Chương 47
Bộ Vi Lan
04/07/2020
Bác sĩ bác bỏ kế hoạch du lịch của Đinh Duy, điều kiện sức khỏe hắn không thể đi đường dài được.
Mĩ Nhược đề nghị: "Không bằng anh dạy em lái xe, em lái xe cho."
Sông Thames trải dài thành Oxford. Đinh Duy chọn một con đường vắng, một bên là sông, một bên là nông trường.
Một giờ sau, hắn thở dài. "Vì sao em lại đi như thế?"
Mĩ Nhược đỏ tai. "Em run quá, lòng bàn tay đổ mồ hôi."
Một sau, hai mắt hắn đẫm lệ. "Thiếu chút nữa là chúng ta lao xuống sông rồi."
Mĩ Nhược xấu hổ. "Trên sông có đàn vịt đang đánh nhau, em lỡ nhìn qua."
Một giờ sau, hắn im lặng. "Thôi, chúng ta về nhà đi."
Trên nông trường có một đàn trâu đang nhai cỏ, bọn nó dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang.
Mĩ Nhược lúng túng, thấp giọng: "Có phải em ngốc quá không?"
"Cũng không phải."
"Nét mặt của anh nói thế." Mĩ Nhược tức giận dậm chân.
Đinh Duy nhào qua đoạt tay lái. "Đừng đạp chân loạn."
Mấy giây sau, xe mới dừng hẳn ở bờ sông, đàn vịt bơi vội về phía trước, Mĩ Nhược sợ tới mặt trắng bệch.
Đinh Duy lau mồ hôi. "Anh phục em rồi..." Hắn cười ra tiếng. "Em rất ngốc."
Coi như ngốc, cũng phải có bằng lái xe.
Mĩ Nhược không dám dọa hắn, tới bưu điện gửi giấy tờ, sau đó tìm trường lái báo danh. Mấy tháng sau, nàng thi thử, kết quả vô cùng thê thảm. Đinh Duy khuyên thôi, Mĩ Nhược không thuận theo.
Ngày nghỉ, nàng mượn thầy giáo thiết bị không dùng, làm một cái cọc bằng plastic, muốn trở lại đường nhỏ luyện tập.
Sáng sớm hôm sau, nàng mở cửa kí túc, đem cọc lớn nhỏ xếp vào thùng giấy kéo ra cửa, Mang Phi cho rằng đang làm trò chơi, nó bèn nhảy vào thùng giấy, chui vào trong cái cọc.
Mĩ Nhược túm lấy nó, nhìn thoáng sau lưng có đôi giày đàn ông. "Duy, giúp em lôi thùng ra đi, em xử lí con mèo bại hoại này đã."
Người đó đem thùng kéo ra hành lang.
Nàng xách cổ Mang Phi, quở trách: "Ngoan đi."
Ném nó đi, nàng cầm chìa khóa và túi xách, đóng cửa lại, Mĩ Nhược quay đầu, không khỏi ngẩn ngơ.
Trước mặt là một ông lão, ông dùng ngữ khí trêu chọc hỏi: "Cháu luôn sai khiến cháu ta như vậy?"
Cháu trai. Mĩ Nhược lắp bắp. "Đinh... Đinh tước sĩ."
Đinh Hỉ Sinh cười. "Chiêm tiểu thư."
Ông ta cười rất hiền lành, nhưng Mị Nhược lại có chút phòng bị. "Đinh nhị thiếu gia ở khu Bắc Oxford."
"Ta tới xem cháu một chút."
"... Người có muốn vào ngồi một chút không ạ?"
"Ông nội!"
Đinh Duy xuất hiện ở hành lang, trên mặt kinh hoảng, lập tức trấn tĩnh. "Ông nội, sao ông tới đây không cho con biết?"
Đinh Hỉ Sinh cười ha ha nói: "Người già tính tính cổ quái, ta nghĩ tới cô bé này, lập tức muốn gặp."
Ánh mắt của ông theo cháu trai dồn về Mĩ Nhược. "Ta không quấy rầy đâu. Chiêm tiểu thư, không bằng tới chỗ Duy ăn bữa rau dưa?"
Mĩ Nhược nhìn Đinh Duy, hắn vui vẻ, vì vậy nàng gật đầu.
Lão tiên sinh đi trước, đồng thời nói: "Duy, mang thùng kia theo đi."
Mĩ Nhược âm thầm lau mồ hôi.
Đinh Hỉ Sinh lên xe, Đinh Duy ngồi ghế lái, lái xe mở vội ghế sau.
Trên đường đi, Đinh Duy thỉnh thoảng giới thiệu một vài kiến trúc trên đường, ông nôi Đinh quan sát, gật đầu.
Vào thôn Oxford, lão tiên sinh nói: "Nơi này rất tốt, giống như nơi ông cố cháu ở, một bên đường đá vụn, một bên là vườn rau, một bên là hàng rào sát vách."
Về tới nhà, Đinh Hỉ Sinh ngồi xuống, uổng xong nửa chén trà, hỏi Mĩ Nhược. "Chiêm tiểu thư, cháu có nguyện ý theo ta ra ngoài một chút."
Đinh Duy muốn cùng đi, bị ông cự tuyệt.
Mĩ Nhược đi cùng Đinh lão tiên sinh tới nhà sau.
Nàng im lặng, đơn giản là muốn nghe ông nội Đinh khiển trách.
Đây là một vị từng nói. "Làm người, hưởng hết thiên thời địa lợi, sở hữu ơn huệ, không dễ, đối xử với sinh mệnh nhỏ bé phải mang một lòng thương xót." Ông là người có lòng từ bi, chắc chắn không làm khó nàng quá.
Mĩ Nhược đẩy cửa hành nhà sau, mở ra hành lang hoa hồng. "Đây là nơi Duy gieo giống sớm nhất, mọc nhanh lắm ạ. Năm trước, mặt trời rọi xuống đây, cánh hoa rất đáng yêu, đáng tiếc quá nóng, chết mất. Mảnh đất này, chúng cháu tự chồng, làm giàn hòa, Duy một mực mong lưng chừng núi có cây tử đằng."
"Làm vườn tức dưỡng tâm." Đinh Hỉ Sinh gật đầu. "Rất tốt."
"Cửa sau hàng rào là nhà bà Wendy, bà có hai đứa con, một ở Luân Đôn làm việc, một ở Cambrige học hành. Từ lối này ra, tới cuối thôn, trước đây là nơi xay bột, giờ là sông."
Đinh Hỉ Sinh nhìn ra xa, không nói lời nào.
Mĩ Nhược tiếp tục nói: "Duy sinh hoạt rất có quy luật, sớm tới thành Oxford tản bộ, mua sắm, trưa về gủ, ngẫu nhiên tìm kiếm các di tích cổ thành."
"Cháu ở cùng một chỗ với nó?"
Nàng lúng túng, nhỏ giọng giải thích.
"Thằng bé đó." Đinh Hỉ Sinh bật cười. "Năm trước nó nói, từ lúc sinh ra không có cơ hội sống cuộc sống của người bình thường, đọc sách học hành, vì thế nó tiếc nuối. Sau đó tới Mĩ rồi lại tới đây. Trong điện thoại nó nói ta biết, bầu không khí Oxford giống ở Úc, con người và địa lý nó đều rất thích, nó muốn ở đây một thời gian."
Mĩ Nhược cúi đầu, hóa ra còn có chuyện này.
"Cho tới tết âm lịch, nó tới Luân Đôn, ở khách sạn mấy hôm rồi trở về nói muốn ở đây luôn. Ta mới nhớ, Duy cũng hai mươi ba rồi, cũng biết háo sắc, yêu thích phụ nữ sinh đẹp."
Mĩ Nhược cúi đầu thấp hơn.
Đinh Hỉ Sinh quay người, dạo bước trở về.
"Nửa năm nay nó rất vui vẻ, ta thấy sắc mặt nó ngày một tốt, ta muốn cảm ơn cháu, Chiêm tiểu thư."
"Người quá khách khí rồi. Nửa năm nay, Duy ở đây giúp cháu rất nhiều."
Ông dừng chân. "Cháu cũng là người Hồng Kông?"
Mĩ Nhược ngước mắt nhìn ông. Đinh Hỉ Sinh và Duy không khác nhau lắm, ước chừng sáu mươi năm trước cũng rất đẹp trai, hiện tại có hơi nhiều nếp nhăn, gầy gò.
Mĩ Nhược hít sâu. "Vâng, cháu cùng Lộ Vi là bạn học ở Belilious, sau này bởi gia đình mâu thuẫn nên bị đuổi học."
"Gia đình mâu thuẫn?"
"... Cháu đã nói qua với Duy, cháu sinh ra ở một gia đình khác biệt, Duy và Lộ Vi không thể tưởng tượng nổi." Mĩ Nhược muốn nói lại thôi.
Nàng không muốn khoe vết sẹo ra cho người khác thưởng thức, cũng không cần thương hại, đồng tình.
Nàng nuốt một câu lại. "Vì thế cháu từ chối tình cảm của Duy."
Đinh Hỉ Sinh gật gật đầu, trầm ngâm bước.
Trở lại nhà lớn, Đinh Duy chạy ra đón. "Ông nội, có phải phong cảnh quá đẹp, làm cho người quên quay lại?"
Lão tiên sinh trả lời. "Phong cảnh cũng thế, người cũng thế."
Đinh Duy dùng ánh mắt hỏi thăm, Mĩ Nhược lắc đầu.
Buổi chiều, Đinh Hỉ Sinh rời đi, trước khi đi ông dặn dò cháu trai, lại nói với Mĩ Nhược. "Chiêm tiểu thư, sức khỏe Duy không tốt, làm phiền cháu trông chừng nhé."
Mĩ Nhược gật đầu. "Người đừng khách khí, Đinh tước sĩ."
Hắn nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng: "Cháu có thể gọi ông nội Đinh rồi."
Mĩ Nhược nhìn Đinh Duy, hắn cũng giật mình như nàng.
Đinh Hỉ Sinh mỉm cười nhìn hai người.
Mĩ Nhược chần chừ. "Đinh, ông nội Đinh."
Lão tiên sinh cười thỏa mãn, vỗ vai Đinh Duy, lên xe.
Đinh Duy gọi. "Ông nội..."
"Chỗ mẹ con, ta sẽ thay con giải thích." Dứt lời, Đinh Hỉ Sinh phất tay.
Xe đi rồi, Đinh Duy thở phào như trút được gánh nặng.
Hắn nhìn Mĩ Nhược, nắm tay nàng, hỏi. "A Như, anh làm em phiền não sao?"
Mĩ Nhược lắc đầu. "Là ông nội khiến em phiền não, em không rõ thái độ ông. Theo lí, có lẽ nên ám chỉ, thân phận chúng ta xa cách, em sẽ ảnh hưởng tới anh. Nhưng ông lại không đồng ý, cũng không phản đối, em rất hoang mang."
"Ông nội anh là thế, làm sao có thể thấy được thái độ ông?" Đinh Duy nhìn Mĩ Nhược cười rộ, hắn lúng túng. "Ông không thể hiện thái độ chính là đồng ý."
Nếu như Đinh tước sĩ không thích nàng, sớm lên mặt đuổi nàng đi, hà tất cho nàng mặt mũi. "Cũng thế, như vậy rất nhân nghĩa rồi."
"A Như, chưa gặp em, tôi không dám nói ông nỗi sẽ thế nào, nhưng sau khi gặp em, anh nghĩ tất cả mọi người đều thích em."
Mĩ Nhược giễu cợt: "Đó là suy nghĩ của anh thôi."
