nàng.
Nàng xoay người, chủ động hôn hắn. Trên người hắn có lạnh lẽo, Mĩ Nhược cố gắng làm hắn nóng lên bằng đôi môi nhiệt tình.
Nhưng mặc cho nàng chủ động, hắn tìm mọi cách trêu chọc, Mĩ Nhược cũng không cách nào động tình.
Xong chuyện, Cận Chính Lôi vào phòng tắm, bàn tay ướt át tham lam tiến vào cơ thể nàng.
Mĩ Nhược hừ nhẹ, khẩn cầu: "Đừng chạm vào đó."
Trong mắt hắn như có ngọn lửa, "A Như, chỗ này sao?"
Nàng mặc kệ.
"Ngoan, thử mút chặt hắn, đừng buông ra." Hắn dạy dỗ nàng, đầu ngón tay ở trong ở thể nàng ra vào.
Đợi nàng không chịu nổi rên rỉ, hắn động thân, một lần nữa chiếm đoạt.
Mĩ Nhược bật khóc, cắn đầu vai hắn.
...
"A Như, anh biết rõ em ghét anh. Em là con gái Chiêm gia, anh là tên nhập cư trái phép nghèo kiết xác, em có văn hóa, anh chỉ biết chém giết, em cùng người ta nói chuyện, dù thế nào cũng 'Cảm ơn, mời." Còn anh, cho dù với người thân thích cũng chỉ biết im lặng. Bất quá, em sẽ từ từ quen với anh, anh không lo lắng."
...
"A Như, anh nói được làm được. Bao nhiêu tiền kiếm được đều cho em, cho em ở nhà lớn, ngồi xe sang trọng, mỗi ngày đi Bán Đảo uống trà, đi dạo ở đường Châu Bảo Hành. Chờ ngày anh không còn, em muốn lập gia đình cũng không sao, Đinh Duy hay ai cũng được. Nhưng, chỉ cần anh còn sống một ngày, mỗi ngày anh đều muốn thấy em."
...
"A Như, anh biết em hận anh. Anh cũng biết mình đi nhầm một nước cờ, đánh giá thấp lòng đố kị của đàn bà. Em muốn anh cho mẹ em làm Cận phu nhận, hư danh này anh cho cô ta; em thương em gái, hi vọng Tiểu Mỹ có cha, anh cho em; nhưng anh muốn, nhất định phải có. Anh nghĩ anh muốn em."
"Anh bức tôi đến nước này, tôi chết rồi, anh cái gì cũng không có."
Hắn ở sau lưng cười nhẹ. "A Như của anh biết dùng súng, dám giết người tình, trừ khi chính em muốn chết, còn không, ai có thể bức em? Cùng lắm, anh chỉ có thể bức em nghe lời, làm cho em ở trong ngực anh xin tha thứ, nói 'Nhẹ một chút, cầu anh nhẹ một chút, đau quá, em không muốn nữa, em chịu không nổi.' như vừa rồi."
Mĩ Nhược quay người muốn xé nát mặt hắn.
Cận Chính Lôi túm tay nàng, bắt chéo ra sau lưng nàng, dùng hết sức cắn mút môi nàng, cho đến khi hai cánh môi sưng đỏ, hắn mới thôi, "A Như, em là của anh."
Ngày thứ hai, phố Ninh Ba lại được phen náo nhiệt, tay chân của Cận Chính Lôi chuyển đồ đạc của hắn tới, buổi chiều có mấy người hầu tới quét dọn, Hà Bình An gọi điện tới, báo cho Mĩ Nhược: "Chị dâu, tối nay Đại Khuyên Ca sẽ qua ăn cơm."
"Tối hôm qua tôi đã cho anh ta ăn rồi, nếu hắn đói, anh bảo hắn lăn qua nhà khác." Mĩ Nhược ném điện thoại.
Buổi tối người hầu làm canh hải sản cùng canh tỏi.
Cận Chính Lôi cầm dao dĩa, quơ quơ, nhưng không sao dùng được, hắn ném đi đổi thìa.
Uống một ngụm canh, hắn muốn phun ra. "Đây là cái gì?"
"Không phải thịt mèo." Mĩ Nhược đáp. "Là cà rốt khoai tây tỏi cùng kem sữa tươi."
Hắn im miệng, uống một ngụm nước, nói: "Ngày mai, anh mang một con mèo khác đến cho em."
"Không cần." Nàng cụp mắt. "Tôi ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được."
Cơm nước xong xuôi, Cận Chính Lôi uống trà, theo thói quen, đợi.
Mĩ Nhược ngồi trên ghế sô pha, thổi chén trà xanh.
Hắn nói: "Anh đi đây."
"Đi thong thả, không tiễn."
Cận Chính Lôi bất đắc dĩ, mặc áo khoác. Đi hai bước lại quay đầu, hôn lên má nàng: "Ngủ sớm đi, không cần đợi anh. Anh không biết khi nào mới về."
Nửa đêm hắn trở về, hai người ở trên giường cắn xé, giữa trưa hắn rời đi, nửa người đầy dấu răng cùng vết cào rời khỏi phố Ninh Ba, buổi tối hắn quay lại ăn cơm, sau đó lại ra ngoài.
Đinh Lộ Vi gọi tới: "A Như, xin lỗi, ngày ấy không tạm biệt bạn, tôi sợ hãi quá."
"Người nên xin lỗi là tôi, hại bạn như vậy. Vết thương trên đùi khỏi chưa? Có sẹo không?"
"Bác sĩ bảo không. Hôm đó trở về, tôi gặp Diêu Linh Khang ở gara, hắn lái xe trước mặt tôi, túm chân tôi, mắng tôi không cẩn thận, sau này không thể bảo vệ tốt tài sản của hắn. Tôi tức giận khóc, nói với mẹ, mẹ lại mắng tôi."
"Tôi yên tâm rồi."
"A Như, tôi gọi đến nhà bạn, mẹ bạn nói bạn tới phố Ninh Ba. Hiện tại, bạn..."
"Hiện tại ở chung với người khác. Không sai, là hắn, cha em gái tôi, chồng mẹ tôi. Bọn họ đã đăng kí."
"..."
"Lộ Vi, đừng gọi tới nữa, tôi đã mệt mỏi lắm rồi."
"A Như..."
"Hẹn gặp lại."
Ban ngày Mĩ Nhược chăm sóc hoa cỏ, buổi tối đọc hai trang sách rồi ngủ sớm.
Cận Chính Lôi bảo nàng đi học, nàng cự tuyệt: "Mỗi ngày tôi đi Bán Đảo uống trà chiều, đi dạo ở Châu Bảo Hành, tương lai còn thừa kế tài sản của anh, đi học làm gì?"
Hắn nghẹn họng, cuối cùng hỏi: "Hay anh dẫn em qua studio chơi?
"Tôi và nữ minh tinh của anh ở một chỗ để anh so sánh?"
"A Như, em càng nói càng quá đáng."
"Anh có thể không nghe."
Hắn oán hận rời đi, nửa đêm về, bò lên giường nàng sinh sự.
"Bình An, gần đây A Như có hỏi chú tiền sinh hoạt?"
"Không có. Tiền nong ở phố Ninh Ba em tự tay chi trả."
Cận Chính Lôi giận tái mặt.
"Đại Khuyên Ca, chị dâu dành dụm tiền anh không vui, không dành dụm anh cũng không vui, anh muốn..."
Hắn phất tay, cắt ngang lời Hà Bình An. "Gần đây cô ấy quá yên tĩnh. Tôi hi vọng cô ấy hỏi tôi trăm tám mươi vạn, tôi cắt thịt cho cô ấy cũng cảm thấy thoải mái."
Yên tĩnh tính là cái gì, không điên đã là may. Bình An oán thầm, hạ thấp người hỏi: "Hay anh đưa chị dâu đi giải sầu?"
"Đi đâu?"
"Qua Thái Lan bơi lội, uống nước dừa?"
"Sắp sinh nhật cô ấy rồi, tự chú an bài."
Sinh nhật Mĩ Nhược, Cận Chính Lôi đeo cà vạt, ở trong xe đợi nàng thay quần áo.
"Món này vừa chua vừa ngọt lại dính răng, khó ăn. Chúng ta đi Văn Hoa Bát Phòng."
Nàng không ý kiến.
Hà Bình An thuê nhạc công, ở cạnh bàn ăn kéo đàn vĩ cầm. Một khúc nhạc kết thúc, xung quanh có người cười khẽ, vỗ tay tán thưởng, Cận Chính Lôi cũng phụ họa.
"Em thích không?"
"Thật giống tiếng gà chết."
Hắn im lặng, gọi phục vụ mang thức ăn lên.
Có người đẩy xe thức ăn tới, chân giò hun khói thơm lừng. Đầu bếp đem chân dò cắt thành từng miếng nhỏ, trước mắt Cận Chính Lôi làm một bát salad. Sau đó, cởi mũ, chạy trối chết.
"Cắt rau quá miễn cưỡng." Cận Chính Lôi đánh giá.
"Anh có thể nhã nhặn một chút không?" Mĩ Nhược liếc hắn.
"Tôi rất nhã nhạn, không cầm vũ khí."
Mĩ Nhược im lặng.
Hắn phàn nàn: "Thật phiền phức."
"Có người rất mong được hầu hạ anh đấy."
"Tôi đối với đàn bà khác đã không còn hứng thú."
"Là Đàm Tiếu."
Đàm Tiếu mặng một váy nhung tím đậm, lộ nửa ngực, búi tóc thấp cài một cây trâm màu hoa huệ tím.
Mĩ Nhược cảm thấy nàng ta rất xinh đẹp.
Cận Chính Lôi nhìn theo ánh mắt nàng.
"Cô ta có đàn ông đi cùng."
"A Như, loại đàn ông mặc ông phục kia, tóc có cần bôi dầu bóng loáng như gà trống như thế không?"
Nàng trầm mặc: "Đàm Tiếu không phải đàn bà của anh sao? Tôi nghĩ anh sẽ ghen."
"Đàn bà của tôi chỉ có một."
Mĩ Nhược im lặng, cho đến khi Cận Chính Lôi đưa hộp gấm cho nàng.
Cận Chính Lôi tự tay chọn, chiếc nhẫn vẫn có chút rộng, viên đá to hơn viên đậu che ngón tay nhỏ nhắn của nàng.
Hắn nhìn ngón tay nàng, ánh mắt Mĩ Nhược cụp xuống, hắn ngậm đầu ngón tay nàng, chép miệng.
Nàng rút tay về, nói: "Ông chủ Cận thật hào phóng, tối nay tôi sẽ hầu hạ anh chu đáo."
Sắc mặt Cận Chính Lôi khó chịu, im lặng một lát nói: "Bình An đã bao hết thuyền, chúng ta đi dạo trên sông."
"Nếu anh không sợ lạnh, trên boong thuyền cũng được, lấy gió biển làm giường, khẩu vị của anh nặng hơn, chúng ta có thể mời người khác đến xem, tôi sẽ vì anh cố gắng."
"... A Như, tôi chỉ hi vọng em vui vẻ."
Nàng cắn môi, thấp giọng: "Cảm ơn, tôi rất thỏa mãn."
Bên ngoài rất ồn ào, tiếng mẹ nàng quát mắng, thỉnh thoảng điên cuồng cười to, tiếng Tiểu Mỹ khóc nỉ non, tiếng cô Bảy dỗ dành em bé, còn có tiếng xe của Cận Chính Lôi.
