Quyển 4 - Chương 1: Biến phát
Tử Sắc Mộc Ốc
16/03/2016
Mặc dù ở Mạn La đế quốc, bốn mùa như mùa xuân, nhưng đến tháng sáu thì khí trời vẫn nóng lên rất nhiều.
Trong Mạn La các, cây anh đào đã đến thời kỳ hưng thịnh, từng đợt mùi thơm ngát xông vào mũi, so với ngày xưa càng nồng đậm hơn, giúp tâm tình buồn bực mấy ngày qua của Thiên Nguyệt Triệt phá lệ mà vui vẻ.
Buồn bực là bởi vì đến mùa mưa dông, tháng sáu là tháng có mưa dông nhiều nhất ở Mạn La đế quốc, đối với người chú trọng mọi thứ hoàn mỹ như Thiên Nguyệt Triệt mà nói, thật sự chán ghét.
Không phải sao?
Mới ra ngoài vài bước, giày dưới chân đã dính đầy bùn, y phục trên người ươn ướt một chút, không phải trước ngực thì sau lưng, luôn luôn ẩm ướt.
Cho nên Thiên Nguyệt Triệt liên tục buồn bực, về điểm này Thiên Nguyệt Thần cũng không có cách nào.
Mà hôm nay bất đồng, mưa mấy ngày qua rốt cuộc đã ngừng, bởi vậy Thiên Nguyệt Triệt mới có thể mở cửa sổ, hít thở không khí mới.
Cảm giác thật là thoải mái.
Tiểu Bạch nhìn Thiên Nguyệt Triệt duỗi người, cho là rất thoải mái, nên cũng học theo, kết quả rất nghiêm trọng, thân thể của nó quá mập mạp nên không thể co dãn, ngay cả duỗi người cũng không được.
Vấn đề lớn.
Thương tâm, Tiểu Bạch âm thầm quyết định ăn kiêng.
Chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên sẽ không biết ý nghĩ của Tiểu Bạch, bởi vì hiếm khi khí trời tốt, cho nên Thiên Nguyệt Triệt mang dép đi ra khỏi Mạn La các.
Trong hoàng cung, từ khi Hoàng quý phi nhiễm ôn dịch qua đời, toàn bộ hậu cung cũng an tĩnh rất nhiều, cái gọi là nhiễm ôn dịch qua đời hiển nhiên chỉ là cái cớ, trên thực tế Thiên Nguyệt Thần để nàng rời đi.
Hừ, chỉ là một vở kịch, Thiên Nguyệt Triệt tâm tình rất tốt đi tản bộ ở Ngự hoa viên.
Di?
Đi vài bước, Thiên Nguyệt Triệt lui trở lại, dừng bên cạnh hồ, nâng cằm lên suy nghĩ, cuối cùng mắt hạnh híp lại, nở nụ cười ngây cô.
Không vì cái gì khác, chỉ vì lúc trước Thiên Nguyệt Thần đá Trữ quý phi vào trong hồ, cho nên tâm tình Thiên Nguyệt Triệt lại tốt hơn một chút, dù thế nào cũng phải cho cái hồ này thêm một công trạng.
Cho nên Thiên Nguyệt Triệt nhìn chăm chú một lúc lâu, nhưng vấn đề lại tới nữa, mọi người thấy Thiên Nguyệt Triệt đứng nhìn chằm chằm hồ nước cười khúc khích, còn tưởng rằng này hồ có cái gì thú vị, tất cả mọi người đều đi tới, học Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm cái hồ, nhưng nhìn hồi lâu, bọn họ cũng không nhìn ra cái gì.
Kết quả là, nghĩ thầm, có thể tu vi không cao bằng tiểu điện hạ.
Chờ Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn thì mới phát hiện bên cạnh đã vây quanh nhiều người như vậy.
Sau đó, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục đi dạo Ngự hoa viên, một mùi thơm thổi qua, Thiên Nguyệt Triệt khịt khịt mũi, cảm giác có chút thèm ăn, liền ngăn cản hai cung nữ, "Đây là cái gì?"
Cung nữ vừa nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, vội vàng hành lễ: "Tham kiến tiểu điện hạ."
Chuyện xưng hô với tiểu điện hạ là điều cấm kỵ trong cung, ai cũng không được phép gọi Thiên Nguyệt Triệt là lục điện hạ, nguyên nhân rất đơn giản, có sáu thì có bảy, tám, khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy Thiên Nguyệt Thần sẽ còn có rất nhiều rất nhiều hài tử.
Cho nên hắn chỉ cho phép người khác gọi mình là tiểu điện hạ, về việc dưới hắn còn có một muội muội, Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm, bởi vì muội muội này là mèo bệnh, có gặp thì người ta cũng gọi là thất công chúa.
"Đứng lên đi." Thiên Nguyệt Triệt thập phần rộng lượng nói, nếu như bình thường, ánh mắt quét qua, hiển nhiên là cao ngạo mà đi, nhưng hôm nay bất đồng, tâm tình của tiểu điện hạ rất tốt.
"Tạ ơn tiểu điện hạ." Hai cung nữ có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt không khỏi nhìn Thiên Nguyệt Triệt thêm vài lần.
Nghĩ thầm, tiểu điện hạ không đáng sợ như lời đồn đại bên ngoài, mặc dù vóc dáng có chút nhỏ, nhưng rất xinh đẹp, đặc biệt là mục mâu kim sắc kia, thập phần sáng ngời, có thể nói là hoặc nhân.
Hơn nữa khuôn mặt phấn nộn đẹp đẽ, nào có tùy hứng, ương ngạnh.
"Các ngươi đang bưng cái gì, thơm quá." Thiên Nguyệt Triệt ngửi ngửi hương thơm phức bay ra, động tác này trong mắt cung nữ tất nhiên càng thêm khả ái.
"Bẩm tiểu điện hạ, đây là Thư phi nương nương sai người chuẩn bị dược thang, mấy ngày liên tiếp khí trời không tốt, nương nương có chút khó thích ứng với khí hậu của bổn quốc, khẩu vị không ngon, nên đặc mệnh bảo dược thiện phòng dựa vào dược phổ, chưng dược thang này." Cung nữ cung kính trả lời.
Dược thang a, Thư phi kia không thú vị, vẫn là Trữ quý phi kia thú vị hơn nhiều, bất quá ngày thường hắn ít ra ngoài, thì coi là ra cửa cũng là từ Mạn La các đến Kim Long điện, cho nên hai tháng nay, chưa từng thấy qua nữ nhân này.
Ấn tượng lưu lại chỉ từ lần đầu nhìn thấy.
"Dược thang này là đặc biệt cho nữ nhân uống?" Tính toán trong lòng, Thiên Nguyệt Triệt tò mò hỏi.
"Cái này... Nô tỳ chưa từng nghe qua." Cung nữ không rõ trả lời.
Như vậy a... Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật gật đầu: "Mấy ngày nay phụ hoàng cũng ăn không ngon, dược thang này bổn điện hạ muốn mang đến cho phụ hoàng, nếu như Thư phi hỏi, các ngươi biết nói thế nào chứ?"
"Này... ?" Cung nữ lúng túng.
Thiên Nguyệt Triệt nhận lấy chén dược trong tay cung nữ, có chút nặng: "Nói đúng sự thực." Thiên Nguyệt Triệt hai tay bưng chén dược đi xa, trong lòng nói thầm, mẹ kiếp, thật nặng.
Bưng chén dược đi tới một chỗ trong đình viện, Thiên Nguyệt Triệt mở nắp, oa, dược hương, có chút thèm ăn cầm lấy thìa uống một ngụm.
"Hóa ra chủ tử cũng tham ăn như vậy, để thuộc hạ nhìn đã mắt." Thanh âm trêu chọc của Liệt La Đặc truyền đến.
"Di?" Thiên Nguyệt Triệt ngậm thìa quay đầu lại: "Không phải ngươi đi mua thêm dụng cụ sao, trở lại nhanh như vậy?" Nghe nói trong "Hắc điếm" kia có nhiều thứ đồ rất tốt, toàn bộ đều là đồ dành cho việc nấu ăn, nên Liệt La Đặc liền đi ra ngoài, lúc này mới đến mười giờ, sao trở về nhanh như vậy?
