Quyển 5 - Chương 14: Đêm trước
Tử Sắc Mộc Ốc
16/03/2016
Thiên Nguyệt Triệt khôi phục trí nhớ và lực lượng của Quang Minh thần tử, cũng đại biểu cho chiến tranh với Tinh Linh hoàng bộc phát.
"Thần tử điện hạ." Lôi Lợi Tư có chút kích động nhìn Thiên Nguyệt Triệt, vẫn là khuôn mặt cũ, chỉ khác màu tóc và màu mắt, nhưng trong vô hình, cho mình áp lực rất lớn.
Hẳn là áp lực từ bản thân, vì biết người này là Quang Minh thần tử chuyển thế, Lôi Lợi Tư nghĩ thầm.
Thân ảnh mảnh khảnh của Thiên Nguyệt Triệt đứng nghiêm dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh thỉnh thoảng phiêu động theo gió, cả thiên địa, phảng phất chỉ vì một mình hắn mà tỏa sáng.
Nghe thấy thanh âm của Lôi Lợi Tư, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, nhu hòa trong phút chốc khiến Lôi Lợi Tư chấn động, khuôn mặt này vẫn non nớt như vậy, nhưng khí chất thành thục hơn trước mấy phần.
Cảm giác được mình nổi lên tâm tư khác, Lôi Lợi Tư nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt lấp lánh hữu thần.
"Có việc?" Không để ý hoặc không chú ý tâm tư Lôi Lợi Tư, Thiên Nguyệt Triệt nhẹ giọng hỏi.
"Không có... Chẳng qua là... ." Chỉ là cái gì cũng không có, ngày mai sẽ phải hồi thần tộc, hắn chỉ đột nhiên cảm thán.
"Về chuyện bổn điện sống lại, những người khác của Thần tộc có từng nhắc tới?" Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, hỏi.
"Không có." Lôi Lợi Tư lắc đầu, căn bản không kịp nói, liền bị Tinh Linh hoàng đả thương, sau đó đến nơi này.
"Vậy vĩnh viễn giữ bí mật đi." Thiên Nguyệt Triệt như cũ bình thản, nhưng ánh mắt chân thật đáng tin, "Nhớ cho kỹ cái gì cũng không xảy ra, ngươi coi như đến nhân tộc đi dạo một chuyến."
Lôi Lợi Tư cũng là người thông minh: "Lôi rõ ràng."
Lúc bốn phía lần nữa trở lại an tĩnh, Thiên Nguyệt Triệt trở nên lười nhác, mặc dù nói, hắn lựa chọn sống theo cách của Thiên Nguyệt Triệt, trí nhớ của Quang Minh thần tử đối với hắn mà nói, chẳng khác nào xem một bộ phim.
Nhưng cho dù chỉ là một bộ phim, cũng sẽ lưu lại cảm thán.
"Triệt nhi đang suy nghĩ ngày mai đối mặt Tinh Linh hoàng thế nào sao?" Thiên Nguyệt Thần cầm lấy ngoại bào phủ thêm cho Thiên Nguyệt Triệt, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch quá lớn, theo tính lười biếng của Thiên Nguyệt Triệt, tuyệt đối không thể nào lấy thêm áo.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt áp vào ngực Thiên Nguyệt Thần, "Ngươi biết rất rõ ràng không phải, ta không phải là Quang Minh thần tử, ta có được trí nhớ của hắn, có được lực lượng của hắn, chúng ta là một linh hồn, nhưng ta rất xác định ta không phải là hắn."
Thiên Nguyệt Triệt nói như đinh chém sắt.
"Vậy Triệt nhi phiền não cái gì?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi hỏi ngược lại.
Dựa lưng vào ngực y, lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhất thời cảm xúc rất nhiều, giống như đột nhiên tiếp nhận rất nhiều chuyện, phụ hoàng, đợi ngày mai chuyện của Tinh Linh hoàng xong xuôi, ta hai chúng ta diệt trừ trí nhớ kiếp trước được không?"
Thiên Nguyệt Triệt xoay người, ngẩng đầu nhìn nam nhân tóc trắng, đây là nam nhân có được lực lượng của Ám Dạ chi chủ, trong thiên địa ban ngày biến mất mới có đêm tối, cũng chỉ đêm tối biến mất mới có ban ngày, cho nên đêm tối và ban ngày là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, sự tồn tại của hai người trái ngược nhau. Tất cả đều cho rằng Quang Minh thần tử và Tinh Linh hoàng là linh hồn tinh khiết nhất thiên địa, nên lực lượng của bọn họ phải là mạnh nhất.
Nhưng bọn họ không chú ý rằng sự tồn tại của ngày đêm là chân lý, lực lượng của Quang mạnh bao nhiêu, lực lượng của Dạ cũng mạnh bấy nhiêu.
"Nếu không, liền theo Triệt nhi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt nhăn lại, chân chính khổ não, hắn không thích bị trí nhớ của Quang Minh thần tử dây dưa, mặc dù người kia cũng là hắn, nhưng hắn không thích, hắn không thích trong trí nhớ của Quang Minh thần tử đều tràn ngập bóng dáng phụ hoàng, một chút cũng không thích.
"Vì sao?" Thiên Nguyệt Thần thật không giải thích được, nhưng y biết, lời từ miệng Thiên Nguyệt Triệt thốt ra, không phải là đáp án cũng sẽ thành đáp án.
"Bởi vì, ta không muốn quên mất phụ hoàng kiếp trước." Ám Dạ chi chủ, nam nhân thanh nhã rồi lại phi thường hồn nhiên.
Từ trước đến giờ được cho là sự tồn tại cao ngạo và lạnh nhạt, lần đầu tiên nhìn thấy Quang Minh thần tử, tâm động.
Ta muốn ngươi, trong thiên địa có người dám nói như vậy, không phải là ta yêu ngươi, cũng không phải là ta thích ngươi, mà là ta muốn ngươi.
Ta muốn ngươi thắng được ta yêu ngươi, bởi vì yêu có một ngày sẽ hòa tan, mà nếu là vĩnh viễn, trong mắt Quang Minh thần tử cùng Ám Dạ chi chủ, đó là trân quý nhất, hai người tịch mịch dây dưa với nhau.
"Nguyên lai Triệt nhi đang ăn dấm." Thiên Nguyệt Thần rốt cục rõ ràng, sở dĩ tiểu tử biểu lộ nét mặt như vậy, là vì ăn dấm của mình kiếp trước.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh, "Phụ hoàng là của ta, phụ hoàng kiếp trước cũng là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ, ngay cả nằm mơ cũng không thể." Hai cánh tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền, đây là đang bảo vệ lãnh thổ, hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt phải cường thế.
"Đây không phải là người khác, Triệt nhi, mặc dù hắn là kiếp trước của ngươi, nhưng không thể nào phủ nhận đó là ngươi." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu thở dài, quả nhiên, không phải đáp án cũng thành đáp án.
"Không đúng không đúng không phải." Tiếng Thiên Nguyệt Triệt càng phát ra càng nặng, "Tuyệt đối không phải, ta là Thiên Nguyệt Triệt, phụ hoàng ... Thiên Nguyệt Triệt của phụ hoàng." Hắn mới không cần làm Quang Minh thần tử, hắn chỉ muốn làm Thiên Nguyệt Triệt của Thiên Nguyệt Thần.
Thỉnh thoảng vui vẻ có thể cười to, có thể tùy hứng, thỉnh thoảng không vui, có thể quật cường, có thể trương dương, thế giới của hắn chỉ có Thiên Nguyệt Thần, hắn thích tầm mắt của mình theo sau bóng dáng của y, hắn thích Thiên Nguyệt Thần nghiêm túc lúc xử lý quốc sự.
Hắn thích nét mặt bất dĩ nhưng ôn nhu của Thiên Nguyệt Thần khi mình tinh nghịch.
Hắn thích Thiên Nguyệt Thần lo lắng vì mình, quan tâm mình, thích đến không cách nào nói rõ, không cách nào diễn tả.
Tâm Thiên Nguyệt Thần chấn động, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui sướng, đã không chỉ là vui sướng, cũng là đồng dạng không thể dùng lời diễn tả.
"Thiên Nguyệt Thần cũng chỉ là Thiên Nguyệt Thần của Thiên Nguyệt Triệt." Đúng là, ở trong mắt bất cứ người nào, Thiên Nguyệt Thần là vương giả, là quốc quân, là tồn tại không thể lu mờ, không thể xâm phạm, chỉ có trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, y là phụ thân bình thường, nam nhân bình thường, ái nhân bình thường.
...
Bởi vì Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Địch Trạch, Da La Phất Lạp vẫn còn trong tay Tinh Linh hoàng, cho nên, dù Thiên Nguyệt Triệt không lo lắng, những người khác cũng chịu không được hắn không lo lắng.
Tại căn phòng dưới đất của Mạn La các, mọi người tập trung cùng nhau, không ai biết bọn họ đi Thần tộc, đang đợi bọn họ chính là cái gì.
Bất kể là Thiên Nguyệt Triệt hay là Thiên Nguyệt Thần, hay là năm người Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, dù trước kia bọn họ quen thuộc Thần tộc, nhưng ở kiếp này bọn họ quá mức xa lạ.
Thiên Nguyệt Thần phải rời khỏi, nhưng không biết mất bao lâu, Thiên Nguyệt đế quốc không thể một ngày không có chủ, lúc này Thiên Nguyệt Triệt đề nghị để cho Thiên Nguyệt Thiên Ngọc trở lại.
Ngày đó
"Thiên Nguyệt Thiên Ngọc?" Thiên Nguyệt Thần thật sự bất ngờ, hài tử kia trong ký ức của y cơ hồ là số lẻ, chân chính gặp hắn, là ngày Phàm Đa Mông (tên của tướng quân) tang phụ hồi đế đô.
Bên bờ Mạn La đế quốc có vô số nước nhỏ, thậm chí còn có một số quốc gia di động, những quốc gia di động đó thật ra là những bộ lạc không có chỗ ở cố định, mà thủ lĩnh của những bộ lạc đó có dã tâm không tầm thường.
Phàm Đa Mông là tướng quân trấn áp bộ lạc Hùng Ưng, vốn những bộ lạc kia rất an tĩnh, cho đến khi Phàm Đa Mông trở lại đế đô, bọn họ nhân lúc quân đội của Mạn La đế quốc vắng tướng quân, bắt đầu tiến công, ý đồ chiếm một phần thổ địa của Mạn La.
Vì bộ lạc Hùng Ưng sinh sống bên bờ sa mạc, cho nên thường xuyên có gió lốc, mà đối diện với bọn họ là bình nguyên nơi quân đội của Phàm Đa Mông hạ doanh trại, bởi thế bộ lạc Hùng Ưng thèm thuồng khối thổ địa phì nhiều nay đã lâu.
Phàm Đa Mông được gọi là anh hùng trên thảo nguyên, vì muốn đề phòng các bộ lạc đánh lén, mười mấy năm qua chẳng bao giờ trở lại kinh đô, trên thảo nguyên hỗn loạn, tướng lãnh chỉ huy phi thường trọng yếu.
Phụ tang, y không thể không chú ý hiếu nghĩa, nhưng bộ lạc Hùng Ưng đánh bất ngờ, khiến hắn trung hiếu khó chọn.
Lúc này Thiên Nguyệt Thiên Ngọc luôn ốm đau không được chú ý lại thỉnh chiến, cả triều văn võ nhìn thiếu niên được Thiên Nguyệt Triệt chiếu cố mấy năm qua đã cao lớn không ít, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng lưng lại thẳng tắp.
Mặt tái nhợt vì khẩn trương mà hiện đỏ ửng, khí chất tuấn tú, khi đó mọi người mới bừng tỉnh, nguyên lai Mạn La đế quốc còn có ngũ hoàng tử.
Thiên Nguyệt Thần do dự, Mạn La đế quốc không thiếu tướng quân, phái ai đi cũng tốt hơn Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nhưng Thiên Nguyệt Triệt lại lên tiếng.
Năm đó Thiên Nguyệt Triệt gần mười tuổi, nét mặt cuồng ngạo, khinh thường nhìn chúng thần đang phản đối, thanh âm lạnh lùng khiến người ta có cảm giác cận kề cái chết.
Thiên Nguyệt Triệt nói: "Cho dù ngũ ca chết trận sa trường, chết cũng là hài tử của Thiên Nguyệt gia, bổn điện biết, mấy vị muốn nói, mất chính là lãnh thổ của Mạn La đế quốc, bổn điện thực muốn cười to, Mạn La đế quốc nhân tài vô số, chẳng lẽ ngay cả bản lĩnh thu phục lãnh địa mấy vị đại nhân cũng không có sao?"
Thanh âm lạnh lùng, đạm bạc nói mấy câu, chúng thần sững sờ, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lắc đầu mỉm cười: "Nếu các vị đại nhân không có bản lĩnh này, dựa vào cái gì ngăn cản ngũ ca thỉnh chiến, nếu các vị đại nhân có bản lĩnh này, sao không bước lên thỉnh chiến, đây chính là khi quân chi tội; hoặc nếu đại nhân có bản lĩnh này, cần gì phải sợ ngũ ca sẽ thất bại, cùng lắm thì thu hồi lại lãnh thổ là được."
Cho nên, trước mặt chúng thần, Thiên Nguyệt Thần đồng ý, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc kích động không thôi, trong chớp mắt thần thái của thiếu niên tràn ngập tự tin.
Mặc dù trận chiến ấy, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc không thắng, nhưng đáng mừng chính là, đối phương cũng thương vong rất nhiều, cho nên hai quân tạm thời án binh bất động, lúc Thiên Nguyệt Thiên Ngọc dẫn dắt tướng sĩ trên thảo nguyên tử thủ, Phàm Đa Mông đã lặng lẽ trở về.
Người thắng lợi cuối cùng đã được dự tính trước, từ đó danh khí của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc dần dần lan xa.
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc hoàn thành xuất sắc mọi việc Thiên Nguyệt Thần giao, nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc cảm động muốn khóc, mặc dù cuộc sống trên thảo nguyên không phồn hoa như kinh đô, nhưng hắn cũng không tham giàu sang.
Hắn chẳng qua nhớ ơn lục đệ từng giúp đỡ hắn ở đây.
"Thần tử điện hạ." Lôi Lợi Tư có chút kích động nhìn Thiên Nguyệt Triệt, vẫn là khuôn mặt cũ, chỉ khác màu tóc và màu mắt, nhưng trong vô hình, cho mình áp lực rất lớn.
Hẳn là áp lực từ bản thân, vì biết người này là Quang Minh thần tử chuyển thế, Lôi Lợi Tư nghĩ thầm.
Thân ảnh mảnh khảnh của Thiên Nguyệt Triệt đứng nghiêm dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh thỉnh thoảng phiêu động theo gió, cả thiên địa, phảng phất chỉ vì một mình hắn mà tỏa sáng.
Nghe thấy thanh âm của Lôi Lợi Tư, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, nhu hòa trong phút chốc khiến Lôi Lợi Tư chấn động, khuôn mặt này vẫn non nớt như vậy, nhưng khí chất thành thục hơn trước mấy phần.
Cảm giác được mình nổi lên tâm tư khác, Lôi Lợi Tư nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt lấp lánh hữu thần.
"Có việc?" Không để ý hoặc không chú ý tâm tư Lôi Lợi Tư, Thiên Nguyệt Triệt nhẹ giọng hỏi.
"Không có... Chẳng qua là... ." Chỉ là cái gì cũng không có, ngày mai sẽ phải hồi thần tộc, hắn chỉ đột nhiên cảm thán.
"Về chuyện bổn điện sống lại, những người khác của Thần tộc có từng nhắc tới?" Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, hỏi.
"Không có." Lôi Lợi Tư lắc đầu, căn bản không kịp nói, liền bị Tinh Linh hoàng đả thương, sau đó đến nơi này.
"Vậy vĩnh viễn giữ bí mật đi." Thiên Nguyệt Triệt như cũ bình thản, nhưng ánh mắt chân thật đáng tin, "Nhớ cho kỹ cái gì cũng không xảy ra, ngươi coi như đến nhân tộc đi dạo một chuyến."
Lôi Lợi Tư cũng là người thông minh: "Lôi rõ ràng."
Lúc bốn phía lần nữa trở lại an tĩnh, Thiên Nguyệt Triệt trở nên lười nhác, mặc dù nói, hắn lựa chọn sống theo cách của Thiên Nguyệt Triệt, trí nhớ của Quang Minh thần tử đối với hắn mà nói, chẳng khác nào xem một bộ phim.
Nhưng cho dù chỉ là một bộ phim, cũng sẽ lưu lại cảm thán.
"Triệt nhi đang suy nghĩ ngày mai đối mặt Tinh Linh hoàng thế nào sao?" Thiên Nguyệt Thần cầm lấy ngoại bào phủ thêm cho Thiên Nguyệt Triệt, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch quá lớn, theo tính lười biếng của Thiên Nguyệt Triệt, tuyệt đối không thể nào lấy thêm áo.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt áp vào ngực Thiên Nguyệt Thần, "Ngươi biết rất rõ ràng không phải, ta không phải là Quang Minh thần tử, ta có được trí nhớ của hắn, có được lực lượng của hắn, chúng ta là một linh hồn, nhưng ta rất xác định ta không phải là hắn."
Thiên Nguyệt Triệt nói như đinh chém sắt.
"Vậy Triệt nhi phiền não cái gì?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi hỏi ngược lại.
Dựa lưng vào ngực y, lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhất thời cảm xúc rất nhiều, giống như đột nhiên tiếp nhận rất nhiều chuyện, phụ hoàng, đợi ngày mai chuyện của Tinh Linh hoàng xong xuôi, ta hai chúng ta diệt trừ trí nhớ kiếp trước được không?"
Thiên Nguyệt Triệt xoay người, ngẩng đầu nhìn nam nhân tóc trắng, đây là nam nhân có được lực lượng của Ám Dạ chi chủ, trong thiên địa ban ngày biến mất mới có đêm tối, cũng chỉ đêm tối biến mất mới có ban ngày, cho nên đêm tối và ban ngày là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, sự tồn tại của hai người trái ngược nhau. Tất cả đều cho rằng Quang Minh thần tử và Tinh Linh hoàng là linh hồn tinh khiết nhất thiên địa, nên lực lượng của bọn họ phải là mạnh nhất.
Nhưng bọn họ không chú ý rằng sự tồn tại của ngày đêm là chân lý, lực lượng của Quang mạnh bao nhiêu, lực lượng của Dạ cũng mạnh bấy nhiêu.
"Nếu không, liền theo Triệt nhi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt nhăn lại, chân chính khổ não, hắn không thích bị trí nhớ của Quang Minh thần tử dây dưa, mặc dù người kia cũng là hắn, nhưng hắn không thích, hắn không thích trong trí nhớ của Quang Minh thần tử đều tràn ngập bóng dáng phụ hoàng, một chút cũng không thích.
"Vì sao?" Thiên Nguyệt Thần thật không giải thích được, nhưng y biết, lời từ miệng Thiên Nguyệt Triệt thốt ra, không phải là đáp án cũng sẽ thành đáp án.
"Bởi vì, ta không muốn quên mất phụ hoàng kiếp trước." Ám Dạ chi chủ, nam nhân thanh nhã rồi lại phi thường hồn nhiên.
Từ trước đến giờ được cho là sự tồn tại cao ngạo và lạnh nhạt, lần đầu tiên nhìn thấy Quang Minh thần tử, tâm động.
Ta muốn ngươi, trong thiên địa có người dám nói như vậy, không phải là ta yêu ngươi, cũng không phải là ta thích ngươi, mà là ta muốn ngươi.
Ta muốn ngươi thắng được ta yêu ngươi, bởi vì yêu có một ngày sẽ hòa tan, mà nếu là vĩnh viễn, trong mắt Quang Minh thần tử cùng Ám Dạ chi chủ, đó là trân quý nhất, hai người tịch mịch dây dưa với nhau.
"Nguyên lai Triệt nhi đang ăn dấm." Thiên Nguyệt Thần rốt cục rõ ràng, sở dĩ tiểu tử biểu lộ nét mặt như vậy, là vì ăn dấm của mình kiếp trước.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh, "Phụ hoàng là của ta, phụ hoàng kiếp trước cũng là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ, ngay cả nằm mơ cũng không thể." Hai cánh tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền, đây là đang bảo vệ lãnh thổ, hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt phải cường thế.
"Đây không phải là người khác, Triệt nhi, mặc dù hắn là kiếp trước của ngươi, nhưng không thể nào phủ nhận đó là ngươi." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu thở dài, quả nhiên, không phải đáp án cũng thành đáp án.
"Không đúng không đúng không phải." Tiếng Thiên Nguyệt Triệt càng phát ra càng nặng, "Tuyệt đối không phải, ta là Thiên Nguyệt Triệt, phụ hoàng ... Thiên Nguyệt Triệt của phụ hoàng." Hắn mới không cần làm Quang Minh thần tử, hắn chỉ muốn làm Thiên Nguyệt Triệt của Thiên Nguyệt Thần.
Thỉnh thoảng vui vẻ có thể cười to, có thể tùy hứng, thỉnh thoảng không vui, có thể quật cường, có thể trương dương, thế giới của hắn chỉ có Thiên Nguyệt Thần, hắn thích tầm mắt của mình theo sau bóng dáng của y, hắn thích Thiên Nguyệt Thần nghiêm túc lúc xử lý quốc sự.
Hắn thích nét mặt bất dĩ nhưng ôn nhu của Thiên Nguyệt Thần khi mình tinh nghịch.
Hắn thích Thiên Nguyệt Thần lo lắng vì mình, quan tâm mình, thích đến không cách nào nói rõ, không cách nào diễn tả.
Tâm Thiên Nguyệt Thần chấn động, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui sướng, đã không chỉ là vui sướng, cũng là đồng dạng không thể dùng lời diễn tả.
"Thiên Nguyệt Thần cũng chỉ là Thiên Nguyệt Thần của Thiên Nguyệt Triệt." Đúng là, ở trong mắt bất cứ người nào, Thiên Nguyệt Thần là vương giả, là quốc quân, là tồn tại không thể lu mờ, không thể xâm phạm, chỉ có trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, y là phụ thân bình thường, nam nhân bình thường, ái nhân bình thường.
...
Bởi vì Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Địch Trạch, Da La Phất Lạp vẫn còn trong tay Tinh Linh hoàng, cho nên, dù Thiên Nguyệt Triệt không lo lắng, những người khác cũng chịu không được hắn không lo lắng.
Tại căn phòng dưới đất của Mạn La các, mọi người tập trung cùng nhau, không ai biết bọn họ đi Thần tộc, đang đợi bọn họ chính là cái gì.
Bất kể là Thiên Nguyệt Triệt hay là Thiên Nguyệt Thần, hay là năm người Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, dù trước kia bọn họ quen thuộc Thần tộc, nhưng ở kiếp này bọn họ quá mức xa lạ.
Thiên Nguyệt Thần phải rời khỏi, nhưng không biết mất bao lâu, Thiên Nguyệt đế quốc không thể một ngày không có chủ, lúc này Thiên Nguyệt Triệt đề nghị để cho Thiên Nguyệt Thiên Ngọc trở lại.
Ngày đó
"Thiên Nguyệt Thiên Ngọc?" Thiên Nguyệt Thần thật sự bất ngờ, hài tử kia trong ký ức của y cơ hồ là số lẻ, chân chính gặp hắn, là ngày Phàm Đa Mông (tên của tướng quân) tang phụ hồi đế đô.
Bên bờ Mạn La đế quốc có vô số nước nhỏ, thậm chí còn có một số quốc gia di động, những quốc gia di động đó thật ra là những bộ lạc không có chỗ ở cố định, mà thủ lĩnh của những bộ lạc đó có dã tâm không tầm thường.
