Chương 20: Xạ Dương Quật (1)
Yến Minh
23/04/2013
Đoàn sáu người đệ tử của Côn Lôn thi triển pháp thuật khinh thân ngự phong bay lên trên dãy núi càng lúc càng dựng đứng, xuyên suối băng đèo lên thẳng tới đỉnh.
Trong sáu người thì Sở Thắng Y di chuyển như trên đất bằng, chân đạp vào hư không mỗi bước vượt tới năm trượng như nước chảy mây trôi, trông như chậm mà thực nhanh như chớp. Hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi lả lướt theo gió nhẹ nhàng linh động như tinh linh. Lãnh Phong lại như mũi tên xé gió lao đi, một bóng một hình nhanh tựa chớp giật phi lên trước bỏ mọi người lại một khoảng khá xa, thấp thoáng ẩn hiện trong những tàng cây thưa thớt. Dương Chân và Nhạc Thiên thì trì lại phía đuôi, dùng thân pháp tầm thường mà bay theo.
"Nhạc sư huynh, thân pháp của Sở sư huynh rất kỳ lạ, sao trông thì chậm mà thực ra lại quá nhanh, bộ dang cực kỳ ung dung tự tại." Dương Chân đi sau cùng chăm chú tập một hồi mà không sao bắt chước được.
"Hắc, chẳng qua là pháp thuật Súc bộ thành thốn, ngươi cũng có thể làm được." Nhạc Thiên nói đoạn liền thay đổi cước bộ, bước chân đạp ra quả nhiên giống hệt với Sở Thắng Y, có điều Dương Chân quan sát thì vẫn thấy kém hơn đôi chút phong thái phiêu dật.
"Đừng có bắt chước gã, bắt chước mà không đâu vào đâu như vậy mới gọi là xấu mặt đó." Tiêu Nguyệt Nhi từ xa quẳng lại một câu.
"Chân sư đệ, tuy luyện Đạp hư thành bộ thì cũng giống như rèn luyện hỏa hầu, không thể miễn cưỡng bản thân được." Tiêu Thanh Nhi cũng ngoái đầu lại khuyên nhủ.
Vừa nghe Tiêu Thanh Nhi nói vậy, Dương Chân vốn còn đang ngần ngừ chợt cảm thấy trong lòng rất không phục, liền lập tức bắt đầu nhờ Nhạc Thiên chỉ dạy. Nói tới yếu quyết của Súc bộ thành thốn này cùng với đám thân pháp Di hình hoán vị bất quá cũng chỉ là tu chân ngoại thuật luyện tập thông thường, đặc biệt là Côn Lôn phái vốn sở trường về Đạo pháp thì lại càng không chú trọng những pháp môn đó, đệ tử trong phái cũng chỉ là tùy hứng mà luyện tập, việc Dương Chân chưa từng tu luyện qua cũng chẳng có gì là lạ.
Sau hai canh giờ thì đám đệ tử Côn Lôn đã vượt qua dãy núi phía đông của Dương Kỳ Sơn, bọn họ cũng nhanh chóng thấm nhập vào ngọn núi chính, mây tía cuồn cuộn đầy trời, tiếng sấm sét cũng dần dần nổi lên.
Trên đường, bọn họ gặp không ít những con Thực nhân thụ yêu, Thất hồn hoa hay bầy tiểu yêu tinh chuột bay quấy nhiễu tấn công, chỉ giật mình chứ không có gì là nguy hiểm nhưng cũng đủ khiến cho đám Tiêu Thanh Nhi lần đầu lên Dương Kỳ Sơn được đại khai nhãn giới.
Dương Chân sau nhiều lượt chân nam đá chân chiêu thì bộ pháp đó rốt cục cũng có đôi chút dáng vẻ, Nhạc Thiên không khỏi vui vẻ thốt: "đâu phải chỉ có pháp thuật Súc bộ thành thốn này là trò tiểu thuật ngoại đạo, Tiểu na di bộ pháp của gã họ Lãnh phía trước kia cũng có thể bắt chước được vậy..."
Gã vừa nói xong thì trước mặt đã có người không đồng tình.
"Nhạc sư đệ, Súc bộ thành thốn nhỏ thì là tiểu đạo, lớn sẽ thành đại đạo. Người đạt tới Hư cảnh có thể đạp hư bộ nháy mắt đã vượt ngoài ngàn dặm, vừa ra khỏi núi bước chân một cái là đã bước tới biển cả, so với Ngự kiếm thuật chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm." Sở Thắng Y bước nhẹ nhàng mấy bước đã đuổi theo sau thân hình Nhạc Thiên vừa vọt lên trước.