"Có tiền dễ làm việc, thuộc hạ thanh toán tiền, đồ tự nhiên sẽ tới tay, mới trở về lại thấy chủ tử lén lén lút lút đi đến bên này, tò mò nhìn xem, thấy được một màn thú vị như vậy." Liệt La Đặc đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt.
"Ngươi tới xem, hương vị rất thơm." Thiên Nguyệt Triệt đem chén dược đến trước mặt Liệt La Đặc, ý bảo hắn ngồi xuống một bên.
Hướng phía nhiệt khí, Liệt La Đặc ngửi ngửi: "Đều là chút dược thanh nhiệt, các loại tuyết liên, chủ tử đổi khẩu vị?" Không có gì dị trạng mới đưa chén dược đẩy tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.
" Chủ tử nhà ngươi, mỗi ngày được ngươi nuôi quá tốt, tiếp tục như vậy sẽ mập ra." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
"Mập ra? Có ý gì?" Cùng Thiên Nguyệt Triệt sống chung đã lâu, Liệt La Đặc phát hiện từ ngữ của hắn đặc biệt phong phú, nhưng cũng đặc biệt quái dị.
"Chính là ăn quá tốt, trôi qua quá hạnh phúc." Thiên Nguyệt Triệt hiếm khi thiện ý giải thích.
Liệt La Đặc như có chút suy nghĩ gật gật đầu: "Chủ tử, hôm nay thuộc hạ hồi cung, nghe nói khu phố ở phía đông đế đô sầm uất hẳn lên, tên là hắc nhai, nghe nói rất thú vị, không biết chủ tử có hứng thú đi xem một chút hay không?"
"Hắc nhai? Nghe nói? Ngươi đi quá hắc điếm, hắc điếm không ở hắc nhai cũng có chút kỳ quái?" Thiên Nguyệt Triệt ăn vài thìa thì để xuống, mắt hạnh híp lại, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Chủ tử minh giám, thuộc hạ cầm đồ vội vàng trở lại, cho nên..." Liệt La Đặc hắc hắc cười mấy tiếng, thiệt là, chủ tử không thể giả vờ ngu ngốc một chút sao? Đầu óc xoay chuyển quá nhanh.
Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy: "Ngươi nhìn bộ dáng của bổn điện hạ thích hợp sao?"
"Chủ tử, thuộc hạ còn nghe nói gần đây Nặc tổng quản đặt hàng một số tinh dầu hà thủ ô, dường như hiệu quả không tệ." Liệt La Đặc có chút xấu xa nói.
"Nga? Như thế nào là không tệ?" Mấy ngày nay mưa, tâm tình của hắn đang buồn bực, cũng không chú ý Nặc Kiệt, bất quá bây giờ nghĩ đến, gần đây Nặc Kiệt cũng là thường xuyên cố ý xuất hiện trước mặt hắn, có thể là muốn hấp dẫn hắn?
"Nghe nói dùng tinh dầu hà thủ ô bôi trên tóc, qua một thời gian ngắn rửa sạch, tóc sẽ biến thành đen, có thể duy trì nửa tháng."
"Thật sao? Đi." Hiệu quả giống như thuốc nhuộm của hiện đại, với mái tóc thủy phấn này, Thiên Nguyệt Triệt thấy cũng không có gì, nhưng ra khỏi hoàng cung lại khiến nhiều người chú ý.
"Chính là cái này?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong Mạn La các, cầm hộp đựng tinh dầu hà thủ ô, mở nắp, ngửi ngửi, nhưng không ngửi ra mùi vị gì.
"Thôi, thử một chút xem." Thiên Nguyệt Triệt đem tinh dầu hà thủ ô giao cho Liệt La Đặc.
Liệt La Đặc tiếp lấy tinh dầu hà thủ ô, cầm lược lên, vẽ loạn trên tóc Thiên Nguyệt Triệt, một giờ sau, mái tóc vốn thủy phấn sắc đã không còn, các sợi tóc đều nhiễm tinh dầu đen sáng bóng, cung nữ bưng nước ấm tới gội sạch.
Sau đó lại xoa thêm tinh dầu dưỡng tóc.