Phàm Đa Mông là tướng quân trấn áp bộ lạc Hùng Ưng, vốn những bộ lạc kia rất an tĩnh, cho đến khi Phàm Đa Mông trở lại đế đô, bọn họ nhân lúc quân đội của Mạn La đế quốc vắng tướng quân, bắt đầu tiến công, ý đồ chiếm một phần thổ địa của Mạn La.
Vì bộ lạc Hùng Ưng sinh sống bên bờ sa mạc, cho nên thường xuyên có gió lốc, mà đối diện với bọn họ là bình nguyên nơi quân đội của Phàm Đa Mông hạ doanh trại, bởi thế bộ lạc Hùng Ưng thèm thuồng khối thổ địa phì nhiều nay đã lâu.
Phàm Đa Mông được gọi là anh hùng trên thảo nguyên, vì muốn đề phòng các bộ lạc đánh lén, mười mấy năm qua chẳng bao giờ trở lại kinh đô, trên thảo nguyên hỗn loạn, tướng lãnh chỉ huy phi thường trọng yếu.
Phụ tang, y không thể không chú ý hiếu nghĩa, nhưng bộ lạc Hùng Ưng đánh bất ngờ, khiến hắn trung hiếu khó chọn.
Lúc này Thiên Nguyệt Thiên Ngọc luôn ốm đau không được chú ý lại thỉnh chiến, cả triều văn võ nhìn thiếu niên được Thiên Nguyệt Triệt chiếu cố mấy năm qua đã cao lớn không ít, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng lưng lại thẳng tắp.
Mặt tái nhợt vì khẩn trương mà hiện đỏ ửng, khí chất tuấn tú, khi đó mọi người mới bừng tỉnh, nguyên lai Mạn La đế quốc còn có ngũ hoàng tử.
Thiên Nguyệt Thần do dự, Mạn La đế quốc không thiếu tướng quân, phái ai đi cũng tốt hơn Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nhưng Thiên Nguyệt Triệt lại lên tiếng.
Năm đó Thiên Nguyệt Triệt gần mười tuổi, nét mặt cuồng ngạo, khinh thường nhìn chúng thần đang phản đối, thanh âm lạnh lùng khiến người ta có cảm giác cận kề cái chết.
Thiên Nguyệt Triệt nói: "Cho dù ngũ ca chết trận sa trường, chết cũng là hài tử của Thiên Nguyệt gia, bổn điện biết, mấy vị muốn nói, mất chính là lãnh thổ của Mạn La đế quốc, bổn điện thực muốn cười to, Mạn La đế quốc nhân tài vô số, chẳng lẽ ngay cả bản lĩnh thu phục lãnh địa mấy vị đại nhân cũng không có sao?"
Thanh âm lạnh lùng, đạm bạc nói mấy câu, chúng thần sững sờ, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lắc đầu mỉm cười: "Nếu các vị đại nhân không có bản lĩnh này, dựa vào cái gì ngăn cản ngũ ca thỉnh chiến, nếu các vị đại nhân có bản lĩnh này, sao không bước lên thỉnh chiến, đây chính là khi quân chi tội; hoặc nếu đại nhân có bản lĩnh này, cần gì phải sợ ngũ ca sẽ thất bại, cùng lắm thì thu hồi lại lãnh thổ là được."
Cho nên, trước mặt chúng thần, Thiên Nguyệt Thần đồng ý, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc kích động không thôi, trong chớp mắt thần thái của thiếu niên tràn ngập tự tin.
Mặc dù trận chiến ấy, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc không thắng, nhưng đáng mừng chính là, đối phương cũng thương vong rất nhiều, cho nên hai quân tạm thời án binh bất động, lúc Thiên Nguyệt Thiên Ngọc dẫn dắt tướng sĩ trên thảo nguyên tử thủ, Phàm Đa Mông đã lặng lẽ trở về.
Người thắng lợi cuối cùng đã được dự tính trước, từ đó danh khí của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc dần dần lan xa.
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc hoàn thành xuất sắc mọi việc Thiên Nguyệt Thần giao, nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc cảm động muốn khóc, mặc dù cuộc sống trên thảo nguyên không phồn hoa như kinh đô, nhưng hắn cũng không tham giàu sang.
Hắn chẳng qua nhớ ơn lục đệ từng giúp đỡ hắn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.