Chương 30: Chức năng mới của trùng đồng Thiên Nhãn
Kiều Phi
22/01/2024
Nhân viên nữ có chút xấu hổ, chần chờ giây lát cô ấy mới giới thiệu tiếp.
“Thưa anh, đây là chiếc Porsche bản giới hạn toàn cầu, xe thể thao 001, toàn thế giới chỉ có 10 chiếc”.
“Nhà thiết kế 001 là Janet Krans đến từ nước Vu lan, động cơ là...”
Nhân viên nữ còn chưa nói hết thì tên nhân viên nam đứng cách đó không xa lại móc mỉa: “Sao cô ngu dữ vậy, còn đứng đó giới thiệu 001 cho thăng này làm chỉ, trong thành phố An Giang này, có mấy người mua được chiếc 001 này đâu, mà
hiển nhiên trong số đó không có hẳn ta!”
Sắc mặt nhân viên nữ có chút khó coi, Lâm Hiên híp mắt hỏi: “Cái xe này bao nhiêu?”
“Giá lăn bánh là 21 triệu 800 nghìn, không có khuyến mãi!”
Nhân viên nam lại cười nhạo: “Ha ha ha, thăng nghèo hèn, nghe thấy giá này chắc sợ choáng váng rồi chứ gì!”
Lâm Hiên liếc tên kia một cái rồi lấy thẻ ra: “Lấy chiếc này đi, quẹt thẻ, mật khẩu là tám số 8!”
Nhân viên nữ trợn to mắt, nhân viên nam cũng trừng mắt.
Sau đó hắn ta lại cười phá lên.
“Ha ha ha, muốn giả ngầu thì phải biết phân biệt tình hình chứ, mật khẩu thẻ chỉ có sáu chữ số, giờ còn bảo là tám số 8 nữa cơ đấy, muốn chọc tôi cười chết à!”
Lâm Hiên lắc đầu: “Ếch ngồi đáy giếng!”
“Cô lo đi quẹt thẻ là được!”, Lâm Hiên nói với nhân viên nữ.
Sau đó cô ấy cầm thẻ của Lâm Hiên vào quầy, quẹt thẻ, 21 triệu 800 nghìn, cô ấy bấm mật khẩu trong sự lo sợ.
Nhân viên nam cười lạnh nhìn cảnh này: “Thằng khách ngu, con bán hàng đần, đúng là sống lâu mới thấy được!”
Hắn ta vừa dứt lời, giây sau, âm thành quẹt thẻ thanh toán thành công vang lên, giọng điện tử thông báo cũng truyền tới.
“Quẹt thẻ thành công, 21 triệu 800 nghìn đã vào tài khoản!”
Nghe âm thanh này, nhân viên nam sững người. “Sao... quẹt thẻ thành công?”
Hắn ta đờ đẫn, thật sự quẹt thẻ thành công rồi, đồng thời trong lòng cũng hối hận không nguôi.
Rõ ràng là hẳn ta gặp Lâm Hiên trước, nghĩ như vậy, hẳn ta chỉ muốn tát vào mỏ mình một cái, đơn hàng 21 triệu 800
nghìn cứ vậy mà vuột khỏi miệng.
Nhân viên nữ sửng sốt, mình... bán được chiếc 001 rồi! Thành tích tháng này từ 0 biến thành 21 triệu 800 nghìn!
Quản lý cửa hàng nghe thấy âm thanh thông báo thì lao ra. “Ai? Khách hàng nào đã mua chiếc 001?”
21 triệu 800 nghìn, trong cửa hàng chỉ chiếc 001 là có giá này, vậy thì không cần hỏi cũng biết khách hàng mua xe gì.
“Quản lý, là anh khách này ạ!”, nhân viên nữ tỉnh táo lại, lễ phép trả lời.
Lâm Hiên mỉm cười nhìn quản lý, sau đó chỉ nhân viên nam: “Ông là quản lý hả, thái độ của anh nhân viên này làm tôi không hài lòng, còn châm chọc tôi nữa, tự ông giải quyết đi!”