Hắn cười, sau đó nghiêm túc. "Nghe em nói lòng em bất an, kì thật anh rất mừng. A Như, em đang suy nghĩ kết giao với anh?"
Mĩ Nhược nhìn hắn, nàng lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Lúc nàng lắc đầu hắn hơi thất thần, sau khi nàng gật đầu hắn lại mở to mắt, không thể tin.
Nàng thở dài. "Cùng anh một chỗ rất vui vẻ, có cảm giác an toàn, yên bình. Nhưng một khi loại yên bình này bị đánh vỡ, ..."
"Không được nói gở." Đinh Duy cắt ngang. "Câu trước đó tốt rồi. A Như, chúng ta kết giao đi."
"Gia đình anh, cha mẹ, Lộ Vi, ... Duy, chúng ta không có kết quả đâu."
Hắn lắc đầu. "Anh không tham lam, chỉ cần như bây giờ, nhiều một ngày, nhiều hơn một ngày nữa là đủ. Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ ở bên em."
Nắng chiều sắp tắt.
Mĩ Nhược suy tư.
"A Như."
Nàng vui vẻ. "Được, em cũng không đòi hỏi kết quả. Cứ như vậy đi, được ngày nào thì chúng ta hay ngày đấy."
Quá khứ với hiện tại không khác biệt, chỉ là lòng nàng ràng buộc nhiều hơn một chút, hai bên nhìn nhau cười cũng nhiều hơn. Mĩ Nhược mấy lần định gọi cho Lộ Vi, nhưng thôi.
Trước lễ giáng sinh, dự báo thời tiết nói rằng năm nay tuyết rơi nhiều, đạo sư sớm nghỉ.
Mĩ Nhược không kịp báo tin với Duy, vì vậy tới quán cà phê hắn thường tới chờ hắn.
Tuyết rơi càng nhiều, qua cửa sổ thủy tinh, xe đạp cùng ô tô lướt qua, có mấy người vội vã đi lại.
Mĩ Nhược uống một ngụm cà phê Ireland, lập tức muốn phun ra.
Phía đối diện, có một bóng lưng quen thuộc, chậm rãi quay người. Cái ô màu đen buông xuống, là gương mặt quen thuộc.
Mĩ Nhược căng thẳng, ngón tay run run, hít sâu, thả cốc cà phê xuống bàn.
Ba giờ chiều, đèn đường đã sáng, màn tuyết trắng xóa.
Hắn cách một con phố nhìn nàng. Sau đó, bước tới.
Mĩ Nhược nghe thấy tiếng nhịp tim đập vang, lưng nàng thẳng tắp. Mỗi một bước của hắn tới gần, áp lực vô hình làm cho nàng nín thở.
Phục vụ hỏi hắn uống gì, Cận Chính Lôi nhìn cốc cà phê trước mặt nàng, nói. "Giống cô ấy."
Hô hấp của hắn rất gần, Mĩ Nhược như quay lại một năm trước, lúc hắn bị thương.
"Anh khỏe rồi chứ?"
Hắn gật đầu. Ánh mắt dán trên mặt nàng.
Mĩ Nhược khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh tại sao ở đây?"
"Anh đi du lịch thành phố." Hắn đáp. Tiếng nói so với trước kia khàn hơn, giống như thức đêm nhiều, hút vô số điếu thuốc.
Phục vụ mang cà phê tới, hắn nói cảm tạ.
Sắc mặt Mĩ Nhược quái dị, hắn cười: "Hiện tại anh cũng nói được đôi câu tiếng anh, giả bộ nhã nhặn."
Mĩ Nhược không nói lời nào.
Một tên ăn mày vác ba lô hành lí, tay kéo con chó, ngồi trước mái hiên, thổi một khúc sáo.
Cận Chính Lôi nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày. Hắn đứng dậy, buông một tờ tiền xuống bàn. "Hẹn gặp lại."
Hắn ra ngoài mở ô, bước chân nặng nề. Mĩ Nhược cho rằng có một giây quay đầu lại, nhưng chỉ là một cái quay đầu, thả một tờ tiền cho tên ăn mày, sau đó đi vào màn tuyết.
Mĩ Nhược đề nghị: "Không bằng anh dạy em lái xe, em lái xe cho."
Sông Thames trải dài thành Oxford. Đinh Duy chọn một con đường vắng, một bên là sông, một bên là nông trường.
Một giờ sau, hắn thở dài. "Vì sao em lại đi như thế?"
Mĩ Nhược đỏ tai. "Em run quá, lòng bàn tay đổ mồ hôi."
Một sau, hai mắt hắn đẫm lệ. "Thiếu chút nữa là chúng ta lao xuống sông rồi."
Mĩ Nhược xấu hổ. "Trên sông có đàn vịt đang đánh nhau, em lỡ nhìn qua."
Một giờ sau, hắn im lặng. "Thôi, chúng ta về nhà đi."
Trên nông trường có một đàn trâu đang nhai cỏ, bọn nó dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang.
Mĩ Nhược lúng túng, thấp giọng: "Có phải em ngốc quá không?"
"Cũng không phải."
"Nét mặt của anh nói thế." Mĩ Nhược tức giận dậm chân.
Đinh Duy nhào qua đoạt tay lái. "Đừng đạp chân loạn."
Mấy giây sau, xe mới dừng hẳn ở bờ sông, đàn vịt bơi vội về phía trước, Mĩ Nhược sợ tới mặt trắng bệch.
Đinh Duy lau mồ hôi. "Anh phục em rồi..." Hắn cười ra tiếng. "Em rất ngốc."
Coi như ngốc, cũng phải có bằng lái xe.
Mĩ Nhược không dám dọa hắn, tới bưu điện gửi giấy tờ, sau đó tìm trường lái báo danh. Mấy tháng sau, nàng thi thử, kết quả vô cùng thê thảm. Đinh Duy khuyên thôi, Mĩ Nhược không thuận theo.
Ngày nghỉ, nàng mượn thầy giáo thiết bị không dùng, làm một cái cọc bằng plastic, muốn trở lại đường nhỏ luyện tập.
Sáng sớm hôm sau, nàng mở cửa kí túc, đem cọc lớn nhỏ xếp vào thùng giấy kéo ra cửa, Mang Phi cho rằng đang làm trò chơi, nó bèn nhảy vào thùng giấy, chui vào trong cái cọc.
Mĩ Nhược túm lấy nó, nhìn thoáng sau lưng có đôi giày đàn ông. "Duy, giúp em lôi thùng ra đi, em xử lí con mèo bại hoại này đã."
Người đó đem thùng kéo ra hành lang.
Nàng xách cổ Mang Phi, quở trách: "Ngoan đi."
Ném nó đi, nàng cầm chìa khóa và túi xách, đóng cửa lại, Mĩ Nhược quay đầu, không khỏi ngẩn ngơ.
Trước mặt là một ông lão, ông dùng ngữ khí trêu chọc hỏi: "Cháu luôn sai khiến cháu ta như vậy?"
Cháu trai. Mĩ Nhược lắp bắp. "Đinh... Đinh tước sĩ."
Đinh Hỉ Sinh cười. "Chiêm tiểu thư."
Ông ta cười rất hiền lành, nhưng Mị Nhược lại có chút phòng bị. "Đinh nhị thiếu gia ở khu Bắc Oxford."
"Ta tới xem cháu một chút."
"... Người có muốn vào ngồi một chút không ạ?"
"Ông nội!"
Đinh Duy xuất hiện ở hành lang, trên mặt kinh hoảng, lập tức trấn tĩnh. "Ông nội, sao ông tới đây không cho con biết?"
Đinh Hỉ Sinh cười ha ha nói: "Người già tính tính cổ quái, ta nghĩ tới cô bé này, lập tức muốn gặp."
Ánh mắt của ông theo cháu trai dồn về Mĩ Nhược. "Ta không quấy rầy đâu. Chiêm tiểu thư, không bằng tới chỗ Duy ăn bữa rau dưa?"
Mĩ Nhược nhìn Đinh Duy, hắn vui vẻ, vì vậy nàng gật đầu.
Lão tiên sinh đi trước, đồng thời nói: "Duy, mang thùng kia theo đi."
Mĩ Nhược âm thầm lau mồ hôi.
Đinh Hỉ Sinh lên xe, Đinh Duy ngồi ghế lái, lái xe mở vội ghế sau.
Trên đường đi, Đinh Duy thỉnh thoảng giới thiệu một vài kiến trúc trên đường, ông nôi Đinh quan sát, gật đầu.
Vào thôn Oxford, lão tiên sinh nói: "Nơi này rất tốt, giống như nơi ông cố cháu ở, một bên đường đá vụn, một bên là vườn rau, một bên là hàng rào sát vách."
Về tới nhà, Đinh Hỉ Sinh ngồi xuống, uổng xong nửa chén trà, hỏi Mĩ Nhược. "Chiêm tiểu thư, cháu có nguyện ý theo ta ra ngoài một chút."
Đinh Duy muốn cùng đi, bị ông cự tuyệt.
Mĩ Nhược đi cùng Đinh lão tiên sinh tới nhà sau.
Nàng im lặng, đơn giản là muốn nghe ông nội Đinh khiển trách.
Đây là một vị từng nói. "Làm người, hưởng hết thiên thời địa lợi, sở hữu ơn huệ, không dễ, đối xử với sinh mệnh nhỏ bé phải mang một lòng thương xót." Ông là người có lòng từ bi, chắc chắn không làm khó nàng quá.
Mĩ Nhược đẩy cửa hành nhà sau, mở ra hành lang hoa hồng. "Đây là nơi Duy gieo giống sớm nhất, mọc nhanh lắm ạ. Năm trước, mặt trời rọi xuống đây, cánh hoa rất đáng yêu, đáng tiếc quá nóng, chết mất. Mảnh đất này, chúng cháu tự chồng, làm giàn hòa, Duy một mực mong lưng chừng núi có cây tử đằng."
"Làm vườn tức dưỡng tâm." Đinh Hỉ Sinh gật đầu. "Rất tốt."
"Cửa sau hàng rào là nhà bà Wendy, bà có hai đứa con, một ở Luân Đôn làm việc, một ở Cambrige học hành. Từ lối này ra, tới cuối thôn, trước đây là nơi xay bột, giờ là sông."
Đinh Hỉ Sinh nhìn ra xa, không nói lời nào.
Mĩ Nhược tiếp tục nói: "Duy sinh hoạt rất có quy luật, sớm tới thành Oxford tản bộ, mua sắm, trưa về gủ, ngẫu nhiên tìm kiếm các di tích cổ thành."
"Cháu ở cùng một chỗ với nó?"
Nàng lúng túng, nhỏ giọng giải thích.
"Thằng bé đó." Đinh Hỉ Sinh bật cười. "Năm trước nó nói, từ lúc sinh ra không có cơ hội sống cuộc sống của người bình thường, đọc sách học hành, vì thế nó tiếc nuối. Sau đó tới Mĩ rồi lại tới đây. Trong điện thoại nó nói ta biết, bầu không khí Oxford giống ở Úc, con người và địa lý nó đều rất thích, nó muốn ở đây một thời gian."
Mĩ Nhược cúi đầu, hóa ra còn có chuyện này.
"Cho tới tết âm lịch, nó tới Luân Đôn, ở khách sạn mấy hôm rồi trở về nói muốn ở đây luôn. Ta mới nhớ, Duy cũng hai mươi ba rồi, cũng biết háo sắc, yêu thích phụ nữ sinh đẹp."
Mĩ Nhược cúi đầu thấp hơn.
Đinh Hỉ Sinh quay người, dạo bước trở về.
"Nửa năm nay nó rất vui vẻ, ta thấy sắc mặt nó ngày một tốt, ta muốn cảm ơn cháu, Chiêm tiểu thư."