"Sở sư huynh nói đúng lắm, mỗi một pháp quyết của Côn Lôn cũng đều là do những bậc tiền bối ngộ ra từ thiên đạo. Ví dụ như những tiểu pháp quyết tu di nạp vật như Hoài Trung Nhật Nguyệt hay Tụ Lý Càn Khôn mà nói, với đạo pháp của Côn Lôn chúng ta tu luyện tới mức cao nhất thậm chí còn có thể tự tạo thành thế giới riêng vô cùng vô tận, uy lực vô biên." Tiêu Thanh Nhi cũng đã bước mấy bước bám sát theo sau tán đồng.
"Ha ha ha, ta phát giác các ngươi hai người sao tổng cộng lại chỉ có một cái giọng mũi như vậy?" Nhạc Thiên nói giọng bất mãn.
Sở Thắng Y tiếp tục cắm đầu lao đi như bay không nói thêm tiếng nào. Tiêu Thanh Nhi lại len lén liếc Dương Chân một cái rồi làm ra vẻ chẳng có chuyện gì vội đuổi theo muội muội đằng trước. Hai người vốn đều đã lĩnh giáo công phu mồm mép của Nhạc Thiên nên nào dám tranh hơi.
Trước mặt đột nhiên vọng tới một tràng tiếng hô hoán.
Cả đoàn đã tới một chỗ dãy núi chắn ngang, phía trước chính là ngọn Cửu Dương Phong - ngọn núi chính của dãy Dương Kỳ Phong, sừng sững chọc trời, bên dưới là một sơn cốc dài và hẹp, những khối đá lớn nằm ngang dọc, mọc đầy bại thảo (*) rậm rạp.
Lúc này trong sơn cốc, năm con sói lớn toàn thân trắng bạch đang bao vây tấn công một con hổ kỳ dị. Năm con sói nhanh như năm đạo chớp giật, vồ trên táp dưới liên tục, móng vuốt lấp lánh ánh xanh rờn. Con mãnh hổ thì thế trầm ổn, sức mạnh phi thường, đầu cắn đuôi quật, mỗi đòn đều mang sức mạnh thiên quân, tiếng gầm rống cùng tiếng sói tru liên miên không dứt. Cả hai bên đều bị thương thê thảm, máu huyết bầy nhầy văng khắp mặt đất.
Đám người chạy tới đứng trên vách đá phía sau Lãnh Phong và Tiêu Nguyệt Nhi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt đó thì đều không khỏi ngẩn người ra.
Sở Thắng Y giải thích: "Là Nguyệt Lang và Kiếm Xỉ Hổ, yêu thú rất thường gặp ở Tây hoang, ở tại bên ngoài của Xạ Dương Quật cũng có thể cho là lợi hại lắm."
Cái đuôi dài cả trượng của con Kiếm Xỉ Hổ đó tỏa ra lằn hắc quang nhàn nhạt, nhắm đúng một con Nguyệt Lang vừa vọt sát qua đầu quất ngược lên một cú mãnh liệt, con Nguyệt Lang kia lập tức như con diều đứt dây bị đẩy bắn tít lên trên không.
Kiếm Xỉ Hổ thừa cơ đột phá trùng vây, nhe hai chiếc răng trắng ởn dài tới ba thước, gầm lên một tiếng đã lao tới con Nguyệt Lang đang thất thế kia rồi nghểnh đầu cắn một cái, lập tức máu thịt tung tóe đầy trời, dính nhẹp cả thân.
Bốn con Nguyệt Lang còn lại hung tính bạo phát, đồng loạt ngẩng đầu tru lên một tiếng rồi hóa thành bốn luồng sáng nhất tề vọt lên. Sau vài tiếng gầm rú thảm liệt, mấy con yêu thú đã quấn vào nhau thành một khối, khói bụi mù mịt không còn phân biệt được là lang hay hổ, máu tươi nhanh chóng vương đầy mặt đất, lưỡng bại câu thương.
Chợt có một tiếng rít cổ quái như tiếng trẻ con, trên không xuất hienj một con cổ điêu có sừng dài sải cánh lớn tới hơn ba trượng, cuốn theo cuồng phong lao xuống như ánh chớp. Hai cái thiết trảo hớt xuống đất một cái tức thì đã chụp lấy một con Nguyệt Lang bị cụt chân. Thiết trảo thuận thế xé tung ra, con Nguyệt Lang đang thoi thóp tức thì bị chia thành hai đoạn, nội tạng rớt cả xuống mặt đất.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại ở đằng sau. Trên mặt đất sẫm màu của sơn cốc đột nhiên phá tung, vọt ra hai đạo hắc quang mờ mịt, hai cái xúc tu dài tới mấy trượng vừa xuất hiện thì đã vồ lấy con cổ điêu kéo rớt xuống mặt đất một cách nặng nề.
Mọi người đứng trên vách đá cao cao nhìn không chớp mắt, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Một quầng khói bụi bốc lên, trên chiến trường chỉ còn lại một kẻ chiến thắng duy nhất.
Đó chính là một con tinh quái mặt người thân hình như cái hồ lô, đầu to như chu nho (**), từ thân mọc ra những cái rễ lớn mềm nhũn đủ loại hình dạng, trơn nhẵn trùng trục như cái cối xay, từ trên xuống dưới toàn một màu xanh đen, cực kỳ xấu xí.
Khắp người nó mọc ra vô số những cái xúc tu dài ngoằng trông như những cánh tay thô kệch, đang vun chiến lợi phẩm lại thành một đống rồi từ từ nhét vào cái miệng hồ lô to hun hút, cái miệng khổng lồ xanh ngắt ấy không ngừng cúi xuống nhai nuốt làm nhỏ ra những dòng dãi dớt đen sì. Chỉ thấy thân hình nó nhanh chóng trương lên, không ngừng uốn éo, nháy mắt cả cái thân hồ lô đó đã đảo lộn ngược từ dưới lên trên khiến người ta không khỏi cảm thấy lộn mửa
Chẳng biết từ khi nào phía nam sơn cốc chợt nổi lên một vầng sóng màu đỏ ngay sát mặt đất không ngừng lưu chuyển. Quan sát kỹ thì thấy cả núi đã đầy ắp những con kiến đỏ rực như lửa, mỗi con kích thước bằng ngón tay cái.
Con Cửu Thái Tuế đang lúc ăn uống ngon lành đột nhiên phát hiện ra, cặp mắt xanh lét to ù như cái bát hấp háy, cái miệng lớn nuốt càng mau hơn, đồng thời một nửa số xúc tu đột nhiên đâm xuống dưới mặt đất, toàn thân nó nổi lên một vầng sáng màu vàng thổ, bùn đất dưới chân lập tức nhuyễn ra, cả nửa thân hình đã chui xuống dưới đất.
"Con Cửu Thái Tuế phen này gặp nạn rồi, Huyết Nghị (kiến máu) mà tới thì thảo mộc cũng lập tức khô queo." Sở Thắng Y than.
"Cái đám này thật đáng ghét" Tiêu Nguyệt Nhi nhăn tít lông mày không dám nhìn thêm.
"Đó có phải là yêu thú thuộc tính thổ a, xem bộ dạng thì có lẽ cũng kết đan rồi." Nhạc Thiên vẫn còn canh cánh trong lòng.
Trong lúc nói chuyện thì những làn sóng đỏ khé đã kéo tới thân hình của Cửu Thái Tuế rồi trải ra bao vây lấy nó vào giữa, từng lớp từng lớp phủ lên trên. Chỉ thấy vô số xúc tu không ngừng quét qua quét lại trên mặt đất như muốn thoát khỏi bầy Huyết Nghị, nhưng bầy kiến kéo tới ùn ùn càng lúc càng nhiều.
Từ trong cái quả đổi nhỏ đỏ rực đang vun vun dần hình thành ấy đột nhiên nổ bung ra một khối chất nhầy màu lục, nháy mắt đã khiến cho vô số Huyết Nghị bị dung hóa thành huyết dịch xanh lét. Con Cửu Thái Tuế tham ăn đó bắt đầu liều mạng phản kích. Thế nhưng bầy kiến vô cùng vô tân lại nhanh chóng phủ ập lại ngay.
Thời gian chừng cạn chén trà thì những làn sóng đỏ mới từ từ rút đi, chỉ còn sót lại một đống xương chắng vụn vặt lớn nhỏ.
"Những yêu thú này so với linh thú tại Vạn thú cốc hoàn toàn không giống nhau, mười phần ác độc." Dương Chân lẩm bẩm nói, hắn lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn tới như vậy khiến cho trong lòng không khỏi phát lạnh.
"Đó là bởi vì yêu khí tại lòng đất dưới Dương Kỳ Sơn gây ra, lấy mạnh nuốt yếu vốn đã là bản năng của bọn chúng rồi." Sở Thắng Y hờ hững thốt.
"Con Cửu Thái Tuế kia sao lại có cái mặt người dài ngoằng thế, xấu xí quá."
Tiêu Nguyệt Nhi lúc này mới lấy lại tinh thần có điều cái cảnh tượng ăn sống nuốt tươi đang sợ kia thì vẫn còn vương vấn ở trong đầu nàng ta mãi không rời.
Sắc mặt của Tiêu Thanh Nhi cũng trắng bệch, bất giác nắm chặt lấy tay của muội muội, hai tỷ muội dựa sát vào nhau thành một khối.
"Trong truyền thuyết thì thời cổ xưa đã có những thuật sĩ luyện khí, có thể đưa hồn phách con người dung mật pháp phong ấn vào trong yêu thú, thậm chí là vào trong cơ thể của Yêu tộc như một hình phạt, bởi vậy mới sinh ra rất nhiều loại quái vật nửa người nửa yêu." Nhạc Thiên giống như hiểu Tiêu Nguyệt Nhi một cách đặc biệt, giọng nói đầy vẻ tịch mịch.
Tiêu Nguyệt Nhi ngoảnh đầu ngó Nhạc Thiên giận dữ, bặm chặt môi vẻ vừa quật cường vừa kiêu ngạo, làn mi dài nhướng lên bực bội nhưng lại làm cho người ta cảm thấy yêu mến vô cùng.
"Nói linh tinh, lại có người tàn nhẫn như vậy ư?" Tiêu Thanh Nhi không hiểu đáp lời.
Sở Thắng Y ở một bên đang định mở miệng, nghe thấy thế lập tức nín bặt, quay đầu lại thấy Lãnh Phong đang đứng một mình một góc, thần tình kỳ lạ, khóe miệng tựa như vẫn thoáng có nét cười lạnh lẽo thì không khỏi ngạc nhiên.
"Những chuyện con con này thì có gì mà ngạc nhiên? Đợi tới lúc vào trong địa quật thì cho các người ta hồ mà xem." Nhạc Thiên lầm bầm nói.
Lãnh Phong chẳng nói một lời, chỉ tự mình ngự phong đằng không vọt lên, giống y như con ưng vồ thỏ bay thẳng về phía vách đá đối diện, ta áo xanh tung bay phần phật mang mấy phần dáng dấp cuồng dã. Những người còn lại cũng nhìn nhau một cái rồi tung người đuổi theo.
Sau khi cả đoàn vượt qua thêm mấy ngọn núi thì hạ xuống một vách đá dựng đứng cao cả trăm trượng, một dải đất bằng rộng rãi trải ra, rốt cục cũng tới chỗ mặt đất nơi miệng vào của Xạ Dương Quật.
Đó là một cái động huyệt khổng lồ ở giữa lưng chừng núi, nằm ở mặt nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới được. Từ từ đi vào thì cửa động còn sáng sủa, vào bên trong thì lập tức thành ra âm u, mờ mịt khó dò. Từ khoảng cách bên ngoài cửa động chừng bảy tám trượng, mọi người đã thấp thoáng nghe thấy tiếng những tiếng gầm rú nho nhỏ kèm theo những làn gió nóng tanh hôi thổi tạt ra ngoài, phả vào mặt ngưa ngứa khiến toàn thân lông tóc dựng ngược cả lên.
Quan sát xung quanh bên trong bên ngoài động chỉ thấy vách động màu đỏ sẫm không khỏi khiến người ta liên tưởng ngay tới hỏa mạch ẩn sâu bên trong lòng đất, nhưng lại nghĩ tới sức mạnh của Xạ Dương Tinh Mật trận của sư môn nên lại nhanh chóng bình tâm trở lại.
Sở Thắng Y ngoái đầu đang định nói gì đó thì Lãnh Phong đã khoa chân bước thẳng vào, chàng ta đành cười khổ nói: "Chư vị đồng môn xin cẩn thận, đừng có đi cách nhau quá xa để còn có tiếp ứng được cho nhau."
Nhạc Thiên tùy tiện xua tay, gã đã tới trước bọn họ hai ngày, cũng từng một mình đi vào trong động tuyệt không có vấn đề gì xảy ra. Gã phì cười rồi đi theo Lãnh Phong, lạng quạng đi thẳng vào bên trong.
Hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi cùng Dương Chân nối theo sau Sở Thắng Y cũng đi vào trong động.
Vào trong Xạ Dương Quật lại có mấy điểm không giống, bên trong động lại hơi bằng phẳng, có rất ít nham thạch cùng sỏi đá. Suốt vách đá dọc lối đi ẩn hiện tỏa ra làn u quang kì dị lóe lên chiếu rọi tình cảnh trong động, tuy không chói mắt nhưng cũng đủ để mọi người có thể quan sát rõ ràng tất cả trong phạm vi mười trượng.
Dưới làn anh sáng tĩnh mịch, lỗi vào vốn đã rất rộng càng lúc lại càng thêm rộng rãi, kỳ nham quái thạch mọc ra khắp nơi, thấp thoáng cũng xuất hiện một vài vài động huyệt nho nhỏ ngoằn ngoèo khúc khuỷu, chẳng biết là thông tới tận nơi nào. Tiếng nước nhỏ tí ta tí tách từ xa xa vọng lại hòa với tiếng bước chân của mọi người thành một thanh âm kỳ lạ, thi thoảng lại có tiếng quái thú gầm hống giống như đang giết chóc lẫn nhau ở tận nơi sâu thẳm khó dò của động huyệt, càng tăng thêm vẻ âm u. Theo địa hình càng lúc càng xuống thấp, phảng phất đang tiến vào một thế giới vô cùng vô tận trong lòng đất.
Dương Chân đi theo tiếng bước chân của mọi người, nhìn đông nhìn tây qua khoảng tàn một nén nhang mà vẫn thấy đi mãi về phía trước như vậy, có điều địa hình cũng dần dần phức tạp, đường đi bắt đầu quanh co, trong lòng thoáng động liền dùng thần niệm phát ra thăm dò xuống dưới sâu.
Thần niệm vừa phát đi thì đã giật mình kinh hãi, dưới ngọn Cửu Dương Phong này lại có một động quật vô cùng vô tận có một không hai, rắc rối chằng chịt phức tạp, dày dày đặc đặc nối tiếp nhau thành một khối ăn sâu vào lòng đất tạo thành một địa cung khổng lồ.
Vào lúc tính thâm nhập sâu hơn để thăm dò thì thần niệm của hắn đột nhiên va vào một đạo thần thức mãnh liệt bá đạo chặn ngang, y như dòng nước nhỏ bé va vào một đại hải tràn sóng, thần niệm lập tức tiêu tán.
Cũng trong lúc đó, Dương Chân tâm với thần tương ứng, những dòng niệm lực tản mát giống như sóng triều nháy mắt rút về khiến cho Thức Hải chấn động dữ dội. Lục thức bị ép quay về bản thân khiến cho trời đất trước mắt như đảo lộn, đen kịt một màu, chỉ một bước không vững lập tức rớt bịch xuống mặt đất.
Mọi người đi phía trước ào ào la hoảng chạy lại.
Qua một lát, nhờ một luồng chân nguyên mạnh mẽ bổ trợ, Dương Chân từ từ tỉnh lại, lúc này hắn đang nằm êm ái trong lòng một người, trước mắt là những người khác cùng với một cặp mắt trong sáng đang khẩn trương nhìn hắn chăm chăm.
Sở Thắng Y vừa vặn thu hồi cánh tay đặt lên lưng hắn, còn hắn thì đang nằm gọn trong lòng sư tỷ Tiêu Thanh Nhi.
"Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có bộ dạng như vậy? Nói xem nào!" Tiêu Nguyệt nhi trong lòng nóng nảy hỏi liến thoắng như pháo liên châu khiến Dương Chân ngớ người ra một lúc.
"Đừng vội!" Sở Thắng Y xua tay cản lại, Nhạc Thiên ở sau lưng chàng ta đang há hốc cả mồm cũng bất giác ngậm lại.
Dương Chân khẽ lúc lắc cái đầu, cảm thấy đã khá hơn rất nhiều liền ngẩng đầu lên, chợt thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Thanh Nhi đang nôn nóng nhìn hắn, thần tình đầy vẻ quan tâm, trong lòng hắn chợt cảm thấy rất hoan hỷ liền tránh khỏi vòng tay của nàng để đứng dậy.
Mọi người lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt đều nhìn chăm chăm vào hắn không rời.
Dương Chân gãi gãi đầu, trong óc vẫn thấy có chút choáng váng còn lưu lại, bắt đầu kể lại chuyện quái lạ kỳ dị vừa rồi cho mọi người hết thắc mắc.
Nghe hắn nói xong, mọi người đều bất giác nhìn nhau, lẽ nào đã có yêu ma đột phá phong ấn?
Nhưng rất nhanh sau đó lại phủ định hoàn toàn, ba ngàn năm qua nơi này chỉ có vào mà không ra được, tiên trận mà các vị tiền bối Côn Lôn đã dày công sắp đặt làm sao có thể đột phá dễ dàng như vậy?
Hai người Sở Thắng Y cùng Lãnh Phong chẳng nói lời nào, chỉ nhắm mắt trầm tư thăm dò, một lát thì trước sau cùng thu hồi thần niệm, tất cả đều lắc đầu không hiểu.
Dương Chân không khỏi hoài nghi hỏi: "Lẽ nào là đệ đã cảm giác sai?"
Nhạc Thiên đưa tay rờ rờ lên trán Dương Chân nói đùa: "Tiểu tử ngươi cũng đâu phải là người bé gan, sao lại sợ hãi như vậy?"
Mọi người sau khi thăm dò mấy lượt không có kết quả thì lại đi tiếp, bất quá mỗi bước chân đều có cẩn thận thêm một chút.
Nằm sâu trong lòng Xạ Dương Quật, tại một khu vực hang động tĩnh mịch kín như bưng. Mấy viên dạ minh châu to bằng mắt rồng khảm lên trên trần khiến trong động tràn ngập ánh sáng xanh nhàn nhạt, có điều ngoài bốn vách xung quanh thì chỉ có duy nhất một cái giường đá đặt phía bên, cực kỳ đơn sơ.
Lúc này một nữ nhân phong thái yểu điệu đang trang trọng quỳ trước giường, hai tay thu trong tay áo đặt vào lòng kính cẩn vô cùng. Trước mặt nàng ta có treo lơ lửng một cái gương nước xanh biếc ở giữa chừng không tỏa ra ánh nước lấp lánh, trong gương thấp thoáng có một hình ảnh mơ hồ như đang nói gì đó, nữ nhân khôn ngừng gật đầu vâng dạ.
Đột nhiên, vách động trước mặt nổi lên những lằn ánh sáng màu xanh vấn vít, nữ nhân chợt phát hiện liền lập tức thu lại phép thuật Thiên lý truyền tấn thủy kính. Cũng lúc đó, một bóng người đã xuất hiện trong động thất.
"Chuẩn bị xong chưa?" Long Dận trầm giọng nói.
"Tôn thượng từ trước tới nay chưa hề tính sai, các hạ tốt nhất là hãy lo lắng cho bản thân đi." Dao Cơ yểu điểu đứng dậy, thân hình đó ngồi trên giường đá, ánh mắt liếc nhìn Long Dận, khóe miệng nhếch lên thoáng vẻ trào phúng.
"Ta không cần lo tới Nhất Nguyên lão nhân của Côn Lôn, ta chỉ e có người chực mong ngồi thu lợi ngư ông, cố đạt được cái trước mắt mà quên mất mai sau... Long Dận ta hận nhất chính là đám phản bạn." Long Dận ngẩng đầu nhìn lên trên, chân không tiếng động, người không thủ thế nhưng áp lực vô hình đó đã khiến Dao Cơ như cảm thấy bóng hình hắn đã tới ngay mặt.
"Tôn thượng nói một là một hai là hai, ngươi cứ yên tâm đi." Dao Cơ mỉm cười tình tứ nói. Dứt lời liền ngả người nằm xuống bằng một tư thế nằm mĩ miều hớp hồn người ta, dáng vẻ đầy quyến rũ khêu gợi, đầu khẽ nghiêng sang bên, ánh mắt chớp chớp nhìn Long Dận.
Long Dận lạnh lùng liếc nhìn yêu cơ trên giường một cái rồi đứng thẳng lưng chuyển mắt về phía góc động thất, không hề che dấu cảm giác chán ghét đối với Dao Cơ. Nếu không phải đại cục trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không hợp tác với hạng người này, chịu sự ngăn trở của người khác. Nội tâm vô cùng cao ngạo của hắn cũng không chấp nhận để hắn phải cúi đầu, nhưng vì tộc nhân hắn có thể hy sinh tất cả.
Nghĩ tới đó, nỗi uất ức từ lâu của hắn lại bắt đầu dấy lên.
Yêu hoàng của tộc nhân của chín bộ yêu tộc đâu phải là không kiêu ngạo kiên cường mục hạ vô nhân. Cho dù là những kẻ mạnh nhất trong đám tàn dư của chín bộ hiện nay mỗi người đều có thể thay thế cái chức vị tộc trưởng của hắn, và hắn vẫn không có cách nào khuất phục được đám người trong Dương Kỳ Sơn ấy, kể cả tạm thời áp chế sự điên cuồng của bọn họ cũng vô phương, nhưng hắn vẫn muốn nhất định giải thoát cho lực lượng điên cuồng ấy khỏi tù ngục, có điều hiện tại vẫn chưa đến lúc.
Luận pháp lực đạo hạnh, hắn không sợ bất cứ ai, cho dù là Yêu hoàng cũng không ngoại lệ.
Yêu hoàng... đó gần như một cái tên húy bị cấm kỵ, cho dù là hắn hay là đám người điên cuồng kia chỉ e cũng vẫn phải thần phục dưới trướng của Yêu hoàng, nghĩ tới điểm này, Long Dận đã hạ quyết định.
Vì phục hưng bản tộc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Dao Cơ thực sự đã không chịu nổi sự ấm ức này nữa, giận dữ nói: "Bực thật, ngươi ở tại một nơi như thế này đợi suốt mười năm qua?"
Long Dận khôi phục lại vẻ bình thường nói: "Có mấy tên tiểu bối của Côn Lôn tới, giao cho ngươi đấy."
Dao Cơ tức thì hứng trí trở lại, nhảy dựng lên ở trên giường vỗ tay vui vẻ nói: "Nô gia lại có thế thu lấy mấy viên kim đan để bồi bổ cho cơ thể yếu nhược này rồi." Nói dứt lời liền phất tay áo nhanh nhẹn xoay một vọng, phong thái yểu điệu mềm mại đầy vẻ quyến rũ.
Long Dận đang định xuyên qua bức tường cấm chế pháp thuật để rời khỏi, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì liền ngoái đầu thốt: "Giữ lại bọn chúng, phải bắt sống, nhục thân của bọn chúng tuy không bằng yêu tộc của ta nhưng có vẫn còn hơn không." Nói đoạn vách động đột nhiên xao động, cả người không còn thấy đâu nữa.
"Không thể lấy kim đan thì vẫn có thể lấy làm đồ chơi chứ?" Dao Co vốn đang có chút hưng phấn nhìn với theo hướng người vừa biến mất, từ trong cặp mắt phượng phát ra những tia quyến rũ cuồng nhiệt.
Đi không biết bao lâu, vượt qua mấy chỗ dốc cuối cùng cũng dẫn tới một chỗ lòng hang rộng rãi, trong bóng tối đột nhiên phát ra tiếng la hoảng "A..." khiến cả đám lại loạn xạ một hồi.
Kết quả té ra là Tiêu Nguyệt Nhi dẵm phải một đống xương trắng chẳng biết là của loại yêu thú nào, nàng ta sợ tới mất hồn mất vía khiến cho mọi người cùng cười rũ rượi.
"Có yêu khí!" Lãnh Phong đang đi trước nhất chợt trầm giọng quát, tiếng cười giỡn lập tức nín bặt.
Giọng nói của chàng vừa dứt thì đã vọng tới một tiếng hú trầm đục, lòng hang sâu thẳm quanh co tăm tối phía trước chợt từ từ xuất hiện một thân hình yêu thú vô cùng kỳ dị, tiếp đó lộ thêm cái đầu.
Đó là một con yêu thú mình sư tử đầu hổ khổng lồ, lông toàn thân màu vàng đỏ, hình dạng trông gần như một con beo đất nhưng lớn gấp mấy chục lần, cả người gân bắp cuồn cuộn, bước chân linh động, cái miệng như cái chậu máu to đùng đầy răng lởm chởm, cặp mắt xanh lét lạnh lùng ngó đám người chăm chăm.
"Là Sư Hổ, coi chừng độc khí!" Trong lúc Sở Thắng Y nói thì mọi người đã lớp lớp tế khởi pháp bảo, kiếm quang muôn màu tức thì chiếu rọi lòng hang sáng trưng, xa gần hết thảy đều nhìn rõ mồn một.
Sư Hổ cảm nhận được sự uy hiếp từ phía đám người liền tru lên một tràng âm thanh trầm đục, tiếng tru như sấm sét khiến cả đám nghe muốn tê dại cả màng nhĩ.
Bên người Lãnh Phong ở phía trước đột nhiên phát xuất một mảnh trăng lưỡi liềm mờ nhạt, anh trăng đột nhiên trở thành rực rỡ sắc bén vô cùng, đang định đánh ra thì một bóng tím đã lao tới chỗ chàng ta.
"Để ta lên!" Tiêu Nguyệt Nhi vừa mới bị mọi người cười nhạo trong lòng bực bội vô cùng, không đợi mọi người đáp lời đã vận kiếm quyết thẳng băng, Linh Tê Tiên Kiếm phát ra bạch quang mãnh liệt mang theo hàn khí băng thiên triệt địa bắn thẳng về phía con yêu thú đang chiếm hết nửa căn động kia nhanh như chớp giật.
Sư Hổ đột nhiên cào loạn bốn chân, ngẩng đầu gầm thét, cái miệng máu há ngoác chợt phun ra một bụm khói xanh cuồn cuộn kéo dài cả mấy trượng, tiếng ầm ầm nổi lên như sấm sét chấn động cát sỏi trên trần động rơi xuống lả tả, uy thế lẫm liệt.
Trái tim Tiêu Nguyệt Nhi đập thình thịch như đánh trống trận, nhưng tay không hề chùn, quát lên một tiếng lạnh lẽo kiếm quyết chợt biến đổi, Linh Tê kiếm rít lên một tràng dài hóa thành một màn kiếm quang dày đặc trắng xóa, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau tỏa ra như một đóa sen khổng lồ phong tỏa toàn bộ lòng hang. "Bùng!" Luồng khói xanh cùng với màn kiếm quang va đập dữ dội.
