Chương 12: Đảo Cheju- Vịnh Tử Thần (4)
Violet
23/09/2016
Câu nói của Ji Yoong Jin bỗng chốc làm mọi người nổi da gà, rõ ràng đang ngồi trước đống lửa to thế nhưng họ cảm giác da gà đang nổi lên.
Nhận thấy biểu hiện của mọi người Ji Yoong Jin cười như không cười thản nhiên mở miệng.
- Gần bãi biển này có một cái vịnh. Tương truyền kể rằng có một người cá dùng tiếng hát mê hoặc dẫn dụ con người xuống nước để hút sinh khí. Cô gái đó tên là Han Hyo Joo! Cái vịnh đó tên là Vịnh Tử Thần Han Hyo Joo.
Nói đến đây, mấy nữ sinh trong lớp mặt tái đi vì sợ. Cũng không biết vì sao mà trời đang đầy sao bỗng bắt đầu nổi gió. Chỉ trong chốc lát mây đen giăng đầy tối mịt mùng.
Đám nữ sinh lao nhao thu dọn đồ đạc hấp tấp chạy về nhà nghỉ. Những nam sinh trong lòng có chút sợ hãi nhưng vì thể diện ở lại thu dọn lều trại mà những ngón tay run rẩy.
Cũng thật là lạ. Thời sự đưa tin đảo Cheju sẽ không mưa mà. Lẽ nào trạm dự báo sai?
Trong lúc mọi người đang hối hả thu dọn thì Yuna lại ngậm ngùi tiếc rẻ đĩa thịt nướng đang bị lớp trưởng mang đi mất. Cô vẫn chưa ăn đã mà. Cái thời tiết chết tiệt!
Tức giận vì không được ăn no, Yuna dậm chân mạnh xuống đất bước về phía nhà nghỉ lòng thầm oán trách cái thời tiết. Còn không quên liếc cho Ji xảo quyệt một cái nhìn cháy mắt.
Đúng là ở gần hắn cô luôn xui xẻo.
Ji Yoong Jin vẫn thản nhiên đứng nhìn về phía biển. Đút hai tay vào túi quần mặc cho mái tóc hơi dài của mình bay loạn xạ trong gió, ánh mắt của hắn lạnh lùng.
Mặt biển nổi sóng ầm ầm, dưới làn nước biển tối đen như mực thấm thoáng màu xanh ánh bạc.
Ji Yoong Jin nở một nụ cười nhạt sau đó xoay người thong thả bước về hướng nhà nghỉ.
...
Han Hyo Joo nhô đầu lên khỏi mặt nước. Vừa rồi cô ta bị một ánh mắt nào đó làm cho hoảng sợ. Rốt cuộc người con trai đó là ai? Cô ta cảm nhận được đó là một người không đơn giản. Dường như từ thân thể người đó cô ta thấy một luồng khí mạnh mẽ. Không phải người của Thiên đình.
Nhưng dù sao đi nữa cô ta nhất quyết phải đoạt được linh khí của cô công chúa Yuna ngốc nghếch. Phải! Cho dù đã cố che dấu nhưng Han Hyo Joo cô không phải Ngư yêu bình thường.
Luồng khí đặc trưng qúy hiếm đó chỉ có ở dòng dõi hoàng tộc. Cô ta chắc chắn đó là công chúa của Thiên đình.
Chỉ cần chiếm được linh khí đó cô ta sẽ có một đôi chân ngay tức khắc. Vậy nên... Tuyệt đối không bỏ qua.
---------------
- JI YOONG JIN, RỐT CUỘC CẬU MUỐN LÀM CÁI GÌ? MAU RA KHỎI PHÒNG TÔI.
Mặc cho gió mưa gào thét ở ngoài, bên trong phòng Yuna... Ji Yoong Jin không biết hắn có biết bao vô sỉ ngang nhiên vô phòng cô chiếm giường. Yuna tức hộc máu gào lên nhưng hắn vẫn không chịu để mắt.
- Ngủ
- Thế phòng cậu tại sao không nằm?
- Tôi không thích ở chung với nhiều người.
Lý lẽ gì vậy chứ? Vậy ở chung với cô thì đó là gì? A! Tên này muốn giở trò xấu xa với cô đây mà. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì chẳng phải thanh danh của cô sẽ bị phá hủy hết sao?
- Ji Yoong Jin, đây là phòng đơn. Cậu mau mau biến ra ngoài cho tôi còn ngủ.
Bất chấp khuôn mặt như trái bom của Yuna hắn cười vô sỉ dang rộng hai tay ra ngụ ý "cậu cứ tự nhiên" mà áo sơ mi của hắn đã bung hai cúc ra từ lúc nào. Thật đúng là yêu nghiệt.
- Tôi không ngại việc cậu nằm lên tôi đâu
- Cậu...cậu..
Chỉ vào mặt Yoong Jin mà không thể nói nửa lời! Yuna uất hận đến xì khói hùng hổ đá cửa đi ra ngoài. Cô muốn uống một chút nước, nhìn lồng ngực gợi cảm của hắn quả thực miệng đắng lưỡi khô.
...
- Yuna, đi đâu đấy?
Lớp trưởng đang ngồi đọc sách trong một góc phòng lên tiếng khi thấy Yuna đi ngang qua.
- À..tớ đi uống nước.
Cầm ly nước trong tay Yuna uống từng ngụm. Xoay người muốn quay về phòng bỗng nghe thấy văng vẳng ai đó đang cất tiếng hát.
" Hỡi nàng công chúa bé bỏng, hãy đến đây...đến đây.
Cùng ta chia sẻ niềm vui hiếm có.
Cùng nhau hát lên khúc ca yêu đời...
Hỡi nàng công chúa xinh đẹp, hãy đến đây...đến đây..
Cùng nhau.... "
Giọng hát say mê hoặc khiến Yuna buông rơi chiếc cốc xuống sàn vỡ tan tành. Đôi mắt cô vô hồn, bàn chân chân vô thức tiến ra phía cửa mặc cho tiếng gọi í ới của lớp trưởng phía sau.
- Yuna, cậu đi đâu thế?...- Trời đang mưa to đó! Yuna...
Chỉ là Yuna hiện giờ không nghe thấy một cái gì ngoài tiếng hát trong trẻo đầy mê hoặc của ai đó. Như một người mộng du Yuna trong trạng thái vô thức bước ra biển.
Nhận thấy biểu hiện rất lạ của Yuna lớp trưởng nghi hoặc, đặt cuốn sách xuống ghế cầm dù chạy ra ngoài túm lấy tay Yuna.
- Yuna, cậu sao thế?
"Ầm" chớp xoẹt ngang trời và lớp trưởng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Yuna mà hoảng sợ. Cảm giác Yuna không bình thường, dường như đang trong trạng thái vô hồn.
- Ở đây rất nguy hiểm! Chúng ta vào trong thôi.
Mặc kệ Yuna đứng im không nhúc nhích lớp trưởng khó khăn túm tay kéo Yuna về hướng nhà nghỉ nhưng căn bản là vô ích.
Đôi chân Yuna như mọc rễ cắm sâu vào trong lòng cát không thể nhúc nhích. Tiếng hát mị hoặc đó vẫn đang vang vọng và đôi chân cô bước càng gần về phía biển.
Không thể làm gì hơn lớp trưởng vội vã chạy về phía nhà nghỉ tìm người giúp.
....
Ji Yoong Jin thong thả bước ra khỏi phòng, cô công chúa đó không biết làm gì mà không thấy quay lại. Vốn cảm nhận được sẽ có nguy hiểm cho nên hắn mới mặt dày đòi ở chung phòng. Không nghĩ rằng lại bị chán ghét như vậy.
Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Yuna đâu, trong lòng bỗng trào lên một dự cảm không lành. Đúng lúc này cửa chính nhà nghỉ mở ra và lớp trưởng ướt như chuột lột hấp tấp chạy vào. Nhìn thấy Ji Yoong Jin thì mừng quýnh.
- Yoong Jin.....Yuna đang ở phía biển..cậu ấy..
Chưa kịp nói xong đã thấy thân ảnh Ji Yoong Jin lao vụt ra cửa, giọng nói nhanh gọn ra lệnh.
- Ở yên đây, không được ra ngoài.
Sau đó biến mất, chạy ra phía cửa. Quả thật hắn sơ suất quá, đáng nhẽ không nên để cô công chúa đó ở một mình mới phải.
..
Hết chương 12.
Nhận thấy biểu hiện của mọi người Ji Yoong Jin cười như không cười thản nhiên mở miệng.
- Gần bãi biển này có một cái vịnh. Tương truyền kể rằng có một người cá dùng tiếng hát mê hoặc dẫn dụ con người xuống nước để hút sinh khí. Cô gái đó tên là Han Hyo Joo! Cái vịnh đó tên là Vịnh Tử Thần Han Hyo Joo.
Nói đến đây, mấy nữ sinh trong lớp mặt tái đi vì sợ. Cũng không biết vì sao mà trời đang đầy sao bỗng bắt đầu nổi gió. Chỉ trong chốc lát mây đen giăng đầy tối mịt mùng.
Đám nữ sinh lao nhao thu dọn đồ đạc hấp tấp chạy về nhà nghỉ. Những nam sinh trong lòng có chút sợ hãi nhưng vì thể diện ở lại thu dọn lều trại mà những ngón tay run rẩy.
Cũng thật là lạ. Thời sự đưa tin đảo Cheju sẽ không mưa mà. Lẽ nào trạm dự báo sai?
Trong lúc mọi người đang hối hả thu dọn thì Yuna lại ngậm ngùi tiếc rẻ đĩa thịt nướng đang bị lớp trưởng mang đi mất. Cô vẫn chưa ăn đã mà. Cái thời tiết chết tiệt!
Tức giận vì không được ăn no, Yuna dậm chân mạnh xuống đất bước về phía nhà nghỉ lòng thầm oán trách cái thời tiết. Còn không quên liếc cho Ji xảo quyệt một cái nhìn cháy mắt.
Đúng là ở gần hắn cô luôn xui xẻo.
Ji Yoong Jin vẫn thản nhiên đứng nhìn về phía biển. Đút hai tay vào túi quần mặc cho mái tóc hơi dài của mình bay loạn xạ trong gió, ánh mắt của hắn lạnh lùng.
Mặt biển nổi sóng ầm ầm, dưới làn nước biển tối đen như mực thấm thoáng màu xanh ánh bạc.
Ji Yoong Jin nở một nụ cười nhạt sau đó xoay người thong thả bước về hướng nhà nghỉ.
...
Han Hyo Joo nhô đầu lên khỏi mặt nước. Vừa rồi cô ta bị một ánh mắt nào đó làm cho hoảng sợ. Rốt cuộc người con trai đó là ai? Cô ta cảm nhận được đó là một người không đơn giản. Dường như từ thân thể người đó cô ta thấy một luồng khí mạnh mẽ. Không phải người của Thiên đình.
Nhưng dù sao đi nữa cô ta nhất quyết phải đoạt được linh khí của cô công chúa Yuna ngốc nghếch. Phải! Cho dù đã cố che dấu nhưng Han Hyo Joo cô không phải Ngư yêu bình thường.
Luồng khí đặc trưng qúy hiếm đó chỉ có ở dòng dõi hoàng tộc. Cô ta chắc chắn đó là công chúa của Thiên đình.
Chỉ cần chiếm được linh khí đó cô ta sẽ có một đôi chân ngay tức khắc. Vậy nên... Tuyệt đối không bỏ qua.
---------------
- JI YOONG JIN, RỐT CUỘC CẬU MUỐN LÀM CÁI GÌ? MAU RA KHỎI PHÒNG TÔI.
Mặc cho gió mưa gào thét ở ngoài, bên trong phòng Yuna... Ji Yoong Jin không biết hắn có biết bao vô sỉ ngang nhiên vô phòng cô chiếm giường. Yuna tức hộc máu gào lên nhưng hắn vẫn không chịu để mắt.
- Ngủ
- Thế phòng cậu tại sao không nằm?
- Tôi không thích ở chung với nhiều người.
Lý lẽ gì vậy chứ? Vậy ở chung với cô thì đó là gì? A! Tên này muốn giở trò xấu xa với cô đây mà. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì chẳng phải thanh danh của cô sẽ bị phá hủy hết sao?
- Ji Yoong Jin, đây là phòng đơn. Cậu mau mau biến ra ngoài cho tôi còn ngủ.
Bất chấp khuôn mặt như trái bom của Yuna hắn cười vô sỉ dang rộng hai tay ra ngụ ý "cậu cứ tự nhiên" mà áo sơ mi của hắn đã bung hai cúc ra từ lúc nào. Thật đúng là yêu nghiệt.
- Tôi không ngại việc cậu nằm lên tôi đâu
- Cậu...cậu..
Chỉ vào mặt Yoong Jin mà không thể nói nửa lời! Yuna uất hận đến xì khói hùng hổ đá cửa đi ra ngoài. Cô muốn uống một chút nước, nhìn lồng ngực gợi cảm của hắn quả thực miệng đắng lưỡi khô.
...
- Yuna, đi đâu đấy?
Lớp trưởng đang ngồi đọc sách trong một góc phòng lên tiếng khi thấy Yuna đi ngang qua.
- À..tớ đi uống nước.
Cầm ly nước trong tay Yuna uống từng ngụm. Xoay người muốn quay về phòng bỗng nghe thấy văng vẳng ai đó đang cất tiếng hát.
" Hỡi nàng công chúa bé bỏng, hãy đến đây...đến đây.
Cùng ta chia sẻ niềm vui hiếm có.
Cùng nhau hát lên khúc ca yêu đời...
Hỡi nàng công chúa xinh đẹp, hãy đến đây...đến đây..
Cùng nhau.... "
Giọng hát say mê hoặc khiến Yuna buông rơi chiếc cốc xuống sàn vỡ tan tành. Đôi mắt cô vô hồn, bàn chân chân vô thức tiến ra phía cửa mặc cho tiếng gọi í ới của lớp trưởng phía sau.
- Yuna, cậu đi đâu thế?...- Trời đang mưa to đó! Yuna...
Chỉ là Yuna hiện giờ không nghe thấy một cái gì ngoài tiếng hát trong trẻo đầy mê hoặc của ai đó. Như một người mộng du Yuna trong trạng thái vô thức bước ra biển.
Nhận thấy biểu hiện rất lạ của Yuna lớp trưởng nghi hoặc, đặt cuốn sách xuống ghế cầm dù chạy ra ngoài túm lấy tay Yuna.
- Yuna, cậu sao thế?
"Ầm" chớp xoẹt ngang trời và lớp trưởng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Yuna mà hoảng sợ. Cảm giác Yuna không bình thường, dường như đang trong trạng thái vô hồn.
- Ở đây rất nguy hiểm! Chúng ta vào trong thôi.
Mặc kệ Yuna đứng im không nhúc nhích lớp trưởng khó khăn túm tay kéo Yuna về hướng nhà nghỉ nhưng căn bản là vô ích.
Đôi chân Yuna như mọc rễ cắm sâu vào trong lòng cát không thể nhúc nhích. Tiếng hát mị hoặc đó vẫn đang vang vọng và đôi chân cô bước càng gần về phía biển.
Không thể làm gì hơn lớp trưởng vội vã chạy về phía nhà nghỉ tìm người giúp.
....
Ji Yoong Jin thong thả bước ra khỏi phòng, cô công chúa đó không biết làm gì mà không thấy quay lại. Vốn cảm nhận được sẽ có nguy hiểm cho nên hắn mới mặt dày đòi ở chung phòng. Không nghĩ rằng lại bị chán ghét như vậy.
Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Yuna đâu, trong lòng bỗng trào lên một dự cảm không lành. Đúng lúc này cửa chính nhà nghỉ mở ra và lớp trưởng ướt như chuột lột hấp tấp chạy vào. Nhìn thấy Ji Yoong Jin thì mừng quýnh.
- Yoong Jin.....Yuna đang ở phía biển..cậu ấy..
Chưa kịp nói xong đã thấy thân ảnh Ji Yoong Jin lao vụt ra cửa, giọng nói nhanh gọn ra lệnh.
- Ở yên đây, không được ra ngoài.
Sau đó biến mất, chạy ra phía cửa. Quả thật hắn sơ suất quá, đáng nhẽ không nên để cô công chúa đó ở một mình mới phải.
..
Hết chương 12.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.