Nàng bỏ mặc tất cả.
Có mấy lần, Cận Chính Lôi muốn xông vào, may mắn cô Bảy ngăn lại. Mỗi lần nàng nghe thấy tiếng hắn, cơ thể không tự chủ run rẩy, xiết chặt gối ôm trong tay.
Cô Bảy khuyên nàng: "Cô nhỏ, như thế nào cũng phải ăn cơm."
Nàng cười, nói với cô Bảy: "Sớm muộn gì con cũng chết, có ăn cũng vậy.""
Nàng tự nhốt mình trong một cái lồng, cho đến khi Đinh Lộ Vi đến Chiêm gia.
"Tôi rất lo lắng cho bạn, ngày đã định rồi, bạn..." Đinh Lộ Vi im lặng, nhìn Mĩ Nhược qua cửa sổ.
Mĩ Nhược cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: "Lộ Vi, tôi không đi đâu, tôi trốn không được, cứ như vậy đi."
"A Như."
Giọng nói của nàng lãnh đạm, khiêm tốn, Đinh Lộ Vi muốn khóc.
"Về sau đừng đến thăm tôi, nơi này chính là bệnh viện tâm thần, rất đáng sợ."
"A Như.."
Lộ Vi khóc, Mĩ Nhược lẳng lặng nhìn nàng.
Lúc Lộ Vi ra về, Chiêm Mỹ Phụng chặn lại: "Đinh tiểu thư, về sớm vậy? Không bằng ở lại ăn một bữa cơm? Vào đi, dì tự nấu đồ ăn vì con đấy."
Lộ Vi gượng cười, cự tuyệt.
Chiêm Mỹ Phụng không thuận theo: "Không được, Chiêm gia là nhà có giáo giục, khách quý đến nhà, không thể không ở lại ăn cơm." Nàng ta túm lấy tay Đinh Lộ Vi kéo tới nhà ăn.
Đinh Lộ Vi bất đắc dĩ nhìn Mĩ Nhược.
Một lát sau, người hầu mang thức ăn lên.
Chiêm Mỹ Phụng giới thiệu đồ ăn, lại nói: "Sở trường của dì chính là nấu canh, con xem, món này rất bổ cho thận, phù hợp với hoàn cảnh."
Mĩ Nhược và Đinh Lộ Vi nhìn nhau, cúi đầu uống canh.
"Ngon không?" Chiêm Mỹ Phụng đắc ý.
"Rất ngon." Đinh Lộ Vi nói dối. Trong nước canh có cái gì đó, nàng ta đột nhiên biến sắc. "Dì, đây là canh sao?"
Chiêm Mỹ Phụng nói nhỏ: "Là thịt mèo, Mang Phi."
Lời còn chưa dứt, Đinh Lộ Vi đã thét chói tai, đẩy bát súp, lùi về sau, ghế đổ, bát nước canh bỏng rát đổ lên người nàng ta.
Mĩ Nhược nghe thấy là Mang Phi, lòng chua xót vô cùng, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện trên đời thật hoang đường.
Chiêm Mỹ Phụng cười khanh khách.
"A Như." Đinh Lộ Vi òa khóc. "Nóng quá."
Cô Bảy mang Lộ Vi đi tắm, dùng thuốc mỡ bôi lên bàn chân Lộ Vi, xin lỗi rối rít.
Bỗng dưng gặp tai bay vạ gió, Đinh Lộ Vi khôi phục lí trí, chạy vội lên xe nhà mình.
Mĩ Nhược ngồi im lặng, nhìn thịt Mang Phi trong nước canh, lại lạnh nhạt nhìn mẹ nàng.
Chiêm Mỹ Phụng cũng nhìn nàng khiêu khích.
"Một mình mẹ chơi, con không bồi được." Mĩ Nhược đứng dậy trở về phòng thay quần áo.