Quản lý nghe được mấy lời này thì biến sắc: “Họ Diệp, dám châm chọc khách hàng VỊP của chúng ta, cậu to gan quá đó, mau dọn đồ cút cho tôi!”
Nhân viên nam nghe vậy thì luống cuống.
“Quản lý, quản lý, đây chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!”
Nói xong hắn ta nhìn Lâm Hiên nói: “Thưa anh, là tôi dùng mắt chó nhìn người, tôi không biết điều, có mắt không tròng, mong anh rộng lượng, coi tôi như quả rắm mà thả đi ạ!”
“Ngưng, rắm của tôi cũng không thối như anh!”
Lâm Hiên xua tay, nói với nhân viên nữ: “Khi nào tôi có thể lấy xe?”
Không đợi nhân viên nữ kịp đáp, quản lý đã giành trước: “20 phút sau là giấy tờ, bảo hiểm, thuế VAT và mọi thủ tục đều sẽ hoàn thành!”
Nói xong quản lý lập tức gọi điện sắp xếp.
Lâm Hiên ở trong cửa hàng chờ khoảng 17 phút thì mọi thứ đã hoàn tất.
Anh lái chiếc Porsche 001 nghênh ngang chạy đi.
Tiếng động cơ cuồng dã mang theo cảm giác cực ngầu, tăng tốc lên 100km/h chỉ tốn 2.6 giây.
Cảm giác như bay lên thế này sướng quá má ơi!
Hơn nữa Lâm Hiên còn phát hiện tác dụng khác của trùng đồng Thiên Nhãn.
Đó là khi anh dùng nó, cảnh sắc sẽ càng thêm rõ ràng, vả lại, dường như mọi thứ xung quanh đều đang chậm dần.
Giống lúc này, khi vận tốc xe đạt hơn 100km/h thì nó lại chỉ như 60km/h trong mắt anh.
Không phải tốc độ của xe chậm mà là do nó trở nên chậm lại trong mắt Lâm Hiên.
“Năng lực này mà dùng trong chiến đấu, tua chậm đòn tấn công của người khác thì chẳng phải mình sẽ dễ dàng né đòn sao!”
“Thưa anh, đây là chiếc Porsche bản giới hạn toàn cầu, xe thể thao 001, toàn thế giới chỉ có 10 chiếc”.
“Nhà thiết kế 001 là Janet Krans đến từ nước Vu lan, động cơ là...”
Nhân viên nữ còn chưa nói hết thì tên nhân viên nam đứng cách đó không xa lại móc mỉa: “Sao cô ngu dữ vậy, còn đứng đó giới thiệu 001 cho thăng này làm chỉ, trong thành phố An Giang này, có mấy người mua được chiếc 001 này đâu, mà
hiển nhiên trong số đó không có hẳn ta!”
Sắc mặt nhân viên nữ có chút khó coi, Lâm Hiên híp mắt hỏi: “Cái xe này bao nhiêu?”
“Giá lăn bánh là 21 triệu 800 nghìn, không có khuyến mãi!”
Nhân viên nam lại cười nhạo: “Ha ha ha, thăng nghèo hèn, nghe thấy giá này chắc sợ choáng váng rồi chứ gì!”
Lâm Hiên liếc tên kia một cái rồi lấy thẻ ra: “Lấy chiếc này đi, quẹt thẻ, mật khẩu là tám số 8!”
Nhân viên nữ trợn to mắt, nhân viên nam cũng trừng mắt.
Sau đó hắn ta lại cười phá lên.
“Ha ha ha, muốn giả ngầu thì phải biết phân biệt tình hình chứ, mật khẩu thẻ chỉ có sáu chữ số, giờ còn bảo là tám số 8 nữa cơ đấy, muốn chọc tôi cười chết à!”
Lâm Hiên lắc đầu: “Ếch ngồi đáy giếng!”
“Cô lo đi quẹt thẻ là được!”, Lâm Hiên nói với nhân viên nữ.
Sau đó cô ấy cầm thẻ của Lâm Hiên vào quầy, quẹt thẻ, 21 triệu 800 nghìn, cô ấy bấm mật khẩu trong sự lo sợ.
Nhân viên nam cười lạnh nhìn cảnh này: “Thằng khách ngu, con bán hàng đần, đúng là sống lâu mới thấy được!”
Hắn ta vừa dứt lời, giây sau, âm thành quẹt thẻ thanh toán thành công vang lên, giọng điện tử thông báo cũng truyền tới.
“Quẹt thẻ thành công, 21 triệu 800 nghìn đã vào tài khoản!”
Nghe âm thanh này, nhân viên nam sững người. “Sao... quẹt thẻ thành công?”
Hắn ta đờ đẫn, thật sự quẹt thẻ thành công rồi, đồng thời trong lòng cũng hối hận không nguôi.
Rõ ràng là hẳn ta gặp Lâm Hiên trước, nghĩ như vậy, hẳn ta chỉ muốn tát vào mỏ mình một cái, đơn hàng 21 triệu 800
nghìn cứ vậy mà vuột khỏi miệng.
Nhân viên nữ sửng sốt, mình... bán được chiếc 001 rồi! Thành tích tháng này từ 0 biến thành 21 triệu 800 nghìn!
Quản lý cửa hàng nghe thấy âm thanh thông báo thì lao ra. “Ai? Khách hàng nào đã mua chiếc 001?”
21 triệu 800 nghìn, trong cửa hàng chỉ chiếc 001 là có giá này, vậy thì không cần hỏi cũng biết khách hàng mua xe gì.
“Quản lý, là anh khách này ạ!”, nhân viên nữ tỉnh táo lại, lễ phép trả lời.
Lâm Hiên mỉm cười nhìn quản lý, sau đó chỉ nhân viên nam: “Ông là quản lý hả, thái độ của anh nhân viên này làm tôi không hài lòng, còn châm chọc tôi nữa, tự ông giải quyết đi!”
Quản lý nghe được mấy lời này thì biến sắc: “Họ Diệp, dám châm chọc khách hàng VỊP của chúng ta, cậu to gan quá đó, mau dọn đồ cút cho tôi!”
Nhân viên nam nghe vậy thì luống cuống.
“Quản lý, quản lý, đây chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!”
Nói xong hắn ta nhìn Lâm Hiên nói: “Thưa anh, là tôi dùng mắt chó nhìn người, tôi không biết điều, có mắt không tròng, mong anh rộng lượng, coi tôi như quả rắm mà thả đi ạ!”
“Ngưng, rắm của tôi cũng không thối như anh!”
Lâm Hiên xua tay, nói với nhân viên nữ: “Khi nào tôi có thể lấy xe?”
Không đợi nhân viên nữ kịp đáp, quản lý đã giành trước: “20 phút sau là giấy tờ, bảo hiểm, thuế VAT và mọi thủ tục đều sẽ hoàn thành!”
Nói xong quản lý lập tức gọi điện sắp xếp.
Lâm Hiên ở trong cửa hàng chờ khoảng 17 phút thì mọi thứ đã hoàn tất.
Anh lái chiếc Porsche 001 nghênh ngang chạy đi.
Tiếng động cơ cuồng dã mang theo cảm giác cực ngầu, tăng tốc lên 100km/h chỉ tốn 2.6 giây.
Cảm giác như bay lên thế này sướng quá má ơi!
Hơn nữa Lâm Hiên còn phát hiện tác dụng khác của trùng đồng Thiên Nhãn.
Đó là khi anh dùng nó, cảnh sắc sẽ càng thêm rõ ràng, vả lại, dường như mọi thứ xung quanh đều đang chậm dần.
Giống lúc này, khi vận tốc xe đạt hơn 100km/h thì nó lại chỉ như 60km/h trong mắt anh.
Không phải tốc độ của xe chậm mà là do nó trở nên chậm lại trong mắt Lâm Hiên.
“Năng lực này mà dùng trong chiến đấu, tua chậm đòn tấn công của người khác thì chẳng phải mình sẽ dễ dàng né đòn sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.