"Người quá khách khí rồi. Nửa năm nay, Duy ở đây giúp cháu rất nhiều."
Ông dừng chân. "Cháu cũng là người Hồng Kông?"
Mĩ Nhược ngước mắt nhìn ông. Đinh Hỉ Sinh và Duy không khác nhau lắm, ước chừng sáu mươi năm trước cũng rất đẹp trai, hiện tại có hơi nhiều nếp nhăn, gầy gò.
Mĩ Nhược hít sâu. "Vâng, cháu cùng Lộ Vi là bạn học ở Belilious, sau này bởi gia đình mâu thuẫn nên bị đuổi học."
"Gia đình mâu thuẫn?"
"... Cháu đã nói qua với Duy, cháu sinh ra ở một gia đình khác biệt, Duy và Lộ Vi không thể tưởng tượng nổi." Mĩ Nhược muốn nói lại thôi.
Nàng không muốn khoe vết sẹo ra cho người khác thưởng thức, cũng không cần thương hại, đồng tình.
Nàng nuốt một câu lại. "Vì thế cháu từ chối tình cảm của Duy."
Đinh Hỉ Sinh gật gật đầu, trầm ngâm bước.
Trở lại nhà lớn, Đinh Duy chạy ra đón. "Ông nội, có phải phong cảnh quá đẹp, làm cho người quên quay lại?"
Lão tiên sinh trả lời. "Phong cảnh cũng thế, người cũng thế."
Đinh Duy dùng ánh mắt hỏi thăm, Mĩ Nhược lắc đầu.
Buổi chiều, Đinh Hỉ Sinh rời đi, trước khi đi ông dặn dò cháu trai, lại nói với Mĩ Nhược. "Chiêm tiểu thư, sức khỏe Duy không tốt, làm phiền cháu trông chừng nhé."
Mĩ Nhược gật đầu. "Người đừng khách khí, Đinh tước sĩ."
Hắn nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng: "Cháu có thể gọi ông nội Đinh rồi."
Mĩ Nhược nhìn Đinh Duy, hắn cũng giật mình như nàng.
Đinh Hỉ Sinh mỉm cười nhìn hai người.
Mĩ Nhược chần chừ. "Đinh, ông nội Đinh."
Lão tiên sinh cười thỏa mãn, vỗ vai Đinh Duy, lên xe.
Đinh Duy gọi. "Ông nội..."
"Chỗ mẹ con, ta sẽ thay con giải thích." Dứt lời, Đinh Hỉ Sinh phất tay.
Xe đi rồi, Đinh Duy thở phào như trút được gánh nặng.
Hắn nhìn Mĩ Nhược, nắm tay nàng, hỏi. "A Như, anh làm em phiền não sao?"
Mĩ Nhược lắc đầu. "Là ông nội khiến em phiền não, em không rõ thái độ ông. Theo lí, có lẽ nên ám chỉ, thân phận chúng ta xa cách, em sẽ ảnh hưởng tới anh. Nhưng ông lại không đồng ý, cũng không phản đối, em rất hoang mang."
"Ông nội anh là thế, làm sao có thể thấy được thái độ ông?" Đinh Duy nhìn Mĩ Nhược cười rộ, hắn lúng túng. "Ông không thể hiện thái độ chính là đồng ý."
Nếu như Đinh tước sĩ không thích nàng, sớm lên mặt đuổi nàng đi, hà tất cho nàng mặt mũi. "Cũng thế, như vậy rất nhân nghĩa rồi."
"A Như, chưa gặp em, tôi không dám nói ông nỗi sẽ thế nào, nhưng sau khi gặp em, anh nghĩ tất cả mọi người đều thích em."
Mĩ Nhược giễu cợt: "Đó là suy nghĩ của anh thôi."
Hắn cười, sau đó nghiêm túc. "Nghe em nói lòng em bất an, kì thật anh rất mừng. A Như, em đang suy nghĩ kết giao với anh?"
Mĩ Nhược nhìn hắn, nàng lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Lúc nàng lắc đầu hắn hơi thất thần, sau khi nàng gật đầu hắn lại mở to mắt, không thể tin.
Nàng thở dài. "Cùng anh một chỗ rất vui vẻ, có cảm giác an toàn, yên bình. Nhưng một khi loại yên bình này bị đánh vỡ, ..."
"Không được nói gở." Đinh Duy cắt ngang. "Câu trước đó tốt rồi. A Như, chúng ta kết giao đi."
"Gia đình anh, cha mẹ, Lộ Vi, ... Duy, chúng ta không có kết quả đâu."
Hắn lắc đầu. "Anh không tham lam, chỉ cần như bây giờ, nhiều một ngày, nhiều hơn một ngày nữa là đủ. Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ ở bên em."
Nắng chiều sắp tắt.
Mĩ Nhược suy tư.
"A Như."
Nàng vui vẻ. "Được, em cũng không đòi hỏi kết quả. Cứ như vậy đi, được ngày nào thì chúng ta hay ngày đấy."
Quá khứ với hiện tại không khác biệt, chỉ là lòng nàng ràng buộc nhiều hơn một chút, hai bên nhìn nhau cười cũng nhiều hơn. Mĩ Nhược mấy lần định gọi cho Lộ Vi, nhưng thôi.
Trước lễ giáng sinh, dự báo thời tiết nói rằng năm nay tuyết rơi nhiều, đạo sư sớm nghỉ.
Mĩ Nhược không kịp báo tin với Duy, vì vậy tới quán cà phê hắn thường tới chờ hắn.
Tuyết rơi càng nhiều, qua cửa sổ thủy tinh, xe đạp cùng ô tô lướt qua, có mấy người vội vã đi lại.
Mĩ Nhược uống một ngụm cà phê Ireland, lập tức muốn phun ra.
Phía đối diện, có một bóng lưng quen thuộc, chậm rãi quay người. Cái ô màu đen buông xuống, là gương mặt quen thuộc.
Mĩ Nhược căng thẳng, ngón tay run run, hít sâu, thả cốc cà phê xuống bàn.
Ba giờ chiều, đèn đường đã sáng, màn tuyết trắng xóa.
Hắn cách một con phố nhìn nàng. Sau đó, bước tới.
Mĩ Nhược nghe thấy tiếng nhịp tim đập vang, lưng nàng thẳng tắp. Mỗi một bước của hắn tới gần, áp lực vô hình làm cho nàng nín thở.
Phục vụ hỏi hắn uống gì, Cận Chính Lôi nhìn cốc cà phê trước mặt nàng, nói. "Giống cô ấy."
Hô hấp của hắn rất gần, Mĩ Nhược như quay lại một năm trước, lúc hắn bị thương.
"Anh khỏe rồi chứ?"
Hắn gật đầu. Ánh mắt dán trên mặt nàng.
Mĩ Nhược khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh tại sao ở đây?"
"Anh đi du lịch thành phố." Hắn đáp. Tiếng nói so với trước kia khàn hơn, giống như thức đêm nhiều, hút vô số điếu thuốc.
Phục vụ mang cà phê tới, hắn nói cảm tạ.
Sắc mặt Mĩ Nhược quái dị, hắn cười: "Hiện tại anh cũng nói được đôi câu tiếng anh, giả bộ nhã nhặn."
Mĩ Nhược không nói lời nào.
Một tên ăn mày vác ba lô hành lí, tay kéo con chó, ngồi trước mái hiên, thổi một khúc sáo.
Cận Chính Lôi nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày. Hắn đứng dậy, buông một tờ tiền xuống bàn. "Hẹn gặp lại."
Hắn ra ngoài mở ô, bước chân nặng nề. Mĩ Nhược cho rằng có một giây quay đầu lại, nhưng chỉ là một cái quay đầu, thả một tờ tiền cho tên ăn mày, sau đó đi vào màn tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.