Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 24: Thức tỉnh

Tử Sắc Mộc Ốc

16/03/2016

Lúc này Thụy Miện đã bắt được chưởng quỹ, đi tới chỗ Thiên Nguyệt Triệt, vô số âm hồn theo bọn hắn đi ra.

Thấy linh hồn mới, bọn họ bắt đầu không thể khống chế, tạp niệm tà ác bắt đầu dục động.

“Không tốt, bọn họ sẽ công kích con người.” Cách Lực Hộc vừa nhìn tình hình vừa lớn tiếng nói.

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn đảo chủ: “Ngươi… Có thể điều khiển bọn họ sao?”

Đảo chủ kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt sẽ hỏi hắn, nhưng hắn là chủ nhân những âm hồn này, lại hỏi như vậy hắn.

Nữ quỷ lôi kéo tay đảo chủ, lắc đầu: “Những năm này ta mệt mỏi, mệt mỏi thật sự, có lẽ hài tử này nói đúng, cha làm con chịu, nói thế không sai, vì nhi tử của chúng ta tích ân đức, được không?”

Đảo chủ suy tư thật lâu, từng năm từng năm trải qua cuộc sống như vậy, đương nhiên sẽ mệt, thật lâu sau đảo chủ đồng ý.

Sau đó đảo chủ làm cho những âm hồn kia ngừng lại, những âm hồn kia lại một lần nữa rung chuyển .

Bất kể là người hay là âm hồn, một khi có thiện tâm, sẽ khó có thể phục tùng, đảo chủ đã từng dùng ma tâm khống chế những quỷ hồn này, mà giờ khắc này một khi dùng thiện tâm, sẽ mất đi uy lực vốn có của hắn.

Cho nên âm hồn bộc phát.

Những âm hồn của người dân trên đảo, có một phần là của ngoại nhân.

Vô số âm hồn đồng loạt xông lên, đem nhóm người Thiên Nguyệt Triệt cùng những người vô tội kia vây vào giữa.

Những người kia nhìn không thấy âm hồn nhưng là bọn họ có thể cảm nhận được cỗ áp bách này, tất cả đều tụ lại một chỗ.

“Một lũ tiểu quỷ.” Thụy Miện khinh thường hừ lạnh, kiếm gỗ đào trong tay lại vũ động một lần nữa, nhưng số lượng âm hồn thật sự quá nhiều: “Làm sao bây giờ?”

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày: “Đưa toàn bộ bọn họ tinh lọc đi.”

“Toàn bộ?” Thụy Miện kêu lên: “Ta nói Thiên Nguyệt công tử, Thiên Nguyệt lão đại, ta cũng không cái này khả năng.”

Số lượng hắn có thể tinh lọc có hạn a, không cần chờ tinh lọc toàn bộ, chỉ sợ mới tinh lọc được mấy cái, thân thể mười năm không có vận động của hắn cũng đã hư thoát.

“Thật sao?” Thiên Nguyệt Triệt nhếch khóe miệng: “Bổn điện hạ muốn thử một lần.”

“Này… .” Thụy Miện vừa định mở miệng, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước, càng làm cho người ra cảm thấy kỳ quái chính là, Thiên Nguyệt Triệt bước một bước, những âm hồn kia tự động lui về phía sau một bước, Thụy Miện há mồm, có chút không dám tin.

Rốt cuộc tiểu hài tử này rốt cuộc khiến người khác bất ngờ cỡ nào a.

Thiên Nguyệt Triệt khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt như vậy lại khiến âm hồn cảm giác sợ hãi chưa từng có.

Môi hồng nhuận khẽ nhúc nhích, quang mang kim sắc từ trên người Thiên Nguyệt Triệt phát ra, kim sắc vốn chính là màu sắc xinh đẹp, đối với âm hồn sống trong bóng tối mà nói không thể nghi ngờ nó chói mắt đến cỡ nào.

Sau sự xuất hiện của quang mang kim sắc, mọi người nhìn thấythanh kiếm trong tay Thiên Nguyệt Triệt.



Có lẽ những người khác ở đây không biết, nhưng Thụy Miện biết, mặc dù hắn chưa từng thấy qua, nhưng hắn biết, đây chính là Kim Mang trường kiếm trong truyền thuyết.

Kim Mang trường kiếm là thần kiếm.

Thiên Nguyệt Triệt đem Kim Mang trường kiếm cắm trên mặt đất, âm hồn vốn vây quanh trước mắt hắn vội vàng tản ra hai bên, tựa hồ sợ hãi, không dám tới gần.

“Ngươi… Dẫn bọn hắn trở về khách điếm.” Xoay người hướng về phía chưởng quỹ bị Thụy Miện bắt mở miệng.

Chưởng quỹ cũng là người thông minh, không, phải nói là quỷ hồn bám trên thân người thông minh, nếu không làm sao có thể nhìn thấy âm hồn kia.

Nuốt một ngụm nước bọt, chưởng quỹ gật đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cho nên hắn quyết định biết điều một chút làm theo lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, mang theo những ngoại nhân này trở lại khách điếm.

Mắt thấy những ngoại nhân kia rời đi, âm hồn lại kích động bắt đầu vọt tiến lên.

Gió nhẹ lay động, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt đã dời đến phía ngoài âm hồn.

Vuốt vuốt Kim Mang trường kiếm trong tay, mười phần hứng thú.

Thánh Anh, Thụy Miện thấy thế lập tức tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, cùng nhau cản trở đội ngũ âm hồn, hải tặc đầu lĩnh bị Thánh Anh vây khốn cũng bị kéo ra.

Đảo chủ cùng nữ quỷ nhìn âm hồn bên này lại nhìn Thiên Nguyệt Triệt bên kia, hai người suy tư thật lâu, sau đó quyết định đi tới bên Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt vẫn nở nụ cười như cũ, chẳng qua bóng dáng bay khỏi mặt đến, đến trước mặt những âm hồn: “Hôm nay bổn điện hạ liền cho các ngươi biết cái gì gọi là kỳ tích.”

“ Sức mạnh thủy linh tử, thỉnh tập trung bên người ta, ta Tinh Linh hoàng, ra lệnh ngươi chờ nghe lệnh ta. Triệu tập cường đại ma lực, quang minh lực lượng, đối kháng tà ác, tinh lọc tâm linh dơ bẩn, để cho ánh sáng trở lại trên vùng đất này, để cho tâm linh được gột rửa, giải cứu những sinh linh bị bóng tối vây khốn.”

Kim Mang trường kiếm từ giữa không trung rơi xuống, đâm vào mặt đất, lấy kiếm thân là trung tâm tạo nên từng vòng quang mang.

Lúc này tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Thiên Nguyệt Triệt, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly phát ra quang mang ngũ sắc sặc sỡ loá mắt, mái tóc đen dài mềm mại, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ không tỳ vết, như nước Quang loại trong sáng.

Du dân chạy trốn được một nửa rối rít dừng bước, xoay người nhìn mọi vật chói mắt sau lưng.

Tâm phảng phất cũng từ một khắc này ngưng hô hấp, ngũ thải quang mang soi sáng thân người, giống như là có một cỗ ấm áp từ trên người chảy qua.

Từ những nơi hẻo lánh trên đại lục, trong viện ngũ đại gia tộc, ngũ viên linh châu đại biểu cho Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ phát ra ánh sáng ngọc quang mang, những tia sáng bay thẳng đến chân trời, lại từ phía chân trời phản xạ trên người Thiên Nguyệt Triệt.

Cái trán đã bị phật mở, trên trán bóng loáng dần dần hiện ra dấu hiệu thần thánh.

Thụy Miện ngừng hô hấp, không cách nào tưởng tượng lúc này chính mình được chứng kiến cảnh tượng này.

Thánh Anh kích động, Hoàng của nàng, chủ nhân của nàng, rốt cục, cỗ sức mạnh kia rốt cục thức tỉnh rồi, nước mắt theo khuôn mặt của nàng chảy xuống.

Dấu hiệu trong suốt hiện ra, ấn kí hỏa diễm thấu minh.

Dấu hiệu đại biểu cho hoàng quyền cao nhất đại lục này, dấu hiệu thuộc về Tinh Linh hoàng.

Âm hồn dơ bẩn bị bao phủ trong thủy kết giới được rửa sạch dần dần biến mất.



Giữa không trung nhân nhi tôn quý nở nụ cười đắc ý, ưu nhã như vậy, mê người như vậy.

Lúc toàn bộ âm hồn được tinh lọc biến mất, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt từ không trung bay xuống, bóng dáng thủy phấn thổi qua, tiếp được thân thể Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt an tâm nằm trong ngực Thánh Anh: “Có Thánh Anh ở đây thật tốt.”

Khuôn mặt nữ tử hồng nhuận, nhu hòa nhìn Thiên Nguyệt Triệt: “Chủ tử an tâm nghỉ ngơi một lát.”

Ân.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Trải qua một đêm, ngày thứ hai, ánh sáng bình minh tựa hồ đặc biệt tới sớm, không khí ngày đó cũng tựa hồ đặc biệt rõ ràng, lúc Thiên Nguyệt Triệt bị ánh rạng đông làm mở mắt, đứng ở trước mặt mình lần lượt là từng khuôn mặt lo lắng.

“Tiểu dd… Tiểu dd… Ngươi, rốt cục tỉnh.” Không thể nghi ngờ nữ quỷ ngu ngốc kia là khoa trương nhất, Thiên Nguyệt Triệt không hiểu, ngày hôm qua, sao nữ quỷ ngu ngốc này không bị tinh lọc.

Nâng cánh tay, từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mục mâu kim sắc nhìn bốn phía, cửa sổ mở, gió phiêu lộng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trong góc phòng, suy tư.

“Chủ tử.” Đàn bưng thang tiến lên: “Đây là lúc trước Liệt La Đặc tới trù phòng của khách điếm đích thân nấu, nhắc tới cũng kỳ quái, buổi sáng hôm nay toán bộ cư dân trên đảo đều tới khách điếm này, hôm nay cửa của khách điếm bị họ vây lấy đến nước cũng chảy không lọt, chưởng quỹ kia còn đặc biệt ân cần.”

Mặc dù Đàn nói như thế, nhưng bọn họ mơ hồ cũng biết một chút, mặc dù tối hôm qua bọn họ không có ở trong đó nhưng vẫn thấy được luồng quang mang ấm áp kia.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt cũng không quan tâm nhiều đến lời Đàn nói: “Thụy Phi thế nào?”

Không thấy Thụy Miện, hiển nhiên người kia ở trong phòng Thụy Phi, mặc dù Thụy Miện không có lý do gì nhất định phải ở lại phòng của hắn, nhưng hắn có chút hiểu rõ Thụy Miện, qua việc tối hôm qua, nam nhân kia nhất định sẽ lại bắt đầu dài dòng.

Tối hôm qua?

Thiên Nguyệt Triệt tự hỏi, tối hôm qua mặc dù hắn hiểu rõ, nhưng trong nháy mắt có rất nhiều chuyện tựa hồ không tự chủ được, khi trong lòng hắn nghĩ như vậy, rất nhiều chú ngữ xa lạ liền tự nhiên sản sinh.

Ta, Tinh Linh hoàng , Thiên Nguyệt Triệt nhớ rất rõ ràng, lúc ấy trong đầu thốt ra câu như vậy, phảng phất như là chuyện đương nhiên.

Giờ phút này hắn không hoài nghi thân phận của mình, Tinh Linh hoàng sống lại, có lẽ sự thật là như thế.

“Thụy Phi đã tỉnh lại, nhưng toàn thân hắn đã bị đốt huyết nhục mơ hồ, toàn thân cao thấp không có một khối da thịt hoàn hảo.” Nói tới đây Đàn có chút than thở, mặc dù Thụy Phi không phải nữ nhân, nhưng không phải nữ nhân cũng để ý tới dung nhan của mình.

Dung nhan của hắn bị hủy đến trình độ này, sợ là nam nhân như hắn cũng không thể chịu đựng được.

Thiên Nguyệt Triệt ăn từng miếng từng miếng Đàn uy, trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh trở lại.

Ăn xong, Thiên Nguyệt Triệt mở miệng: “Đàn, đi chuẩn bị nước ấm, bổn điện hạ muốn đi tắm.” Tối hôm qua mùi vị thối rữa kia làm hắn có chút buồn nôn.

Cử chỉ của Thiên Nguyệt Triệt làm cho người ta có chút không rõ, bình thường không phải là nên đi thăm bằng hữu bên cạnh trước sao?

Nhưng Thiên Nguyệt Triệt chính là Thiên Nguyệt Triệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Nguyệt Chi Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook