Chương 75: Chung Cực (Thượng)
Priest
31/03/2017
CHƯƠNG 75: CHUNG CỰC (THƯỢNG)
Triệu Kính một ngựa làm đầu, dẫn người giết lên Phong Nhai sơn, lớn tiếng nói: “Mọi người không cần lo lắng, Ác Quỷ chúng cũng chẳng qua như…”
Thoại âm bỗng dừng, lão biến sắc ngẩng đầu nhìn về phương hướng Diêm Vương điện, chỉ thấy một đám tiểu quỷ áo xám nối đuôi nhau mà ra, lúc đi đường lặng yên không một tiếng động, dưới chân giống như cách gió chưa hề hạ đất, nghiêm nghị đứng hai bên, đại kỳ mặt quỷ lặng yên mọc lên, tung bay phần phật trong gió, tà dương mênh mang, nhuộm liền màu như máu.
Một nam tử trường thân ngọc lập, thân khoác trường y màu đỏ sậm đứng nghiêng nơi đó. Hai tay khép trong ống tay áo rộng thùng thình, cúi đầu, có một chút không để tâm, như là không biết đang nhìn gì ngẩn người.
Triệu Kính khoát tay, mọi người cùng nhau dừng bước, đề phòng nghiêm ngặt mà nhìn một người kia, phóng tầm mắt quét tới, lão Mạnh đứng ở một điểm bên trong, cơ hồ cũng bị người ta xem nhẹ, một mình nam tử hồng y kia thu hút tất cả ánh mắt. Y giống như bị kinh động, chậm rãi quay người, liền cho tất cả nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Kính thất thanh nói: “Là ngươi?!”
Ôn Khách Hành nhướng mày, nhẹ giọng nói: “A, Triệu đại hiệp, lâu ngày không gặp.”
Triệu Kính trước kia từng gặp Ôn Khách Hành không chỉ một lần, bây giờ lại cảm thấy người này như là đã đổi một cái hồn trong xác, nhìn thế nào quỷ dị thế ấy, trong lòng hơi hoảng sợ, Ôn Khách Hành chậm rì rì từ thềm đá đi xuống, phảng phất hễ đi một bước về trước đều mang theo một cỗ áp lực bức người, Triệu Kính không cầm được lòng lui một bước, lại miễn cưỡng tự mình nhịn xuống, hỏi: “Ngươi… Ngươi là kia…”
Ôn Khách Hành “Ừm” một tiếng, cực kỳ giỏi giải ý người mà giải thích: “Kẻ bất tài tại hạ, chính là đầu lĩnh ác quỷ tội ác chồng chất trong miệng các vị kia, dĩ vãng có chỗ thất kính, mong rằng các vị thứ lỗi nhiều hơn mới được.”
Triệu Kính từng thấy y ra tay vài lần, biết công phu của y không tồi, nhưng cũng không hề để tâm một người trẻ tuổi như vậy, chỉ cảm thấy việc này có chút không thích hợp. Còn chưa đợi lão cẩn thận cân nhắc, phía sau liền có một người bay lên trời quát to: “Hay cho một tiểu tặc giả thần giả quỷ!”
Triệu Kính không kịp ngăn cản, chỉ thấy người nọ chính là một lão nhân Thanh Phong kiếm phái vai chữ Hoài, tên là Mạc Hoài Phong. Triệu Kính chuyển tâm tư, biết là đã gây ra chuyện Tào Úy Ninh, Mạc Hoài Không lại lâm trận triệt lui, đây là Mạc Hoài Dương đang tìm mặt mũi, tay vươn ra một nửa liền yên lặng rụt về, tính toán sống chết mặc bay.
Mạc Hoài Phong chẳng thèm quan tâm mình có phải là lấy lớn hiếp bé, không khách khí với người ta chút nào, trường kiếm ra khỏi vỏ, như giông bão tập kích Ôn Khách Hành. Chỉ thấy hồng y nam tử trong mắt mọi người kia vẫn không nhanh không chậm từ thềm đá đi xuống, chưa hề trốn tránh, giống như ngay cả độ rộng của mỗi một bước cũng chưa biến, Mạc Hoài Phong kia bỗng phát ra một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, cả người ngã sang bên.
Hai tay Ôn Khách Hành vẫn buông bên người, trên mặt kèm theo ý cười không chút sứt mẻ, Triệu Kính lại không thấy rõ động tác của y như thế nào.
Mạc Hoài Phong ngã dưới đất, cả người không ngừng run rẩy, mấy tiểu quỷ áo xám phụ cận di động cước bộ vây ông ta, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử, lại không dám động, chỉ nhìn Ôn Khách Hành với đôi mắt trông mong.
Ôn Khách Hành nghiêng đầu nhìn họ một cái, vẫn nhỏ nhẹ nói: “Cũng lúc này rồi, còn khách khí gì nữa?”
Đám Triệu Kính thoạt tiên không rõ ý tứ của y, theo một tiếng ra lệnh này, những tiểu quỷ đang vây Mạc Hoài Phong bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai không giống người, bổ qua Mạc Hoài Phong không thể nào phản kháng, như một đám ấu đồng tụ lại chơi sâu, chẳng qua nháy mắt, Mạc Hoài Phong đã bị mổ bụng, cả người rời ra, chết đến không thể chết nữa!
Mưa máu phun lên cao một trượng, đồng tử của Triệu Kính co rút – đây là ác quỷ chân chính!
Lúc này, Ôn Khách Hành đã đứng bên ngoài cách lão ba bậc đá, Triệu Kính rốt cuộc không liều chống nữa, lui lại một bước dài, đem binh khí hoành trước ngực: “Ngươi… Ngươi dám…”
Ôn Khách Hành mưa thuận gió hòa mà giải thích: “Triệu đại hiệp, ta thấy ngươi còn chưa minh bạch, ra khỏi Thanh Trúc lĩnh, đó là nhân gian, đến nhân gian rồi thì phải làm người đàng hoàng, mới có tiểu hài bị người khác ức hiếp, phải cứu, có mỹ nhân không cao hứng, phải dỗ, có người cho cơm ăn, phải trả tiền cơm, thấy người gặp nạn, phải kéo y một phen, đây là cái gì – đây là người. Nhưng đã đến chỗ chúng ta thì không có người, một bộ làm người kia…”
Thoại âm chợt ngừng, y quay đầu nhìn thoáng qua đám tiểu quỷ vừa nhuộm máu còn đang rục rịch kia, cười rộ lên, vươn một ngón tay lắc hai cái trước mắt Triệu Kính, tiếp tục nói: “Đem đến chỗ chúng ta, ngươi nhất định phải chết, bởi vì chỗ chúng ta không có lão nhân, tiểu hài, nam nhân, nữ nhân, chúng ta chỉ có lệ quỷ, biết lấy mạng.”
Ôn Khách Hành không chút hoang mang giơ tay, tay áo hơi cuộn lên, trên cao nhìn xuống đám người này nói: “Ôi, ngài xem này, trong cốc nhiều năm chưa từng có khách lạ, ta vừa kích động là lắm lời ngay, Triệu đại hiệp là thần thánh phương nào, đó là ở đâu cũng không làm người, còn cần ta nhắc chút đạo lý này sao? Ngài nói có phải không?”
Mạc Hoài Dương bước lên, sắc mặt khó coi cùng Triệu Kính đứng sóng vai, thấp giọng nói bên tai lão: “Đơn đả độc đấu không phải đối thủ của yêu nhân này, cùng lên.”
Triệu Kính cưỡi hổ khó xuống, ánh mắt vượt qua Ôn Khách Hành, thấy lão Mạnh đứng ở một điểm phía sau đại môn Diêm Vương điện, cùng với vẻ khó hiểu trên mặt lão Mạnh kia, trong lòng đại khái hiểu được ý đồ của đối phương, đây là nhất tiễn song điêu. Nhưng giờ này khắc này, lão đã không còn đường lui, đành kiên trì gầm một tiếng bổ lên.
Đây như là một tín hiệu, hai phương đang đứng giằng co đồng thời nhận được, hỗn chiến bắt đầu.
Mà lúc này, Hạt Tử đã vòng đến một chỗ khác của Phong Nhai sơn, hắn ngửa đầu nhìn Phong Nhai sơn núi non trùng điệp cây rừng xanh mướt, lẩm bẩm: “Đẹp, thật là đẹp, Phong Nhai sơn chính là một trong những thắng cảnh nhân gian, đáng tiếc… Là mỹ nhân có gai, có thể ngắm từ xa mà không thể đùa giỡn – ngươi thấy có đẹp không?”
Hắn hỏi chính là một Độc Hạt che mặt bên cạnh, Độc Hạt hờ hững nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó như là lĩnh nhiệm vụ gì, dứt khoát nói: “Vâng!”
Vẻ tươi cười trên mặt Hạt Tử liền mất đi một nửa, thất vọng nói: “Thật là chán.”
Độc Hạt hắc y che mặt kia lại nói: “Vâng!”
Giống như cái miệng kia chỉ biết nói mỗi một chữ như vậy, Hạt Tử chẳng còn hưng trí ngắm cảnh, lạnh mặt phân phó: “Họ hẳn là đã động thủ, chúng ta hiện tại lên vừa lúc có thể kiếm tiện nghi, khách nhân lão Mạnh phí khoản lớn kia của ta, còn chờ muốn cùng ta nội ứng ngoại hợp kìa.”
Độc Hạt bên cạnh vẫn nói: “Vâng!”
Hạt Tử không để ý tới hắn, tự đi về phía trước, đám Độc Hạt có huấn luyện lập tức đuổi theo, quả thực không biết đây là một đám người thật hay là một đám rối.
Đi một đoạn, phía trước có một bóng xám lướt qua, hắc y Độc Hạt lộ móc, lại bị Hạt Tử kéo chặt, chỉ thấy tiểu quỷ kia ánh mắt như tặc đảo qua một vòng trước mặt đám người đen ngòm này, đại khái là không quét ra kết luận gì, lúc này mới chuyển hướng sang Hạt Tử nói: “Vô Thường đại nhân bảo ta ở bên này tiếp Hạt chủ, mời bên đây.”
Hạt Tử mỉm cười khom người nói: “Làm phiền.”
– Cho các vị biết, thế nào là dẫn sói vào nhà.
Trời dần tối, trước Diêm Vương điện, thật như mười vạn u minh, thi hài chồng chất, tiếng hò hét kêu thảm hết đợt này đến đợt khác, quản chi là người hay quỷ, đều không một kẻ có thể chỉ lo thân mình. Hỗn chiến vừa bắt đầu thì không còn ai có thể khống chế được cục diện, ngay cả lão Mạnh tránh ở sau Diêm Vương điện cũng rất nhanh chóng bị cuốn vào.
Thân áo choàng đỏ sậm kia của Ôn Khách Hành lúc này trở nên tươi đẹp cực kỳ, máu bắn đầy trên khuôn mặt xưng được là tuấn mỹ, chẳng biết là của bản thân y hay là của người khác, y lại như không biết mỏi mệt, không biết đau đớn, không thấy căng thẳng mảy may, còn chìa ngón tay nhẹ nhàng lau mi cốt một chút, lộ ra đôi mắt trắng đen phân minh, giống như thân ở thịnh điển gì, ẩn ẩn hàm chứa ý cười điên cuồng lại thoải mái.
Cũng chẳng biết trường hỗn chiến này đã đánh bao lâu, Triệu Kính chỉ cảm thấy tim đập như sấm, trước mắt hóa đen từng đợt, còn đang cắn răng chịu đựng, sau đó lão thấy vẻ tươi cười của Ôn Khách Hành, trong lòng phát rét – lão cảm thấy người này giống như không hề muốn lập tức giết mình, như mãnh thú đối đãi con mồi nhỏ, nhất định phải chơi thống khoái mới chịu hạ một nhát mất mạng kia.
Triệu Kính thét một tiếng, lại bổ lên, một đao chém đến ngực Ôn Khách Hành – đại khai đại hợp, như sông đổ ra biển, đó là một trong những tuyệt kỹ thành danh của lão, kinh mạch trên tay bị chân khí dồn như phải bổ tung, đây là chiêu số bảo mạng, cũng là chiêu số liều mạng.
Đó là lệ như tia chớp, lấy thế vạn quân bổ núi cao biển rộng dốc hết toàn lực một kích, Ôn Khách Hành “Ồ” một tiếng, dường như hơi bất ngờ, với công lực của y mà không kịp hoàn toàn tránh đi, y hơi chau mày, nghiêng người lại chỉ có thể tránh đi yếu hại, liền quyết tâm lấy bả vai máu thịt gượng chịu một đao này, lưỡi đao kia cắt ngang vai y, Triệu Kính phun ra một búng máu, cực đau cũng mừng như điên.
Song không thể xâm nhập một bước nữa, Ôn Khách Hành tay nắm lưỡi đao, một cỗ đại lực chấn Triệu Kính rơi binh khí, lão lảo đảo một bước, liều mạng thối lui, nhưng thật sự không thể cầm cự ngã nhào xuống đất.
Triệu Kính trước mắt tối sầm, núi non điên đảo, bên tai nổ ran không ngừng, sau đó một bàn tay bóp yết hầu xách cả người lão lên. Lão liều mạng mở to mắt, đối lại ánh mắt Ôn Khách Hành.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành nói: “Ngươi nhìn cho kỹ – người khác đều nói ta giống cha ta, là mấy năm nay trôi qua, ta tự mình lệch đi? Hay là ngươi có tật giật mình, lại không dám nhận đây?”
Triệu Kính ngỡ ngàng nhìn y, thật lâu sau, bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt.
Ôn Khách Hành chậm rãi hít vào một hơi, thở than: “Ngươi lâu như vậy không nhận ra ta, ta còn tưởng mình đã nghĩ sai chứ, ha ha… Triệu đại hiệp, ba mươi năm trước Long Tước cùng một người thấy Dung Huyền giết vợ mang tội mà chạy, Dung phu nhân đem chìa khóa giao cho người kia, có mặt chỉ ba người họ, Dung phu nhân đã chết, Long Tước mãi đến chết cũng không nói ra người kia là ai, nhưng tung tích của chìa khóa lại tiết lộ, đến mức phu phụ người nọ rời khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích trong một sơn thôn nhỏ, lo lắng hãi hùng gần mười năm, tránh thoát thế nhân, không thể tránh thoát ác quỷ, đây là chuyện thế nào?”
Triệu Kính chỉ cảm thấy nội tạng đau nhức từng đợt, yết hầu bị kẹt, một hơi không làm sao đề lên được, dùng tay bẻ ngón tay Ôn Khách Hành như làm bằng sắt kia một cách phí công, hai mắt bắt đầu trợn ngược.
Ôn Khách Hành hãy còn nói: “Dung Huyền sau khi chết đi sống lại tính tình đại biến, việc này dễ dàng, nhưng có thể biến đến nông nỗi địch ta bất phân nhẫn tâm giết vợ sao? Dù là chó điên còn nhận được chủ nhân mà… Thế là ai làm? Là ai ép hỏi Dung phu nhân chìa khóa võ khố không được mà giết người, là ai bởi vì có người đến mà hốt hoảng đào tẩu, là ai trốn trong tối, biết tiền căn hậu quả, là ai bản thân không có năng lực, liền đem tung tích của phu phụ Ôn Như Ngọc bán đứng cho…”
Triệu Kính đã bất động, Ôn Khách Hành hai mắt mờ mịt, giống như không biết đêm nay đêm nào mà buông tay, mặc thân thể lão ngã phịch xuống đất, sau đó nhất thời lại đứng ngẩn ra đấy.
Lúc này, Mạc Hoài Dương quyết định thật nhanh, bắt lấy cơ hội đánh lén từ phía sau, nghe được tiếng gió, Ôn Khách Hành bấy giờ mới ngẩn ra, miễn cưỡng đề khí, đao của Triệu Kính lại kẹt trên vai, một hơi này không đề nổi!
Lúc này, chỉ nghe một tiếng quát khẽ, một thanh tiểu đao lăng không bay qua, đánh nghiêng kiếm của Mạc Hoài Dương, thiếu nữ mặt không còn chút máu lạnh lùng đứng trước mặt Mạc Hoài Dương, ngắt từng chữ: “Ta nói rồi, ta phải giết ngươi.”
Ôn Khách Hành sửng sốt, hồi lâu mới nói: “A Tương?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tương bởi vì một câu này của y mà không gượng được nữa, rơi nước mắt, nàng chầm chậm chuyển hướng sang Ôn Khách Hành, gượng ra vẻ tươi cười, thấp giọng nói: “Chủ nhân, đồ cưới ngài có thể bớt được rồi, Tào đại ca… Tào đại ca y…”
Sau đó nghẹn ngào quay đầu đi không nhìn Ôn Khách Hành, giống như không thấy y thì mình sẽ không yếu ớt, sẽ không ủy khuất.
Lúc này, không trung vang lên một tiếng kêu the thé, lão Mạnh nhắm mắt, lộ ra vẻ tươi cười thả lỏng – đây là Hạt Tử đã đến, lão biết mình đã thắng chắc, lại mở mắt ra, trong đôi mắt lão Mạnh bỗng nhiên tăng vọt hàn quang – lúc này, Ôn Khách Hành đang đưa lưng về phía lão.
Lão nhẹ nhàng giơ tay, trong tay áo hiện lên một mạt hàn quang.
Cố Tương chỉ cảm thấy đôi mắt nước mắt chưa khô bị thứ gì đó đâm một cái, nàng bỗng nhiên bổ lên trước, một phen ôm Ôn Khách Hành, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Ôn Khách Hành mở to mắt, có lẽ khi đó chỉ là một chớp mắt, y lại cảm thấy dài như đã qua ngàn năm trăm năm.
Y giơ bàn tay lúc ngã xuống theo bản năng đặt sau lưng Cố Tương kia, bên trên máu tươi đầm đìa – cả lưng thiếu nữ như là bị thứ gì đó nổ tung, y cơ hồ cảm thấy thoáng chốc vừa rồi, mình đã đụng đến xương cốt và nội tạng của nàng.
“A… Tương?”
Đầu Cố Tương ở trước ngực y, cố gắng ngẩng lên, lộ ra vẻ tươi cười với y, hơi thở mong manh nói: “Chủ nhân, ta nói phải giết hắn, là nói khoác, ta không có… bổn sự đó… ngài giết hắn cho ta, ta chỉ cầu ngài lần này, ngài giúp ta… giết hắn.”
Ôn Khách Hành đờ đẫn gật đầu, trên mặt Cố Tương lộ ra vẻ đau đớn, nàng cảm thấy đau, cảm thấy toàn thân rét run, giống như tất cả độ ấm đều từ sau lưng tuôn ra, đành giống một tiểu cô nương túm gắt gao vạt áo Ôn Khách Hành, thấp giọng nói: “Ta chết cũng không sao, không sao… Tào đại ca khẳng định muốn cho ta sống tốt… nhưng mà ta, ta vẫn sống… không được… chủ nhân…”
Ôn Khách Hành dùng bàn tay đẫm máu kia che đầu nàng, ôn nhu nói: “Không gọi chủ nhân, gọi ca.”
Cố Tương nỗ lực gượng ra vẻ tươi cười, nhưng nàng thất bại, tay chân nàng đã không nghe sai sử, bắt đầu co rút, ánh mắt dần dần tan rã, trong miệng hãy còn nói: “Ca, huynh giúp muội… giết… hắn… nha…”
Lão Mạnh dù sao kiêng kỵ Ôn Khách Hành, một kích không trúng, lập tức lắc mình tránh lui.
Ôn Khách Hành chậm rãi đứng dậy, đặt bằng thân thể Cố Tương, đưa tay rút thanh đao của Triệu Kính khỏi vai, nửa thân thể y đều chết lặng không đề nổi sức lực, sát khí trên người lại nặng hơn.
Y nói như là độc thoại: “Được, ta giết hắn cho muội.”
Mạc Hoài Dương thấy sự tình không ổn, đã chạy mất tích giảo hoạt hơn cả cá chạch, ánh mắt Ôn Khách Hành quét một vòng trong đám người, dùng bàn tay còn có thể hoạt động kia túm một tiểu quỷ áo xám, ngắt từng chữ hỏi: “Ngươi nhìn thấy, kẻ cầm kiếm vừa rồi đứng bên cạnh họ Triệu kia chứ?”
Trong cổ họng tiểu quỷ phát ra tiếng “lách cách”, run rẩy chìa một ngón tay, chỉ một phương hướng, Ôn Khách Hành cười nói: “Đa tạ.”
Sau đó ngón tay dùng sức, đầu tiểu quỷ kia trong khoảnh khắc nát thành một đống thịt vụn. Đăng bởi: admin
Triệu Kính một ngựa làm đầu, dẫn người giết lên Phong Nhai sơn, lớn tiếng nói: “Mọi người không cần lo lắng, Ác Quỷ chúng cũng chẳng qua như…”
Thoại âm bỗng dừng, lão biến sắc ngẩng đầu nhìn về phương hướng Diêm Vương điện, chỉ thấy một đám tiểu quỷ áo xám nối đuôi nhau mà ra, lúc đi đường lặng yên không một tiếng động, dưới chân giống như cách gió chưa hề hạ đất, nghiêm nghị đứng hai bên, đại kỳ mặt quỷ lặng yên mọc lên, tung bay phần phật trong gió, tà dương mênh mang, nhuộm liền màu như máu.
Một nam tử trường thân ngọc lập, thân khoác trường y màu đỏ sậm đứng nghiêng nơi đó. Hai tay khép trong ống tay áo rộng thùng thình, cúi đầu, có một chút không để tâm, như là không biết đang nhìn gì ngẩn người.
Triệu Kính khoát tay, mọi người cùng nhau dừng bước, đề phòng nghiêm ngặt mà nhìn một người kia, phóng tầm mắt quét tới, lão Mạnh đứng ở một điểm bên trong, cơ hồ cũng bị người ta xem nhẹ, một mình nam tử hồng y kia thu hút tất cả ánh mắt. Y giống như bị kinh động, chậm rãi quay người, liền cho tất cả nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Kính thất thanh nói: “Là ngươi?!”
Ôn Khách Hành nhướng mày, nhẹ giọng nói: “A, Triệu đại hiệp, lâu ngày không gặp.”
Triệu Kính trước kia từng gặp Ôn Khách Hành không chỉ một lần, bây giờ lại cảm thấy người này như là đã đổi một cái hồn trong xác, nhìn thế nào quỷ dị thế ấy, trong lòng hơi hoảng sợ, Ôn Khách Hành chậm rì rì từ thềm đá đi xuống, phảng phất hễ đi một bước về trước đều mang theo một cỗ áp lực bức người, Triệu Kính không cầm được lòng lui một bước, lại miễn cưỡng tự mình nhịn xuống, hỏi: “Ngươi… Ngươi là kia…”
Ôn Khách Hành “Ừm” một tiếng, cực kỳ giỏi giải ý người mà giải thích: “Kẻ bất tài tại hạ, chính là đầu lĩnh ác quỷ tội ác chồng chất trong miệng các vị kia, dĩ vãng có chỗ thất kính, mong rằng các vị thứ lỗi nhiều hơn mới được.”
Triệu Kính từng thấy y ra tay vài lần, biết công phu của y không tồi, nhưng cũng không hề để tâm một người trẻ tuổi như vậy, chỉ cảm thấy việc này có chút không thích hợp. Còn chưa đợi lão cẩn thận cân nhắc, phía sau liền có một người bay lên trời quát to: “Hay cho một tiểu tặc giả thần giả quỷ!”
Triệu Kính không kịp ngăn cản, chỉ thấy người nọ chính là một lão nhân Thanh Phong kiếm phái vai chữ Hoài, tên là Mạc Hoài Phong. Triệu Kính chuyển tâm tư, biết là đã gây ra chuyện Tào Úy Ninh, Mạc Hoài Không lại lâm trận triệt lui, đây là Mạc Hoài Dương đang tìm mặt mũi, tay vươn ra một nửa liền yên lặng rụt về, tính toán sống chết mặc bay.
Mạc Hoài Phong chẳng thèm quan tâm mình có phải là lấy lớn hiếp bé, không khách khí với người ta chút nào, trường kiếm ra khỏi vỏ, như giông bão tập kích Ôn Khách Hành. Chỉ thấy hồng y nam tử trong mắt mọi người kia vẫn không nhanh không chậm từ thềm đá đi xuống, chưa hề trốn tránh, giống như ngay cả độ rộng của mỗi một bước cũng chưa biến, Mạc Hoài Phong kia bỗng phát ra một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, cả người ngã sang bên.
Hai tay Ôn Khách Hành vẫn buông bên người, trên mặt kèm theo ý cười không chút sứt mẻ, Triệu Kính lại không thấy rõ động tác của y như thế nào.
Mạc Hoài Phong ngã dưới đất, cả người không ngừng run rẩy, mấy tiểu quỷ áo xám phụ cận di động cước bộ vây ông ta, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử, lại không dám động, chỉ nhìn Ôn Khách Hành với đôi mắt trông mong.
Ôn Khách Hành nghiêng đầu nhìn họ một cái, vẫn nhỏ nhẹ nói: “Cũng lúc này rồi, còn khách khí gì nữa?”
Đám Triệu Kính thoạt tiên không rõ ý tứ của y, theo một tiếng ra lệnh này, những tiểu quỷ đang vây Mạc Hoài Phong bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai không giống người, bổ qua Mạc Hoài Phong không thể nào phản kháng, như một đám ấu đồng tụ lại chơi sâu, chẳng qua nháy mắt, Mạc Hoài Phong đã bị mổ bụng, cả người rời ra, chết đến không thể chết nữa!
Mưa máu phun lên cao một trượng, đồng tử của Triệu Kính co rút – đây là ác quỷ chân chính!
Lúc này, Ôn Khách Hành đã đứng bên ngoài cách lão ba bậc đá, Triệu Kính rốt cuộc không liều chống nữa, lui lại một bước dài, đem binh khí hoành trước ngực: “Ngươi… Ngươi dám…”
Ôn Khách Hành mưa thuận gió hòa mà giải thích: “Triệu đại hiệp, ta thấy ngươi còn chưa minh bạch, ra khỏi Thanh Trúc lĩnh, đó là nhân gian, đến nhân gian rồi thì phải làm người đàng hoàng, mới có tiểu hài bị người khác ức hiếp, phải cứu, có mỹ nhân không cao hứng, phải dỗ, có người cho cơm ăn, phải trả tiền cơm, thấy người gặp nạn, phải kéo y một phen, đây là cái gì – đây là người. Nhưng đã đến chỗ chúng ta thì không có người, một bộ làm người kia…”
Thoại âm chợt ngừng, y quay đầu nhìn thoáng qua đám tiểu quỷ vừa nhuộm máu còn đang rục rịch kia, cười rộ lên, vươn một ngón tay lắc hai cái trước mắt Triệu Kính, tiếp tục nói: “Đem đến chỗ chúng ta, ngươi nhất định phải chết, bởi vì chỗ chúng ta không có lão nhân, tiểu hài, nam nhân, nữ nhân, chúng ta chỉ có lệ quỷ, biết lấy mạng.”
Ôn Khách Hành không chút hoang mang giơ tay, tay áo hơi cuộn lên, trên cao nhìn xuống đám người này nói: “Ôi, ngài xem này, trong cốc nhiều năm chưa từng có khách lạ, ta vừa kích động là lắm lời ngay, Triệu đại hiệp là thần thánh phương nào, đó là ở đâu cũng không làm người, còn cần ta nhắc chút đạo lý này sao? Ngài nói có phải không?”
Mạc Hoài Dương bước lên, sắc mặt khó coi cùng Triệu Kính đứng sóng vai, thấp giọng nói bên tai lão: “Đơn đả độc đấu không phải đối thủ của yêu nhân này, cùng lên.”
Triệu Kính cưỡi hổ khó xuống, ánh mắt vượt qua Ôn Khách Hành, thấy lão Mạnh đứng ở một điểm phía sau đại môn Diêm Vương điện, cùng với vẻ khó hiểu trên mặt lão Mạnh kia, trong lòng đại khái hiểu được ý đồ của đối phương, đây là nhất tiễn song điêu. Nhưng giờ này khắc này, lão đã không còn đường lui, đành kiên trì gầm một tiếng bổ lên.
Đây như là một tín hiệu, hai phương đang đứng giằng co đồng thời nhận được, hỗn chiến bắt đầu.
Mà lúc này, Hạt Tử đã vòng đến một chỗ khác của Phong Nhai sơn, hắn ngửa đầu nhìn Phong Nhai sơn núi non trùng điệp cây rừng xanh mướt, lẩm bẩm: “Đẹp, thật là đẹp, Phong Nhai sơn chính là một trong những thắng cảnh nhân gian, đáng tiếc… Là mỹ nhân có gai, có thể ngắm từ xa mà không thể đùa giỡn – ngươi thấy có đẹp không?”
Hắn hỏi chính là một Độc Hạt che mặt bên cạnh, Độc Hạt hờ hững nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó như là lĩnh nhiệm vụ gì, dứt khoát nói: “Vâng!”
Vẻ tươi cười trên mặt Hạt Tử liền mất đi một nửa, thất vọng nói: “Thật là chán.”
Độc Hạt hắc y che mặt kia lại nói: “Vâng!”
Giống như cái miệng kia chỉ biết nói mỗi một chữ như vậy, Hạt Tử chẳng còn hưng trí ngắm cảnh, lạnh mặt phân phó: “Họ hẳn là đã động thủ, chúng ta hiện tại lên vừa lúc có thể kiếm tiện nghi, khách nhân lão Mạnh phí khoản lớn kia của ta, còn chờ muốn cùng ta nội ứng ngoại hợp kìa.”
Độc Hạt bên cạnh vẫn nói: “Vâng!”
Hạt Tử không để ý tới hắn, tự đi về phía trước, đám Độc Hạt có huấn luyện lập tức đuổi theo, quả thực không biết đây là một đám người thật hay là một đám rối.
Đi một đoạn, phía trước có một bóng xám lướt qua, hắc y Độc Hạt lộ móc, lại bị Hạt Tử kéo chặt, chỉ thấy tiểu quỷ kia ánh mắt như tặc đảo qua một vòng trước mặt đám người đen ngòm này, đại khái là không quét ra kết luận gì, lúc này mới chuyển hướng sang Hạt Tử nói: “Vô Thường đại nhân bảo ta ở bên này tiếp Hạt chủ, mời bên đây.”
Hạt Tử mỉm cười khom người nói: “Làm phiền.”
– Cho các vị biết, thế nào là dẫn sói vào nhà.
Trời dần tối, trước Diêm Vương điện, thật như mười vạn u minh, thi hài chồng chất, tiếng hò hét kêu thảm hết đợt này đến đợt khác, quản chi là người hay quỷ, đều không một kẻ có thể chỉ lo thân mình. Hỗn chiến vừa bắt đầu thì không còn ai có thể khống chế được cục diện, ngay cả lão Mạnh tránh ở sau Diêm Vương điện cũng rất nhanh chóng bị cuốn vào.
Thân áo choàng đỏ sậm kia của Ôn Khách Hành lúc này trở nên tươi đẹp cực kỳ, máu bắn đầy trên khuôn mặt xưng được là tuấn mỹ, chẳng biết là của bản thân y hay là của người khác, y lại như không biết mỏi mệt, không biết đau đớn, không thấy căng thẳng mảy may, còn chìa ngón tay nhẹ nhàng lau mi cốt một chút, lộ ra đôi mắt trắng đen phân minh, giống như thân ở thịnh điển gì, ẩn ẩn hàm chứa ý cười điên cuồng lại thoải mái.
Cũng chẳng biết trường hỗn chiến này đã đánh bao lâu, Triệu Kính chỉ cảm thấy tim đập như sấm, trước mắt hóa đen từng đợt, còn đang cắn răng chịu đựng, sau đó lão thấy vẻ tươi cười của Ôn Khách Hành, trong lòng phát rét – lão cảm thấy người này giống như không hề muốn lập tức giết mình, như mãnh thú đối đãi con mồi nhỏ, nhất định phải chơi thống khoái mới chịu hạ một nhát mất mạng kia.
Triệu Kính thét một tiếng, lại bổ lên, một đao chém đến ngực Ôn Khách Hành – đại khai đại hợp, như sông đổ ra biển, đó là một trong những tuyệt kỹ thành danh của lão, kinh mạch trên tay bị chân khí dồn như phải bổ tung, đây là chiêu số bảo mạng, cũng là chiêu số liều mạng.
Đó là lệ như tia chớp, lấy thế vạn quân bổ núi cao biển rộng dốc hết toàn lực một kích, Ôn Khách Hành “Ồ” một tiếng, dường như hơi bất ngờ, với công lực của y mà không kịp hoàn toàn tránh đi, y hơi chau mày, nghiêng người lại chỉ có thể tránh đi yếu hại, liền quyết tâm lấy bả vai máu thịt gượng chịu một đao này, lưỡi đao kia cắt ngang vai y, Triệu Kính phun ra một búng máu, cực đau cũng mừng như điên.
Song không thể xâm nhập một bước nữa, Ôn Khách Hành tay nắm lưỡi đao, một cỗ đại lực chấn Triệu Kính rơi binh khí, lão lảo đảo một bước, liều mạng thối lui, nhưng thật sự không thể cầm cự ngã nhào xuống đất.
Triệu Kính trước mắt tối sầm, núi non điên đảo, bên tai nổ ran không ngừng, sau đó một bàn tay bóp yết hầu xách cả người lão lên. Lão liều mạng mở to mắt, đối lại ánh mắt Ôn Khách Hành.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành nói: “Ngươi nhìn cho kỹ – người khác đều nói ta giống cha ta, là mấy năm nay trôi qua, ta tự mình lệch đi? Hay là ngươi có tật giật mình, lại không dám nhận đây?”
Triệu Kính ngỡ ngàng nhìn y, thật lâu sau, bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt.
Ôn Khách Hành chậm rãi hít vào một hơi, thở than: “Ngươi lâu như vậy không nhận ra ta, ta còn tưởng mình đã nghĩ sai chứ, ha ha… Triệu đại hiệp, ba mươi năm trước Long Tước cùng một người thấy Dung Huyền giết vợ mang tội mà chạy, Dung phu nhân đem chìa khóa giao cho người kia, có mặt chỉ ba người họ, Dung phu nhân đã chết, Long Tước mãi đến chết cũng không nói ra người kia là ai, nhưng tung tích của chìa khóa lại tiết lộ, đến mức phu phụ người nọ rời khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích trong một sơn thôn nhỏ, lo lắng hãi hùng gần mười năm, tránh thoát thế nhân, không thể tránh thoát ác quỷ, đây là chuyện thế nào?”
Triệu Kính chỉ cảm thấy nội tạng đau nhức từng đợt, yết hầu bị kẹt, một hơi không làm sao đề lên được, dùng tay bẻ ngón tay Ôn Khách Hành như làm bằng sắt kia một cách phí công, hai mắt bắt đầu trợn ngược.
Ôn Khách Hành hãy còn nói: “Dung Huyền sau khi chết đi sống lại tính tình đại biến, việc này dễ dàng, nhưng có thể biến đến nông nỗi địch ta bất phân nhẫn tâm giết vợ sao? Dù là chó điên còn nhận được chủ nhân mà… Thế là ai làm? Là ai ép hỏi Dung phu nhân chìa khóa võ khố không được mà giết người, là ai bởi vì có người đến mà hốt hoảng đào tẩu, là ai trốn trong tối, biết tiền căn hậu quả, là ai bản thân không có năng lực, liền đem tung tích của phu phụ Ôn Như Ngọc bán đứng cho…”
Triệu Kính đã bất động, Ôn Khách Hành hai mắt mờ mịt, giống như không biết đêm nay đêm nào mà buông tay, mặc thân thể lão ngã phịch xuống đất, sau đó nhất thời lại đứng ngẩn ra đấy.
Lúc này, Mạc Hoài Dương quyết định thật nhanh, bắt lấy cơ hội đánh lén từ phía sau, nghe được tiếng gió, Ôn Khách Hành bấy giờ mới ngẩn ra, miễn cưỡng đề khí, đao của Triệu Kính lại kẹt trên vai, một hơi này không đề nổi!
Lúc này, chỉ nghe một tiếng quát khẽ, một thanh tiểu đao lăng không bay qua, đánh nghiêng kiếm của Mạc Hoài Dương, thiếu nữ mặt không còn chút máu lạnh lùng đứng trước mặt Mạc Hoài Dương, ngắt từng chữ: “Ta nói rồi, ta phải giết ngươi.”
Ôn Khách Hành sửng sốt, hồi lâu mới nói: “A Tương?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tương bởi vì một câu này của y mà không gượng được nữa, rơi nước mắt, nàng chầm chậm chuyển hướng sang Ôn Khách Hành, gượng ra vẻ tươi cười, thấp giọng nói: “Chủ nhân, đồ cưới ngài có thể bớt được rồi, Tào đại ca… Tào đại ca y…”
Sau đó nghẹn ngào quay đầu đi không nhìn Ôn Khách Hành, giống như không thấy y thì mình sẽ không yếu ớt, sẽ không ủy khuất.
Lúc này, không trung vang lên một tiếng kêu the thé, lão Mạnh nhắm mắt, lộ ra vẻ tươi cười thả lỏng – đây là Hạt Tử đã đến, lão biết mình đã thắng chắc, lại mở mắt ra, trong đôi mắt lão Mạnh bỗng nhiên tăng vọt hàn quang – lúc này, Ôn Khách Hành đang đưa lưng về phía lão.
Lão nhẹ nhàng giơ tay, trong tay áo hiện lên một mạt hàn quang.
Cố Tương chỉ cảm thấy đôi mắt nước mắt chưa khô bị thứ gì đó đâm một cái, nàng bỗng nhiên bổ lên trước, một phen ôm Ôn Khách Hành, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Ôn Khách Hành mở to mắt, có lẽ khi đó chỉ là một chớp mắt, y lại cảm thấy dài như đã qua ngàn năm trăm năm.
Y giơ bàn tay lúc ngã xuống theo bản năng đặt sau lưng Cố Tương kia, bên trên máu tươi đầm đìa – cả lưng thiếu nữ như là bị thứ gì đó nổ tung, y cơ hồ cảm thấy thoáng chốc vừa rồi, mình đã đụng đến xương cốt và nội tạng của nàng.
“A… Tương?”
Đầu Cố Tương ở trước ngực y, cố gắng ngẩng lên, lộ ra vẻ tươi cười với y, hơi thở mong manh nói: “Chủ nhân, ta nói phải giết hắn, là nói khoác, ta không có… bổn sự đó… ngài giết hắn cho ta, ta chỉ cầu ngài lần này, ngài giúp ta… giết hắn.”
Ôn Khách Hành đờ đẫn gật đầu, trên mặt Cố Tương lộ ra vẻ đau đớn, nàng cảm thấy đau, cảm thấy toàn thân rét run, giống như tất cả độ ấm đều từ sau lưng tuôn ra, đành giống một tiểu cô nương túm gắt gao vạt áo Ôn Khách Hành, thấp giọng nói: “Ta chết cũng không sao, không sao… Tào đại ca khẳng định muốn cho ta sống tốt… nhưng mà ta, ta vẫn sống… không được… chủ nhân…”
Ôn Khách Hành dùng bàn tay đẫm máu kia che đầu nàng, ôn nhu nói: “Không gọi chủ nhân, gọi ca.”
Cố Tương nỗ lực gượng ra vẻ tươi cười, nhưng nàng thất bại, tay chân nàng đã không nghe sai sử, bắt đầu co rút, ánh mắt dần dần tan rã, trong miệng hãy còn nói: “Ca, huynh giúp muội… giết… hắn… nha…”
Lão Mạnh dù sao kiêng kỵ Ôn Khách Hành, một kích không trúng, lập tức lắc mình tránh lui.
Ôn Khách Hành chậm rãi đứng dậy, đặt bằng thân thể Cố Tương, đưa tay rút thanh đao của Triệu Kính khỏi vai, nửa thân thể y đều chết lặng không đề nổi sức lực, sát khí trên người lại nặng hơn.
Y nói như là độc thoại: “Được, ta giết hắn cho muội.”
Mạc Hoài Dương thấy sự tình không ổn, đã chạy mất tích giảo hoạt hơn cả cá chạch, ánh mắt Ôn Khách Hành quét một vòng trong đám người, dùng bàn tay còn có thể hoạt động kia túm một tiểu quỷ áo xám, ngắt từng chữ hỏi: “Ngươi nhìn thấy, kẻ cầm kiếm vừa rồi đứng bên cạnh họ Triệu kia chứ?”
Trong cổ họng tiểu quỷ phát ra tiếng “lách cách”, run rẩy chìa một ngón tay, chỉ một phương hướng, Ôn Khách Hành cười nói: “Đa tạ.”
Sau đó ngón tay dùng sức, đầu tiểu quỷ kia trong khoảnh khắc nát thành một đống thịt vụn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.