Hài lòng nhìn mình trong gương một lúc, Thiên Nguyệt Triệt có cảm giác trở lại thời hiện đại.
Trong Mạn La các, cây anh đào đã đến thời kỳ hưng thịnh, từng đợt mùi thơm ngát xông vào mũi, so với ngày xưa càng nồng đậm hơn, giúp tâm tình buồn bực mấy ngày qua của Thiên Nguyệt Triệt phá lệ mà vui vẻ.
Buồn bực là bởi vì đến mùa mưa dông, tháng sáu là tháng có mưa dông nhiều nhất ở Mạn La đế quốc, đối với người chú trọng mọi thứ hoàn mỹ như Thiên Nguyệt Triệt mà nói, thật sự chán ghét.
Không phải sao?
Mới ra ngoài vài bước, giày dưới chân đã dính đầy bùn, y phục trên người ươn ướt một chút, không phải trước ngực thì sau lưng, luôn luôn ẩm ướt.
Cho nên Thiên Nguyệt Triệt liên tục buồn bực, về điểm này Thiên Nguyệt Thần cũng không có cách nào.
Mà hôm nay bất đồng, mưa mấy ngày qua rốt cuộc đã ngừng, bởi vậy Thiên Nguyệt Triệt mới có thể mở cửa sổ, hít thở không khí mới.
Cảm giác thật là thoải mái.
Tiểu Bạch nhìn Thiên Nguyệt Triệt duỗi người, cho là rất thoải mái, nên cũng học theo, kết quả rất nghiêm trọng, thân thể của nó quá mập mạp nên không thể co dãn, ngay cả duỗi người cũng không được.
Vấn đề lớn.
Thương tâm, Tiểu Bạch âm thầm quyết định ăn kiêng.
Chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên sẽ không biết ý nghĩ của Tiểu Bạch, bởi vì hiếm khi khí trời tốt, cho nên Thiên Nguyệt Triệt mang dép đi ra khỏi Mạn La các.
Trong hoàng cung, từ khi Hoàng quý phi nhiễm ôn dịch qua đời, toàn bộ hậu cung cũng an tĩnh rất nhiều, cái gọi là nhiễm ôn dịch qua đời hiển nhiên chỉ là cái cớ, trên thực tế Thiên Nguyệt Thần để nàng rời đi.
Hừ, chỉ là một vở kịch, Thiên Nguyệt Triệt tâm tình rất tốt đi tản bộ ở Ngự hoa viên.
Di?
Đi vài bước, Thiên Nguyệt Triệt lui trở lại, dừng bên cạnh hồ, nâng cằm lên suy nghĩ, cuối cùng mắt hạnh híp lại, nở nụ cười ngây cô.
Không vì cái gì khác, chỉ vì lúc trước Thiên Nguyệt Thần đá Trữ quý phi vào trong hồ, cho nên tâm tình Thiên Nguyệt Triệt lại tốt hơn một chút, dù thế nào cũng phải cho cái hồ này thêm một công trạng.
Cho nên Thiên Nguyệt Triệt nhìn chăm chú một lúc lâu, nhưng vấn đề lại tới nữa, mọi người thấy Thiên Nguyệt Triệt đứng nhìn chằm chằm hồ nước cười khúc khích, còn tưởng rằng này hồ có cái gì thú vị, tất cả mọi người đều đi tới, học Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm cái hồ, nhưng nhìn hồi lâu, bọn họ cũng không nhìn ra cái gì.
Kết quả là, nghĩ thầm, có thể tu vi không cao bằng tiểu điện hạ.
Chờ Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn thì mới phát hiện bên cạnh đã vây quanh nhiều người như vậy.
Sau đó, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục đi dạo Ngự hoa viên, một mùi thơm thổi qua, Thiên Nguyệt Triệt khịt khịt mũi, cảm giác có chút thèm ăn, liền ngăn cản hai cung nữ, "Đây là cái gì?"
Cung nữ vừa nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, vội vàng hành lễ: "Tham kiến tiểu điện hạ."
Chuyện xưng hô với tiểu điện hạ là điều cấm kỵ trong cung, ai cũng không được phép gọi Thiên Nguyệt Triệt là lục điện hạ, nguyên nhân rất đơn giản, có sáu thì có bảy, tám, khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy Thiên Nguyệt Thần sẽ còn có rất nhiều rất nhiều hài tử.
Cho nên hắn chỉ cho phép người khác gọi mình là tiểu điện hạ, về việc dưới hắn còn có một muội muội, Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm, bởi vì muội muội này là mèo bệnh, có gặp thì người ta cũng gọi là thất công chúa.
"Đứng lên đi." Thiên Nguyệt Triệt thập phần rộng lượng nói, nếu như bình thường, ánh mắt quét qua, hiển nhiên là cao ngạo mà đi, nhưng hôm nay bất đồng, tâm tình của tiểu điện hạ rất tốt.
"Tạ ơn tiểu điện hạ." Hai cung nữ có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt không khỏi nhìn Thiên Nguyệt Triệt thêm vài lần.
Nghĩ thầm, tiểu điện hạ không đáng sợ như lời đồn đại bên ngoài, mặc dù vóc dáng có chút nhỏ, nhưng rất xinh đẹp, đặc biệt là mục mâu kim sắc kia, thập phần sáng ngời, có thể nói là hoặc nhân.
Hơn nữa khuôn mặt phấn nộn đẹp đẽ, nào có tùy hứng, ương ngạnh.
"Các ngươi đang bưng cái gì, thơm quá." Thiên Nguyệt Triệt ngửi ngửi hương thơm phức bay ra, động tác này trong mắt cung nữ tất nhiên càng thêm khả ái.
"Bẩm tiểu điện hạ, đây là Thư phi nương nương sai người chuẩn bị dược thang, mấy ngày liên tiếp khí trời không tốt, nương nương có chút khó thích ứng với khí hậu của bổn quốc, khẩu vị không ngon, nên đặc mệnh bảo dược thiện phòng dựa vào dược phổ, chưng dược thang này." Cung nữ cung kính trả lời.
Dược thang a, Thư phi kia không thú vị, vẫn là Trữ quý phi kia thú vị hơn nhiều, bất quá ngày thường hắn ít ra ngoài, thì coi là ra cửa cũng là từ Mạn La các đến Kim Long điện, cho nên hai tháng nay, chưa từng thấy qua nữ nhân này.
Ấn tượng lưu lại chỉ từ lần đầu nhìn thấy.
"Dược thang này là đặc biệt cho nữ nhân uống?" Tính toán trong lòng, Thiên Nguyệt Triệt tò mò hỏi.
"Cái này... Nô tỳ chưa từng nghe qua." Cung nữ không rõ trả lời.
Như vậy a... Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật gật đầu: "Mấy ngày nay phụ hoàng cũng ăn không ngon, dược thang này bổn điện hạ muốn mang đến cho phụ hoàng, nếu như Thư phi hỏi, các ngươi biết nói thế nào chứ?"
"Này... ?" Cung nữ lúng túng.
Thiên Nguyệt Triệt nhận lấy chén dược trong tay cung nữ, có chút nặng: "Nói đúng sự thực." Thiên Nguyệt Triệt hai tay bưng chén dược đi xa, trong lòng nói thầm, mẹ kiếp, thật nặng.
Bưng chén dược đi tới một chỗ trong đình viện, Thiên Nguyệt Triệt mở nắp, oa, dược hương, có chút thèm ăn cầm lấy thìa uống một ngụm.
"Hóa ra chủ tử cũng tham ăn như vậy, để thuộc hạ nhìn đã mắt." Thanh âm trêu chọc của Liệt La Đặc truyền đến.
"Di?" Thiên Nguyệt Triệt ngậm thìa quay đầu lại: "Không phải ngươi đi mua thêm dụng cụ sao, trở lại nhanh như vậy?" Nghe nói trong "Hắc điếm" kia có nhiều thứ đồ rất tốt, toàn bộ đều là đồ dành cho việc nấu ăn, nên Liệt La Đặc liền đi ra ngoài, lúc này mới đến mười giờ, sao trở về nhanh như vậy?
