Quyển 3 - Chương 52: Lời hứa
Tử Sắc Mộc Ốc
16/03/2016
Ngươi không muốn chết, không phải sao?
Thanh âm trầm thấp của nam nhân liên tục quanh quẩn bên tai, nàng muốn mở miệng, nhưng phảng phất có thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
Thiên Nguyệt Thần đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước mặt Hoàng quý phi, mỗi một bước của y đều ưu nhã như vậy, nam nhân này trời sinh cao quý cùng tà mị.
Ngồi xổm người xuống, tay phải nâng cằm Hoàng quý phi, trong mắt là nồng đậm cười nhạo, "Nếu như ngươi muốn chết, sẽ không bảo nhi tử của ngươi trở về Mạn La, ngươi muốn kéo hắn xuống nước cùng ngươi sao?"
Hoàng quý phi thở hổn hển, toàn thân như đóng băng, thanh âm lại càng run rẩy, "Bệ hạ, Kỳ nhi không biết chuyện, Kỳ nhi vô tội, hắn là thân sinh nhi tử (con trai ruột) của ngài."
Ha ha...
Buông tay nâng cằm Hoàng quý phi ra, rút khăn lụa xoa xoa tay, khăn lụa bay xuống phủ lên tay Hoàng quý phi, Thiên Nguyệt Thần lại ngồi trên ghế, hai chân thon dài bắt chéo, một tay chống cằm, "Ngươi cho là trẫm sẽ quan tâm hắn có phải nhi tử của trẫm hay không sao?"
Nhi tử, nếu như y muốn còn sợ không có sao?
Huống chi y đã có nhi tử bảo bối, những nhi tử khác đối với y mà nói, đều là thùng rỗng kêu to, "Nếu như năm đó tam hoàng tử không chết yểu, có lẽ trẫm sẽ không hoài nghi ngươi, nhưng ái phi a, hoàng tử chết yểu là đại sự, ngươi cho là hậu cung này do ngươi làm chủ sao?"
"Bệ hạ..." Hoàng quý phi chỉ có thể khóc, trừ khóc nàng chỉ có thể khóc.
"Lúc trẫm xét xử màn hí khúc này, trẫm cũng yên lặng, chết yểu thì chết yểu, nếu như tám năm trước hắn không xuất hiện trước mặt Triệt nhi, trẫm cũng không quan tâm, chẳng qua là hết lần này tới lần khác xuất hiện, ái phi a, trẫm nên trách số mệnh ngươi không tốt, hay nên trách hài tử kia mệnh quá lớn." Mặc dù Liệt La Đặc xuất hiện không phải là cố ý, nhưng Thiên Nguyệt Thần sẽ không để một người có thân phận không rõ ở lại bên người Thiên Nguyệt Triệt.
Lúc Liệt La Đặc nói ra thân phận của mình, y liền cho người điều tra chuyện Hồi Giác gia, buồn cười chính là ám vệ báo lại, Liệt La Đặc là hài tử Hồi Giác lão gia tử nhặt được.
Hơn nữa hắn còn là hài tử do nữ nhân trước mặt này sinh ra.
Nghĩ đến hảo hí (vở kịch hay), Thiên Nguyệt Thần liền để Liệt La Đặc ở lại bên người bảo bối của y, dù sao trù nghệ của hắn đúng là thượng vị.
Nhìn nữ nhân trước mắt khóc hoa lê đẫm mưa, trong mắt Thiên Nguyệt Thần chỉ là chán ghét, y không thích nước mắt của nữ nhân, hoặc là nói nước mắt của ai cũng không có được tâm y.
"Thôi, trẫm cũng không làm lớn chuyện, nói ra trẫm cũng không vẻ vang gì, nhưng hậu cung không có chỗ cho ngươi dung thân, ngươi nên giác ngộ, từ lúc ngươi bước lên giường nam nhân kia liền nên giác ngộ."
"Bệ hạ... Bệ hạ không giết nô tì?" Hoàng quý phi không tin, nàng biết đế vương lãnh khốc vô tình, nhưng không ngờ đế vương cư nhiên bỏ qua cho nàng.
"Ngươi nên cám ơn hài tử bị ngươi vứt bỏ a." Thiên Nguyệt Thần mỉm cười, đi ra đại sảnh.
"Là bởi vì hắn sao? Phía sau truyền đến nghi vấn của nữ nhân.
Cước bộ dừng lại, trở tay "Ba " một tiếng, trên gương mặt nữ nhân có năm dấu tay thật sâu, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, bóng dáng ở cửa di động trong phút chốc.
Giẫm lên ngực nữ nhân, "Có lẽ trẫm nên giết ngươi."
Mục mâu hài hước đã tràn ngập sát khí, lúc này Thiên Nguyệt Thần như ma quỷ âm hàn, khiến Hoàng quý phi hối hận đã nói một câu nói kia, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu hồi.
Nam nhân này... Thật sự... Thật sự...
"Nhớ kỹ, nếu trẫm muốn giết ngươi, chân trời góc biển, ai cũng không lưu được ngươi." Thu hồi chân, bóng dáng biến mất ở đại sảnh.
Hoàng quý phi toàn thân tê liệt ngã trên mặt đất, cảm giác gì cũng không có.
"Ta thế nào cũng không ngờ thân sinh mẫu thân của ta có thân phận cao quý như vậy." Thanh âm nam tử bình thản trần thuật sự thật, nhưng người khác nghe vào lại có cảm giác hắn đang cười nhạo.
Liệt La Đặc đi tới trước mặt Hoàng quý phi, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú nữ nhân đã không còn vẻ đoan trang và ung dung trước mắt, "Càng không ngờ ngươi cư nhiên có tâm địa rắn rết, rốt cuộc là mệnh ta chưa đến tuyệt lộ, hay mệnh ngươi có kiếp số?"
Không mang theo bất kỳ nhu tình nào đỡ nữ nhân trên mặt đất dậy, vì nàng rót một ly trà nóng, tùy ý ngồi ở một bên.
Nữ nhân tiếp lấy trà từ tay Liệt La Đặc, từng miếng từng miếng uống xuống, ánh mắt chậm rãi phiêu hướng phương xa, "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta còn là tiểu thư Tả Lạp gia tộc, hắn là lão bản tiệm trà. Hắn phong độ nhanh nhẹn, tao nhã hữu lễ, ta thật sự rất thích hắn, hắn nói ta như ngân nhĩ, trong sáng, từ đó về sau ta thích trà ngân nhĩ.
Có lẽ rất nhiều chuyện u tối là do số kiếp, thân phận của ta khiến ta không thể tự do lựa chọn vị hôn phu, mà thân phận của hắn lại càng không thể làm rể nhà ta.
Nhưng loại lén lén lút lút này như mê dược khiến ta không cách nào tự kiềm chế, cho đến khi gặp bệ hạ.
Y đem đến cho ta rung động vượt xa nam tử trong veo như trà kia."
Liệt La Đặc nghe, không mở miệng, bởi vì hắn biết nữ nhân đang nói chuyện xưa của nàng, Thiên Nguyệt Thần, hắn đương nhiên biết sức quyến rũ của Thiên Nguyệt Thần, ngoại trừ thân phận đế vương, bản thân y cũng có một loại khí chất khiến người khác trầm mê.
"Ta bắt đầu như si như mê vì bệ hạ, cảm giác điên cuồng cơ hồ khiến ta quên hắn, ngươi có lẽ không hiểu, bệ hạ có loại năng lực như vậy, có thể khiến mọi nữ nhân cam nguyện thần phục y, so với hắn, ta càng thêm thích bệ hạ, muốn nắm lấy bệ hạ.
Cho nên ta gả cho bệ hạ, giống như rất nhiều nữ nhân khác, ta đi vào tòa thành đẹp đẽ nhất, nhưng công chúa cùng vương tử không nhất định sẽ sống hạnh phúc, đặc biệt vương tử kia còn là đế vương của một nước.
Năm ấy ta hồi gia thăm người thân, lần nữa gặp hắn, khi đó ta mới hiểu, hóa ra hắn một mực chờ ta, một người là nam nhân ngươi không cách nào nắm trong tay, một người là nam nhân đối với ngươi tình hữu độc chung (tình yêu duy nhất), khi đó ta mới hiểu được, ta có bao nhiều sai lầm.
Nam nhân và nữ nhân chính là như vậy, lúc động tình, có một số việc thường không cách nào điều khiển, việc nên phát sinh cứ như vậy xảy ra. Hồi cung, có ngươi cũng là ngoài dự liệu của ta, song ta không cách nào xác định ngươi là nhi tử của bệ hạ, hay là của hắn?
Cho đến khí sinh ngươi, ta nhìn thấy trên ngực trái của ngươi có ấn ký hồng sắc, ta luống cuống, bởi vì ngày đó ta cũng thấy ấn ký này trên ngực trái của hắn.
Sinh tử của ngươi đã không phải do ta quyết định, nếu để bệ hạ biết thân thế của ngươi, đến lúc đó Tả Lạp gia tộc tội ngập đầu, không chỉ là ta và Kỳ nhi, tất cả mọi người sẽ chết, ta hiểu rất rõ tính cách của bệ hạ, y sẽ không bởi vì ta sinh Kỳ nhi mà nương tay.
Nhi tử trong mắt y thật ra không là cái gì, miễn là không chạm đến hoàng quyền của y... Không... Có lẽ có một ngoại lệ, người đó là ngoại lệ duy nhất, là ngoại lệ duy nhất của bệ hạ."
"Đủ rồi, ngươi nghỉ ngơi đi." Liệt La Đặc không muốn tiếp tục nghe, đủ rồi, ít nhất biết thân thế của mình, vậy thì đủ rồi.
"Không, không đủ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao lúc đầu ta nhẫn tâm giết ngươi sao?" Lời nói của Hoàng quý phi thành công làm Liệt La Đặc dừng cước bộ.
Không thèm để ý, rõ ràng tự nói với mình không thèm để ý, nhưng ... Vẫn xoay người .
Hoàng quý phi thấy Liệt La Đặc xoay người, lảo đảo từ trên ghế đứng lên, cước bộ không yên đi tới trước mặt Liệt La Đặc, run rẩy vươn tay chạm vào mặt Liệt La Đặc, "Cũng đã lớn như vậy, lớn như vậy , ha hả... Khuôn mặt này... Khuôn mặt này thật giống hắn, tại sao ngươi phải trở lại... Nếu còn sống tại sao phải trở lại..."
Liệt La Đặc không chút thay đổi nhìn Hoàng quý phi, tùy ý để tay nàng vuốt ve trên mặt mình.
"Ta lúc ấy thật sự bảo người ta giết ngươi, vì giữ mình, vì giữ Tả Lạp gia tộc, ta tận mắt nhìn ngươi đoạn khí trước mặt ta."
Thân thể run lên, Liệt La Đặc nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng không cảm giác được đau đớn, đây là loại cảm giác gì, là băng hàn thấu xương sao?
"Nhưng ngươi vẫn trở về... Vẫn trở về..."
"Ngươi biết tại sao ta không chết chứ?" Liệt La Đặc lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt, mở bàn tay trái ra, một hạt châu thanh lục sắc xuất hiện trước mắt hắn.
Hạt châu thanh lục sắc phát ra năng lượng, hạt châu này, là người của Tả Lạp gia tộc hiển nhiên sẽ hiểu, là mộc linh châu, chỉ có người thừa kế Tả Lạp gia tộc mới có thể nắm trong tay mộc linh châu.
"Ngươi... Ngươi..." Thân thể lần nữa tê liệt ngã xuống mặt đất, hóa ra, hết thảy đều là vận mệnh.
Kim Long điện
Thiên Nguyệt Thần trở lại điện, bên trong có cảm giác nguy hiểm dày đặc, đi tới vị trí thuộc về y, mắt phượng nhảy lên, nhưng không thấy tung tích cái ghế.
Tiểu đông tây sinh khí?
"Triệt nhi." Đợi Nặc Kiệt đưa cái ghế đến, Thiên Nguyệt Thần khoát tay bảo bọn họ lui ra.
Thiên Nguyệt Triệt để đũa xuống, kéo tay bị nam nhân nắm lấy về, "Ta có bệnh khiết phích." Chưa từng nhìn nam nhân một cái, sau đó lại tiếp tục dùng thiện.
Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, sau đó cũng cầm lấy chiếc đũa dùng thiện, nhưng có người dường như không biết lúc này cầm lấy chiếc đũa, lại phát hiện chiếc đũa gãy, chiếc đũa chặt đứt coi như xong, đành sai người đổi lại một đôi.
Ba ...
Thiên Nguyệt Triệt để đũa xuống bàn, "Ta ăn no." Hừ lạnh, vừa nghe cũng biết là hài tử đang nháo với gia trưởng.
Duỗi tay ra đem tiểu đông tây kéo trở về, Thiên Nguyệt Thần biết, nếu như y không kiên nhẫn giải thích, thì chính y sẽ chịu thiệt thòi, "Ăn dấm ?"
Thiên Nguyệt Triệt xoay người, hai tay ôm ngực, đem Thiên Nguyệt Thần từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, sau đó dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực của y, "Bổn điện hạ nói lại lần nữa xem, ta ghét nhất ăn dấm."
Phì...
Tiếng cười trầm thấp của nam nhân rất không nể tình mà nhả ra, kéo tay Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhéo khuôn mặt của hắn, "Trong mắt của ta, cả khuôn mặt ngươi đều viết, ta ăn dấm."
"Hừ." Dùng lỗ mũi hừ lạnh, xấu hổ quay đầu.
"Chẳng qua là đi xử lý chuyện Liệt La Đặc, vị chua đã truyền khắp Kim Long điện ." Ôm lấy hắn, để hắn ngồi trên đùi của mình, Thiên Nguyệt Thần vừa dùng bữa vừa giải thích.
"Hừ, còn chưa truyền toàn bộ hoàng cung đâu." Thiên Nguyệt Triệt xem thường.
Thiên Nguyệt Thần kẹp lên một món ăn uy Thiên Nguyệt Triệt, "Ta bảo nàng rời khỏi hoàng cung?"
"Cái gì?" Miệng phối hợp mở ra, món ăn vào miệng, Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu nhìn hướng Thiên Nguyệt Thần, về chuyện này hắn không biết rõ.
"Chuyện là như vậy ..." Giải thích mặc dù phiền toái, nhưng không giải thích càng thêm phiền toái, Thiên Nguyệt Thần đem sự tình nói một lần từ đầu tới cuối.
"Cho nên nữ nhân kia hợp tác với Hồi Giác Khinh Liệt, bảo Hồi Giác Khinh Liệt động thủ giết Liệt La Đặc, mà bên này thì bảo thành quản Phỉ Bỉ Na thành kéo dài thời gian của ta?" Thật độc ác a, là thân sinh nhi tử của mình, nhưng vẫn hạ thủ tàn nhẫn như vậy, "Nếu như không phải Hồi Giác Khinh Liệt muốn có bí quyết thực thần từ Liệt La Đặc, nên không hạ độc thủ, nếu không phải là ta vượt ngục đi suốt đêm đến đó, không phải Liệt La Đặc đã chết sao?"
"Có lẽ đúng, có lẽ không đúng." Thiên Nguyệt Thần trả lời nước đôi.
"Uh, có lẽ đúng, có lẽ không đúng." Thiên Nguyệt Triệt nghĩ chuyện mộc linh châu, phụ họa: "Vậy tại sao ngươi không giết nàng, nàng cắm sừng ngươi." Thiên Nguyệt Triệt vươn tay sờ sờ đầu Thiên Nguyệt Thần, sau đó cười ha ha: "Ta cũng thấy được, đỉnh đầu lớn như vậy."
Thiên Nguyệt Thần để đũa xuống, hai tay vòng quanh eo Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu thâm thúy nghiêm túc nhìn hắn.
Thiên Nguyệt Triệt thu liễm nụ cười, giật mình, "Bởi vì ta?"
Thiên Nguyệt Thần không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, "Ủy khuất ngươi." Hai chữ ủy khuất nói xong, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy không thôi.
Ách? Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được, nhưng mắt tựa hồ có chút toan sáp.
"Triệt nhi, nếu ngươi muốn, trẫm sẽ cho ngươi hết thảy, duy chỉ có hậu cung, trẫm cần thời gian." Thiên Nguyệt Thần ghé vào bên tai Thiên Nguyệt Triệt, trầm giọng nói.
Nước mắt chảy xuống, Thiên Nguyệt Triệt đưa tay ôm lấy bả vai nam nhân, "Phụ hoàng, Triệt nhi có ngươi, kiếp này cũng đủ."
Thanh âm trầm thấp của nam nhân liên tục quanh quẩn bên tai, nàng muốn mở miệng, nhưng phảng phất có thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
Thiên Nguyệt Thần đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước mặt Hoàng quý phi, mỗi một bước của y đều ưu nhã như vậy, nam nhân này trời sinh cao quý cùng tà mị.
Ngồi xổm người xuống, tay phải nâng cằm Hoàng quý phi, trong mắt là nồng đậm cười nhạo, "Nếu như ngươi muốn chết, sẽ không bảo nhi tử của ngươi trở về Mạn La, ngươi muốn kéo hắn xuống nước cùng ngươi sao?"
Hoàng quý phi thở hổn hển, toàn thân như đóng băng, thanh âm lại càng run rẩy, "Bệ hạ, Kỳ nhi không biết chuyện, Kỳ nhi vô tội, hắn là thân sinh nhi tử (con trai ruột) của ngài."
Ha ha...
Buông tay nâng cằm Hoàng quý phi ra, rút khăn lụa xoa xoa tay, khăn lụa bay xuống phủ lên tay Hoàng quý phi, Thiên Nguyệt Thần lại ngồi trên ghế, hai chân thon dài bắt chéo, một tay chống cằm, "Ngươi cho là trẫm sẽ quan tâm hắn có phải nhi tử của trẫm hay không sao?"
Nhi tử, nếu như y muốn còn sợ không có sao?
Huống chi y đã có nhi tử bảo bối, những nhi tử khác đối với y mà nói, đều là thùng rỗng kêu to, "Nếu như năm đó tam hoàng tử không chết yểu, có lẽ trẫm sẽ không hoài nghi ngươi, nhưng ái phi a, hoàng tử chết yểu là đại sự, ngươi cho là hậu cung này do ngươi làm chủ sao?"
"Bệ hạ..." Hoàng quý phi chỉ có thể khóc, trừ khóc nàng chỉ có thể khóc.
"Lúc trẫm xét xử màn hí khúc này, trẫm cũng yên lặng, chết yểu thì chết yểu, nếu như tám năm trước hắn không xuất hiện trước mặt Triệt nhi, trẫm cũng không quan tâm, chẳng qua là hết lần này tới lần khác xuất hiện, ái phi a, trẫm nên trách số mệnh ngươi không tốt, hay nên trách hài tử kia mệnh quá lớn." Mặc dù Liệt La Đặc xuất hiện không phải là cố ý, nhưng Thiên Nguyệt Thần sẽ không để một người có thân phận không rõ ở lại bên người Thiên Nguyệt Triệt.
Lúc Liệt La Đặc nói ra thân phận của mình, y liền cho người điều tra chuyện Hồi Giác gia, buồn cười chính là ám vệ báo lại, Liệt La Đặc là hài tử Hồi Giác lão gia tử nhặt được.
Hơn nữa hắn còn là hài tử do nữ nhân trước mặt này sinh ra.
Nghĩ đến hảo hí (vở kịch hay), Thiên Nguyệt Thần liền để Liệt La Đặc ở lại bên người bảo bối của y, dù sao trù nghệ của hắn đúng là thượng vị.
Nhìn nữ nhân trước mắt khóc hoa lê đẫm mưa, trong mắt Thiên Nguyệt Thần chỉ là chán ghét, y không thích nước mắt của nữ nhân, hoặc là nói nước mắt của ai cũng không có được tâm y.
"Thôi, trẫm cũng không làm lớn chuyện, nói ra trẫm cũng không vẻ vang gì, nhưng hậu cung không có chỗ cho ngươi dung thân, ngươi nên giác ngộ, từ lúc ngươi bước lên giường nam nhân kia liền nên giác ngộ."
"Bệ hạ... Bệ hạ không giết nô tì?" Hoàng quý phi không tin, nàng biết đế vương lãnh khốc vô tình, nhưng không ngờ đế vương cư nhiên bỏ qua cho nàng.
"Ngươi nên cám ơn hài tử bị ngươi vứt bỏ a." Thiên Nguyệt Thần mỉm cười, đi ra đại sảnh.
"Là bởi vì hắn sao? Phía sau truyền đến nghi vấn của nữ nhân.
Cước bộ dừng lại, trở tay "Ba " một tiếng, trên gương mặt nữ nhân có năm dấu tay thật sâu, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, bóng dáng ở cửa di động trong phút chốc.
Giẫm lên ngực nữ nhân, "Có lẽ trẫm nên giết ngươi."
Mục mâu hài hước đã tràn ngập sát khí, lúc này Thiên Nguyệt Thần như ma quỷ âm hàn, khiến Hoàng quý phi hối hận đã nói một câu nói kia, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu hồi.
Nam nhân này... Thật sự... Thật sự...
"Nhớ kỹ, nếu trẫm muốn giết ngươi, chân trời góc biển, ai cũng không lưu được ngươi." Thu hồi chân, bóng dáng biến mất ở đại sảnh.
Hoàng quý phi toàn thân tê liệt ngã trên mặt đất, cảm giác gì cũng không có.
"Ta thế nào cũng không ngờ thân sinh mẫu thân của ta có thân phận cao quý như vậy." Thanh âm nam tử bình thản trần thuật sự thật, nhưng người khác nghe vào lại có cảm giác hắn đang cười nhạo.
Liệt La Đặc đi tới trước mặt Hoàng quý phi, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú nữ nhân đã không còn vẻ đoan trang và ung dung trước mắt, "Càng không ngờ ngươi cư nhiên có tâm địa rắn rết, rốt cuộc là mệnh ta chưa đến tuyệt lộ, hay mệnh ngươi có kiếp số?"
Không mang theo bất kỳ nhu tình nào đỡ nữ nhân trên mặt đất dậy, vì nàng rót một ly trà nóng, tùy ý ngồi ở một bên.
Nữ nhân tiếp lấy trà từ tay Liệt La Đặc, từng miếng từng miếng uống xuống, ánh mắt chậm rãi phiêu hướng phương xa, "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta còn là tiểu thư Tả Lạp gia tộc, hắn là lão bản tiệm trà. Hắn phong độ nhanh nhẹn, tao nhã hữu lễ, ta thật sự rất thích hắn, hắn nói ta như ngân nhĩ, trong sáng, từ đó về sau ta thích trà ngân nhĩ.
Có lẽ rất nhiều chuyện u tối là do số kiếp, thân phận của ta khiến ta không thể tự do lựa chọn vị hôn phu, mà thân phận của hắn lại càng không thể làm rể nhà ta.
Nhưng loại lén lén lút lút này như mê dược khiến ta không cách nào tự kiềm chế, cho đến khi gặp bệ hạ.
Y đem đến cho ta rung động vượt xa nam tử trong veo như trà kia."
Liệt La Đặc nghe, không mở miệng, bởi vì hắn biết nữ nhân đang nói chuyện xưa của nàng, Thiên Nguyệt Thần, hắn đương nhiên biết sức quyến rũ của Thiên Nguyệt Thần, ngoại trừ thân phận đế vương, bản thân y cũng có một loại khí chất khiến người khác trầm mê.
"Ta bắt đầu như si như mê vì bệ hạ, cảm giác điên cuồng cơ hồ khiến ta quên hắn, ngươi có lẽ không hiểu, bệ hạ có loại năng lực như vậy, có thể khiến mọi nữ nhân cam nguyện thần phục y, so với hắn, ta càng thêm thích bệ hạ, muốn nắm lấy bệ hạ.
Cho nên ta gả cho bệ hạ, giống như rất nhiều nữ nhân khác, ta đi vào tòa thành đẹp đẽ nhất, nhưng công chúa cùng vương tử không nhất định sẽ sống hạnh phúc, đặc biệt vương tử kia còn là đế vương của một nước.
Năm ấy ta hồi gia thăm người thân, lần nữa gặp hắn, khi đó ta mới hiểu, hóa ra hắn một mực chờ ta, một người là nam nhân ngươi không cách nào nắm trong tay, một người là nam nhân đối với ngươi tình hữu độc chung (tình yêu duy nhất), khi đó ta mới hiểu được, ta có bao nhiều sai lầm.
Nam nhân và nữ nhân chính là như vậy, lúc động tình, có một số việc thường không cách nào điều khiển, việc nên phát sinh cứ như vậy xảy ra. Hồi cung, có ngươi cũng là ngoài dự liệu của ta, song ta không cách nào xác định ngươi là nhi tử của bệ hạ, hay là của hắn?
Cho đến khí sinh ngươi, ta nhìn thấy trên ngực trái của ngươi có ấn ký hồng sắc, ta luống cuống, bởi vì ngày đó ta cũng thấy ấn ký này trên ngực trái của hắn.
Sinh tử của ngươi đã không phải do ta quyết định, nếu để bệ hạ biết thân thế của ngươi, đến lúc đó Tả Lạp gia tộc tội ngập đầu, không chỉ là ta và Kỳ nhi, tất cả mọi người sẽ chết, ta hiểu rất rõ tính cách của bệ hạ, y sẽ không bởi vì ta sinh Kỳ nhi mà nương tay.
Nhi tử trong mắt y thật ra không là cái gì, miễn là không chạm đến hoàng quyền của y... Không... Có lẽ có một ngoại lệ, người đó là ngoại lệ duy nhất, là ngoại lệ duy nhất của bệ hạ."
"Đủ rồi, ngươi nghỉ ngơi đi." Liệt La Đặc không muốn tiếp tục nghe, đủ rồi, ít nhất biết thân thế của mình, vậy thì đủ rồi.
"Không, không đủ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao lúc đầu ta nhẫn tâm giết ngươi sao?" Lời nói của Hoàng quý phi thành công làm Liệt La Đặc dừng cước bộ.
Không thèm để ý, rõ ràng tự nói với mình không thèm để ý, nhưng ... Vẫn xoay người .
Hoàng quý phi thấy Liệt La Đặc xoay người, lảo đảo từ trên ghế đứng lên, cước bộ không yên đi tới trước mặt Liệt La Đặc, run rẩy vươn tay chạm vào mặt Liệt La Đặc, "Cũng đã lớn như vậy, lớn như vậy , ha hả... Khuôn mặt này... Khuôn mặt này thật giống hắn, tại sao ngươi phải trở lại... Nếu còn sống tại sao phải trở lại..."
Liệt La Đặc không chút thay đổi nhìn Hoàng quý phi, tùy ý để tay nàng vuốt ve trên mặt mình.
"Ta lúc ấy thật sự bảo người ta giết ngươi, vì giữ mình, vì giữ Tả Lạp gia tộc, ta tận mắt nhìn ngươi đoạn khí trước mặt ta."
Thân thể run lên, Liệt La Đặc nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng không cảm giác được đau đớn, đây là loại cảm giác gì, là băng hàn thấu xương sao?
"Nhưng ngươi vẫn trở về... Vẫn trở về..."
"Ngươi biết tại sao ta không chết chứ?" Liệt La Đặc lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt, mở bàn tay trái ra, một hạt châu thanh lục sắc xuất hiện trước mắt hắn.
Hạt châu thanh lục sắc phát ra năng lượng, hạt châu này, là người của Tả Lạp gia tộc hiển nhiên sẽ hiểu, là mộc linh châu, chỉ có người thừa kế Tả Lạp gia tộc mới có thể nắm trong tay mộc linh châu.
"Ngươi... Ngươi..." Thân thể lần nữa tê liệt ngã xuống mặt đất, hóa ra, hết thảy đều là vận mệnh.
Kim Long điện
Thiên Nguyệt Thần trở lại điện, bên trong có cảm giác nguy hiểm dày đặc, đi tới vị trí thuộc về y, mắt phượng nhảy lên, nhưng không thấy tung tích cái ghế.
Tiểu đông tây sinh khí?
"Triệt nhi." Đợi Nặc Kiệt đưa cái ghế đến, Thiên Nguyệt Thần khoát tay bảo bọn họ lui ra.
Thiên Nguyệt Triệt để đũa xuống, kéo tay bị nam nhân nắm lấy về, "Ta có bệnh khiết phích." Chưa từng nhìn nam nhân một cái, sau đó lại tiếp tục dùng thiện.
Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, sau đó cũng cầm lấy chiếc đũa dùng thiện, nhưng có người dường như không biết lúc này cầm lấy chiếc đũa, lại phát hiện chiếc đũa gãy, chiếc đũa chặt đứt coi như xong, đành sai người đổi lại một đôi.
Ba ...
Thiên Nguyệt Triệt để đũa xuống bàn, "Ta ăn no." Hừ lạnh, vừa nghe cũng biết là hài tử đang nháo với gia trưởng.
Duỗi tay ra đem tiểu đông tây kéo trở về, Thiên Nguyệt Thần biết, nếu như y không kiên nhẫn giải thích, thì chính y sẽ chịu thiệt thòi, "Ăn dấm ?"
Thiên Nguyệt Triệt xoay người, hai tay ôm ngực, đem Thiên Nguyệt Thần từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, sau đó dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực của y, "Bổn điện hạ nói lại lần nữa xem, ta ghét nhất ăn dấm."
Phì...
Tiếng cười trầm thấp của nam nhân rất không nể tình mà nhả ra, kéo tay Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhéo khuôn mặt của hắn, "Trong mắt của ta, cả khuôn mặt ngươi đều viết, ta ăn dấm."
"Hừ." Dùng lỗ mũi hừ lạnh, xấu hổ quay đầu.
"Chẳng qua là đi xử lý chuyện Liệt La Đặc, vị chua đã truyền khắp Kim Long điện ." Ôm lấy hắn, để hắn ngồi trên đùi của mình, Thiên Nguyệt Thần vừa dùng bữa vừa giải thích.
"Hừ, còn chưa truyền toàn bộ hoàng cung đâu." Thiên Nguyệt Triệt xem thường.
Thiên Nguyệt Thần kẹp lên một món ăn uy Thiên Nguyệt Triệt, "Ta bảo nàng rời khỏi hoàng cung?"
"Cái gì?" Miệng phối hợp mở ra, món ăn vào miệng, Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu nhìn hướng Thiên Nguyệt Thần, về chuyện này hắn không biết rõ.
"Chuyện là như vậy ..." Giải thích mặc dù phiền toái, nhưng không giải thích càng thêm phiền toái, Thiên Nguyệt Thần đem sự tình nói một lần từ đầu tới cuối.
"Cho nên nữ nhân kia hợp tác với Hồi Giác Khinh Liệt, bảo Hồi Giác Khinh Liệt động thủ giết Liệt La Đặc, mà bên này thì bảo thành quản Phỉ Bỉ Na thành kéo dài thời gian của ta?" Thật độc ác a, là thân sinh nhi tử của mình, nhưng vẫn hạ thủ tàn nhẫn như vậy, "Nếu như không phải Hồi Giác Khinh Liệt muốn có bí quyết thực thần từ Liệt La Đặc, nên không hạ độc thủ, nếu không phải là ta vượt ngục đi suốt đêm đến đó, không phải Liệt La Đặc đã chết sao?"
"Có lẽ đúng, có lẽ không đúng." Thiên Nguyệt Thần trả lời nước đôi.
"Uh, có lẽ đúng, có lẽ không đúng." Thiên Nguyệt Triệt nghĩ chuyện mộc linh châu, phụ họa: "Vậy tại sao ngươi không giết nàng, nàng cắm sừng ngươi." Thiên Nguyệt Triệt vươn tay sờ sờ đầu Thiên Nguyệt Thần, sau đó cười ha ha: "Ta cũng thấy được, đỉnh đầu lớn như vậy."
Thiên Nguyệt Thần để đũa xuống, hai tay vòng quanh eo Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu thâm thúy nghiêm túc nhìn hắn.
Thiên Nguyệt Triệt thu liễm nụ cười, giật mình, "Bởi vì ta?"
Thiên Nguyệt Thần không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, "Ủy khuất ngươi." Hai chữ ủy khuất nói xong, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy không thôi.
Ách? Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được, nhưng mắt tựa hồ có chút toan sáp.
"Triệt nhi, nếu ngươi muốn, trẫm sẽ cho ngươi hết thảy, duy chỉ có hậu cung, trẫm cần thời gian." Thiên Nguyệt Thần ghé vào bên tai Thiên Nguyệt Triệt, trầm giọng nói.
Nước mắt chảy xuống, Thiên Nguyệt Triệt đưa tay ôm lấy bả vai nam nhân, "Phụ hoàng, Triệt nhi có ngươi, kiếp này cũng đủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.