Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 5: Ban đêm

Tử Sắc Mộc Ốc

16/03/2016

Sấn y là tơ tằm bạch sắc, trường khố bó sát làm từ sợi bông hắc sắc, đi ủng ngắn tông sắc (màu rám nắng).

Đôi khi Thiên Nguyệt Triệt phải bội phục kỹ thuật này, tay nghề của các bậc thầy, cặp kính màu đen che đi mục mâu kim sắc.

Mái tóc dài thủy phấn cột ra phía sau, mang theo phong cách quý tộc phương Tây.

Ở nơi này có rất nhiều người đến từ các nước khác nhau, ăn mặc cũng đã quái dị, lại thêm trang phục của Thiên Nguyệt Triệt.

Mái tóc thủy phấn quả nhiên chưa từng thấy qua, nhưng không ai nghĩ tới đó là lục điện hạ của Mạn La đế quốc.

Thứ nhất, hoàng tử cao cao tại thượng kia sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Thứ hai, cũng không ai sẽ nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt lại vận trang phục này.

“Nơi này.” Sự kinh ngạc của mọi người bị thanh âm của Liệt La Đặc phá vỡ, ở một góc một bàn, Liệt La Đặc hướng bọn họ phất phất tay.

Kẻ khoác loác, ánh mắt Đàn có chút giận dữ.

Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng, khiến tầm mắt mọi người đều nhìn theo hắn.

“Chủ tử, thức ăn đã chuẩn bị xong, yên tâm, thuộc hạ đã mượn phòng bếp của bọn họ dùng.” Liệt La Đặc không đến mức lỗ mãng, hắn rất rõ ràng mục đích của Thiên Nguyệt Triệt khi mang theo hắn.

Là bởi vì trù nghệ của hắn.

“Nga?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Tới nơi này không ăn thức ăn nơi này, không phải rất đáng tiếc sao?”

“Chủ tử cũng có thể ăn, nơi này là trên biển, mặc dù có ăn mặn, nhưng để ngừa khách nhân say sóng, cho nên chủ yếu là thức ăn chay, hơn nữa sau khi ăn còn có món điểm tâm không tồi.” Chẳng qua là, bây giờ Thiên Nguyệt Triệt muốn ăn những món Liệt La Đặc làm, dù sao dinh dưỡng của hắn không đầy đủ.

Thỉnh thoảng có người xoay đầu lại nhìn hài tử mỹ lệ này, trong phòng khách vang lên âm nhạc ưu nhã.

Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy có chút kỳ lạ, nơi này cũng có âm nhạc giống như hiện đại, nếu không biết còn cho là đã trở lại Địa cầu.

Đại lục này có những nơi có tên rất kỳ quái, đặc biệt là quốc gia khác nhau, phong tục cũng khác nhau.

“Chủ tử thích chỗ này?” Liệt La Đặc vừa ăn vừa hỏi, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn nơi này mang theo tình tự khó hiểu.

“Không ghét.” Thiên Nguyệt Triệt ăn từng miếng nhỏ, không có ý tứ cự tuyệt.

Khẩu vị của hắn vốn không nặng, hơn nữa sức ăn cũng ít, sau khi ăn Liệt La Đặc gọi thị giả (theo cách gọi hiện đại là người phục vụ, bồi bàn) mang tới điểm tâm ngọt, lúc này âm nhạc bắt đầu biến chuyển, tiểu cô nương mặc váy bù xù sôi nổi đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt: “Tiểu ca ca, có thể mời ngươi nhảy múa không?”

Thanh âm thanh thúy ngọt ngào, giống như ăn mứt táo.

Ánh mắt thu thủy thật khả ái.

Đang lúc Đàn muốn cự tuyệt, Thiên Nguyệt Triệt từ trên ghế nhảy xuống: “Đương nhiên có thể.” Lúc này trên sàn đã có không ít nam nữ đang nhảy.

Khiêu vũ kiểu phương Tây? Thiên Nguyệt Triệt giật mình, không nghĩ tới ở đây cũng sẽ có loại vũ đạo này.

Trời rộng bao la không có cái gì không tồn tại.



“Xin lỗi, nữ nhi của ta ham chơi, quấy rầy khách nhân.” Một thanh âm sảng lãng từ bên cạnh truyền đến, nam nhân vóc dáng rất cao, cách ăn mặc và giọng nói của hắn cũng biết là người đến từ một nước nhỏ lân cận.

Chẳng qua l, Thiên Nguyệt Triệt có chút nghi ngờ, tại sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc với nam nhân này?

Tóc ngắn bình thường, ngũ quan rất bình thường, Thiên Nguyệt Triệt không thể nhớ đã gặp nhau ở nơi nào.

“Tiểu công chúa rất đẹp, đây là vinh hạnh của ta.” Nói xong Thiên Nguyệt Triệt dắt tay tiểu cô nương đến sàn nhảy.

Nhảy trong chốc lát, Thiên Nguyệt Triệt buông tiểu cô nương đi qua một bên.

Tựa vào bên cạnh nhìn những người này nhảy múa, Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ mông lung.

Thân ảnh lặng lẽ rời khỏi đại sảnh lầu một đi tới boong tàu, vào ban đêm, gió biển ở nơi này lạnh đến thấu xương.

Ngoại y phủ lên người Thiên Nguyệt Triệt, y phục rất lớn rất dài, hiển nhiên là thuộc về nam nhân trưởng thành.

Mà người này, Thiên Nguyệt Triệt không cần quay đầu lại cũng biết, hiển nhiên là Đàn Thành.

Có thể yên lặng ở bên cạnh hắn như vậy, giống như không khí, lại rất cẩn thận, chỉ có Đàn Thành.

“An tĩnh như vậy rất tốt.” Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, lòng yên tĩnh cảm giác mợi thứ đều đơn giản, sẽ cảm thấy hòa mình cùng thiên nhiên.

“Chủ tử thích an tĩnh.” Đàn Thành lời nói rất ít, nhưng mỗi câu đều là thật.

Không tệ, hắn thích an tĩnh, ở đây hay trên trên địa cầu cũng vậy, nhưng hắn lại thích xem náo nhiệt, có lẽ con người kỳ quái ở chỗ này.

Phức tạp mà mâu thuẫn .

“Ngươi nói, lúc này phụ hoàng đang làm gì?” Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hiểu rõ mình đang nhớ tới nam nhân kia.

“Đang nhớ tới chủ tử.” Đàn Thành thành thật trả lời, lúc này bệ hạ hẳn đang nghĩ tới chủ tử, rõ ràng có chút lấy lòng, nhưng từ trong miệng hắn nói ra cũng trở thành lời chân thành.

Thiên Nguyệt Triệt yếu ớt thở dài, đương nhiên hắn biết lúc này phụ hoàng đang nhớ hắn .

“Ngươi nói, có phải ta đòi hỏi quá nhiều hay không.” Bỏ đi thân phận cao cao tại thượng, Thiên Nguyệt Triệt lại cùng Đàn Thành hàn huyên như bằng hữu.

Hào quang Thiên Nguyệt Thần cho hắn làm cho người ta quên mất hắn chỉ là một hài tử năm tuổi.

Có lẽ mười tám năm qua ở trên địa cầu, hôm nay trái tim này rốt cuộc cũng chỉ có năm tuổi.

Trong khoảng thời gian ngắn không nghe thấy thanh âm của Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt xoay người, dùng lực tựa vào lan can trên boong tàu: “Rất khó trả lời sao?” Đối mặt với Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên có hứng thú trêu đùa.

“Không, thuộc hạ không biết trả lời như thế nào.” Ở trong lòng hắn, sự tồn tại của chủ tử giống như thần, mà chủ tử muốn có hết thảy cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn không phải là chủ tử, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Như vậy, bây giờ, ngươi suy nghĩ một chút.” Thiên Nguyệt Triệt vừa nói,vừa nhìn sang hướng khác.



“Vâng.” Đàn Thành gật đầu, vẫn có chút buồn bực, tại sao lại bắt hắn nghĩ vấn đề này.

Lúc này trên boong tàu không có một bóng người, nhìn một cái là muôn trùng biển cả, ngoại y trên vai Thiên Nguyệt Triệt sắp bị gió thổi tung.

“Đây là nơi nào?” Đi đến nơi góc tối, nhìn bóng dáng nho nhỏ tại cầu thang, Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

“Từ nơi này đi xuống tất nhiên là khoang chứa đồ.” Đột nhiên thanh âm Liệt La Đặc vang lên sau lưng của bọn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, có chút toan tính nhìn hắn.

“Ách?” Liệt La Đặc hơi khó xử, sợ Thiên Nguyệt Triệt cho là mình theo dõi hắn: “Ta thấy các ngươi lâu không trở vào, có chút bận tâm nên đi ra nhìn.”

Kết quả nhìn thấy bọn họ đi về phía bên này, liền đi theo tới đây, không hề theo dõi.

“Không sao.” Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý: “Đối với việc trên thuyền, ngươi khá hiểu rõ.” Nếu là phi cơ thì mình khá hiểu biết, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

“Bình thường khoang chứa đồ dùng để làm gì?” Mở miệng chính là người luôn luôn thanh tâm quả dục – Đàn Thành.

Dù sao trong ba người hắn là người “Không biết” nhất.

“Khoang chứa đồ rất quan trọng với thuyền, đặc biệt là như thuyền lớn, nó dùng để trữ thức ăn, hơn nữa còn làm phòng nghỉ ngơi của thị giả, trước khi dùng bữa tối, ta đi quan sát một chút, tầng một của thuyền có phòng dành cho thị giả, cho nên nơi này chỉ là đơn thuần trữ thức ăn, nếu chủ tử có hứng thú, có thể xuống xem một chút.

Phía dưới là phần tàu ở trong nước, nhiệt độ có chút khác biệt.”

Thật sao? Thiên Nguyệt Triệt tò mò, định đi vào, Đàn Thành đã đi trước hắn một bước: ”Thuộc hạ đi trước dẫn đường.” Vạn nhất có chuyện gì, lao ra đỡ cho chủ tử cũng tốt.

Đối với sự khẩn trương Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt cũng không để tâm, nơi này có thể xảy ra chuyện gì.

Từ trên lầu đi xuống, có chút âm u, lúc này Liệt La Đặc lấy ra một viên dạ minh châu từ trong ngực, trong nháy mắt mọi thứ sáng lên.

Cảm giác được sự nghi ngờ của Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc nhanh chóng giải thích: ” Ở trong cung tiện tay lấy được, nghĩ thầm sau này có thể dùng.”

Ở Mạn La đế quốc, dạ minh châu cũng không phải là đồ quý giá, chẳng qua là công cụ dùng để chiếu sáng, cho nên trong hoàng cung rất nhiều.

“Tay của ngươi so với người bình thường cũng nhanh a.” Suy nghĩ so với người bình thường cũng cẩn thận hơn.

“Ta cho đó là chủ tử đang khen ngợi ta.” Liệt La Đặc vui vẻ tiếp thu.

Ba người đi qua mấy bậc thang, vừa rẽ thì bị một cánh cửa ngăn cản.

“Nếu không khóa cửa mới không bình thường.” Dù sao bên trong chứa thức ăn, tuy nói ở chỗ này sẽ không xuất hiện trộm, bởi vì xuất hiện cũng chạy không thoát, nhưng khóa cửa cũng là chuyện rất bình thường.

“Hình như bên trong có thanh âm nho nhỏ.” Thiên Nguyệt Triệt cau mày, thật sự là có tiếng động.

Ở trong mắt bọn họ, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt là chủ tử, nhưng cũng là hài tử, lúc này nghe được bên trong có tiếng động, mà nghe ra được đó là thanh âm gì, hai người có chút đỏ mặt, không biết nên giải thích với Thiên Nguyệt Triệt “Đơn thuần” thế nào.

Nói bên trong có người vụng trộm, bọn họ tin Thiên Nguyệt Triệt cũng biết vụng trộm là có ý gì, nhưng lại không biết mở miệng với Thiên Nguyệt Triệt bằng cách nào.

“Đi.” Thiên Nguyệt Triệt không hỏi tiếp, nhàn nhạt mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Nguyệt Chi Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook