Chương 48: Muội mãi mãi là thê tử mà ta muốn cưới
Yves Visser
05/07/2023
Bầu trời hôm nay âm u khó tả, mây đen giăng kín trời, giông gió nổi lên một trận cuốn bay những thứ đang nằm gọn trên mặt đất, khiến khung cảnh trở nên lộn xộn. Mùa xuân đã bắt đầu rời đi, nhường chỗ cho những biểu hiện của đầu hè đến.
Giống như hiện tại, một trận mưa rào đầu tiên có lẽ sẽ sớm đến trong hôm nay.
Cảnh Như Đình trong lòng vô cùng sốt ruột, không chút nào bận tâm đến thời tiết.
Nàng chạy một mạch đến Hoắc phủ tìm hắn, nhưng hạ nhân nói rằng hắn từ mấy hôm nay đã không trở về.
Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi lại chạy đến y quán Khả Tịnh. Vừa vào đến biệt viện phía sau, Tiểu Hạ trông thấy nàng liền cười nói: “Cảnh tiểu thư đã đến…..”
Cảnh Như Đình không có thời gian bận tâm đến người khác, nàng vội vàng xua xua tay rồi chạy đi tìm Hoắc Noãn Bách.
“Noãn Bách ca ca, huynh đang ở đâu?”
Đi đến cuối dãy hành lang, Cảnh Như Đình nghe được có giọng nói phát ra từ một gian phòng, không nghĩ ngợi gì liền mở cửa ra bước vào.
“Noãn Bách ca ca….. huynh đang làm gì vậy?”
Trước mắt nàng hiện ra là một đôi nam nữ ở trên giường, trên người không có lấy mảnh vải, chỉ có chiếc chăn mỏng che thân.
Bên ngoài gió lớn lồng lộng thổi tung cả rèm cửa sổ và màn che của giường ngủ, khiến Cảnh Như Đình cảm thấy có chút mờ ảo không thật, tự trấn an rằng bản thân nhất định là đang nằm mơ hoặc đã nhìn nhầm người.
Mà nam nhân trên giường kia cũng rất hoảng hốt không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hành động đầu tiên của hắn là hốt hoảng quay sang nhìn nàng, trong ánh mắt hiện rõ sự cuống quýt cùng vẻ vô tội, miệng mấp máy không thành câu hoàn chỉnh:
“Tiểu Đình, chuyện này……. Muội nghe ta giải thích được không?”
Rõ ràng nàng khó khăn lắm mới trấn an lòng mình, nhưng giọng nói quen thuộc kia văng vẳng bên tai đã kéo nàng về thực tại rằng cảnh tượng trước mắt nàng hoàn toàn không phải do nàng tưởng tượng ra.
Khóe mắt hơi rát, Cảnh Như Đình thấp giọng nói: “Là ta đã làm phiền hai người.”, bước từng bước thẫn thờ đi ra khỏi căn phòng.
Bỗng có một bàn tay gáp gáp nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại vội vã giải thích: “Tiểu Đình đừng đi, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Cảnh Như Đình nhìn chằm chằm vào nam nhân đến áo còn chưa kịp mặc, đáy mắt hiện lên nỗi tức giận khôn cùng. Nàng chất vấn Hoắc Noãn Bách:
“Huynh không biết? Huynh định chối bỏ trách nhiệm với nàng ta? Hay huynh muốn níu kéo ở ta điều gì?”
“Muội tin ta đi! Trong lòng ta chỉ có một mình muội thôi, Tiểu Đình…” Hắn nói chậm rãi từng lời một cách bất lực.
Thật ra bản thân Hoắc Noãn Bách đến tận bây giờ vẫn chưa định hình được bản thân vừa gây ra chuyện lớn này bằng cách nào.
Tất cả những gì đọng lại trong ký ức của hắn là hai canh giờ trước hắn đang ngồi thưởng trà trong lúc chờ Tề Thiên Khả quay lại, sau đó chẳng biết vì sao hắn lại không thể nhớ ra được chuyện gì, đến khi tỉnh táo lại thì khung cảnh hiện ra trước mắt hắn lại là trần nhà tối tăm hiện chút vệt sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hoắc Noãn Bách ngồi dậy, cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, hắn quơ quơ tay sang hai bên mới phát hiện còn có người khác ở cạnh. Nữ tử mái tóc dài rũ rượi, tấm lưng trần trắng nõn gầy gộc dần rõ rệt trong đôi mắt nam tử. Hắn giật mình lùi lại phía sau, vô tình đánh động đến nữ tử đang nằm bên cạnh.
Nàng ta ngồi dậy, nhìn thấy khung cảnh hiện tại không kìm lòng được mà thút thít khóc, giọng đầy oan ức:
“Hoắc công tử, sao công tử có thể làm như vậy với Sở Lộ? Nếu để Cảnh tiểu thư biết được, Sở Lộ biết giải thích thế nào?”
Lý Sở Lộ vừa dứt lời, Cảnh Như Đình đã xuất hiện. Hắn không kịp suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy bản thân cần lập tức giải thích với nàng thật rõ ràng.
“Huynh nói trong lòng huynh chỉ có ta? Vậy còn nàng ta thì sao? Không nói đến vì sao hai người lại đối xử với ta như vậy, huynh định xử lý chuyện này như thế nào?” Nàng lớn tiếng.
“Muội mãi mãi là thê tử mà ta muốn cưới.”
Nàng cười đầy chua xót: “Ý huynh là muốn ta sống cảnh chung chồng với nàng ta? Huynh đừng mơ.”
Nàng nói xong, một tay lạnh lùng gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay kia của nàng, bước đi một mạch ra ngoài mà không hề quay đầu lại nhìn hắn.
Ngữ khí nàng vô cùng kiên định, từng câu từng chữ giống như đang chà sát vào tâm trí hắn, khiến hắn thực sự không biết phải đối diện với tình cảnh hiện tại ra sao.
Rốt cuộc là vì điều gì mà xảy ra cớ sự này? Tưởng chừng như hắn đang rất mỹ mãn với cuộc sống hiện tại, bởi nàng vừa đến tuổi gả đi, hắn còn nghĩ sẽ đến Cảnh gia hỏi cưới nàng, thế nhưng chỉ trong chốc lát tất cả hạnh phúc đều tan biến, hắn giống như rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Mới cuối tháng ba, trận mưa rào đầu tiên đã đổ xuống. Cả con phố lớn vắng tanh không một bóng người, chỉ có nàng đang chạy hết sức trong mưa. Cuồng phong nổi lên như đang trút hết cơn thịnh nộ dồn nén từ lâu, gào thét hết mình, cũng là gào thét cho đáy lòng nàng lúc này.
Nàng chẳng còn quan tâm đến cả người đều ướt đẫm nước mưa, cứ thế chạy một mạch về phía trước, giẫm cả vào những vũng nước đọng trên đường, đất bùn bám đầy vào tà váy.
Trời mưa đường trơn, Cảnh Như Đình không may trượt chân ngã xuống, đầu gối cũng vì thế mà bị xước một mảng, nàng đau đớn kêu lên một tiếng.
“Bên kia có người! Mau qua đó xem.”
Thứ âm thanh chẳng biết từ đâu phát ra phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chỉ có nàng và tiếng mưa gió. Nàng còn chưa kịp nhìn về phía phát ra tiếng nói, đột nhiên bị thứ gì kéo nàng vào một góc tường khuất tối tăm.
Ánh mắt nàng chậm rãi hướng lên nhìn, nam nhân áo đen đang ôm chặt nàng vào lòng, hơi nghiêng người ra phía đường lớn thăm dò tình hình.
Cảnh Như Đình vốn định lên tiếng thì hắn lập tức che miệng nàng lại, ra hiệu không được lên tiếng.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Thật mau từ bên ngoài truyền đến rất nhiều giọng nói khác nhau, một toán nam nhân chạy loạn khắp nơi giống như đang tìm kiếm người nào.
“Các ngươi có thấy hắn không?”
Người nọ lắc đầu.
“Mau đi kiếm hắn cho bằng được, trước khi hắn chạy mất.”
Giống như hiện tại, một trận mưa rào đầu tiên có lẽ sẽ sớm đến trong hôm nay.
Cảnh Như Đình trong lòng vô cùng sốt ruột, không chút nào bận tâm đến thời tiết.
Nàng chạy một mạch đến Hoắc phủ tìm hắn, nhưng hạ nhân nói rằng hắn từ mấy hôm nay đã không trở về.
Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi lại chạy đến y quán Khả Tịnh. Vừa vào đến biệt viện phía sau, Tiểu Hạ trông thấy nàng liền cười nói: “Cảnh tiểu thư đã đến…..”
Cảnh Như Đình không có thời gian bận tâm đến người khác, nàng vội vàng xua xua tay rồi chạy đi tìm Hoắc Noãn Bách.
“Noãn Bách ca ca, huynh đang ở đâu?”
Đi đến cuối dãy hành lang, Cảnh Như Đình nghe được có giọng nói phát ra từ một gian phòng, không nghĩ ngợi gì liền mở cửa ra bước vào.
“Noãn Bách ca ca….. huynh đang làm gì vậy?”
Trước mắt nàng hiện ra là một đôi nam nữ ở trên giường, trên người không có lấy mảnh vải, chỉ có chiếc chăn mỏng che thân.
Bên ngoài gió lớn lồng lộng thổi tung cả rèm cửa sổ và màn che của giường ngủ, khiến Cảnh Như Đình cảm thấy có chút mờ ảo không thật, tự trấn an rằng bản thân nhất định là đang nằm mơ hoặc đã nhìn nhầm người.
Mà nam nhân trên giường kia cũng rất hoảng hốt không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hành động đầu tiên của hắn là hốt hoảng quay sang nhìn nàng, trong ánh mắt hiện rõ sự cuống quýt cùng vẻ vô tội, miệng mấp máy không thành câu hoàn chỉnh:
“Tiểu Đình, chuyện này……. Muội nghe ta giải thích được không?”
Rõ ràng nàng khó khăn lắm mới trấn an lòng mình, nhưng giọng nói quen thuộc kia văng vẳng bên tai đã kéo nàng về thực tại rằng cảnh tượng trước mắt nàng hoàn toàn không phải do nàng tưởng tượng ra.
Khóe mắt hơi rát, Cảnh Như Đình thấp giọng nói: “Là ta đã làm phiền hai người.”, bước từng bước thẫn thờ đi ra khỏi căn phòng.
Bỗng có một bàn tay gáp gáp nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại vội vã giải thích: “Tiểu Đình đừng đi, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Cảnh Như Đình nhìn chằm chằm vào nam nhân đến áo còn chưa kịp mặc, đáy mắt hiện lên nỗi tức giận khôn cùng. Nàng chất vấn Hoắc Noãn Bách:
“Huynh không biết? Huynh định chối bỏ trách nhiệm với nàng ta? Hay huynh muốn níu kéo ở ta điều gì?”
“Muội tin ta đi! Trong lòng ta chỉ có một mình muội thôi, Tiểu Đình…” Hắn nói chậm rãi từng lời một cách bất lực.
Thật ra bản thân Hoắc Noãn Bách đến tận bây giờ vẫn chưa định hình được bản thân vừa gây ra chuyện lớn này bằng cách nào.
Tất cả những gì đọng lại trong ký ức của hắn là hai canh giờ trước hắn đang ngồi thưởng trà trong lúc chờ Tề Thiên Khả quay lại, sau đó chẳng biết vì sao hắn lại không thể nhớ ra được chuyện gì, đến khi tỉnh táo lại thì khung cảnh hiện ra trước mắt hắn lại là trần nhà tối tăm hiện chút vệt sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hoắc Noãn Bách ngồi dậy, cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, hắn quơ quơ tay sang hai bên mới phát hiện còn có người khác ở cạnh. Nữ tử mái tóc dài rũ rượi, tấm lưng trần trắng nõn gầy gộc dần rõ rệt trong đôi mắt nam tử. Hắn giật mình lùi lại phía sau, vô tình đánh động đến nữ tử đang nằm bên cạnh.
Nàng ta ngồi dậy, nhìn thấy khung cảnh hiện tại không kìm lòng được mà thút thít khóc, giọng đầy oan ức:
“Hoắc công tử, sao công tử có thể làm như vậy với Sở Lộ? Nếu để Cảnh tiểu thư biết được, Sở Lộ biết giải thích thế nào?”
Lý Sở Lộ vừa dứt lời, Cảnh Như Đình đã xuất hiện. Hắn không kịp suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy bản thân cần lập tức giải thích với nàng thật rõ ràng.
“Huynh nói trong lòng huynh chỉ có ta? Vậy còn nàng ta thì sao? Không nói đến vì sao hai người lại đối xử với ta như vậy, huynh định xử lý chuyện này như thế nào?” Nàng lớn tiếng.
“Muội mãi mãi là thê tử mà ta muốn cưới.”
Nàng cười đầy chua xót: “Ý huynh là muốn ta sống cảnh chung chồng với nàng ta? Huynh đừng mơ.”
Nàng nói xong, một tay lạnh lùng gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay kia của nàng, bước đi một mạch ra ngoài mà không hề quay đầu lại nhìn hắn.
Ngữ khí nàng vô cùng kiên định, từng câu từng chữ giống như đang chà sát vào tâm trí hắn, khiến hắn thực sự không biết phải đối diện với tình cảnh hiện tại ra sao.
Rốt cuộc là vì điều gì mà xảy ra cớ sự này? Tưởng chừng như hắn đang rất mỹ mãn với cuộc sống hiện tại, bởi nàng vừa đến tuổi gả đi, hắn còn nghĩ sẽ đến Cảnh gia hỏi cưới nàng, thế nhưng chỉ trong chốc lát tất cả hạnh phúc đều tan biến, hắn giống như rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Mới cuối tháng ba, trận mưa rào đầu tiên đã đổ xuống. Cả con phố lớn vắng tanh không một bóng người, chỉ có nàng đang chạy hết sức trong mưa. Cuồng phong nổi lên như đang trút hết cơn thịnh nộ dồn nén từ lâu, gào thét hết mình, cũng là gào thét cho đáy lòng nàng lúc này.
Nàng chẳng còn quan tâm đến cả người đều ướt đẫm nước mưa, cứ thế chạy một mạch về phía trước, giẫm cả vào những vũng nước đọng trên đường, đất bùn bám đầy vào tà váy.
Trời mưa đường trơn, Cảnh Như Đình không may trượt chân ngã xuống, đầu gối cũng vì thế mà bị xước một mảng, nàng đau đớn kêu lên một tiếng.
“Bên kia có người! Mau qua đó xem.”
Thứ âm thanh chẳng biết từ đâu phát ra phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chỉ có nàng và tiếng mưa gió. Nàng còn chưa kịp nhìn về phía phát ra tiếng nói, đột nhiên bị thứ gì kéo nàng vào một góc tường khuất tối tăm.
Ánh mắt nàng chậm rãi hướng lên nhìn, nam nhân áo đen đang ôm chặt nàng vào lòng, hơi nghiêng người ra phía đường lớn thăm dò tình hình.
Cảnh Như Đình vốn định lên tiếng thì hắn lập tức che miệng nàng lại, ra hiệu không được lên tiếng.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Thật mau từ bên ngoài truyền đến rất nhiều giọng nói khác nhau, một toán nam nhân chạy loạn khắp nơi giống như đang tìm kiếm người nào.
“Các ngươi có thấy hắn không?”
Người nọ lắc đầu.
“Mau đi kiếm hắn cho bằng được, trước khi hắn chạy mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.