"Có tiền dễ làm việc, thuộc hạ thanh toán tiền, đồ tự nhiên sẽ tới tay, mới trở về lại thấy chủ tử lén lén lút lút đi đến bên này, tò mò nhìn xem, thấy được một màn thú vị như vậy." Liệt La Đặc đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt.
"Ngươi tới xem, hương vị rất thơm." Thiên Nguyệt Triệt đem chén dược đến trước mặt Liệt La Đặc, ý bảo hắn ngồi xuống một bên.
Hướng phía nhiệt khí, Liệt La Đặc ngửi ngửi: "Đều là chút dược thanh nhiệt, các loại tuyết liên, chủ tử đổi khẩu vị?" Không có gì dị trạng mới đưa chén dược đẩy tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.
" Chủ tử nhà ngươi, mỗi ngày được ngươi nuôi quá tốt, tiếp tục như vậy sẽ mập ra." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
"Mập ra? Có ý gì?" Cùng Thiên Nguyệt Triệt sống chung đã lâu, Liệt La Đặc phát hiện từ ngữ của hắn đặc biệt phong phú, nhưng cũng đặc biệt quái dị.
"Chính là ăn quá tốt, trôi qua quá hạnh phúc." Thiên Nguyệt Triệt hiếm khi thiện ý giải thích.
Liệt La Đặc như có chút suy nghĩ gật gật đầu: "Chủ tử, hôm nay thuộc hạ hồi cung, nghe nói khu phố ở phía đông đế đô sầm uất hẳn lên, tên là hắc nhai, nghe nói rất thú vị, không biết chủ tử có hứng thú đi xem một chút hay không?"
"Hắc nhai? Nghe nói? Ngươi đi quá hắc điếm, hắc điếm không ở hắc nhai cũng có chút kỳ quái?" Thiên Nguyệt Triệt ăn vài thìa thì để xuống, mắt hạnh híp lại, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Chủ tử minh giám, thuộc hạ cầm đồ vội vàng trở lại, cho nên..." Liệt La Đặc hắc hắc cười mấy tiếng, thiệt là, chủ tử không thể giả vờ ngu ngốc một chút sao? Đầu óc xoay chuyển quá nhanh.
Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy: "Ngươi nhìn bộ dáng của bổn điện hạ thích hợp sao?"
"Chủ tử, thuộc hạ còn nghe nói gần đây Nặc tổng quản đặt hàng một số tinh dầu hà thủ ô, dường như hiệu quả không tệ." Liệt La Đặc có chút xấu xa nói.
"Nga? Như thế nào là không tệ?" Mấy ngày nay mưa, tâm tình của hắn đang buồn bực, cũng không chú ý Nặc Kiệt, bất quá bây giờ nghĩ đến, gần đây Nặc Kiệt cũng là thường xuyên cố ý xuất hiện trước mặt hắn, có thể là muốn hấp dẫn hắn?
"Nghe nói dùng tinh dầu hà thủ ô bôi trên tóc, qua một thời gian ngắn rửa sạch, tóc sẽ biến thành đen, có thể duy trì nửa tháng."
"Thật sao? Đi." Hiệu quả giống như thuốc nhuộm của hiện đại, với mái tóc thủy phấn này, Thiên Nguyệt Triệt thấy cũng không có gì, nhưng ra khỏi hoàng cung lại khiến nhiều người chú ý.
"Chính là cái này?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong Mạn La các, cầm hộp đựng tinh dầu hà thủ ô, mở nắp, ngửi ngửi, nhưng không ngửi ra mùi vị gì.
"Thôi, thử một chút xem." Thiên Nguyệt Triệt đem tinh dầu hà thủ ô giao cho Liệt La Đặc.
Liệt La Đặc tiếp lấy tinh dầu hà thủ ô, cầm lược lên, vẽ loạn trên tóc Thiên Nguyệt Triệt, một giờ sau, mái tóc vốn thủy phấn sắc đã không còn, các sợi tóc đều nhiễm tinh dầu đen sáng bóng, cung nữ bưng nước ấm tới gội sạch.
Sau đó lại xoa thêm tinh dầu dưỡng tóc.
Hài lòng nhìn mình trong gương một lúc, Thiên Nguyệt Triệt có cảm giác trở lại thời hiện đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.