Nàng trở lại phố Ninh Ba, sửa sang phòng ốc, gọi điện cho Hà Bình An: "Anh ta đâu? Tôi đã trở về phố Ninh Ba, nói cho anh ta biết, muốn làm gì tôi, tùy."
"A Như."
Mĩ Nhược cúp điện thoại.
Đếm đó, Cận Chính Lôi đến, từ phía sau ôm nàng.
Nàng xoay người, chủ động hôn hắn. Trên người hắn có lạnh lẽo, Mĩ Nhược cố gắng làm hắn nóng lên bằng đôi môi nhiệt tình.
Nhưng mặc cho nàng chủ động, hắn tìm mọi cách trêu chọc, Mĩ Nhược cũng không cách nào động tình.
Xong chuyện, Cận Chính Lôi vào phòng tắm, bàn tay ướt át tham lam tiến vào cơ thể nàng.
Mĩ Nhược hừ nhẹ, khẩn cầu: "Đừng chạm vào đó."
Trong mắt hắn như có ngọn lửa, "A Như, chỗ này sao?"
Nàng mặc kệ.
"Ngoan, thử mút chặt hắn, đừng buông ra." Hắn dạy dỗ nàng, đầu ngón tay ở trong ở thể nàng ra vào.
Đợi nàng không chịu nổi rên rỉ, hắn động thân, một lần nữa chiếm đoạt.
Mĩ Nhược bật khóc, cắn đầu vai hắn.
...
"A Như, anh biết rõ em ghét anh. Em là con gái Chiêm gia, anh là tên nhập cư trái phép nghèo kiết xác, em có văn hóa, anh chỉ biết chém giết, em cùng người ta nói chuyện, dù thế nào cũng 'Cảm ơn, mời." Còn anh, cho dù với người thân thích cũng chỉ biết im lặng. Bất quá, em sẽ từ từ quen với anh, anh không lo lắng."
...
"A Như, anh nói được làm được. Bao nhiêu tiền kiếm được đều cho em, cho em ở nhà lớn, ngồi xe sang trọng, mỗi ngày đi Bán Đảo uống trà, đi dạo ở đường Châu Bảo Hành. Chờ ngày anh không còn, em muốn lập gia đình cũng không sao, Đinh Duy hay ai cũng được. Nhưng, chỉ cần anh còn sống một ngày, mỗi ngày anh đều muốn thấy em."
...
"A Như, anh biết em hận anh. Anh cũng biết mình đi nhầm một nước cờ, đánh giá thấp lòng đố kị của đàn bà. Em muốn anh cho mẹ em làm Cận phu nhận, hư danh này anh cho cô ta; em thương em gái, hi vọng Tiểu Mỹ có cha, anh cho em; nhưng anh muốn, nhất định phải có. Anh nghĩ anh muốn em."
"Anh bức tôi đến nước này, tôi chết rồi, anh cái gì cũng không có."
Hắn ở sau lưng cười nhẹ. "A Như của anh biết dùng súng, dám giết người tình, trừ khi chính em muốn chết, còn không, ai có thể bức em? Cùng lắm, anh chỉ có thể bức em nghe lời, làm cho em ở trong ngực anh xin tha thứ, nói 'Nhẹ một chút, cầu anh nhẹ một chút, đau quá, em không muốn nữa, em chịu không nổi.' như vừa rồi."
Mĩ Nhược quay người muốn xé nát mặt hắn.
Cận Chính Lôi túm tay nàng, bắt chéo ra sau lưng nàng, dùng hết sức cắn mút môi nàng, cho đến khi hai cánh môi sưng đỏ, hắn mới thôi, "A Như, em là của anh."
Ngày thứ hai, phố Ninh Ba lại được phen náo nhiệt, tay chân của Cận Chính Lôi chuyển đồ đạc của hắn tới, buổi chiều có mấy người hầu tới quét dọn, Hà Bình An gọi điện tới, báo cho Mĩ Nhược: "Chị dâu, tối nay Đại Khuyên Ca sẽ qua ăn cơm."
