Chương 62: Bại lộ hành vi
Yves Visser
22/07/2023
Cảnh Như Đình bị câu hỏi bất ngờ của hắn đánh trúng, trong lòng như lửa đốt nghĩ ra đủ loại lý do để giải thích, rời sự tập trung khỏi chén thuốc trước mắt nên ho sặc sụa.
Nhưng dường như hắn đã đoán trước được biểu hiện của nàng, bình tĩnh đưa chiếc khăn vừa rồi cho nàng lau miệng.
Thuốc đã uống cạn, Đường Thiên Hàn đặt chén thuốc lên trên bàn để lát nữa hạ nhân mang đi, lại quay người lại chờ câu trả lời của nàng.
Cảnh Như Đình hơi ngước mắt lên nhìn thử thần sắc của hắn, nhưng rất nhanh lại cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói:
“Trước đây khi thiếp chưa xuất giá từng có mấy lần đến y quán Khả Tịnh xem bệnh, biết được đại phu ở đó y thuật cao minh nên rất tin tưởng. Ngày hôm đó thiếp cảm thấy nếu đi tìm thái y nhất định sẽ đánh động đến cả hoàng cung, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp…..”
“…. Nên nàng mới muốn ra ngoài tìm đại phu.”
Nàng khẽ gật đầu.
Một lúc sau, Đường Thiên Hàn không hỏi thêm gì nữa, nàng mới buông lỏng căng thẳng xuống mấy phần.
Vừa vặn khi hắn đứng lên định quay về vị trí đọc văn thư, Tiểu Hàm đẩy cửa bước vào định cầm chén thuốc mang đi.
Đường Thiên Hàn đột nhiên lại ngồi xuống giường.
“Tiểu Hàm!”
Nàng ta quay người lại, “Điện hạ còn điều gì căn dặn nô tỳ?”
“Ngươi là tỳ nữ theo hầu Thái tử phi từ bao giờ?” Thanh âm nam tử trầm thấp lạnh lẽo như băng, làm nàng ngồi bên cạnh cũng không khỏi run lên một phen.
Tiểu Hàm chần chừ mấy giây mới hồi đáp: “Nô tỳ đi theo hầu hạ Thái tử phi từ khi người còn nhỏ, cũng coi như là lớn lên cùng người.”
Hắn khẽ nhếch miệng cười, giọng nói càng trầm hơn nữa, giống như đã xuống đến mấy tầng địa ngục: “Lớn lên cùng?”
Đường Thiên Hàn chậm rãi bước đến gần Tiểu Hàm, nàng ta không không chế được run rẩy cả người, thân mình cuộn tròn lại một chỗ.
Hắn cầm chén thuốc trên tay nàng ta, ném thật mạnh xuống sàn, tức giận quát lớn: “Ngươi lớn lên cùng nàng, vậy mà lại dám có gan hạ độc nàng.”
Cảnh Như Đình kinh ngạc, mở to mắt nhìn Đường Thiên Hàn.
Hắn đưa một tay bóp chặt khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Hàm. Nàng ta đau đớn vô cùng nhưng không dám lên tiếng, đôi mắt ngập nước sợ hãi nhìn hắn.
“Ngươi lại dám ra tay với người của bản cung, đúng là chán sống rồi.”
Đường Thiên Hàn nói xong, tàn nhẫn đẩy Tiểu Hàm ngã xuống.
Những mảnh sứ vỡ ra từ chén thuốc vừa rồi rơi tứ tung trên sàn, có không ít mảnh nhỏ ghim vào đôi tay khô khốc nứt nẻ, một tràng máu đỏ tươi chảy ra thấm ướt y phục nàng ta, lan ra cả sàn gỗ.
Cảnh Như Đình ngồi trên giường, không tin vào những điều chính mình vừa nghe được, nghẹn giọng hỏi:
“Tiểu Hàm, ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng bạc đãi người. Tại sao lại làm thế với ta?”
Tiểu Hàm trong lòng biết rõ bản thân lúc này bị bại lộ âm mưu chỉ còn một con đường chết, nhưng nàng ta không cam tâm, nhất quyết muốn kéo nàng xuống nước theo.
Nhớ lại bức tranh vẽ Cảnh Như Đình nàng ta trông thấy được ở bàn của Tề Thiên Khả, nàng ta hét lớn:
“Cảnh Như Đình, ta theo ngươi nhiều năm như vậy, hầu hạ người chu đáo tận tình, chỉ mong ngươi là chủ nhân của ta có thể cho ta một mối hôn sự tốt, để ta có thể trở thành thê tử của người ta yêu. Nhưng là vì ngươi, ngươi đã gả vào Đông Cung lại vẫn gieo rắc tương tư cho chàng, khiến cho chàng ngày đêm nhung nhớ, ngươi không muốn ta gả cho chàng. Ta hận ngươi!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tiểu Hàm trừng mắt nhìn nàng: “Ngày mà ta đi lấy thuốc cho ngươi, ta đã nhìn thấy rất rõ bức tranh mà Tề Thiên Khả vẽ ngươi. Rõ ràng là ngươi đã là Thái tử phi cao quý, vì sao vẫn bám lấy chàng không buông? Phó Tiểu Hàm ta đây không thể tha cho ngươi được, nên mới động chạm vào thang thuốc đó, để ngươi từ từ chết đi mà không ai biết nguyên nhân.”
Vốn dĩ nàng ta cho rằng kế hoạch của bản thân sẽ thành công đúng như mong muốn, nếu như Đường Thiên Hàn không đột nhiên tìm đến Ngọc Thần điện ngay đúng ngày độc trong cơ thể nàng phát tác.
Cảnh Như Đình vừa nghe đến bức tranh vẽ nàng liền biết Tiểu Hàm đã nhầm lẫn, nhưng lúc này nàng không thể giải thích.
Đường Thiên Hàn tính tình đa nghi, nếu nàng không nói rõ sự thật Tề Thiên Khả sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu nàng nói ra thì những chuyện trước đây của nàng hắn cũng sẽ biết.
Để cho phu quân biết được tư tình lúc trước, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đủ rồi, người đâu! Mau nhốt ả tiện nữ này vào trong ngục. Đích thân bản cung sẽ xử lý ả!”
Sau khi đưa người đi, nàng lập tức giải thích với hắn: “Điện hạ, sự việc không phải như điện hạ nghĩ đâu. Thiếp và Tề đại phu hoàn toàn trong sạch. Thiếp đúng là có quen biết với Tề đại phu, nhưng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Hơn nữa, Tề đại phu vốn không hiểu biết về hội họa, sao có thể vẽ tranh được?”
Cảnh Như Đình chưa giải thích xong, Đường Thiên Hàn đã cúi người xuống ôm chặt nàng.
“Ta tin nàng. Lời của kẻ phản bội như vậy, dĩ nhiên không đáng tin. Lời của người trong thiên hạ này, bất kể ai có nói gì đi chăng nữa, ta cũng chỉ tin nàng.” Hắn xoa xoa lưng nàng trấn an, trong giọng nói mang theo ngữ khí ấm áp dịu dàng vô cùng.
Lời hắn khẳng định là thế, nhưng nàng vẫn không yên tâm buông bỏ cảnh giác trong lòng được.
Con người chính là như vậy, một khi đã dấy lên nghi ngờ thì dù là nhỏ nhoi cũng không cách nào tin tưởng được đối phương nữa.
Nhưng dường như hắn đã đoán trước được biểu hiện của nàng, bình tĩnh đưa chiếc khăn vừa rồi cho nàng lau miệng.
Thuốc đã uống cạn, Đường Thiên Hàn đặt chén thuốc lên trên bàn để lát nữa hạ nhân mang đi, lại quay người lại chờ câu trả lời của nàng.
Cảnh Như Đình hơi ngước mắt lên nhìn thử thần sắc của hắn, nhưng rất nhanh lại cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói:
“Trước đây khi thiếp chưa xuất giá từng có mấy lần đến y quán Khả Tịnh xem bệnh, biết được đại phu ở đó y thuật cao minh nên rất tin tưởng. Ngày hôm đó thiếp cảm thấy nếu đi tìm thái y nhất định sẽ đánh động đến cả hoàng cung, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp…..”
“…. Nên nàng mới muốn ra ngoài tìm đại phu.”
Nàng khẽ gật đầu.
Một lúc sau, Đường Thiên Hàn không hỏi thêm gì nữa, nàng mới buông lỏng căng thẳng xuống mấy phần.
Vừa vặn khi hắn đứng lên định quay về vị trí đọc văn thư, Tiểu Hàm đẩy cửa bước vào định cầm chén thuốc mang đi.
Đường Thiên Hàn đột nhiên lại ngồi xuống giường.
“Tiểu Hàm!”
Nàng ta quay người lại, “Điện hạ còn điều gì căn dặn nô tỳ?”
“Ngươi là tỳ nữ theo hầu Thái tử phi từ bao giờ?” Thanh âm nam tử trầm thấp lạnh lẽo như băng, làm nàng ngồi bên cạnh cũng không khỏi run lên một phen.
Tiểu Hàm chần chừ mấy giây mới hồi đáp: “Nô tỳ đi theo hầu hạ Thái tử phi từ khi người còn nhỏ, cũng coi như là lớn lên cùng người.”
Hắn khẽ nhếch miệng cười, giọng nói càng trầm hơn nữa, giống như đã xuống đến mấy tầng địa ngục: “Lớn lên cùng?”
Đường Thiên Hàn chậm rãi bước đến gần Tiểu Hàm, nàng ta không không chế được run rẩy cả người, thân mình cuộn tròn lại một chỗ.
Hắn cầm chén thuốc trên tay nàng ta, ném thật mạnh xuống sàn, tức giận quát lớn: “Ngươi lớn lên cùng nàng, vậy mà lại dám có gan hạ độc nàng.”
Cảnh Như Đình kinh ngạc, mở to mắt nhìn Đường Thiên Hàn.
Hắn đưa một tay bóp chặt khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Hàm. Nàng ta đau đớn vô cùng nhưng không dám lên tiếng, đôi mắt ngập nước sợ hãi nhìn hắn.
“Ngươi lại dám ra tay với người của bản cung, đúng là chán sống rồi.”
Đường Thiên Hàn nói xong, tàn nhẫn đẩy Tiểu Hàm ngã xuống.
Những mảnh sứ vỡ ra từ chén thuốc vừa rồi rơi tứ tung trên sàn, có không ít mảnh nhỏ ghim vào đôi tay khô khốc nứt nẻ, một tràng máu đỏ tươi chảy ra thấm ướt y phục nàng ta, lan ra cả sàn gỗ.
Cảnh Như Đình ngồi trên giường, không tin vào những điều chính mình vừa nghe được, nghẹn giọng hỏi:
“Tiểu Hàm, ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng bạc đãi người. Tại sao lại làm thế với ta?”
Tiểu Hàm trong lòng biết rõ bản thân lúc này bị bại lộ âm mưu chỉ còn một con đường chết, nhưng nàng ta không cam tâm, nhất quyết muốn kéo nàng xuống nước theo.
Nhớ lại bức tranh vẽ Cảnh Như Đình nàng ta trông thấy được ở bàn của Tề Thiên Khả, nàng ta hét lớn:
“Cảnh Như Đình, ta theo ngươi nhiều năm như vậy, hầu hạ người chu đáo tận tình, chỉ mong ngươi là chủ nhân của ta có thể cho ta một mối hôn sự tốt, để ta có thể trở thành thê tử của người ta yêu. Nhưng là vì ngươi, ngươi đã gả vào Đông Cung lại vẫn gieo rắc tương tư cho chàng, khiến cho chàng ngày đêm nhung nhớ, ngươi không muốn ta gả cho chàng. Ta hận ngươi!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tiểu Hàm trừng mắt nhìn nàng: “Ngày mà ta đi lấy thuốc cho ngươi, ta đã nhìn thấy rất rõ bức tranh mà Tề Thiên Khả vẽ ngươi. Rõ ràng là ngươi đã là Thái tử phi cao quý, vì sao vẫn bám lấy chàng không buông? Phó Tiểu Hàm ta đây không thể tha cho ngươi được, nên mới động chạm vào thang thuốc đó, để ngươi từ từ chết đi mà không ai biết nguyên nhân.”
Vốn dĩ nàng ta cho rằng kế hoạch của bản thân sẽ thành công đúng như mong muốn, nếu như Đường Thiên Hàn không đột nhiên tìm đến Ngọc Thần điện ngay đúng ngày độc trong cơ thể nàng phát tác.
Cảnh Như Đình vừa nghe đến bức tranh vẽ nàng liền biết Tiểu Hàm đã nhầm lẫn, nhưng lúc này nàng không thể giải thích.
Đường Thiên Hàn tính tình đa nghi, nếu nàng không nói rõ sự thật Tề Thiên Khả sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu nàng nói ra thì những chuyện trước đây của nàng hắn cũng sẽ biết.
Để cho phu quân biết được tư tình lúc trước, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đủ rồi, người đâu! Mau nhốt ả tiện nữ này vào trong ngục. Đích thân bản cung sẽ xử lý ả!”
Sau khi đưa người đi, nàng lập tức giải thích với hắn: “Điện hạ, sự việc không phải như điện hạ nghĩ đâu. Thiếp và Tề đại phu hoàn toàn trong sạch. Thiếp đúng là có quen biết với Tề đại phu, nhưng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Hơn nữa, Tề đại phu vốn không hiểu biết về hội họa, sao có thể vẽ tranh được?”
Cảnh Như Đình chưa giải thích xong, Đường Thiên Hàn đã cúi người xuống ôm chặt nàng.
“Ta tin nàng. Lời của kẻ phản bội như vậy, dĩ nhiên không đáng tin. Lời của người trong thiên hạ này, bất kể ai có nói gì đi chăng nữa, ta cũng chỉ tin nàng.” Hắn xoa xoa lưng nàng trấn an, trong giọng nói mang theo ngữ khí ấm áp dịu dàng vô cùng.
Lời hắn khẳng định là thế, nhưng nàng vẫn không yên tâm buông bỏ cảnh giác trong lòng được.
Con người chính là như vậy, một khi đã dấy lên nghi ngờ thì dù là nhỏ nhoi cũng không cách nào tin tưởng được đối phương nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.