Kiếm quang ngưng tụ, khói xanh tản mác hóa thành những vụn băng xanh lét rơi lả tả xuống nền động.
Sư Hổ đã bị chọc cho giận dữ vô cùng, cào chân một cái khiến nham thạch nát vụn văng tung tóe, cả thân thể khổng lồ hóa thành một đạo lưu ảnh vàng chóe rít gió vù vù, thế lao đi như quả núi đè xuống đỉnh đầu vồ tới đám người.
Kiếm quang của Tiêu Nguyệt Nhi vừa mới bị chấn động thu hồi còn đang định tiếp tục xuất kích, chợt thấy cái bóng vàng đột nhiên phình lớn lên, sát khí quạt vào mặt thì không khỏi hoảng hốt thất thế.
Trong sát na ấy, một vầng trăng khổng lồ màu bạc lạnh lẽo tròn vành vạnh từ trong tay Lãnh Phong đã vọt lên, hàn quang chớp lóe chém qua rồi, nham thạch ở bên trên của hang động bị luồng kiếm quang quét phải mới bắn tung ra tán loạn, khiến cả không gian đầy bụi đá.
Đồng thời, giữa chừng không máu bắn tung tóe, Sư Hổ bị Tà Nguyệt Tiên Nhận của Lãnh Phong chém thành hai nửa, máu huyết nóng hổi phun xuống như mưa rào tràn cả lòng hang.
Tiêu Nguyệt Nhi ngửi thấy mùi tanh của máu thì cảm thấy muốn lộn mửa, lồng ngực thắt nghẹn, kinh hãi một hồi rồi mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong đang cầm chếch thanh Tà Nguyệt lạnh lùng đứng ngay trước mặt. Chàng ta lúc đó mới giật mình phát hiện ra vội liếc nhìn nàng một cái, khuôn mặt tràn đầy sát khí từ từ dãn ra, khóe miệng lộ một nụ cười ấm áp như ánh dương quang, nhưng vừa xuất hiện thì đã tắt ngay.
Nỗi tức giận vì bị khinh thường của nàng thoáng cái biến mất tăm tích, khối băng lớn lạnh lùng ấy vẫn còn có tình cảm ư?
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn thì Nhạc Thiên đã tiến lên trước cẩn thận tìm kiếm gì đó trong đám thi thể của Sư Hổ, thanh Trảm Dương Tiên Kiếm trong tay bị gã sử dụng như cái que cời. Khều chọc hồi lâu chợt nghe thấy gã reo lên một tiếng sung sướng, thanh kiếm đã khều được một viên châu nhỏ màu xanh lục lấp lánh lăn ra trước mặt mọi người.
"Nguyên châu vừa mới ngưng tụ, vãn chưa thành yêu đan, tinh nguyên hỗn tạp không thuần ngược lại có thể dùng để luyện thành mấy viên Dưỡng Nguyên Đan hạng nhất." Nhạc Thiên cười ha hả thu tiên kiếm lại, sử dụng Trữ vật pháp nang cất lấy viên nguyên châu.
"Vì sao lại gọi là nguyên châu mà không gọi là yêu đan?" Dương Chân ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên châu là bản mệnh tinh nguyên của yêu thú ngưng tụ, còn chưa dung hòa với nguyên linh tinh phách thành một thể bởi vậy vẫn chưa kết thành yêu đan." Sở Thắng Y liền đỡ lời giải thích.
Đi qua đoạn hang này thì mọi người tiến vào một cái động rất rộng rãi, phía trước chia thành ba ngả rẽ vừa sâu vừa tối, địa thế cũng dốc xuống khá nhiều, không khí cũng dường như ấm áp hơn.
Đứng giữa động, đúng lúc cả đám đang bàn bạc tìm một lối để vào thì mặt đất chợt truyền tới một trận chấn động mãnh liệt, cái bụi từ trần động rớt xuống lả tả, sỏi đá trên mặt đất nảy lên bần bật.
Trong lúc cả đám còn đang hoảng hốt chưa yên thì hang động sau khi chấn đông dữ dội chợt từ từ dừng hẳn rồi yên ắng trở lại.
Nhưng ngay sau đó thì những tiếng thú chạy từ sâu trong lòng động vọng lên ào ào.
Tựa hồ cùng lúc đó, bốn vách động phát ra thổ quang ào ạt, dường như có một bầy gì đó rất đông đang muốn phá vách xông ra.
Hết chương 20
(*) Chú thích: bại thảo, một giống cỏ trông giống cây lúa, vị hơi đắng, có thể nấu cháo ăn được.
(**) Chu nho: một dạng quỷ lùn trong truyện cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.