"Tối hôm qua tôi đã cho anh ta ăn rồi, nếu hắn đói, anh bảo hắn lăn qua nhà khác." Mĩ Nhược ném điện thoại.
Buổi tối người hầu làm canh hải sản cùng canh tỏi.
Cận Chính Lôi cầm dao dĩa, quơ quơ, nhưng không sao dùng được, hắn ném đi đổi thìa.
Uống một ngụm canh, hắn muốn phun ra. "Đây là cái gì?"
"Không phải thịt mèo." Mĩ Nhược đáp. "Là cà rốt khoai tây tỏi cùng kem sữa tươi."
Hắn im miệng, uống một ngụm nước, nói: "Ngày mai, anh mang một con mèo khác đến cho em."
"Không cần." Nàng cụp mắt. "Tôi ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được."
Cơm nước xong xuôi, Cận Chính Lôi uống trà, theo thói quen, đợi.
Mĩ Nhược ngồi trên ghế sô pha, thổi chén trà xanh.
Hắn nói: "Anh đi đây."
"Đi thong thả, không tiễn."
Cận Chính Lôi bất đắc dĩ, mặc áo khoác. Đi hai bước lại quay đầu, hôn lên má nàng: "Ngủ sớm đi, không cần đợi anh. Anh không biết khi nào mới về."
Nửa đêm hắn trở về, hai người ở trên giường cắn xé, giữa trưa hắn rời đi, nửa người đầy dấu răng cùng vết cào rời khỏi phố Ninh Ba, buổi tối hắn quay lại ăn cơm, sau đó lại ra ngoài.
Đinh Lộ Vi gọi tới: "A Như, xin lỗi, ngày ấy không tạm biệt bạn, tôi sợ hãi quá."
"Người nên xin lỗi là tôi, hại bạn như vậy. Vết thương trên đùi khỏi chưa? Có sẹo không?"
"Bác sĩ bảo không. Hôm đó trở về, tôi gặp Diêu Linh Khang ở gara, hắn lái xe trước mặt tôi, túm chân tôi, mắng tôi không cẩn thận, sau này không thể bảo vệ tốt tài sản của hắn. Tôi tức giận khóc, nói với mẹ, mẹ lại mắng tôi."
"Tôi yên tâm rồi."
"A Như, tôi gọi đến nhà bạn, mẹ bạn nói bạn tới phố Ninh Ba. Hiện tại, bạn..."
"Hiện tại ở chung với người khác. Không sai, là hắn, cha em gái tôi, chồng mẹ tôi. Bọn họ đã đăng kí."
"..."
"Lộ Vi, đừng gọi tới nữa, tôi đã mệt mỏi lắm rồi."
"A Như..."
"Hẹn gặp lại."
Ban ngày Mĩ Nhược chăm sóc hoa cỏ, buổi tối đọc hai trang sách rồi ngủ sớm.
Cận Chính Lôi bảo nàng đi học, nàng cự tuyệt: "Mỗi ngày tôi đi Bán Đảo uống trà chiều, đi dạo ở Châu Bảo Hành, tương lai còn thừa kế tài sản của anh, đi học làm gì?"
Hắn nghẹn họng, cuối cùng hỏi: "Hay anh dẫn em qua studio chơi?
"Tôi và nữ minh tinh của anh ở một chỗ để anh so sánh?"
"A Như, em càng nói càng quá đáng."
"Anh có thể không nghe."
Hắn oán hận rời đi, nửa đêm về, bò lên giường nàng sinh sự.
"Bình An, gần đây A Như có hỏi chú tiền sinh hoạt?"
"Không có. Tiền nong ở phố Ninh Ba em tự tay chi trả."
Cận Chính Lôi giận tái mặt.
"Đại Khuyên Ca, chị dâu dành dụm tiền anh không vui, không dành dụm anh cũng không vui, anh muốn..."
Hắn phất tay, cắt ngang lời Hà Bình An. "Gần đây cô ấy quá yên tĩnh. Tôi hi vọng cô ấy hỏi tôi trăm tám mươi vạn, tôi cắt thịt cho cô ấy cũng cảm thấy thoải mái."
Yên tĩnh tính là cái gì, không điên đã là may. Bình An oán thầm, hạ thấp người hỏi: "Hay anh đưa chị dâu đi giải sầu?"
"Đi đâu?"
"Qua Thái Lan bơi lội, uống nước dừa?"
"Sắp sinh nhật cô ấy rồi, tự chú an bài."
Sinh nhật Mĩ Nhược, Cận Chính Lôi đeo cà vạt, ở trong xe đợi nàng thay quần áo.
"Món này vừa chua vừa ngọt lại dính răng, khó ăn. Chúng ta đi Văn Hoa Bát Phòng."
Nàng không ý kiến.
Hà Bình An thuê nhạc công, ở cạnh bàn ăn kéo đàn vĩ cầm. Một khúc nhạc kết thúc, xung quanh có người cười khẽ, vỗ tay tán thưởng, Cận Chính Lôi cũng phụ họa.
"Em thích không?"
"Thật giống tiếng gà chết."
Hắn im lặng, gọi phục vụ mang thức ăn lên.
Có người đẩy xe thức ăn tới, chân giò hun khói thơm lừng. Đầu bếp đem chân dò cắt thành từng miếng nhỏ, trước mắt Cận Chính Lôi làm một bát salad. Sau đó, cởi mũ, chạy trối chết.
"Cắt rau quá miễn cưỡng." Cận Chính Lôi đánh giá.
"Anh có thể nhã nhặn một chút không?" Mĩ Nhược liếc hắn.
"Tôi rất nhã nhạn, không cầm vũ khí."
Mĩ Nhược im lặng.
Hắn phàn nàn: "Thật phiền phức."
"Có người rất mong được hầu hạ anh đấy."
"Tôi đối với đàn bà khác đã không còn hứng thú."
"Là Đàm Tiếu."
Đàm Tiếu mặng một váy nhung tím đậm, lộ nửa ngực, búi tóc thấp cài một cây trâm màu hoa huệ tím.
Mĩ Nhược cảm thấy nàng ta rất xinh đẹp.
Cận Chính Lôi nhìn theo ánh mắt nàng.
"Cô ta có đàn ông đi cùng."
"A Như, loại đàn ông mặc ông phục kia, tóc có cần bôi dầu bóng loáng như gà trống như thế không?"
Nàng trầm mặc: "Đàm Tiếu không phải đàn bà của anh sao? Tôi nghĩ anh sẽ ghen."
"Đàn bà của tôi chỉ có một."
Mĩ Nhược im lặng, cho đến khi Cận Chính Lôi đưa hộp gấm cho nàng.
Cận Chính Lôi tự tay chọn, chiếc nhẫn vẫn có chút rộng, viên đá to hơn viên đậu che ngón tay nhỏ nhắn của nàng.
Hắn nhìn ngón tay nàng, ánh mắt Mĩ Nhược cụp xuống, hắn ngậm đầu ngón tay nàng, chép miệng.
Nàng rút tay về, nói: "Ông chủ Cận thật hào phóng, tối nay tôi sẽ hầu hạ anh chu đáo."
Sắc mặt Cận Chính Lôi khó chịu, im lặng một lát nói: "Bình An đã bao hết thuyền, chúng ta đi dạo trên sông."
"Nếu anh không sợ lạnh, trên boong thuyền cũng được, lấy gió biển làm giường, khẩu vị của anh nặng hơn, chúng ta có thể mời người khác đến xem, tôi sẽ vì anh cố gắng."
"... A Như, tôi chỉ hi vọng em vui vẻ."
Nàng cắn môi, thấp giọng: "Cảm ơn, tôi rất thỏa mãn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.